Dịch: Hoài Phạm
Tần Tri đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng, vẫn là vẻ mặt không nỡ.
“Anh vào đi!” Quan Thục Di thúc giục.
Tần Tri lao tới ôm chặt nàng, trong lòng cảm thấy không thể rời bỏ. Anh nói: “Hay là, đóng cửa tiệm cà phê, chúng ta cùng đi Hành Dương?”
Quan Thục Di bật cười, “Nhìn anh kìa, tục ngữ nói, chăm trẻ dưỡng già. Ông bà nội lớn tuổi, ba mẹ em cũng một ngày một già đi, em muốn chăm sóc ông bà, cha mẹ. Anh mau vào đi thôi, cũng đâu phải là không trở lại, nhanh chút đi.”
Tần Tri buông nàng, cầm hành lý…… Cuối cùng cũng bước đi.
Thi Hạo Khánh không thể lái xe đến. Bắt đầu một lời nói dối, Thi Hạo Khánh phải sử dụng sức lực toàn thân để tạo sự tin cậy cho lời nói dối đó. Chờ ông từ tỉnh ngoài tới nhà Tần Tri thì đã trải qua hơn mười chuyện nhỏ sau đó. Ông đánh xe đến. Trong nhà không tìm thấy tiền, không thể dùng thẻ, Thi phu nhân ra hiệu cầm đồ, cầm một món trang sức – thứ đồ duy nhất không bán trong những ngày này. Mấy ngày nay, Thi phu nhân đối với việc mượn nợ đã rất quen thuộc, chiếc nhẫn kim cương là món quà khi Thi Hạo Khánh làm xong công trình bằng gỗ đầu tiên mua tặng, bà tiếc, không bán.
Một đêm, Tần Tri không ngủ. Anh chẳng muốn nói nhiều với cậu công tử nhỏ quần là áo lượt đã quen, cũng không nói gì. Anh rất tức giận, tấm lụa mịn chết tiệt đó cái gì cũng không hiểu, đập nát sự bình tĩnh thường ngày, bây giờ anh phải lãng phí rất nhiều lời lẽ giải thích với những người trong nhà cho rõ ràng chuyện này.
Cả một đêm, Tần Tri không nói không rằng, nhìn chằm chằm vào Thi Á An, ánh mắt lạnh lẽo như mấy nhân vật phản diện trong TV.
Ban đầu, Thi Á An hùng hùng hổ hổ, những lời thô tục ào ào xả ra.
Lát sau, những người trong nhà tản đi, về nhà mình. Quan ba ba túm mấy tờ báo cũ dán vào cửa sổ bị phá xong, cũng về.
Sau nửa đêm, Thi Á An không còn chửi đổng, thằng nhóc lảng tránh đôi mắt Tần Tri, đảo mắt khắp nơi. Nó bắt đầu sợ hãi, bắt đầu lo lắng cái mạng nhò của mình. Cha mẹ không ở bên cạnh cho nó ỷ lại (nguyên văn là 攘屁股- vểnh mông đấy ạ), nó hoàn toàn không có cách phản kháng, không còn can đảm.
Sau nữa, Tần Tri vẫn ngồi trên sô pha đối diện nhìn nó, mí mắt cũng không nháy. Quan Thục Di nấu hai tô mì, làm ầm ĩ như vậy, dù rằng một ngày bảy bữa, nàng vẫn đói bụng.
Thi Á An nghe mùi mì, bụng đánh lô tô. Nó không còn tiền, nhắc đến tiền, tiền xe về nhà chỉ còn vừa đủ, dư một tệ cũng không. Nhị thiếu gia đáng thương lại ôm bụng đói tới tìm kẻ thù, thực tế trước mặt với nó mà nói là lần đầu tiên trong đời.
Tần Tri không muốn ăn cơm, anh bưng tô mì đến cho Thi Á An.
Quan Thục Di buông đũa, chạy lại chỗ thằng bé, giành lại tô mì, nói: “Nó rủa cả nhà mình chết hết, anh cho nó ăn cái gì. Để nó đói chết!” Nói xong, nàng bưng tô mì kia, ngồi ăn trước mặt Thi Á An, cho nó ngửi mùi.
Từ khi Thi Á An sinh ra đến giờ, nó muốn cái gì, đòi cái gì, đều có nhân viên của ba nó đoán ý, chuẩn bị rồi đặt trước mặt nó. Nếu món đồ không làm Thi Á An hài lòng, người khác còn phải dỗ dành nó.
Lúc này, không có ai vì tiền dỗ nó, “lý tưởng” của nó lập tức nhỏ lại, đơn giản chỉ còn là “muốn ăn tô mì kia”. Rất đói bụng, mùi vị đói khổ lạnh lẽo quá khó để tiếp thu, Thi Á An muốn khóc, lại cố nén. Nó không mở miệng, cố gắng duy trì danh dự đáng thương.
