Số đo giầy mới vừa khít, sau khi mang vào lộ ra đầu ngón chân trắng nõn trong suốt, hột thủy tinh sáng long lanh. Hứa Lạc cảm thấy mình nhỏ đi vài tuổi, trở lại thời kỳ thiếu nữ.
Có giày mới, đương nhiên ra ngoài không thành vấn đề, cho nên hai người dẫn Phấn Đấu lên núi. Quan Tĩnh còn mang theo một ít vật dụng dùng để huấn luyện, định tìm một trống trải, huấn luyện cho Phấn Đấu.
Hứa Lạc nghe Quan Tĩnh nói, trên núi có nhiều cây dẻ mọc hoang, mùi vị rất ngon, cho nên cố ý mang theo cái rổ, tính hái một ít mang về.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Lạc hái, thế là cô gặp ngay một vấn đề khó khăn.
Hạt dẻ có cầu gai bao quanh, mặc dù đã nứt miệng, có thể lấy hạt dẻ ra từ chỗ đã bị tách, thậm chí lúc thật chín muồi, chỉ cần lắc nhẹ thì hạt dẻ cũng có thể rơi vào giỏ xách. Nhưng đây chỉ là phần nhỏ, phần lớn đều cần phải hái cầu gai xuống, tách ra.
Hứa Lạc hái chưa được mấy hạt thì đã tay đã bị đâm nát, ứa máu. Mặc dù nhìn vết thương không lớn, nhưng trên thực tế thì rất đau. Cô chỉ có thể cẩn thận hơn, hái hơn nửa ngày, hạt dẻ không được bao nhiêu, tay thì lại bị đâm chịu không nổi.
Hứa Lạc ấm ức để rổ xuống, nhìn le que vài hạt dẻ bên trong, nắm bàn tay bị gai đâm, vừa không cam lòng vừa cảm thấy uất ức.
Cô quay đầu lại nhìn Quan Tĩnh, anh đang huấn luyện phấn đấu, không hề nhìn sang bên này.
Nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng Hứa Lạc không phục, thay vào đó quyết tâm, không phải chỉ là hái dẻ thôi sao? Chẳng lẽ ngay cả một chuyện cỏn con này mà mình làm cũng không được? Lúc tới đây mình đã mạnh miệng, nói phải mang nguyên rổ trở về. Nói mà làm không được, sợ rằng ngay cả Quan Tĩnh cũng sẽ cười nhạo mình.
Cô suy nghĩ một chút, tìm một cành cây đã chết héo, bẻ hết nhánh thành cây gậy, dùng nó đánh rớt mấy cầu gai, sau đó tự mình nhặt vào trong giỏ xách. Tạm thời không nghĩ đến chuyện phải tách cầu gai ra, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.
Không nghĩ tới cô vừa chuẩn bị bắt đầu, Quan Tĩnh đã dẫn theo Phấn Đấu chạy tới, “Ra sao rồi?”
Hứa Lạc để anh nhìn vào rổ của mình, “Hiện giờ tôi cảm thấy câu nói kia rất có đạo lý, nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, ngay cả nhặt hạt dẻ cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Quan Tĩnh nghe được mấy lời này của cô, chợt nhíu mày một cái, bắt lấy bàn tay của cô. Nhìn thấy vết thương trên tay của cô, trên mặt hiện lên vẻ tự trách và đau lòng, “Là tôi suy nghĩ không thỏa đáng, nên chuẩn bị cho em cái bao tay da nào đó.”
Điều quan trọng là anh da thô thịt dày, không cần lo lắng về những thứ này. Hơn nữa, hái hạt dẻ cũng chỉ là ý nghĩ bất ngờ chợt đến, hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước, cho nên mới xảy ra sơ sót.
Hứa Lạc lớn lên trong sung sướng an nhàn, mười ngón tay không cần đụng nước, làm sao một đôi tay thon dài vừa trắng vừa mềm lại có thể chịu nổi gai đâm như vậy?
Nghe anh tự trách, ngược lại Hứa Lạc lại cảm thấy mình không sao. Cô cười nói, “Lúc trước, tôi cảm thấy anh thật giống như cái gì cũng biết, không có gì làm không được, hơn nữa còn rất chu đáo. Bây giờ nhìn lại, anh cũng có lúc mắc phải sơ sót nhỉ?”
Bộ dạng của anh như thế này khiến cô cảm thấy, Quan Tĩnh không phải hoàn mỹ, cũng sẽ phạm sai lầm. Không những điều này không làm cô thất vọng, ngược lại có cảm giác, càng ngày Quan Tĩnh này càng trở nên chân thật.
