Nếu bạn hỏi Lâm Bảo Thục, giả như đồ vật trên thế giới này mặc cho bạn lựa chọn, nhưng mà chỉ được chọn một thứ, bạn sẽ chọn cái gì? Cô nhất định trả lời, là “Bảo Ký” đã từng chấn động một thời trên tạp chí. Mười năm nay những người thích đồng hồ như cô đều đang tìm chiếc đồng hồ này, một mẫu đồng hồ đặc biệt chỉ xuất hiện trên tạp chí một lần, mặt số đồng hồ màu đen phối hợp với dây thép màu hồng.
Rốt cuộc nó là vật thí nghiệm của hãng nào đó hoặc là người thích đồng hồ tự sửa lại, có lẽ không ai nói được rõ ràng. Nhưng Bảo Thục thích nó, không chỉ vì dây hồng nối liền mặt đen, càng vì chữ “Bảo” ở trên vị trí số .
Từ “IN” đi tới, dùng thang cuốn tự động, đã là năm rưỡi chiều. Từ kính trong suốt hai bên thang cuốn, cô lặng lẽ đánh giá kiểu tóc mới của mình, trong nháy mắt cô nhụt chí giống như mái tóc rũ xuống này. Truyện "Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh "
Cô lại bị lừa cắt tóc ngắn rồi, giống như là cô bị Dư Chính lừa quay về Thượng Hải.
Ngồi trong xe taxi, chiếc xe vẫn không nhúc nhích bị kẹt ở đường cao tốc, tài xế bắt đầu hết kiên nhẫn nhìn đông nhìn tây, cuối cùng mở radio trong xe.
Lúc đầu khi biết Dư Chính trở mặt với ông tổng, Bảo Thục rất ngạc nhiên. Bởi vì Dư Chính có thể nói là nhân vật quan trọng của công ty, chuyên ngành thiết kế, lại có học vị management, nghe nói tổng công ty rất coi trọng anh. Huống chi, anh không hề đi nhầm nửa bước, sao lại đột nhiên trở mặt với ông tổng.
Khi cô đến văn phòng tìm anh, thì anh đang thu dọn đồ đạc.
Văn phòng anh vốn tương đối ngăn nắp, trải qua thu dọn, càng khiến cô không khỏi cảm thán: “Cái này như là có người từng sử dụng sao…”
Dư Chính tranh thủ cười với cô.
Anh cũng hay cười, nhưng luôn cười mỉm, trong trí nhớ của Bảo Thục, hiếm khi có trường hợp anh cười hết ga.
Sau đó anh cầm một phong thư trắng trên bàn giao cho cô.
Đây rõ ràng là thư từ chức.
Bảo Thục ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt mình đã quen năm. Anh sẽ không phải bảo cô đem phong thư này ——
“Giao cho William.” Không đợi cô phí thời gian suy nghĩ, anh đã dặn dò nói.
Gương mặt Bảo Thục suy sụp, anh nhất định ngại bản thân nên tìm cô làm bia đỡ đạn.
“A Chính…” Cô hiếm khi gọi anh như vậy, chỉ có lúc cầu xin anh.
“Mau đi.” Anh vẫn đang thu dọn đồ đạc đâu ra đấy. Tuy rằng anh đã không còn là cấp trên của cô, nhưng cô cũng muốn anh thuận buồm xuôi gió như mình.
Cô buồn rười rượi xoay người đi về phía văn phòng khác. Lúc vào cửa, cô không gõ cửa mà là theo vẻ mặt của mình, cuối cùng quyết định mỉm cười đi vào.
William ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc nhìn màn hình máy tính. Bảo Thục một năm mới gặp ông ta một lần, ở trong ấn tượng của cô, ông ta là một Uncle Sam quái gở.
Cô không nói câu nào, chỉ là hai tay cung kính đưa thư tới trước mặt ông ta.
William liếc mắt nhìn phong thư trắng trên tay cô, rồi lại nhìn cô. Rốt cuộc ông ta dùng bàn tay vốn đang cầm chuột tiếp nhận phong thư này, mở ra đọc.
Cuối cùng ông ta dùng giọng điệu bình thản nói với cô: “Ok.”
Sau đó ông ta trả thư lại cho cô, rồi tiếp tục theo dõi màn hình máy tính của ông ta.
Trong lòng Bảo Thục âm thầm thở phào một hơi, sau đó dè dặt đi ra ngoài. Khi cô xoay người muốn đóng cửa, William đột nhiên nói với cô: “Good luck.”