Mùi hương mì tôm càng lúc càng đậm, khứu giác Thi Á An chưa bao giờ minh mẫn như hôm nay. Nó đấu tranh với cơn quặn thắt cồn cào. Nó cố nhớ tới mối tình đầu, muốn lấy từ đó ra một chút xíu cái gọi là thương tâm để kích thích sự đáng thương của chính mình, sử dụng nó để quên cảm giác đói khát. Nó liên tục nghĩ về những tình yêu trước đây. Trước kia trong mắt nó, tình cảm đó thật ào ạt, sôi nổi, kinh thiên động địa, còn bây giờ…… Nó thấy, từ nội tâm nó nhận thấy, tình yêu đó mới nông cạn đáng thương làm sao, quá lắm chỉ đủ để thay cho một tô mì khi đói bụng.
Quan Thục Di cuối cùng cũng ngủ, Tần Tri trở về thư phòng bật máy tính, không có ai nhìn Thi Á An nữa. Thằng bé do dự trong chốc lát, đói khát chiến thắng lý trí, nó quên hết dối trá và tự tôn, bưng tô mì lên. Bắt đầu nó còn sợ người khác nghe tiếng, chỉ nhai rất nhẹ, sau đó thì húp sì sụp, điệu bộ “phải ăn bằng bất cứ giá nào”.
“Ăn chậm một chút………,” Tần Tri lặng lẽ đi ra, đưa cho nó một ly nước.
Thi Á An uống một ngụm, tiếp tục ăn như hổ báo, ăn xong còn cầm tô không nhìn Tần Tri hỏi: “Còn không?”
Tần Tri hơi cùng quẫn, thầm thở dài một chút, nói: “Anh không biết làm mì, mì dẹt được không?”
“Được!” Thi Á An trả lời rất vui vẻ.
Thi Á An ăn ba tô mì to, cảm thấy cả đời chưa khi nào được ăn ngon như vậy. Cơm no, nó còn rất tự giác rửa sạch tô, đây cũng là lần đầu tiên. Nó ngẩn ngơ ngồi yên lặng trên sô pha trong chốc lát, rồi ngã xuống ngủ vùi. Tần Tri phủ lên người nó một tấm chăn.
Rồi thằng bé tỉnh lại, bị nước mắt của Thi Hạo Khánh làm sực tỉnh. Tần Tri chưa bao giờ nhìn thấy Thi Hạo Khánh khóc. Người đàn ông này xuất thân không cao, nhưng lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bản thân trải qua không biết bao nhiêu khổ nhọc. Lâu không gặp, khi Tần Tri mở cửa, anh lập tức hoảng sợ.
Thi Hạo Khánh mặc một chiếc áo khoác quân đội đã cũ, giày da dưới chân toàn là bùn, râu ria lởm chởm, trên tay, những vết thương còn quấn mấy miếng băng dính đen – khoảng thời gian này, ông chỉ ở công trường đợi.
“Người đâu?” Ông vừa bước vào cửa đã hỏi con.
Tần Tri chỉ về phía sô pha. Thi Hạo Khánh nhìn qua, mặt tức khắc mềm lại, trong đôi mắt đầy những vết chân chim, nước mắt nhanh chóng ứa ra, “Mẹ nó, thằng khốn nạn này, ông một tuần nay không gặp nó. Có tiền, ông là cha; không có tiền, ông thành gia súc……”
Ông khóc trong chốc lát, vịn tường đứng lên. Tần Tri muốn đỡ, ông đẩy tay anh ra. Từng bước, ông đến trước mặt con, vuốt tóc nó, lầm bầm rất nhỏ: “Ba sinh mày làm gì? Không phải ba tự mình tìm tội sao? Ba sinh mày làm gì?”
Thi Á An bị nước mắt của ông lay tỉnh. Nó chớp mắt, sau đó đứng lên, lùi về phía sau theo bản năng. Cha nó mỗi khi tức giận luôn luôn chẳng kể đúng lúc hay không cởi thắt lưng quất nó, nó vòng hai tay lên che đầu, chờ thắt lưng giáng xuống.
Thi Hạo Khánh lại khổ sở. Ông giơ tay, chần chờ giữa lưng chừng một chút, rồi chậm rãi kéo tay con, “Ba không đánh mày, chúng ta về nhà. Mẹ mày lo muốn chết. Thằng ngốc, coi như có tiền đồ, biết báo thù cho ba…..”
