Hạnh Phúc Tiểu Khu Thất Hào Lâu

chương 11: nghỉ phép ra ngoài 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sắp tới là ba ngày nghỉ dành cho người dân, sáng sớm Lý Ninh Hạ tính toán nên trải qua như thế nào đây.

Niếp Thịnh Lâm nói với Lý Ninh Hạ, muốn dẫn cậu đi chơi ở một khu nghỉ mát trên núi.

“Ở nơi nào? Chơi vui không?” Không nghĩ tới người nam nhân này đã an bài, Lý Ninh Hạ có loại vui mừng đầy bất ngờ.

Niếp Thịnh Lâm lấy một tờ phiếu ra đưa cho Lý Ninh Hạ xem,nói cho cậu biết:“Đây là phiếu chiêu đãi của khu nghỉ dưỡng trên núi, là một người bạn tặng cho anh, ba ngày lễ toàn bộ ăn ở đều miễn phí, còn có hồ có thể câu cá a, còn thêm thịt dê nướng để ăn nữa.”

“Nga hay quá!” Thịt dê nướng lập tức khiến cho Lý Ninh Hạ hưng phấn, vung tay hoan hô, “Đi a, chúng ta đi đi.”

Nhìn thấy Lý Ninh Hạ hết sức cao hứng, Niếp Thịnh Lâm cười gật đầu.

Đến buổi sáng ngày nghỉ đầu tiên, hai người dùng qua bữa sáng, mang theo một ít tiền, sửa soạn đơn giản chút hành lý rồi đi xuống lầu. Lý Ninh Hạ nguyên bản nghĩ hai người sẽ đi phương tiện giao thông công cộng, không ngờ Niếp Thịnh Lâm dẫn cậu tới bãi đỗ xe của tiểu khu, nơi có một chiếc xe hơi đang đỗ.

“A? Xe từ nơi nào tới?” Lý Ninh Hạ không khỏi hỏi.

“Mượn một người bạn, nơi đó khá xa, đi xe sẽ tiện hơn.”

Nhìn Niếp Thịnh Lâm đem hành lý bỏ vào cốp xe sau, Lý Ninh Hạ đi dạo vòng quanh xe một lần, sau đó quay đầu hỏiNiếp Thịnh Lâm:“Di, em không biết anh biết lái xe a.”

Niếp Thịnh Lâm cười nói:“Lúc tham gia hội thảo cũng phải đi học lái xe một chút, có thể coi như là một kỹ năng nghề nghiệp đi.”

Lý Ninh Hạ vừa nghe kiềm không được nói: “Uy, vậy anh cũng coi như là lần đầu đi, kỹ thuật thế nào, anh được không vậy a?”

Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười,“Lúc đi công tác, ngẫu nhiên sẽ chở giúp đồng nghiệp, thí dụ như lúc ra ngoài đi họp, kỹ thuật không tính là quá mới đi.”

Lý Ninh Hạ vỗ vỗ bả vai Niếp Thịnh Lâm,“Em đây đều giao cho anh a, lão Niếp.”

Hai người lên, hướng xe chạy tới địa điểm kia.

Đợi xe đi thẳng ra khỏi thị trấn, Lý Ninh Hạ lúc này mới để ý, khu nghỉ dưỡng trên núi này nguyên lai thật sự xa,cũng không giống như cậu tưởng là nằm gần phụ cận thành phố, cũng không có giao thông công cộng nào có thể đi tới được.

Ngồi ở trên xe, Lý Ninh Hạ bắt đầu có cảm giác muốn ngủ.

“Còn muốn chạy bao lâu a, tại sao lại xa như vậy, lão Niếp.”

“Không đến hai giờ nữa.”

“A……”

Lúc ở một trạm xăng dừng lại nước, Lý Ninh Hạ nhân cơ hội xuống xe giãn gân cốt, sau đó khi cậu trở lại trên ghế sau của xe, nằm ở nơi đó ngủ gà ngủ gật.

Niếp Thịnh Lâm một bên lái xe, một bên từ kính chiếu hậu chăm chú quan sát gương mặt khi ngủ của Lý Ninh Hạ, khóe miệng vẫn hàm chứt một nét cười nhàn nhạt.

Rốt cục, đã tới mục tiêu rồi, Niếp Thịnh Lâm đánh thức Lý Ninh Hạ.

Ở lối vào sơn trang, hai người từ nhân viên công tác nơi đó lấy được bản đồ cùng tờ tóm tắt giới thiệu, Lý Ninh Hạ ngồi phía sau phát hiện sơn trang này so với tưởng tượng trước kia của cậu hoàn toàn khác xa.

Xe bên đường hướng khách sạn sơn trang chạy tới, Lý Ninh Hạ xuyên qua lớp cửa kính xe tò mò nhìn những chân nui nhấp nhô chung quanh, còn có những dải đồng cỏ xanh mướt.

“Ai nha, thật đẹp a….. thật xanh a….”Lý Ninh Hạ cảm thán.

Từ bản đồ trong tay Lý Ninh Hạ biết được, diện tích sơn trang này vô cùng lớn, có cánh đông cỏ, có trường đua ngựa, có một sân gôn, còn có một cái hồ nhân tạo. Rất nhiều người tới đây để thư giãn nghỉ mát.