Trên đời này làm gì có người thập toàn thập mỹ?
Biết đâu lý do Quan Tĩnh chu đáo như vậy là để cho mình cảm thấy anh không gì không làm được. Chỉ là, anh đã hao tốn quá nhiều thời gian, tinh thần và sức lực vào công tác chuẩn bị rồi.
Mà anh nguyện ý lãng phí nhiều thời gian, tinh thần và sức lực như vậy trên người của Hứa Lạc, chẳng qua cũng bởi vì, quan tâm.
Tính ra người thích cô rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Lạc cảm giác, được một người toàn tâm toàn ý yêu là như thế nào. Loại cảm giác tuyệt vời như vậy khiến cô… hoàn toàn không muốn cự tuyệt.
Quan Tĩnh đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, thậm chí thổi thổi giống như dỗ dành con nít, dịu dàng nói, “Lần này là do tôi sơ sót, hôm nay đừng hái, lần sau chuẩn bị đầy đủ rồi trở lại. Em giúp tôi huấn luyện Phấn Đấu có được không?”
“Được.” Hứa Lạc không có ý định tự làm khổ mình, cầm đồ đi qua huấn luyện Phấn Đấu. Nội dung huấn luyện không hề khó khăn, chỉ là ném đồ trong tay đi, để Phấn Đấu đuổi theo lấy trở về. Cô chỉ biết cái này.
Thời tiết tháng hơi nóng, chơi với Phấn Đấu khoảng nửa ngày, Hứa Lạc có cảm giác mình thấm ướt mồ hôi, cho nên ngừng lại. Cô quay đầu lại nhìn, Quan Tĩnh đã đứng sau lưng mình, trong tay xách một rổ đầy hạt dẻ. Cô cũng không biết anh hái từ bao giờ.
“Có mệt không? Về nghỉ ngơi nhé?” Thấy Hứa Lạc quay đầu lại, anh vội vàng nói.
Hứa Lạc gật đầu, “Vâng, khí trời nóng quá.”
Lúc chạy tới chạy lui không cảm thấy, trên đường trở về cô mới phát hiện, thì ra chân mình đau vô cùng. l€quɣɖɳ Trên căn bản, cô rất ít khi vận động, đột nhiên làm quá sức, quả thật là chịu không nổi.
Cuối cùng cô cũng bị Quan Tĩnh cõng trở về.
Cảm xúc của Hứa Lạc không thể nào cao hơn nữa. Ra ngoài một chuyến, cô mới phát hiện, mình thật sự rất tệ, làm cái gì cũng không được, trì hoãn thời gian của anh, chơi cũng chơi chưa đã, thật là hỏng bét.
Đặc biệt là so với sự hoàn mỹ của Quan Tĩnh, mình càng lộ ra vẻ kém cõi vô cùng, khiến cho người ta thật mất chí khí.
“Hôm nay chúng ta trở về đi thôi.” Trở về gian nhà cũ, cô liền chủ động nói với Quan Tĩnh, “Tôi đã nói với gia đình ở bên ngoài qua đêm. Nếu hôm nay về trễ, nói không chừng Thượng Khiết ở đó sẽ bị lộ tẩy.”
“Cũng được.” Thấy cô không vui, Quan Tĩnh liền gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng anh tỉ mỉ săn sóc cỡ nào, cũng tuyệt đối khó có thể đoán được hiện giờ trong lòng Hứa Lạc đang nghĩ cái gì. Chỉ là anh cảm thấy, hình như Hứa Lạc không thích đến nông thôn chơi, hoặc là không quen với hoàn cảnh bên này.
Xem ra an bài lần này vô cùng thất bại, trong lòng Quan Tĩnh không nhịn được, thở dài một cái.
Thật ra anh không phải thánh nhân thập toàn thập mỹ. Mỗi lần trước khi muốn nói gì hay làm gì với Hứa Lạc, anh đều diễn luyện qua trước. Mỗi bước đi đều bố trí rõ ràng, an bài chu đáo, chỉ là vì không muốn Hứa Lạc cảm thấy bất tiện, hoặc sinh ra cảm xúc mất hứng.
Nhưng mà cứ mò đoán tâm tư của một người như vậy, còn chưa nói tới đó là một chuyện mệt mỏi cỡ nào. Châm ngôn có câu, “Lòng người khó dò”, anh không phải là Hứa Lạc, nhiều khi chỉ bằng vào hành động phỏng đoán, cũng không thể nào xác định được Hứa Lạc có thích hay không, trong lòng cũng khó tránh khỏi thấp thỏm.