Cô chần chừ một giây, nhưng vẫn mỉm cười rồi đóng cửa lại.
Đứng ngay tại cửa đối diện hành lang, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa xem lá thư này.
Lá thư tiếng Anh này ngắn ngọn và rõ ràng, nói rằng xuất phát từ tâm trạng bất đắc dĩ suy nghĩ về việc phát triển sự nghiệp cá nhân, cùng với nguyện vọng từ chức, vừa thấy thì biết đó là phong cách của Dư Chính. Anh luôn cư xử có chừng mực, biết khi nào nên nói cái gì nên làm cái gì.
Nhưng mà khi xem đến phần đề tên dưới thư, cô gần như dùng hết sức lực của mình mới có thể khiến bản thân không hét lên.
BoBo Lam!
BoBo Lam ngoài cô ra thì còn ai!
Bảo Thục “Bang” đá văng cánh cửa gỗ của văn phòng Dư Chính, thế cho nên anh trừng to mắt nhìn cô:
“Cậu đang làm gì hả! Cậu có biết đây là tài sản của công ty không?”
“Ahhhhh!” Cô rốt cuộc hét lên.
Cô tiến lên nắm lấy tay áo sơ mi chỉnh tề của Dư Chính: “Cậu con heo này! Sao phải đối với tớ như vậy!”
Trong mắt Dư Chính hiện lên ý cười, nhưng anh không để cho Bảo Thục phát hiện: “Cậu đừng như vậy, đây là văn phòng, người khác sẽ cho là tớ ép cậu đi phá thai.”
Bảo Thục quả thực muốn khóc ra, tuy rằng công việc này cũng là do anh ban tặng, nhưng giờ phút này anh lại khiến cô trở về nhân viên thất nghiệp lần nữa. Mấy năm gần đây thị trường Hồng Kông không tốt, lại tìm được một công việc có đãi ngộ như thế này, đối với cô là chuyện không dễ dàng.
Nhưng mà vào thời khắc đặc biệt đau lòng này, anh lại bình tĩnh nói truyện cười nhạt nhẽo —— cô sắp điên rồi!
Nhưng cô không điên, cô thật sự khóc lên.
Chẳng gì bất ngờ khi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Dư Chính trong nháy mắt, Bảo Thục càng khóc uất ức hơn.
“Đừng…đừng như vậy.” Tài ăn nói hùng biện thường ngày của anh đã hoàn toàn biến thành cà lăm.
Thấy cô vẫn còn khóc, Dư Chính có chút mất tự nhiên mà giữ chặt tay cô: “Bảo Thục…”
Cô muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh lại nắm chặt. Cô đánh cánh tay anh, anh đứng đó không di chuyển nửa bước.
Cuối cùng cô khóc đến mệt mỏi mới ngừng lại.
Tối hôm đó, Dư Chính đưa cô đi ăn bữa tiệc hải sản lớn tại nhà hàng Pháp mà cô thích nhất.
Nhưng cho đến lúc ngồi trên máy bay quay về Thượng Hải, cô mới chợt phát hiện, anh chưa nói xin lỗi cô, cũng không nói cho cô biết vì sao phải sắp đặt cô như vậy.
Song, cô nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, quên đi, Dư Chính nhất định không hại cô.
Dư Chính và Bảo Thục đều là người Thượng Hải chính cống, lúc tốt nghiệp trung học phổ thông, Dư Chính nhận được học bổng của trường Đại học Công nghệ Nanyang, anh hỏi cô muốn đi cùng không. Cô mang theo thái độ thử xem đi xin nhập học, vậy mà được trúng tuyển. Vì thế cô vui vẻ cùng Dư Chính đi Singapore.
() Nanyang Technological University, thường được gọi tắt là NTU, là một trong trường đại học công lập tại Singapore, thuộc Hệ thống Đại học ASEAN. Đây là một trong những trường đại học danh tiếng của khu vực Đông Nam Á.
Thực ra, cô chỉ là không muốn theo ba mẹ di dân đến Australia mà thôi, cô không thích mỗi ngày đều nhìn những khuôn mặt da trắng tóc vàng mắt xanh kia.
Dư Chính và cô, đã quen biết nhau nhiều năm, bắt đầu từ trung học cơ sở.
Kỳ thật cô có phần sùng bái anh, bởi vì con người anh rất thông minh. Bảo Thục cho rằng, trên thế giới này có lẽ chẳng có vấn đề gì làm khó Dư Chính. Cho nên cô đi theo anh học bổ túc, đi theo anh tham gia nhóm thích cờ vua, đi theo anh chơi máy tính. Cô luôn đi theo bước chân của anh. Bởi vì cô cảm thấy ở chung với anh, cô có thể học được rất nhiều thứ.
