. Khả năng phép thuật của tôi
Hai ngày sau khi đăng ký nhập học, lễ khai giảng năm học mới của học viện Lợi Á Đốn chính thức diễn ra. Để chào mừng, nhà trường tổ chức hai hoạt động lớn. Ban ngày, tại hội trường lớn của học viện tiến hành lễ khai giảng. Buổi tối, tại đại sảnh sẽ diễn ra vũ hội khiêu vũ chào mừng các tân học sinh. Những hoạt động này là thông lệ suốt mấy chục năm qua của học viện phép thuật Lợi Á Đốn.
Mặc dù nhà trường không có quy định bắt buộc các bậc phụ huynh phải có mặt trong lễ khai giảng, nhưng phụ vương và mẫu hậu vẫn nhất quyết ngủ lại ký túc của tôi một đêm, hôm sau cùng tôi đến tham dự buổi lễ khai giảng của trường.
"Phạn Hi, khả năng phép thuật của con còn hạn chế, ở trường con nhất định không được gây mâu thuẫn với ai để tránh gây tổn thương cho chính mình, con nhớ chưa?" Trên đường tới hội trường, mẫu hậu dắt tay tôi, không yên tâm cứ dặn đi dặn lại.
"Con hứa sẽ không gây sự với người khác mà." Tôi nắm chặt tay mẫu hậu, lắc nhẹ để bà yên tâm. "Vả lại, nếu có người muốn gây sự với con, con cũng đánh bại được họ thôi.
Phụ phương và mẫu hậu đều có phép thuật cao cường như vậy, chắc chắn con cũng không thua kém đâu, phải không phụ vương?" Nói xong, tôi thè lưỡi lém lỉnh làm mặt xấu chọc cho phụ vương cười. Người xoa đầu tôi, miệng cười nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa nhiều lo lắng.
"Ái chà chà, quốc vương Y Tỉ lại đích thân tham dự buổi lễ khai giảng của trường, điều này thật là hiếm thấy." Vừa bước đến cửa chính chuẩn bị tiến vào hội trường, chúng tôi bất ngờ giáp mặt quốc vương Thần Hựu. Vẫn như mọi khi, hễ đối mặt với phụ vương tôi là quốc vương Thần Hựu lại lên tiếng châm chọc.
"Ôi chao, nơi náo nhiệt như hội trường học viện Lợi Á Đốn mà vẫn còn chỗ cho một con hồ ly già xuất hiện sao? Thật là kỳ lạ." Phụ vương cũng buông lời châm chọc không kém. Người và quốc vương Thần Hựu đã đối đầu nhau suốt bao nhiêu năm nay, những chuyện như thế này vẫn xảy ra thường xuyên, chả trách cả hai người, ai cũng thản nhiên, không hề tỏ ra tức giận.
Bị phụ vương bỏ lại phía sau, nhưng mẫu hậu cũng chẳng muốn bước lên để tham gia vào cuộc đấu khẩu giữa hai người. Mẫu hậu nhìn phụ vương rồi lại lắc đầu nhìn sang phía hoàng hậu Thần Hựu. Dường như họ đã ngầm thỏa thuận với nhau là hãy đứng ngoài mọi hiềm khích cá nhân giữa q"Y Tỉ Tư, hôm nay ông cần nói rõ ràng với tôi ai là con hồ ly già?" Nhiều lần phụ vương nhắc đi nhắc lại hai tiếng "hồ ly" trước mặt quốc vương Thần Hựu khiến cho ông ta vô cùng tức giận.
"Ai nghe thấy thế mà giận run lên thì người ấy chính là hồ ly. Quang Hựu Thành, ông còn cần tôi phải chỉ mặt đặt tên thì mới rõ sao?" Phụ vương tôi cũng không vừa, chỉ một câu nói ấy thôi cũng đủ khiến cho quốc vương Thần Hựu tức tối đến mức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thì hai người họ lao vào ẩu đả.
Chứng kiến cảnh hai người họ gây ầm ĩ trước hội trường, đầu óc tôi bỗng váng vất. Họ đã đối đầu bao năm rồi mà vẫn còn hứng thú hễ nhìn thấy nhau là tranh cãi đến nỗi không ai chịu nhường ai, thật khiến người khác phải đau đầu mất mặt.
"Cha à, chúng ta vào trong thôi, chương trình khai giảng cũng sắp bắt đầu rồi." Từ đầu đến giờ, Quang Hựu Lý cứ đứng lặng theo dõi, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Anh ta bước lên trước quốc vương Thần Hựu, quay sang nói với phụ vương tôi: "Cha, bá phụ, cả hai người đều là quốc vương của một nước mà lại đứng đây tranh cãi ầm ĩ, như vậy chẳng phải là mất mặt quá sao?".
Chỉ với một câu nói đơn giản, Quang Hựu Lý đã dập tắt được ngọn lửa tức giận đang bốc cháy hừng hực trong lòng hai vị quốc vương. Phụ vương tôi vỗ vai Quang Hựu Lý khen ngợi: "Hựu Lý à, may mà còn có cậu là người hiểu chuyện. Chỉ cần cha cậu bằng một nửa cậu thôi thì thiên hạ đã thái bình rồi".
"Hừm." Quốc vương Thần Hựu kiêu ngạo ngẩng cao đầu lách qua phụ vương tôi, tiến thẳng vào hội trường. Hoàng hậu Kỳ Á vội sải bước theo sau.
"Hựu Lý à, lần này khiến cậu bị giận oan rồi." Phụ vương cùng Quang Hựu Lý sánh bước bên nhau, theo sau là tôi và mẫu hậu. Phụ vương vừa mỉa mai tranh cãi với quốc vương Thần Hựu bao nhiêu thì giờ lại mềm mỏng, nhẹ nhàng nói chuyện với Quang Hựu Lý bấy nhiêu. "Nếu cậu cảm thấy mình làm được, nếu cậu vẫn quyết tâm thực hiện đến cùng mà không hề miễn cưỡng, do dự, ta cũng không có gì để nói, thế nhưng sức mạnh của cậu bây giờ cũng không còn được như trước nữa rồi." Nghe phụ vương nói như thế, Quang Hựu Lý liếc nhanh về phía tôi, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng thạch anh tím ở cổ tay tôi. Không biết anh ta đang suy tính điều gì, tôi bất giác đưa tay lên nắm chặt chiếc vòng như thể sợ anh ta cướp mất. Quang Hựu Lý nhanh chóng quay lên khiến tôi bị một phen lo sợ vẩn vơ.
"Bá phụ, không sao đâu ạ, cháu sẽ biết lượng sức mình, không liều lĩnh như trước nữa, xin bác cứ yên tâm." Quang Hựu Lý tỏ ra rất khiêm nhường và cung kính khi nói chuyện với phụ vương khiến tôi càng tò mò, nghi hoặc.
"Mẹ, cha con và Quang Hựu Lý đang nói đến chuyện gì vậy?" Tôi liền quay sang hỏi mẫu hậu.