Hai cha con ngồi trên sô pha thì thầm nói chuyện với nhau. Thi Á An gặp phải nhục lớn, bạn bè cũ như hoa cúc ngày mai (câu ví von, ý chỉ việc đã qua), nó đi đâu cũng gặp trắc trở, chạm vào người chỉ toàn là vết thương. Thi Hạo Khánh an ủi con, nói ông sẽ cố gắng làm việc, nhất định phải cho con học xong đại học; ông khẳng định Đông Sơn tái khởi (cùng nghĩa với thua câu này bày keo khác), mong con tin tưởng ông; ông hy vọng nắm tay con kiến tạo những tốt đẹp ngày mai…… Linh tinh.
Tần Tri bất đắc dĩ chống tay lên trán, thở dài, cảm giác Thi Hạo Khánh nói chuyện, tuy giọng rất chân thành tha thiết, nhưng từ ngữ thật đáng ghê tởm.
Quan Thục Di từ phòng ngủ đi ra, dọn dẹp xong mọi thứ, không nói một lời, vào bếp nấu cơm cho hai kẻ không may. Đêm nay, cha con nhà này dằn vặt nhau cũng quá mức đi?
Tần Tri quay đầu nhìn nàng, không tiếng động thốt ra hai chữ cám ơn. Quan Thục Di cười cười, tỏ ý không có gì.
Bên kia, tiếng cha và con nói chuyện không thể che đậy, len vào lỗ tai hai vợ chồng.
“Họ đánh mày!?”
Thằng nhóc chết tiệt, mày phá kính cửa sổ nhà chị, còn chưa tính sổ với mày đâu!
“Không đánh, con không cẩn thận nên giẫm phải bùn. Tuyết rơi, đường trơn.”
“Mẹ mày lo sắp chết.”
“…… Mẹ giận con không?!”
“Không, mẹ mày chỉ khóc.”
“Anh đâu?”
“Còn chưa tìm được.”
“Mẹ…… Mẹ nói với con, bảo con chết ở bên ngoài đi, đừng về nữa.”
“Ngu ngốc, có cha mẹ nào bỏ được con chết ở ngoài? Nếu mày không về vòi tiền, làm bà ấy bực, bà ấy có thể nói như vậy sao? Để đi tìm mày, mẹ mày bán cả nhẫn.”
“Ba, con xin lỗi!”
“Không sao, mày không có việc gì thì chúng tao thế nào cũng được. Chỉ vì mày, mẹ mày nhớ đến là khóc, cứ thấy đứa trẻ nào phải tội lại tự trách, nếu bà ấy chịu tốn một chút sẽ không phải như vậy. Mấy ngày nay…… Anh mày cũng không về, nó bảo nó muốn đi về Nam buôn bán, đem xe bán. Thằng khốn, xe đó không phải của nhà chúng ta, là của chủ nợ người ta. Nó biết là của người ta. Thằng khốn này nữa! Một tuần rồi mày ăn cơm ở đâu? Tối ngủ ở đâu?”
Tần Tri bĩu môi, xe của anh? Rắm!
“Mấy ngày đầu, con ở ký túc xá của bạn, sau đó tụi nó nói ba tới…… Rồi con ngủ ở phòng học trong trường. Ăn cơm, ban đầu họ ăn cơm thì nấu cho con một phần, sau đó con bán di động……”
“Mày ngốc sao, ở bên ngoài chịu tội thành như vậy, cũng không biết về nhà. Điện thoại bán được bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm rưỡi.”
“Mày mới đáng hai trăm rưỡi, điện thoại đó ba mới mua cho mày, biết bao nhiêu không? Bảy ngàn một cái!”
“Không phải, cái đó…… Con bán lâu rồi…… Ba, con xin lỗi.”
Thi Á An vùi vào trong lòng cha bắt đầu khóc, ban đầu chỉ hơi nỉ non, sau đó thì gào khóc. Có lẽ, đứa trẻ này sinh ra đã được bao bọc trong chăn êm nệm ấm, mấy ngày nay, trong nhà xảy ra những sự kiện động trời khiến nó trưởng thành, đau đớn, thương tích đầy người và sẽ loang rộng dần, rộng mãi cho đến khi nó đủ tuổi, không còn khờ dại nữa.
Tần Tri nhận ra, Thi Hạo Khánh thật sự tỉnh táo, ông biết vấn đề của gia đình ông ở đâu.
Bản thân lăng nhăng, vợ hoang phí, con lêu lổng, người trong nhà vô trách nhiệm, tóm lại một câu, có tiền là đốt. Bây giờ sử dụng đến chiêu bài này tuy hơi tàn nhẫn, ngu ngốc, nhưng xem ra, lại dùng được. Nếu bây giờ con còn nhỏ, không nhìn ra trước tai hoạ, lỡ mà trưởng thành đến tuổi Chương Nam Chính, tai họa một khi xảy ra, sẽ là hoạ của người trưởng thành, che đậy không nổi.