Hồi trung học cơ sở, căn bản không có khái niệm nam sinh hoặc nữ sinh. Đến năm thứ ba lúc nam sinh và nữ sinh không được tự nhiên với nhau, hai người bọn họ lại vẫn thường xuyên ở cùng nhau, chẳng có chút kiêng kị nào cả. Bảo Thục nghĩ rằng bởi vì quá quen thuộc, hơn nữa hai người bọn họ đều là người trưởng thành chậm.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đến bây giờ cô vẫn không mò ra ý nghĩ của Dư Chính. Có lẽ anh thật sự quá thông minh.
Sau khi lên trung học phổ thông, bọn họ cũng có rất nhiều bạn thân, nhưng Bảo Thục cảm thấy, cô vẫn ăn ý với Dư Chính nhất.
Mọi người thường nói giữa nam nữ không có tình bạn chân chính, cô không tin, cô và Dư Chính không phải là ví dụ tốt nhất sao.
Số phận có đôi khi trêu chọc người ta. Dư Chính đứng thứ hai trong cuộc thi Olympic toán học lại lựa chọn đi học design, mà vật lý và hoá học của Bảo Thục cộng lại chẳng qua đạt tiêu chuẩn hạng chín lại phải học Civil Engineering.
Cho nên cô nhận thấy, cuộc sống đại học của Dư Chính là trời xanh mây trắng, mà của cô là đất khô cằn đá vôi.
Thật vất vả đến lúc ai cũng tốt nghiệp, Dư Chính tìm được công việc tại một công ty quảng cáo địa phương, cô lại bị từ chối nhiều lần. Ada bạn học cùng phòng ở Hồng Kông bèn khuyên cô đến Hồng Kông thử xem, hơn nữa nghe nói nhiều cơ hội hơn.
Vì thế Bảo Thục thử gửi sơ yếu lý lịch đến một số nhà thiết kế Hồng Kông, lại có rất nhiều cơ quan mời cô đi phỏng vấn. Cô đi theo Ada đến Hồng Kông, công ty đầu tiên cô tới phỏng vấn đã tỏ ý muốn mời cô. Cô vô cùng vui mừng.
Thế là cô gọi điện cho Dư Chính vẫn còn ở Singapore, nhưng gọi thế nào cũng không được.
Buổi tối lúc cô ở dưới lầu nhà Ada mua kẹo búp bê, khi xoay người thì lại nhìn thấy anh.
Cô há mồm nhìn chằm chằm Dư Chính có chút gió bụi mệt mỏi, nhưng anh vẫn để biểu tình “chẳng có gì đáng ngại” trên mặt, nói:
“Có công ty quảng cáo A nói muốn mời tớ, tớ đến xem thử.”
Cuối cùng bọn họ cùng ở lại Hồng Kông. Bảo Thục suy nghĩ, cô đi theo sau anh đã nhiều năm, rốt cuộc cũng có lúc đi trước anh, vì thế cô có chút đắc ý.
Nhưng mà điều kiện bất thường, tác phong lờ phờ của cô căn bản không có cách thích ứng với lượng công việc lớn của nhà thiết kế. Sau mấy tháng miễn cưỡng ứng phó, cô rốt cuộc chịu không nổi mà từ chức.
Vì thế, cô từ từ trở thành một thành viên của đại đội thất nghiệp tại Hồng Kông, lại gửi sơ yếu lý lịch lần nữa, lần này cô hạ thấp yêu cầu, cũng đến một vài công ty nhỏ phỏng vấn. Nhưng thường thường không phải cô chướng mắt người ta thì là người ta chướng mắt cô.
Tiền dành dụm không nhiều lắm mau chóng xài hết, mỗi ngày cô chỉ có thể ở nhà trọ nhỏ hẹp ăn mì ăn liền. Có một ngày Dư Chính vội vàng làm xong case đến thăm cô, đứng ở cửa nhà cô anh quả thực sợ ngây người.
Cô đầu tóc rối bời mời anh vào, cô cũng không muốn để anh nhìn thấy mình thất vọng bao nhiêu, nhưng sự thực thường không toại ý người.
Dư Chính đặt xuống trái anh đào mà cô thích nhất, nói đi một chút rồi lập tức quay lại.
Tối đó sau khi Dư Chính rời đi, cô phát hiện hai vạn ở trong ngăn kéo. Lúc ấy, đó là tiền lương một tháng của Dư Chính.