"Không có gì đâu." Mẫu hậu lẩn tránh ánh mắt của tôi như cố ý muốn che giấu điều gì đó. "Phạn Hi, lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi, mẹ và cha con phải tới chỗ ngồi dành riêng cho đại biểu, con hãy mau tìm chỗ ngồi của lớp con đi." Mẫu hậu không muốn nói, tôi cũng chẳng có cách nào để hỏi thêm, đành phải tiễn bà đến chỗ ngồi dành cho thượng khách. Phụ vương và Quang Hựu Lý còn đứng lại nói chuyện hồi lâu. Tôi một mình chán nản quay đầu tìm đến chỗ ngồi của lớp mình.
Những học sinh của học viện phép thuật Lợi Á Đốn, căn cứ vào thân phận, địa vị và sức mạnh phép thuật, mà chia thành ba lớp: Y Phổ Cát Nhĩ, Âu Tư Đắc và Hải An. Học sinh được phát những huy hiệu làm bằng các chất liệu khác nhau: vàng, bạc, đồng để phân biệt. Thầy hiệu trưởng trao cho tôi chiếc huy hiệu bằng vàng, chính là chiếc huy hiệu màu vàng nhạt mà tôi đã chơi trò trốn tìm hôm trước.
"A, đây rồi!" Lớp Y Phổ Cát Nhĩ được xếp ngồi ở vị trí trung tâm của hội trường. Chỗ ngồi cũng được phân làm ba tầng bậc, căn cứ vào thân phận cao thấp mà có chỗ ngồi trên dưới, trước sau. Tôi ngồi ở chính giữa của hàng ghế đầu tiên. Bên trái có dán tên của Quang Hựu Lý. Bên phải là Hắc Trạch Diệu đã ngồi từ trước. Trông thấy tôi bước đến, anh ta mỉm cười chào thân thiện: "Chào Phạn Hi".
"Chào..." Tôi ngồi xuống. Hắc Trạch Diệu vô tình khua khua bàn tay. Nghĩ đến chuyện hôm trước bị anh ta hôn tay, tôi bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Quan hệ giữa vương quốc Y Tỉ và vương quốc Hắc Trạch từ trước đến nay rất tốt, quan hệ qua lại giữa hai hoàng gia cũng đặc biệt thân thiết. Tôi còn nhớ, khi còn nhỏ, Hắc Trạch Diệu vẫn thường xuyên lui tới hoàng cung Y Tỉ chơi. Nhưng điều kỳ lạ là, tôi và Hắc Trạch Diệu lại không hề tỏ ra thân thiết. Hôm đó, đến nhà thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ dự tiệc, anh ta tặng hoa cho tôi, lại còn hôn lên tay tôi khiến tôi thấy khiếp sợ.
Từ khi còn rất nhỏ, Hắc Trạch Diệu đã sở hữu một đôi mắt đen nhánh như bao thần dân khác của vương quốc Hắc Trạch. Đến tuổi thành niên, mặc dù trên vầng trán đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn mờ mờ, nhưng đôi mắt và mái tóc thì càng đen nhánh đến cuốn hút. Tròng mắt anh ta long lanh như viên ngọc huyền diệu, cái mũi cao và đôi môi mềm mại toát lên vẻ nghiêm nghị, cứng cỏi, nhưng cũng không kém phần dịu dàng, lôi cuốn. Chả trách anh ta đã hút hồn biết bao cô gái, ngay cả lúc này cũng có biết bao cánh tay đang chỉ về phía anh ta.
"Phạn Hi, hôm đó..." Nhận thấy vẻ phân vân của tôi, Hắc Trạch Diệu lên tiếng như muốn giải thích điều gì đó. Đúng lúc ấy, Quang Hựu Lý xuất hiện, anh ta do dự không dám nói tiếp.
Anh ta đột ngột lên tiếng, rồi lại đột ngột im bặt. Tôi cũng chẳng muốn hỏi lại.
Quang Hựu Lý lặng lẽ ngồi xuống bên trái tôi. Cả ba chúng tôi đều im lặng cho đến khi chương trình của buổi lễ khai giảng bắt đầu.
Lễ khai giảng là một trong những hoạt động quan trọng đầu năm của học viện phép thuật Lợi Á Đốn. Trong buổi lễ khai giảng, các giáo sư phép thuật hàng đầu đều được mời đến để tiến hành kiểm tra phép thuật của mỗi học sinh. Dựa vào kết quả kiểm tra đó để đưa ra những kiến giảng và chương trình giảng dạy phù hợp nhất với linh lực vốn có của từng người.
Học sinh lớp Y Phổ Cát Nhĩ chúng tôi vinh dự được chính thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ kiểm tra. Hôm nay khác với mọi hôm, thầy mặc một chiếc áo choàng rộng màu trắng, ngón giữa của bàn tay trái có đeo chiếc nhẫn kim cương phát ra những ánh hào quang lấp lánh, tay phải thầy cầm một cuốn sổ nhỏ. Trong cuốn sổ này thầy đã sắp xếp danh sách học sinh các lớp. Thầy đặt cuốn sổ lên trước mặt, gọi tên từng người một.
"Đầu tiên, xin mời Hắc Trạch Diệu." Hắc Trạch Diệu đứng dậy, bước đến trước mặt thầy. Thầy hiệu trưởng đặt ngón tay đeo nhẫn chỉ lên giữa trán Hắc Trạch Diệu. Trong nháy mắt, một thể chữ màu xanh lam mờ mờ xuất hiện trên đầu Hắc Trạch Diệu. Đó là một ký tự rất lạ tôi không hề hay biết, có lẽ chỉ có thầy mới hiểu được. Thầy hiệu trưởng nở nụ cười rạng rỡ.
"Điểm linh lực , tiềm lực . Rất tốt! So với năm trước em đã có nhiều tiến bộ."
Nghe nói linh lực đạt điểm là đạt đến đỉnh cao nhất. Linh lực của Hắc Trạch Diệu được điểm, thật là một thiên tài! "Thứ hai, mời Quang Hựu Lý!" Quang Hựu Lý bước lên phía trước. Cũng giống như Hắc Trạch Diệu, thầy hiệu trưởng cũng tiến hành kiểm tra sức mạnh linh lực cho Quang Hựu Lý, nhưng lần này thầy hiệu trưởng hơi nhíu mày, có vẻ như sức mạnh phép thuật của anh ta kém hơn rất nhiều.
"Linh lực của em chỉ đạt điểm, bằng một nửa so với năm trước... Tôi có thể cảm nhận được một nguồn linh lực mạnh mẽ của em đã bị truyền ra bên ngoài, em đã chia sẻ một nửa năng lực phép thuật của mình cho người khác phải không?" "Dạ, vâng... đó là một người rất quan trọng với em." Quang Hựu Lý gật đầu, giọng nói rắn rỏi. "Khi cô ấy gặp nguy hiểm, em không thể bỏ mặc cô ấy. Vì vậy em đã truyền cho cô ấy một nửa sức mạnh phép thuật của mình." "Nếu quả đúng như vậy thì thiệt thòi cho em quá!" Thầy hiệu trưởng gật đầu tỏ vẻ chia sẻ và thông cảm, sau đó ra hiệu cho Quang Hựu Lý trở về chỗ ngồi.