Nếu như bây giờ Hứa Lạc có vẻ không thích, trong lòng anh sẽ lập tức rối loạn lên, không biết mình làm sai chỗ nào, cũng muốn biết làm sao để sửa, lại càng không biết, có thể vì vậy mà Hứa Lạc sẽ tạo ra khoảng cách với anh không.
Phần tình yêu này chính là hẹn mọn.
Quan Tĩnh cũng hiểu rõ trong lòng, đối với quan hệ của bọn họ mà nói, đặt mình ở vị trí quá thấp so với đối phương cũng không phải là chuyện tốt gì, nhưng anh lại không còn cách nào khác.
Có người từng nói, người nào yêu trước, là đã thua.
Anh để Hứa Lạc này trong lòng nhiều năm như vậy, giống như bộ dạng của một thằng khờ, lén lút thu tập tất cả những gì có liên quan tới cô, để ở trong lòng tính tới tính lui. Đến bây giờ đã thành thói quen của anh, không thể đổi, mà anh cũng không muốn đổi.
Cả đời này, anh chỉ có thể nhìn thấy một người này.
Chỉ là anh đã cố gắng hết sức, đến bây giờ lại vẫn cảm thấy khó có thể nắm vững tâm tư của Hứa Lạc.
—— Những năm gần đây, Hứa Lạc cũng không yêu ai. Mặc dù trong lòng Quan Tĩnh ngấm ngầm cao hứng, từ thân tới tim, cô hoàn toàn đều thuộc về mình. Nhưng anh lại không tìm được những vật tham chiếu khác, cũng không biết nên làm thế nào để lấy lòng cô.
Anh có đủ điều kiện để làm, bất quá chính là đặt hết tất cả những gì mình có thể lấy được trao ra, giống như đặt hết trước mặt cô, để cô thấu hiểu, chọn lựa.
Hai người đều có tâm sự, trên trường trở về rất im lặng. Quan Tĩnh đưa Hứa Lạc đến lầu dưới nhà Thượng Khiết, sau đó liên cáo từ.
Rõ ràng thời gian qua chung đụng rất tốt, cùng nhau ra ngoài du lịch cũng thuộc vào một trong những phương thức yêu đương tốt nhất. Nhưng hai người vừa mới ra ngoài một chuyến, chẳng những không thêm thân thiết, ngược lại cảm giác như sắp chia tay, ngồi chung một chỗ, nhưng ai cũng lúng túng không nói chuyện.
Hứa Lạc đưa mắt nhìn Quan Tĩnh rời đi, không nhịn được thở dài một hơi.
“Được rồi, thành hòn vọng phu mất thôi!” Tiếng chế nhạo của Thượng Khiết vang lên sau lưng, “Nếu không nỡ xa nhau thì tại sao không ở chơi lâu một lát?”
Hứa Lạc quay đầu lại trợn mắt nhìn cô một cái, chỉ cái rổ trên mặt đất, “Cái này là lễ vật mang về, một lát em theo chị cùng nhau về nhà.”
“Tuyệt, hạt dẻ đó!” Thượng Khiết khoa trương cảm thán, “Một mình anh Tĩnh hái cho à? Tay có bị thương không? Chị có đau lòng giúp người ta thổi phù phù vài cái không?”
Nghe được câu nói này của cô, Hứa Lạc không nhịn được nhíu mày. Mới vừa rồi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô quả thật không chú ý tới điểm này. Cho dù da thịt Quan Tĩnh có dày đi nữa, cầu gai bên ngoài hạt dẻ lợi hại kiểu nào, cô đã đích thân lĩnh hội qua. Quan Tĩnh đã hái được một rổ hạt dẻ đầy như vậy, làm sao không khỏi bị đâm.
Mà cô lại không nghĩ tới hỏi thăm một chút, thật là thất lễ.
Biểu hiện hôm nay của mình quả thật hỏng bét, Hứa Lạc không nhịn được đưa tay vuốt mặt.
Xem như Thượng Khiết thông minh, lúc này cũng nhận ra được cô không được bình thường, “Tại sao em thấy chị không được vui vậy? Theo lý thuyết, cô nam quả nữ cùng nhau ra ngoài chơi, rất nhiều cơ hội tốt, không lẽ hai người còn chưa tiến thêm được bước nào? Hay là chị lại phát hiện thật ra anh Tĩnh cũng không thích hợp với chị, định đạp văng anh ấy ra?”
“Nói bừa cái gì vậy?” Hứa Lạc và cô cùng nhau mang rổ vào nhà. Cô than thở, “Chị cũng không biết thế nào.”