Cô cầm tiền ngồi trên giường chán nản, cái mũi cay cay, cô thầm muốn ôm Dư Chính khóc to một trận.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ mình cô ở trên giường từ từ nức nở, bởi vì cô biết Dư Chính sợ nhất là nước mắt của cô.
Khi hai vạn này sắp xài hết, Dư Chính tìm cô, nói có thể sắp xếp cho cô một công việc ở công ty mình đang làm, chỉ là không bằng chuyên ngành của cô.
Cô vừa phấn chấn lại cảm thấy mất mặt, nhưng cô ăn mặc đàng hoàng đi theo.
Cuối cùng giám đốc bộ nghiệp vụ lại đồng ý tuyển dụng cô, thế nhưng sau này cô mới biết, thì ra khi đó Dư Chính đã thăng làm trợ lý giám đốc bộ môn, có lẽ người ta nể mặt của anh.
Cô nhanh chóng ưa thích công việc này, bầu không khí trong công ty quảng cáo luôn rất sôi nổi, giống như là đoàn thể xã hội của đại học trước kia. Bởi vì đây là chi nhánh ở Hồng Kông của công ty quảng cáo quốc tế A, cho nên dù không lớn, nhưng vẫn có nhiều khách hàng đến tìm bọn họ. Mỗi người đều theo mấy case, tuy rằng có lúc bận bịu ba ngày liền không ngủ, nhưng cô vẫn làm được đặc sắc.
Đến cuối năm thứ hai, Dư Chính ngồi vị trí phó tổng giám đốc, ngày tháng của Bảo Thục lại càng dễ chịu hơn.
Đang lúc cô tưởng rằng cuộc sống của mình quá hạnh phúc vui vẻ, Dư Chính lại hắt một chậu nước lạnh qua đây, nhanh đến mức cô không có thời gian run rẩy.
Nếu đơn xin từ chức cũng đã đưa, Bảo Thục đành nghe theo “đề nghị” của Dư Chính, cùng anh quay về Thượng Hải.
Có lẽ vì mấy năm trước cô từng trở về một lần, đã để lại ấn tượng rất tốt, cho nên anh không tốn sức lực để thuyết phục cô.
Lúc rời khỏi Hồng Kông, Gia Hoà đưa cho cô hai chiếc chìa khoá nhà trọ, là nhà cô thuê ở Thượng Hải, bởi vì kỳ hạn cho thuê là một năm, vì thế bỏ trống cũng vậy nên cô giao cho Bảo Thục.
Dư Chính hỏi xin cô một chìa.
Nhưng thực ra Dư Chính không giống cô, gia đình anh ở Thượng Hải.
Mà cô, đã không muốn ở bên cạnh ba mẹ, như vậy đi đâu cũng thế thôi.
Tại sân bay, người bạn học rất tốt trước kia tới đón bọn họ. Cô đẩy xe hành lý, nhìn bọn họ, cô đột nhiên cảm thấy mình về nhà rồi.
Ngày thứ hai, Bảo Thục với mái tóc ngắn mới cắt kia đi tới văn phòng Dư Chính thuê nằm gần Từ Gia Hối.
Bởi vì tiền thuê rẻ, cho nên chỗ rất nhỏ, chỉ làm ba vách ngăn và một phòng tiếp khách, còn một gian khác hình tam giác thì làm phòng chứa hàng.
Dư Chính và Ben đang xắn tay áo dọn đồ đạc. Bảo Thục ngẩn người, cuối tuần này anh về nhà, cho nên cô không gặp anh, thì ra anh cũng cắt kiểu tóc mới.
Ben là học đệ của Dư Chính, cậu ta dưới một khoá, rất nghe lời Dư Chính. Đúng lúc công việc ở Singapore không thuận lợi, cậu ta đến giúp bọn họ.
Đúng rồi, bọn họ định tự mình mở công ty. Nhưng nói chính xác hơn là do Dư Chính mở.
Bảo Thục nhìn thấy bụi bặm bay lên, cô lấy tay bịt mũi đứng ở cửa.
Dư Chính giương mắt nhìn cô: “Cậu còn không mau đến giúp.”
Cô lắc đầu, bịt mũi nói: “Bẩn quá à.”
Dư Chính chỉnh lại cái bàn xong, sau đó đứng thẳng nhìn cô, anh bĩu môi: “Cậu nói cậu định đặt bàn làm việc và ghế dựa ở chỗ kia sao?”
Cô theo hướng anh chỉ mà nhìn qua, trong hành lang chất đầy đồ đạc.