"Người tiếp theo, Y Phạn Hi." Người thứ ba được kiểm tra sức mạnh phép thuật là tôi. Tôi ngoan ngoãn đứng dậy, bước đến trước mặt thầy hiệu trưởng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào thầy.
"Ừm, để thầy kiểm tra xem linh lực của em thế nào..." Thầy hiệu trưởng đưa ngón tay đeo nhẫn lên ấn nhẹ vào giữa trán tôi. Giây phút hồi hộp và căng thẳng. Hắc Trạch Diệu ngồi bên dưới vô tình hắng giọng khiến trái tim tôi càng thêm loạn nhịp.
"Hừm, tại sao lại thành ra thế này?" Thầy hiệu trưởng khẽ thở dài, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối. "Y Phạn Hi, linh lực chỉ đạt... điểm." "Chỉ đạt... điểm." Thầy đang thông báo điểm của tôi sao? Cả hội trường nhao nhao, ai nấy đều sửng sốt, không thể tin vào tai mình. Khi những tiếng ồn ào tạm lắng xuống, mọi người lại bắt đầu trao nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, túm tụm bàn tán xôn xao. Không biết họ đang nói những gì, nhưng tôi chắc rằng tất cả các chủ đề bàn luận lúc này đều tập trung vào tôi. Họ đang thì thầm về tôi.
Lúc trước tôi còn cho rằng điểm linh lực của Quang Hựu Lý chỉ đạt điểm đã là quá thấp. Không ngờ bây giờ tôi còn thấp hơn. Linh lực... điểm. Điều đó chẳng phải là một chút khả năng phép thuật tôi cũng không có sao? Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác thất vọng, xấu hổ ê chề. Phụ vương và mẫu hậu bước vội đến bên tôi. Tôi tủi hờn sà vào lòng phụ vương khóc: "Hu... hu... phụ vương... tại sao... tại sao ngay cả một chút khả năng phép thuật con cũng không có? Lẽ nào con không phải là con gái của người sao?".
"Y Phạn Hi, con là con gái yêu quý của cha.
Điều này không ai có thể phủ nhận được." Phụ vương vỗ nhẹ vào lưng tôi an ủi.
"Nhưng... nhưng con... đến một chút linh lực cũng không có. Chẳng phải phép thuật của cha mẹ đều rất cao cường sao? Tại sao con không được thừa hưởng một chút nào vậy?" Phụ vương chẳng biết nên nói sao để an ủi tôi, chỉ còn biết để mặc tôi vùi đầu vào ngực người khóc lớn.
"Hừm, công chúa Y Phạn Hi, thầy sẽ có cách giúp em nhanh chóng phục hồi khả năng phép thuật của mình." Thầy hiệu trưởng đứng bên cạnh tôi khẽ hắng giọng nói. Câu nói của thầy đặc biệt thu hút được sự chú ý của tôi. "Nếu em có thể dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu cẩn thận các loại sách phép thuật, tôi tin rằng em có thể nhanh chóng theo kịp trình độ của các bạn khác." "Thật không ạ?" Tôi rời khỏi vòng tay cha, khuôn mặt ướt nhoèn nước mắt, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn thầy hiệu trưởng.
"Tất nhiên là được rồi!" Thầy hiệu trưởng khẳng định. "Một lát nữa thầy sẽ sai người mang cho em những tài liệu học tập tốt nhất. Như vậy em có thể bắt tay vào ôn tập luôn được rồi." "Vâng, em sẽ quyết tâm học thật chăm chỉ để trở thành phép thuật gia giỏi nhất." Tôi nắm chặt hai tay như muốn truyền thêm quyết tâm và sức mạnh cho chính mình.
...
Phép thuật nước, phép thuật lửa, phép thuật từ đất, phép thuật từ gió, phép hội tụ, phép biến ảo... Buổi chiều, sau khi kết thúc lễ khai giảng, tôi nhận được từ thầy hiệu trưởng tất cả những tài liệu phép thuật ấy. Tôi xếp chúng lên giá sách đặt trong phòng ngủ. Phải sắp xếp ngay từ bây giờ để có thể tranh thủ thời gian đọc sách.
Tôi muốn tập trung toàn bộ sức lực để nhanh chóng có được sức mạnh phép thuật.
"Tất cả mọi vật chất tồn tại trong thế giới này đều ẩn chứa một năng lượng phép thuật đặc biệt..." Tay trái tôi lật giở cuốn sách Lịch sử phép thuật, tay phải ghi nhanh những nội dung quan trọng vào sổ ghi nhớ. "Phép thuật trắng, phép thuật ma quỷ, phép thuật yêu linh là ba loại phép thuật chính thống. Ngoài ra còn có phép thuật hắc ám, phép thuật vô hình... không được con người thừa nhận..." "Haizz, vất vả cho công chúa quá! Tối rồi mà vẫn không được nghỉ ngơi sao?!" Bỗng một bóng đen lướt qua cửa sổ, trong nháy mắt một thân hình cao lớn ngồi vắt vẻo trên cửa sổ phòng tôi. Lúc đầu tôi còn ngỡ rằng đó là con dơi hay vật kỳ lạ nào đó bay ngang qua, nhưng ngay khi giọng nói quen thuộc đó cất lên, tôi nhận ra ngay lại là âm hồn tên tiểu hồ ly Quang Hựu Lý lởn vởn quanh đây.
"Bạn đến đây làm gì?" Tôi vẫn vùi đầu vào việc ghi ghi chép chép, chẳng thèm ngẩng lên nhìn.
"Vẫn còn nửa tiếng nữa buổi khiêu vũ mới bắt đầu. Buổi khiêu vũ long trọng này một năm mới có một lần, bạn có muốn đi không?" "Cha mẹ tôi đều đến tham dự. Nhưng tôi thì không thích." Tôi còn đang bận học, làm gì có thời gian cho những việc như vậy chứ.
"Nếu vậy thì thật đáng tiếc. "Tiểu thư đứng đầu" của lớp Y Phổ Cát Nhĩ lại không tham gia. Buổi khiêu vũ hôm nay chắc sẽ mất vui rồi!" Quang Hựu Lý không thèm để ý đến thái độ của tôi, chuyển sang dùng biện pháp "khích tướng" để chọc tức tôi.
"Mong bạn rút lại cụm từ "tiểu thư đứng đầu lớp" cho tôi nhờ." Cuối cùng tôi không thể kiên nhẫn hơn được nữa, quay đầu lại trừng mắt nhìn Quang Hựu Lý. "Đợi đến khi tôi thực sự trở thành "học sinh đứng đầu lớp", lúc ấy bạn đến mời tôi đi khiêu vũ, tôi nhất định sẽ không từ chối." Hôm nay, Quang Hựu Lý mặc một bộ lễ phục viền vàng màu tím thẫm, chiếc quần sáng màu được là phẳng phiu càng khiến cho đôi chân vốn thon dài của anh ta thêm mảnh mai, thanh thoát hơn. Nếu không phải ngồi gò bó trên bệ cửa sổ nhỏ bé này, chắc chắn anh ta sẽ khiến biết bao cô gái chạy theo xin chết.