“Kể nghe chút đi!” Thượng Khiết nghe vậy, đôi mắt lóe lên tia sáng được gọi là ‘nhiều chuyện’, nhìn chằm chằm Hứa Lạc.
Biết rõ Thượng Khiết chỉ muốn tám chuyện, nhưng hôm nay trong lòng Hứa Lạc quả thật chất chứa rất nhiều chuyện, không biết nên nói với ai.
Lúc cô còn đi học, không biết có phải bởi vì có quá nhiều người theo đuổi, luôn là cây gai trong mắt của đám con gái, cho nên cô hoàn toàn không có bạn thân gì đó để thổ lộ tình cảm.
Về phần người nhà, nếu cô dám nói ra miệng, nói không chừng ngày mai sẽ bị cấm chế lui tới với Quan Tĩnh. Hơn nữa Hứa Lạc cảm thấy đây là chuyện nhỏ, vì cái gì lại đi kinh động tới người lớn, giống như con nít sau khi gây gổ xong thì đi tố cáo, thật trơ trẽn.
Còn sót lại, cô cũng chỉ có Thượng Khiết, đứa em họ này là có thể nói chuyện được thôi.
Cho nên cô suy nghĩ một chút, rồi kể lại tất cả câu chuyện xảy ra từ ngày hôm qua cho tới nay.
Sau khi Thượng Khiết nghe xong, ôm mặt cảm thán, “Đây là chuyện tốt mà! Không phải anh Tĩnh là điển hình của bạn trai trong thiên hạ hay sao? Đối với chị toàn tâm toàn ý, tận tâm tận lực, chị còn không hài lòng cái gì nữa?”
“Không phải không hài lòng.” Hứa Lạc cau mày, diễn tả cảm giác của mình một cách khó khăn, “Chị cảm thấy, Quan Tĩnh giống như không thuộc vào thế giới của chúng ta. Anh ấy rất lợi hại, cái gì cũng biết, khó khăn gì cũng có thể giải quyết. So sánh ra, chị cảm thấy mình lại quá kém, ngay cả một chuyện nhỏ cũng làm không xong, luôn luôn gây trở ngại. Nói không chừng anh ấy cảm thấy rất mất hứng.”
Thượng Khiết không được trợn to hai mắt, “Trời ạ, chị nghĩ chi mà nhiều thế? Em cảm thấy chỉ cần ở chung với chị, cho dù làm cái gì anh ấy cũng cảm thấy vui. Ngược lại, chị kéo cái mặt dài như thế, nói không chừng hiện giờ người ta đang thấp thỏm lo âu đấy. Chị còn không thỏa mãn cái gì nữa đây?”
Bất quá nói tới chỗ này, cô cũng không nhịn được bật cười, “Đây đúng thật là báo ứng nghen Hứa Tiểu Lạc. Em còn tưởng chị đánh đâu thắng đó, hoàn toàn không biết cảm giác tự ti là gì. Không ngờ chị cũng có ngày hôm nay!”
Lại nói, thật ra cô coi như là lớn lên dưới bóng mờ của Hứa Lạc. Tất cả trưởng bối trong nhà đều khẩn trương đến Hứa Lạc. Trên căn bản, họ đối với cô chính là bảo dưỡng từ nhỏ. Khi còn bé, không phải cô chưa từng ganh tị, chưa từng ấm ức qua, nhưng rất may bụng dạ cô phóng khoáng, không quan tâm lắm đối với những chuyện này, cho nên mới không sinh ra tính tình vặn vẹo đen tối.
Trời sinh Hứa Lạc chính là vầng trăng sao sáng vây quanh.
Từ lúc còn rất nhỏ, Thượng Khiết đã hiểu rõ chuyện này.
Ngàn lần không nghĩ tới có một ngày, lúc Hứa Lạc đối mặt với một người nào đó, lại sinh ra cảm xúc tự ti.
Đây chính là —— vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Khó trách người ta nói, chỉ số thông minh của kẻ đang yêu là số âm.” Thượng Khiết vỗ tay lên trán, “Ôi, cô nàng bé bỏng đang sa vào lưới tình kia, ngay cả phiền não cũng ngọt ngào như vậy. Chuyện này em không thể giúp được chị, chi bằng chị đi nói thật với anh Tĩnh đi, thử xem anh ấy sẽ nói cái gì?”
“Đừng có hòng.” Hứa Lạc lập tức cự tuyệt.
Mặc dù còn chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng theo bản năng của cô, chuyện này không thể để cho Quan Tĩnh biết.