“Qủa nhiên chúng ta lái xe tới là đúng.”

Sau khi vào khách sạn, sắp đặt hành lý xong, Lý Ninh Hạ nhanh chóng lôi kéo Niếp Thịnh Lâm đi ra ngoài xem ngựa, xem đủ loại ngựa lại đi tới bên hồ. Rời khỏi đô thị với những xi măng cốt thép dày đặc, đi tới nơi núi non, những bãi cỏ, toàn bộ tâm tình cũng tự do mà thả trôi theo.

Dùng qua cơm trưa, Niếp Thịnh Lâm lại mang Lý Ninh Hạ đi bãi đua ngựa. Huấn luyện viên trong của trường đua ngựa trong khu nghỉ phép chỉ dẫn Lý Ninh Hạ cách cưỡi ngựa. Hai người ở bãi đua ngựa chơi cả một buổi chiều.

Buổi tối, lúc ở khách sạn ăn cơm, Lý Ninh Hạ chú ý số người tới đây nghĩ phép thật không ít, toàn bộ bàn cơm trong đại sảnh đều có người đang ngồi ăn.

Niếp Thịnh Lâm kêu rượu, bị Lý Ninh Hạ ngăn lại, cậu nhỏ giọng nói với anh,“Rượu khách sạn đều rất đắt.”

“Chỉ uống một chút thôi.”

“Anh không nên bởi vì có phiếu chiêu đãi ăn ở không cần tiền thì lại loạn tiêu tiền a.”

Niếp Thịnh Lâm cười trấn an Lý Ninh Hạ,“Không sao, nhân tiện uống một chút.”

Niếp Thịnh Lâm kêu rượu nho,thấy anh đồ ăn coi như điểm thật thà,Lý Ninh Hạ cũng sẽ không nói gì.

Không bao lâu, đồ ăn dọn lên bàn, thức ăn hoang dã nơi này ăn phi thường ngon a, còn có thịt thỏ hoang cùng cá tươi. Lý Ninh Hạ ăn thật sự vui vẻ. Niếp Thịnh Lâm còn đề cử một chai rượu vang trắng có hương vị ngọt thuần khiết, uống khá dịu nhẹ,Lý Ninh Hạ uống cũng thích, thỉnh thoảng còn cùng Niếp Thịnh Lâm chạm cốc.

Cơm nước xong, Lý Ninh Hạ hơi có chút say kéo Niếp Thịnh Lâm đi bên bờ hồ tản bộ, gió đêm thổi qua, thập phần thoải mái.

“Em say?” Nhìn thấy đôi mắt khép hờ của Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm hỏi.

“Em không có, mới mấy ly rượu nho mà thôi.”

Nói là nói như vậy, lại thật sự có cảm giác say,hơn nữa hành trình cả buổi sáng, Lý Ninh Hạ bắt đầu bị cơn buồn ngủ bao vây, Niếp Thịnh Lâm mang theo cậu trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ninh Hạ rời giường, khôi phục tinh thần,ăn xong bữa sáng liền nhanh chóng kéo Niếp Thịnh Lâm lại đi bãi đua ngựa.

Sau khi ở bãi đua ngựa chơi đùa đủ, Lý Ninh Hạ lại lôi kéo Niếp Thịnh Lâm chạy vòng quanh bãi cỏ. Không hiểu nhiều về gon, cậu đứng ở ngoài xa xa nhìn một hồi, liền mất hứng thú.

Niếp Thịnh Lâm thuê cần câu cá,mang Lý Ninh Hạ cùng đi câu cá.

Ngồi xuống cạnh hồ, Lý Ninh Hạ vừa giúp Niếp Thịnh Lâm chuẩn bị cần câu, vừa hỏi: “Uy, lão Niếp, cá câu được là của chúng ta sao?”

“Đúng vậy.”

Lý Ninh Hạ nhất thời liền trở nên hứng thú, “Này,kỹ thuật của anh thế nào a? Mau câu, nếu câu được nhiều cá thì có thể mang về nhà tiếp tục ăn nha.”

Niếp Thịnh Lâm nhịn không được nở nụ cười, dùng sức xoa xoa tóc Lý Ninh Hạ.

Bầu trời vào chiều cuối thu thật quang đãng,Lý Ninh Hạ nằm trên bãi cỏ ven hồ, nằm gối đầu lên cánh tay, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu,gió thổi qua còn mang theo một mùi hương cỏ xanh thơm mát,cách đó không xa là hồ nước trong suốt, phản chiếu hình ảnh ngược của trời xanh mây trắng. Ngồi bên cạnh chính là người cậu yêu.

Cuộc sống thành thị đầy khẩn trương, đến giờ phút này được hưởng thụ chút yên tĩnh khó lòng có được, nội tâm Lý Ninh Hạ rất là thỏa mãn.

Thời điểm câu cá, Niếp Thịnh Lâm nói vớiLý Ninh Hạ:“Buổi tối hôm nay sơn trang có chiêu đãi toàn bộ khách ăn thịt dê nướng, sẽ có một bữa tiệc lớn.”

“Thật sự?”

“Ân.”

“Thật hay quá!”

Truyện Chữ Hay