"Nhưng buổi khiêu vũ hôm nay còn có rất nhiều học sinh xuất sắc đến tham dự. Họ còn chia sẻ với chúng ta những bí quyết học tập thành công. Nếu bạn không muốn đi thì để mình tôi đến lĩnh hội vậy." Quang Hựu Lý nhún vai làm ra vẻ tiếc nuối, chẳng còn cách nào khác đưa tay chuẩn bị bay khỏi phòng tôi.
Những học sinh xuất sắc nhất sẽ đến tham dự và chia sẻ bí quyết học tập thành công sao? Vốn đang định vùi đầu học tiếp, nghe thấy câu nói này của Quang Hựu Lý, tôi đứng phắt dậy chạy ra cửa sổ gọi to: "Quang Hựu Lý, bạn quay lại đây cho tôi".
"Có chuyện gì thế?" Quang Hựu Lý dừng lại trong không trung, nhìn tôi ra điều khó hiểu, nhưng từ cặp mắt giả bộ ngây ngô ấy vẫn ánh lên vẻ lém lỉnh, hợm hĩnh của anh ta... Haizzz, anh ta nhất định biết rõ tôi gọi anh ta lại là có chuyện gì rồi mà còn vờ vịt, đúng là tên tiểu hồ ly đáng ghét! "À... Nếu quả thực có những học sinh xuất sắc đến tham dự và còn truyền đạt kinh nghiệm học tập như bạn nói, vậy thì tôi cũng muốn tham gia." Tôi nhún nhường nói với anh ta.
"Được thôi, nếu bạn muốn đến tham dự thì tôi sẽ cố gắng mang bạn theo cùng vậy!" Quang Hựu Lý bay nhanh đến gần ban công, đưa tay ra phía tôi. Tôi không hiểu anh ta lại định giở trò gì nữa, vô thức chìa tay ra. Bỗng nhiên, nhẹ bẫng một cái, Quang Hựu Lý đã lôi tôi ra ngoài cửa sổ. Tôi chưa kịp hét lên, cánh tay còn lại của anh ta đã nhẹ nhàng ôm gọn lấy tôi, đưa tôi bay về phía hội trường.
Trăng lưỡi liềm khoe nụ cười rạng rỡ trên nền trời bao la. Làn gió đêm mát dịu vỗ vào tai tôi êm ái. Tôi chợt thấy hơi sợ, đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay chắc khỏe của Quang Hựu Lý. Bay được một lúc thì tôi thấy không có gì đáng để lo sợ cả, cảm giác thư giãn, thật là dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên có người đưa tôi bay lên... Thật tuyệt vời! "Đến nơi rồi!" Hội trường, nơi tổ chức buổi khiêu vũ cách chỗ tôi ở không xa. Chưa đầy mấy phút sau chúng tôi đã đến nơi. Quang Hựu Lý đưa tôi đến trước cửa lớn rồi thả tôi xuống.
"Gần như thế, tôi đi bộ cũng được, không cần thiết phải bay như vậy." Sau khi xuống mặt đất, tôi mới nhận ra Quang Hựu Lý vẫn còn ôm eo tôi, liền vội vàng kéo tay anh ta ra, lùi lại để giữ một khoảng cách an toàn.
"Tôi nghĩ bạn không nên tự mình bay trên không trung, đợi đến khi sức mạnh phép thuật được khôi phục rồi hãy thử." Quang Hựu Lý nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Tại sao bạn không mặc trang phục khiêu vũ? Bạn nghĩ bạn có thể nhảy với bộ đồng phục học sinh này sao?" Tôi cúi đầu nhìn lại mình. Tôi đang mặc bộ áo choàng màu đen, vừa dài vừa rộng, nhìn sang bộ trang phục nổi bật của Quang Hựu Lý, chợt cảm thấy mình thật quê mùa, xấu xí chẳng ăn nhập gì với dáng vẻ rạng ngời của anh ta.
"Sao bạn không nói sớm, tôi có rất nhiều quần áo đẹp trong ký túc..." Tôi có biết đâu sự việc sẽ là thế này. Tôi vốn chỉ một lòng một dạ tập trung vào việc học, trang điểm cầu kỳ, ăn mặc lộng lẫy để làm gì. Nếu sớm biết thì tôi đã thay bộ trang phục khác rồi. Bây giờ hối hận cũng đã muộn.
"Khỏi phải nói dáng vẻ của bạn lúc này kỳ quái đến mức nào, bộ trang phục như nữ tu sĩ, tôi không thể tưởng tượng nổi sao mình lại mang theo bức tượng khô cứng như vậy đi khiêu vũ. Thật là..." Quang Hựu Lý mắng mỏ tôi không tiếc lời. Anh ta kéo tôi, mở cửa bước vào trong.
Trước mắt tôi không hề có ánh sáng nhấp nháy hay âm thanh náo nhiệt như trong tưởng tượng của tôi mà là những tấm rèm vải quây thành từng ô một xếp thành hàng dọc bên trái. Bên phải là gian phòng có kê một chiếc tủ tường rộng chia nhiều ngăn. Chỉ có duy nhất một cái bóng đèn vàng vọt chiếu sáng. Phải nheo mắt lại tôi mới nhìn rõ đối diện với nơi chúng tôi đang đứng có một cánh cửa khép chặt. Quang Hựu Lý buông tay tôi ra bước đến bên tủ tìm đồ.
"Đây là đâu?" Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc khiêu vũ từ cửa phòng bên vọng tới, chắc chỗ này cách nơi tổ chức khiêu vũ không xa.
"Phòng thay đồ." Quang Hựu Lý lấy từ trong tủ ra một túi đồ, nhét vào tay tôi và chỉ cho tôi chỗ thay quần áo. "Đây là trang phục mà tôi đã chuẩn bị sẵn cho bạn. Mau thay đi." Tôi mở ra xem, bên trong túi là một chiếc váy dạ hội màu bạc. Đó là màu sắc mà tôi rất thích. Tôi với tay vén một bức rèm vải, cầm túi bước vào, kéo rèm rồi cởi bỏ bộ đồng phục cứng nhắc trên người. Sau khi cầm bộ váy lên xem kỹ, tôi mới nhận ra bộ váy xinh xắn có kiểu dáng rất cầu kỳ, phía sau váy có rất nhiều dây thắt lại, nhìn đến hoa cả mắt.