Mặt cô như đưa đám làm nũng lắc vai, nhưng Dư Chính chưa bao giờ chịu thua dáng vẻ này của cô.
Sau khi sắp đặt văn phòng ổn thoả quét dọn sạch sẽ thì đã đến giờ cơm trưa.
Ben dẫn bọn họ đến một nhà hàng cậu ta mới phát hiện gần đây, Bảo Thục ăn rất ngon miệng.
Buổi chiều chỉ có một mình cô ở văn phòng, cô nâng tách cà phê ngồi ở cửa sổ nhìn ngã tư đường bên ngoài đầy nắng, cô nghĩ thầm, quên đi, đi theo cậu ấy nhất định không sai.
Buổi tối lúc tan tầm về nhà, cô chợt có ý nghĩ mà gọi điện cho Dư Chính: “Không bằng buổi tối tụi mình ra ngoài chơi đi?”
“Được.” Dư Chính không nhanh không chậm trả lời, “Đi đâu?”
Điều này khiến cô nhất thời nghẹn lời. Trở về chưa được một tuần, cô hình như còn chưa hoà nhập với cuộc sống ở đây.
Hai người trầm mặc trong điện thoại một hồi, Dư Chính bỗng nhiên nói: “Không bằng đi tìm Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi đi.”
Ấn chuông cửa, sau đó nghe thấy hai loại bước chân khác nhau vội chạy đến.
Cửa lập tức được mở ra, Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi để chân trần, vẻ mặt từ vui mừng chuyển thành co giật.
Bảo Thục và Dư Chính nhìn nhau cười rộ lên. Hai người kia nhất định đang chơi trò đoán người.
Hồi trung học cơ sở, chắc chắn không ai nghĩ đến Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi sẽ trở thành vợ chồng.
Kỳ thật hiện tại Bảo Thục vẫn cảm thấy hai người bọn họ đi trên đường, bộ dáng cười toe toét, nhìn giống anh em nhiều hơn.
Chẳng qua diện mạo của bọn họ hợp nhau một cách thần kỳ. Cô vui vẻ suy nghĩ.
Từ khi bọn họ ở bên nhau, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy buồn chán. Bọn họ luôn có thể chơi đủ trò, thậm chí có đôi khi xem bọn họ cãi nhau cũng là một loại hứng thú.
Vì thế bốn người đánh bài tới phút. Đến mười giờ, Trì Thiếu Vũ lại nói không chơi nữa.
“Đầu óc của cậu bị co rút rồi à?” Bảo Thục trừng anh ta, khó hiểu nên hỏi.
“Ngày mai tôi bay rồi.”
Sao cô lại quên mất, người không chịu trách nhiệm như anh ta, lại là phi công của hàng không dân dụng.
Còn nhớ hồi trung học cơ sở, Trì Thiếu Vũ đã lập “Kế hoạch chí lớn” này.
“Tôi phải lái máy bay đi đón vợ tôi tan tầm.” Anh ta nói.
“Tôi chắc chắn không tan tầm với vợ cậu.” Bảo Thục nói.
Nhưng mà anh ta đúng là thực hiện giấc mơ của chính mình.
Bảo Thục buông bài trong tay, giấc mơ của cô đã thực hiện ở đâu rồi?
Từ nhà Trì Thiếu Vũ đi ra, Bảo Thục đút hai tay vào túi, rầu rĩ đi theo sau Dư Chính.
Dư Chính bỗng nhiên dừng bước chân, đầu cô liền đụng anh, cũng dừng bước mà ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt của Dư Chính dưới ngọn đèn chiếu rọi nhìn không rõ lắm, nhưng mà miệng anh hé ra, dường như muốn nói gì. Cuối cùng anh mỉm cười một cái: “Tụi mình đi ăn ma lạt năng.”
Bảo Thục có thể khẳng định, điều anh muốn nói không phải là câu này.
Nhưng cô vẫn ngơ ngác đi theo sát phía sau anh, có lẽ đây đã là thói quen của cô.
Còn nhớ hồi trước lúc ở cùng Trì Thiếu Vũ, bọn họ luôn cười nhạo đối phương, có khi còn đánh nhau. Sau khi Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi kết hôn, lúc Bảo Thục gặp lại anh ta, ngày tháng niên thiếu không hề kiêng dè của trước kia đã không tìm về được.
Bởi vì, bọn họ đều trưởng thành rồi.
Mà cô và Dư Chính, cô nhìn cái bóng thật dài của anh chiếu xuống.
Có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, người đi theo sau anh không phải là cô.