Hạnh Phúc Quả Táo Chín

chương 3: sơn ny ny và tiểu phương phương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Hoài Phạm

Ngụy Cầm và Quan Thục Di là đôi bạn rất thân, mối quan hệ này từng bước lớn lên theo sự trưởng thành của hai người. Ngụy Cầm xinh đẹp, trước lồi sau vểnh, chân dài, da rất trắng, tóc rất dài, là hình mẫu sống động mà những người đàn ông vẫn mơ ước. Cô xuất thân danh môn, trước đây, những nhân viên các sở ngành nhìn thấy bố cô phải giơ tay xin bắt, công việc của ông là chuyên tâm sai khiến người khác (ý là làm lớn đó ạ). Sinh ra trong một gia đình như vậy, Ngụy Cầm có thể nào không vĩ đại, cô biết ăn nói, kinh nghiệm xã hội phong phú, với tình bạn nhiều năm, lại thêm sự ỷ lại của Quan Thục Di, cô vẫn vì thế mà kiêu ngạo không thôi.

Quan Thục Di là người mù quáng, đương nhiên, nàng chỉ mù quáng theo Ngụy Cầm. Từ khi cha mẹ Ngụy Cầm ly hôn, gia đình suy sút, Quan Thục Di lấy mục tiêu giúp Ngụy Cầm vui vẻ làm nhiệm vụ cho mình. Hai người ở cạnh nhau là trời long đất lở, không biết ai theo ai. Bình thường, trong tình cảm thì Quan Thục Di nghe Ngụy Cầm, lúc làm việc Ngụy Cầm nghe Quan Thục Di. Đại khái là có sự hỗ trợ lẫn nhau.

“Hôm qua, mình đã về nhà giúp cậu làm một bản đánh giá sơ bộ.” Ngụy Cầm bước khỏi văn phòng chủ nhiệm, lặng lẽ đến phòng làm việc của Quan Thục Di.

Quan Thục Di làm ở tổ văn phòng, công việc của nàng kém quan trọng đến mức không còn công việc nào kém quan trọng hơn. Những công việc như chuẩn bị giấy bút, giấy vệ sinh, bố trí bàn ghế hội họp…. là việc của nàng. Ngụy Cầm ở phòng kế toán, mỗi ngày cầm tận tay hàng bó tiền mặt, phát lương cho nhân viên. Ở công ty, phòng kế toán là nơi thú vị nhất, loại thú vị này hình thành từ nguyên nhân phòng kế toán sở hữu những bí mật về tiền bạc của đơn vị chủ quản, vì thế địa vị của phòng kế toán vô hình trung sẽ cao hơn so với tổ văn phòng.

“Thế nào?” Quan Thục Di lấy từ máy đánh chữ ra một xấp tài liệu đưa cho Ngụy Cầm, bản báo cáo tháng này của cô đầy lỗi chính tả, nàng đã giúp cô sửa qua một lượt.

Ngụy Cầm mỉm cười với một đồng nghiệp nam đi ngang qua, chỉ vào quần tây của anh ta: “Kiểu quần này hơn sáu trăm mới mua được một cái, anh thật là biết cách chi tiền.”

Anh trai được khen hết sức cao hứng, cố làm ra vẻ bình thản: “Thà không mặc thì thôi, đã mặc, không thể không chú ý đến đẳng cấp trang phục!”

Ngụy Cầm vô cùng đồng ý, gật đầu tán thưởng liên tục.

Nhìn bóng dáng anh chàng đi xa dần, cô bĩu môi: “Mặc hàng giả còn chạy khắp nơi, cũng không cảm thấy xấu hổ.”

Quan Thục Di cầm tài liệu đánh “Bốp!” một cái lên đầu cô, dạy dỗ: “Càng ngày càng tệ! Biết rõ vậy mà không thèm nhắc nhở người ta.”

“Xì, nhắc nhở anh ta lại thành kẻ thù, mình còn chưa đến mức ngu đâu. Thế nào cũng sẽ có người tình nguyện làm người xấu. Đúng rồi, đánh giá của mình cậu muốn nghe không?” Ngụy Cầm đặt một cái ghế dựa trước mặt Quan Thục Di.

Quan Thục Di nghe đến chuyện xem mặt, làm bộ bận việc, không ngẩng đầu lên, líu ríu: “Cậu nói đi.”

Ngụy Cầm đập tay đánh bốp, một đồng nghiệp nữ cùng phòng bật cười, nhưng cô vẫn điềm nhiên dựa vào ghế một cách tao nhã, giơ xấp tài liệu bắt đầu “phân tích”:

“Hôm qua, người xem mắt với cậu cùng chúng ta ăn cơm, nói chuyện tổng cộng ba giờ bốn mươi phút. Hắn mặc sơ mi màu cứt chó (>o

Truyện Chữ Hay