Tôi cẩn thận mặc chiếc váy lên người, chỉnh ngay ngắn phía trước, rồi đưa hai tay ra phía sau lần từng sợi dây và buộc chúng lại. Nhưng vì không nhìn được rõ nên tôi chỉ có thể buộc một cách ngẫu nhiên, không theo một quy tắc nào cả. Sau khi buộc xong qua loa, ngay cả thở tôi cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
"Này, bạn không sao chứ hả? Có mặc mỗi bộ váy thôi mà cũng lâu thế?" Tôi đang cố tìm cách nới lỏng mấy sợi dây trên cùng ra thì Quang Hựu Lý đứng bên ngoài sốt ruột lắc nhẹ tấm rèm che nói. "Buổi khiêu vũ đã bắt đầu rồi đấy!" "Nhưng..." Tôi mở hé tấm rèm thò mặt ra ngoài, thấy Quang Hựu Lý nôn nóng nên lúng túng giải thích: "Phía sau của chiếc váy kết nhiều dây phức tạp quá, hình như tôi buộc sai hết cả rồi...".
"Buộc sai hả? Tưởng có chuyện gì. Để tôi giúp bạn." Nói xong, Quang Hựu Lý kéo tấm rèm bước vào, tôi vội giằng tấm rèm che lấy người không để anh ta có thêm cơ hội đục nước thả câu.
"Bạn có thể giúp tôi, nhưng bạn phải hứa với tôi một chuyện... Bạn phải nhắm mắt lại, không được nhìn trộm tôi." Tôi căng thẳng đề nghị.
"Hừm, được rồi!" Quang Hựu Lý khịt mũi tỏ vẻ khó chịu.
Chờ cho anh ta đảm bảo chắc chắn tôi mới từ từ bỏ tấm rèm che ra, quay người lại. "Có thể bắt đầu được rồi." Sau vài giây im lặng, tôi mới thấy đôi tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi, dần dần di chuyển xuống dưới. Tôi cảm nhận rất rõ từng sợi dây được buộc lại một cách khéo léo. Tôi đưa tay giữ chặt lấy phần váy trước ngực. Có vẻ như tôi đã quá lo xa. Quang Hựu Lý khéo léo giúp tôi buộc từng chiếc dây lại, không chặt cũng không lỏng. Tôi thở một cách dễ chịu, khoan khoái.
Quang Hựu Lý vẫn cẩn thận thắt từng chiếc dây, khi tôi cảm nhận thấy chiếc dây cuối cùng sắp được buộc xong anh ta chợt dừng lại, đợi một hồi lâu vẫn không thấy anh ta buộc tiếp, không kiên nhẫn được nữa, tôi quay lại hỏi: "Đã thắt xong chưa?".
Quang Hựu Lý không hề nhắm mắt như tôi nghĩ. Anh ta mở to mắt nhìn tôi. Trong đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa bao tâm trạng phức tạp, có yêu thương, sầu nhớ và cả sự khát khao, chờ đợi... Quang Hựu Lý bất ngờ tiến sát lại, làn môi run nhẹ kề sát môi tôi. Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng. Mùi hoa oải hương thoang thoảng quyện hòa hai chúng tôi làm một. Cảm giác quen thuộc tuyệt vời khiến tôi ngây ngất đắm chìm, đôi tay cũng vô thức ôm chặt lấy eo Quang Hựu Lý.
Bỗng nhiên tiếng nhạc khiêu vũ ở phòng bên ngừng bặt, ánh đèn được bật lên sáng rõ hơn, tôi bất giác mở mắt, Quang Hựu Lý cũng thoáng giật mình, bộ dạng bối rối của anh ta khiến tôi thấy buồn cười... Thì ra Quang Hựu Lý cũng có những phút giây bối rối đến buồn cười như vậy sao? Nhưng trong hoàn cảnh này tôi không thể bật cười được. Tôi nới lỏng vòng ôm của Quang Hựu Lý, tránh khỏi vòng tay anh ta. Nhìn ra cánh cửa vừa mở, tôi sững sờ như bị sét đánh, chôn chân không động đậy. Người vừa mở cửa bước vào, không thể ngờ được lại chính là phụ vương và mẫu hậu của tôi.
Phải một lúc lâu sau tôi mới dần dần làm chủ được suy nghĩ của mình.
Quang Hựu Lý hôn tôi. Tôi lại còn để mặc anh ta làm thế để đến nỗi bị phụ vương và mẫu hậu bắt gặp. Phụ vương và mẫu hậu sẽ nghĩ thế nào về tôi đây. Trời, đến chết mất! "Hai đứa..." "Bọn con..." Mẫu hậu và tôi nhìn nhau, cùng kêu lên, sau đó không ai nói thêm câu nào nữa, cả căn phòng ngập chìm trong không khí yên ắng, ngượng ngùng.
"Ha ha! Có phải cha mẹ đã đến không đúng lúc không?" Cuối cùng vẫn là phụ vương lên tiếng trước. Phụ vương mỉm cười bước về phía chúng tôi. "Cha cứ nghĩ các con đã..." "Không!" Tôi hốt hoảng lắc đầu, vội vàng trốn sau lưng phụ vương để tìm kiếm sự che chở của người. "Quang Hựu Lý, bạn ấy là tên đáng ghét. Cha, cha phải bênh vực con." "Y - Phạn - Hi." Quang Hựu Lý tức giận gọi tên tôi. "Vừa nãy là ai đã xúc động ôm chặt lấy tôi? Người chủ động là bạn mới đúng!" Bị Quang Hựu Lý vạch trần sự xấu hổ của mình, tôi tủi thân tự biện bạch. "Rõ ràng lần trước bạn đã ăn quả đấm cảnh cáo của tôi, lại còn nói sao? Rõ ràng là bạn quá xấu xa mà!" "Bạn..." Quang Hựu Lý bị tôi trách móc lại càng tức giận, vẻ mặt bừng bừng, không thèm nói hết câu.
"Thôi, được rồi. Thực ra cũng có chuyện gì to tát lắm đâu, không đáng để phá vỡ hòa khí của mọi người như thế." Mẫu hậu cũng đứng ra nói giúp cho Quang Hựu Lý. "Phạn Hi, vốn dĩ cha mẹ cứ tưởng là con sẽ không đến. May mà có Quang Hựu Lý đưa con đến đây, vậy thì con cùng cậu ấy đến bên kia khiêu vũ và hãy tìm cách để cảm ơn cậu ấy nhé!" "Con không thích!" Tôi nhìn Quang Hựu Lý, anh ta cũng đang giận dữ nhìn tôi, chạnh lòng thu ánh mắt lại, quay người chạy ra khỏi phòng thay đồ đi đến nơi tràn ngập âm thanh và màu sắc.
Nổi bật trong đêm khiêu vũ
Những ô sáng hình bầu dục nhấp nháy đung đưa trên sàn nhảy, một nhóm nhạc được đào tạo cơ bản đang trình diễn những bản nhạc dễ nghe. Giữa sàn nhảy, các cô gái lộng lẫy sánh bước bên các anh chàng lịch sự, lướt nhẹ theo điệu nhạc. Những học sinh không khiêu vũ ngồi lại trong khu vực nghỉ ngơi bên cạnh sàn nhảy, túm năm tụm ba chuyện trò rôm rả. Ai nấy đều có thú vui của riêng mình, còn tôi chọn lấy một góc bàn còn trống rồi ngồi xuống.
Tự nhiên tôi lại nhớ đến nụ hôn sự cố vừa rồi. Tôi đưa tay lên chạm nhẹ làn môi mình. Dường như nơi ấy vẫn còn lưu lại dấu vết của sự ngọt ngào, ấm áp. Nỗi hoảng sợ bất giác trào lên trong lòng, tôi mơ hồ nghĩ đến một chú thỏ xinh đẹp, kết quả của sự hoài thai kỳ diệu.
"Công chúa Y Phạn Hi! Xin hỏi tôi có thể có được vinh dự mời bạn nhảy cùng tôi một điệu không?" Một bàn tay chắc khỏe, phóng khoáng chìa ra trước mặt tôi. Tôi sững sờ trong giây lát, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Hắc Trạch Diệu với khuôn mặt rạng ngời cùng nụ cười tươi rói đang chờ đợi sự đồng ý của tôi.
"Được thôi, rất sẵn lòng." Tôi đưa bàn tay từ trên môi xuống, cố gắng thoát khỏi âm hồn ám ảnh của Quang Hựu Lý, nắm lấy tay Hắc Trạch Diệu. Tôi cùng anh ta sánh vai nhau bước ra sàn nhảy.
"Tôi đã chờ bạn đến từ rất lâu rồi, đang thất vọng vì tưởng bạn không tới. Đúng lúc ấy bạn lại xuất hiện, đem đến cho tôi một sự bất ngờ lớn." Hắc Trạch Diệu dịu dàng nắm tay tôi, đưa tôi nhẹ nhàng lướt theo điệu nhạc êm ái đầy mê hoặc.
"Tại sao bạn lại đợi tôi?" Tôi bối rối lẩn tránh ánh nhìn trìu mến của Hắc Trạch Diệu. Tôi lấy lại bình tĩnh và tiếp tục cất lời. "Tôi không nghĩ rằng mình lại xứng đáng nhận được sự ưu ái đó của bạn đâu?" "Ha ha! Tôi biết là bạn sẽ nói như vậy mà!" Thái độ của Hắc Trạch Diệu vẫn không thay đổi. Sau nụ cười hút hồn, anh ta khéo léo đổi chủ đề.
"Sáng nay, sau buổi lễ khai giảng, tôi không nhìn thấy bạn đâu cả, bạn đã làm gì vậy?" "Học bài." Dường như cảm thấy đang bị anh ta theo dõi, tôi tỏ ra khó chịu và trả lời, giọng có phần gay gắt. "Khả năng phép thuật của tôi chỉ đạt điểm, bây giờ tôi không học bài thì còn biết làm gì nữa, không lẽ còn phải đợi người khác nhắc nhở mới bắt đầu học sao?" "Nhưng bây giờ chẳng phải bạn đang cùng người khác vui vẻ khiêu vũ hay sao?" Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang đến bên tai tôi. Tôi bất giác quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó. Quả nhiên là Quang Hựu Lý.
Quang Hựu Lý đang khiêu vũ cùng một cô gái xinh đẹp trong trang phục màu xanh nhạt trông khá hấp dẫn. Cô gái đó có mái tóc màu tro và đôi mắt màu vàng nhạt. Trực giác mách bảo tôi rằng sức mạnh phép thuật của cô gái này rất cao cường.
"Tôi rất vui khi được cùng người khác khiêu vũ, bạn quản được tôi sao?" Vừa nhìn thấy Quang Hựu Lý, tôi lại nhớ đến nụ hôn ngọt ngào trong phòng thay đồ. Để che giấu sự ngượng ngùng của mình, tôi kiêu ngạo cất cao giọng hỏi lại Quang Hựu Lý.
"Đương nhiên!" Quang Hựu Lý vốn đứng rất gần tôi. Anh ta vừa nói vừa tiến sát về phía tôi. Lợi dụng lúc chuyển nhạc anh ta nhẹ nhàng đẩy người bạn gái kia về phía Hắc Trạch Diệu, nhân cơ hội Hắc Trạch Diệu buông lỏng tay tôi, sau một vòng quay đơn giản, tôi kinh ngạc nhận ra người bạn nhảy của tôi lúc này chính là Quang Hựu Lý.
"Bạn..." Hành động của Quang Hựu Lý làm tôi hết sức kinh ngạc, nhưng tự đáy lòng tôi cũng cảm thấy vui.
"Thế nào? Tôi đã nói tôi có thể kiểm soát được bạn, không để bạn vui vẻ khiêu vũ cùng người khác, bạn tin tôi rồi chứ?" Quang Hựu Lý nháy mắt nhìn tôi vẻ dương dương tự đắc, sau đó quay sang đôi nhảy cũng đang kinh ngạc không kém đứng bên cạnh nói: "Hắc Trạch Diệu, Tinh Dã Kỳ, cảm ơn hai bạn nhé!".
Tinh Dã Kỳ - tên cô gái xinh đẹp kia, tôi nhắc mình phải ghi nhớ! Khi bản nhạc gần kết thúc, các đôi nhảy gần nhau có thể đổi bạn nhảy cho nhau, một số khác không muốn nhảy nữa thì có thể tạt qua bên cạnh để nghỉ ngơi hoặc trò chuyện. Tôi giằng co để thoát khỏi vòng tay của Quang Hựu Lý, nhưng anh ta không mảy may để ý tới. Tôi bực mình giẫm mạnh lên chân anh ta, nhưng rất nhanh anh ta khéo léo nhấc chân tránh kịp.
"Rốt cuộc bạn lại muốn giở trò gì đây?" Đã đến quãng nghỉ giữa hai bản nhạc, Quang Hựu Lý vẫn không chịu buông tay tôi ra, tôi bực mình quát lớn.
"Đương nhiên là... làm... một việc rất quan trọng!" Quang Hựu Lý lại bất ngờ kéo mạnh tôi lại gần anh ta. Tôi không ngờ anh ta lại có thể giở thủ đoạn này nên không phòng bị trước.
Tôi lạnh lùng dán mắt vào khuôn mặt ngập đầy ánh sáng của anh ta. Khuôn mặt anh ta vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng hai cánh tay lại nhanh chóng lần ra sau lưng tôi, nhẹ nhàng giúp tôi buộc nốt chiếc dây cuối cùng.
"Lúc nãy trong phòng thay đồ việc bạn nhờ tôi vẫn chưa hoàn thành, bây giờ coi như đã xong." Quang Hựu Lý buộc nốt chiếc dây còn lại rồi buông tôi ra. "Tôi không muốn làm hỏng bản nhạc với người bạn nhảy trong trang phục không chỉnh tề." "Chính bạn mới là người làm hỏng bản nhạc trong bộ trang phục không chỉnh tề ấy!" Tôi đưa tay ra sau lưng kiểm tra để chắc chắn chiếc dây cuối cùng đã được anh ta buộc lại cẩn thận sau đó mới hạ tay xuống.
"Quân tử động khẩu không động tay, tôi thừa nhận vừa rồi tôi có hơi thất lễ." Quang Hựu Lý hơi cúi xuống nhìn tôi, nhân lúc tôi không đề phòng hôn nhẹ vào môi tôi.
"A..." Tôi tức giận hét lên, nhưng chẳng có ai đứng về phía tôi cả. Ngước mắt nhìn lên, tôi mới phát hiện ra lúc này các bạn đã vây quanh tôi, tôi lắp bắp không nói thành lời.
Khi mới được nửa bản nhạc, chính giữa sàn nhảy đã không còn ai ngoài hai chúng tôi. Tất cả các đôi nhảy khéo léo tránh sang nhường lại vị trí trung tâm cho tôi và Quang Hựu Lý. Quang Hựu Lý quá giảo hoạt, khôn khéo. Còn tôi lại quá ngây thơ không sớm nhận ra ý đồ của anh ta. Ở giữa sàn nhảy, trước con mắt dõi theo của bao người mà anh ta lại làm cái trò này, chả trách cả hội trường trở nên náo động.
"Hoan hô! Hoan hô!..." Tôi đang ân hận vì không rời khỏi cái tên tiểu hồ ly này từ sớm, thì tiếng vỗ tay xung quanh vang lên không ngớt. Ban đầu chỉ là những người đứng gần chúng tôi, dần dần cả những người đứng xa hơn cũng ùa tới hòa cùng, người vỗ tay càng ngày càng nhiều, tiếng vỗ tay càng ngày càng to, tôi đứng chôn chân dưới con mắt nhìn ngó của mọi người, càng bối rối hơn.
"Công chúa Y Phạn Hi và hoàng tử Quang Hựu Lý thực sự không hổ danh là một cặp trời sinh." "Đúng vậy, họ là cặp đôi đẹp nhất của học viện phép thuật Lợi Á Đốn chúng ta."... Xen lẫn những tiếng vỗ tay ào ào là những lời tán dương không ngớt. Chỉ nghe thấy những tiếng "một cặp trời sinh" thôi tôi cũng sởn cả da gà, ngượng ngùng đỏ mặt. Ngước nhìn khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của Quang Hựu Lý, tôi càng tức giận, lúng túng quay người chạy khỏi sàn nhảy.
Cánh đồng hoa oải hương
Trong khi các hoạt động trong hội trường vẫn diễn ra sôi nổi, tôi chạy ra bên ngoài, không khí mát mẻ táp vào mặt. Tôi đứng lại hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra ôm lấy cánh tay trần, hơi lạnh khiến tôi khẽ rùng mình. Đang do dự không biết có nên quay lại phòng thay đồ để lấy chiếc áo choàng đen hay không thì bỗng một cánh tay từ phía sau đưa chiếc áo đến trước mặt tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống, đúng là chiếc áo choàng quen thuộc của tôi.
"Cảm..." Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn với người giúp tôi lấy áo, quay đầu nhìn lại thì nhận ra đó là Q
"Bạn định đi đâu bây giờ?" Quang Hựu Lý bỏ hai tay vào túi quần, nhìn chăm chú vào khoảng không mờ mịt.
"Tất nhiên là về ký túc học bài, chứ còn đi đâu được nữa." Tôi vừa nói vừa làm ra vẻ bước đi luôn.
"Đợi đã." Quang Hựu Lý chặn tôi lại, không khách khí nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía trước. "Tôi muốn đưa bạn đến một nơi." "Đi đâu?" Nhận được hơi ấm nồng nàn từ bàn tay anh ta, ngay cả trái tim tôi cũng trở nên ấm áp.
"Đi đến một nơi mà chắc chắn bạn sẽ rất thích." Quang Hựu Lý lẩm nhẩm niệm thần chú. Quang cảnh trước mặt chúng tôi nhanh chóng biến đổi. Chỉ trong nháy mắt, tôi đã ra khỏi trường học và đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi đó có dòng suối trong vắt, rừng cây ngút ngàn và... cả một cánh đồng hoa oải hương trải dài đến tít tắp.
Ánh sáng diệu kỳ của mặt trăng tỏa rạng khắp không gian, những vì sao lấp lánh như muôn ngàn những con đom đóm xinh xắn ẩn mình giữa nền trời bao la. Màu sáng bàng bạc dịu mát của mặt trăng quyện hòa cùng những đốm sáng nhấp nháy của vô vàn những vì tinh tú làm nổi bật cánh đồng hoa sặc sỡ. Màu tím thẫm, màu đỏ đậm, màu tím nhạt... Mỗi bông hoa một màu sắc tạo cho ta cảm giác vui mắt đến bất ngờ. uang Hựu Lý. Lời chưa nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
"Đây là..." Tôi cảm động không nói nên lời, lắc nhẹ cánh tay Quang Hựu Lý nói.
"Đây là món quà mà em hằng mong muốn.
Hôm nay, cuối cùng anh đã có thể đem tặng cho em." Đằng sau vẻ mặt bình thản của Quang Hựu Lý là điều gì đó khó nói ẩn sâu trong đôi mắt. "Em có nhìn thấy cái hồ và khu rừng đằng xa kia không? Nó nằm trong khu vực chung của đế chế Tây Ma - hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu. Em đã từng nói với anh, em rất thích đến đây, đến cánh đồng hoa oải hương thuộc về riêng chúng mình." "Quang Hựu Lý, trước đây chúng ta đã từng quen nhau sao?" Nhìn khuôn mặt đang chất chứa nỗi buồn da diết của Quang Hựu Lý, tôi thực sự không nghĩ rằng anh ta đang nói dối. Nhưng những lời mà Quang Hựu Lý nói ra khiến tôi hoài nghi không hiểu. Tôi tìm lại ký ức trước đây của mình, cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không thể tìm ra một dấu vết nào chứng minh sự quen biết của tôi và anh ta trong quá khứ.
"Không!" Ánh mắt Quang Hựu Lý nhìn vào khoảng không xa xăm trước mặt. "Anh hỏi em, em có hy vọng trước đây mình từng quen biết nhau không?" Nhìn ánh mắt đau khổ của anh ta, tôi chợt nghĩ mình cần làm gì đó để anh ta vui vẻ lên một chút hay trêu chọc cho anh ta thấy thoải mái hơn.
"Ồ, nếu nói là quen biết một tên tiểu hồ ly gian ác thì tôi chỉ muốn tránh cho thật xa. Có điều ngẫm kỹ lại đôi khi biểu hiện của bạn cũng không giống loài hồ ly cho lắm." Tôi quay lại nhìn Quang Hựu Lý nở nụ cười tinh nghịch. "Ví dụ như dáng vẻ yếu đuối, ủy mị lúc này của bạn rất dễ bị tôi bắt nạt. Tôi hy vọng có thể bắt nạt được bạn dài dài. He he!..." "Bạn nói hay thật đấy!" Có vẻ như nhờ câu nói đùa vừa rồi của tôi, khuôn mặt Quang Hựu Lý bớt đau buồn một chút. Anh ta nâng tay tôi lên. "Tôi đã tổn hao rất nhiều linh lực để trồng cả một cánh đồng hoa tặng bạn, không ngờ chỉ nhận được mấy lời đùa cợt vô nghĩa như vậy sao? Uổng công tôi chịu bao khổ cực!" "Này!" Anh ta chạm đến lòng tự ái của tôi khiến tôi tủi thân vô hạn. "Sớm biết đằng nào cũng bị chỉ trích thế này thì ngay từ đầu tôi đã nói dối cho xong." "Được rồi, phiền quá đi mất!" Thấy tôi như vậy, Quang Hựu Lý chẳng biết phải làm sao, đành cất giọng than thở. Anh ta nắm chặt tay tôi, nhìn tôi không rời. "Được rồi, để bù đắp cho bạn, tôi sẽ thỏa mãn một yêu cầu của bạn." "Thật không? Vậy..." Tôi vui vẻ ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát sau đó chỉ tay ra phía rừng Ngân Vu và hồ Kinh Dạ nói: "Tôi muốn đến đó chơi!".
"Không được!" Tôi vừa dứt lời, Quang Hựu Lý đã sa sầm nét mặt, kiên quyết từ chối yêu cầu của tôi.
"Tại sao lại không được? Chúng ta đã đến đây rồi, đi thêm một đoạn đến đó chơi thì có gì là không được!" Tôi bất mãn chu miệng lại. "Lại còn nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, rõ ràng là lừa người mà." "Bạn muốn nói sao thì tùy, nhưng tôi không thể đưa bạn đến đó." Quang Hựu Lý khó chịu, nhíu mày lại. "Đổi yêu cầu khác đi, yêu cầu gì cũng được ngoại trừ những thứ liên quan đến hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu." "Vậy thì có gì để chơi ở đây nữa chứ?" Tôi chán nản quay lưng lại, làm ra vẻ muốn rời khỏi nơi đây. "Ở đây chơi thà rằng tôi về nhà đọc sách còn hơn." "Đợi đã!" Quang Hựu Lý vội kéo tay tôi.
Miệng lẩm nhẩm niệm thần chú. Sau một tiếng nổ khẽ, trước mặt tôi hiện ra một cỗ xe hình quả bí đỏ, bên trên được khảm nạm những viên đá quý nhiều màu sắc, phía trước có bốn con ngựa bạch cường tráng sẵn sàng kéo xe. Quang Hựu Lý dùng phép thuật biến hóa ra cỗ xe ngựa lộng lẫy khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, thích thú, trong lòng thầm ngưỡng mộ khả năng phép thuật cao cường của anh ta. Chỉ một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ vượt qua trình độ này. Tôi vừa tự nhủ vừa thầm an ủi bản thân mình.
"Lên xe đi!" Quang Hựu Lý nhảy lên cỗ xe ngựa rồi kéo tôi lên. Bên trong "quả bí đỏ" mặc dù không được rộng lắm, nhưng hai người ngồi cảm giác vẫn rất thoải mái. Quang Hựu Lý chỉ tay về phía trước, tức thì cánh đồng hoa oải hương rẽ sang hai bên, mở lối cho cỗ xe lướt qua. Gió mát thổi tạt vào bên trong xe, tôi thích thú chìa tay ra ngoài đón làn gió mát lành thổi tới. Hoa oải hương hai bên đường cũng khẽ đung đưa theo gió. Tôi đưa tay với lấy vài bông hoa xinh xắn, thích thú ngắm nghía rồi đưa lên mũi hít lấy hương thơm mát lành. Cảm giác thư thái tuyệt vời! "Được rồi. Chúng ta dừng lại ở đây thôi!" Chưa đi được bao lâu, Quang Hựu Lý liền ra hiệu cho cỗ xe dừng lại. Anh ta nhẹ nhàng đỡ tôi xuống xe, chỉ tay lên, cỗ xe ngựa chợt biến mất sau một tiếng nổ khẽ.
Tôi vừa kinh ngạc, vừa cảm kích nhưng cũng thấy hơi hối hận. "Nếu biết trước bạn sẽ cho cỗ xe biến mất, tôi đã nhặt mấy viên đá giữ lại, bây giờ thì muộn mất rồi, tiếc quá!" "Bạn thật là..." Quang Hựu Lý đang im lặng, nghe tôi nói chợt bật cười, vỗ nhẹ vào vai tôi. "Đường đường là công chúa vương quốc Y Tỉ, của cải vô số, vì mấy viên đá đó mà so đo tính toán như vậy sao?" "Tôi thích mà. Không được sao!?" Thực sự tôi không hề so đo tính toán vì mấy viên đá đó, chỉ hy vọng có thể giữ lại được cái gì đó để chứng tỏ rằng tôi đã từng đi đến một nơi lung linh, kỳ ảo như trong mơ này mà thôi.
"Được rồi. Không nói chuyện đó nữa. Đến được một nơi tuyệt vời như thế này mà không nằm xuống tận hưởng trời sao thì thật là đáng tiếc." Quang Hựu Lý vừa nói vừa nằm xuống, mặt hướng lên trời cao.
Bây giờ tôi mới kịp nhận ra chỗ chúng tôi đang đứng là chính giữa cánh đồng hoa oải hương. Dưới mặt đất không biết từ lúc nào đã được phủ lên một tấm vải mềm mại, dễ chịu. Tôi nằm xuống bên cạnh Quang Hựu Lý, hai tay vòng qua đầu làm gối, thư thái đắm chìm vào khoảng không bao la.
Bầu trời đêm giống như một tấm thảm nhung đen tuyền huyền ảo, trên đó điểm xuyết vô số những vì sao lấp lánh, có ngôi sao lung linh sáng tỏ, có ngôi sao mờ mờ ảo ảo. Chúng tôn nhau lên, cháy sáng hết mình, tỏa rạng cả vùng trời bao la, thậm chí ngay cả ánh sáng dìu dịu của mặt trăng cũng không thể làm lu mờ những đốm sáng nhỏ li ti mà rực rỡ đó.
"Phạn Hi, bạn nhìn chòm sao kia xem trong lòng có cảm giác gì không?" Quang Hựu Lý cất tiếng hỏi, không rời mắt khỏi bầu trời sao.
"Tôi cảm thấy những người có sức mạnh phép thuật cao cường như bạn và Hắc Trạch Diệu chính là những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời luôn được mọi người chú ý. Còn tôi và những người không có khả năng phép thuật chỉ là những ngôi sao mờ ảo, đương nhiên chẳng có ai chú ý đến cả. Nhưng tôi nghĩ một ngày nào đó nhất định tôi sẽ vượt qua tất cả các ngôi sao xuất sắc khác để trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời cao." "Nhưng bạn biết không, trong lòng tôi, bạn chính là ngôi sao sáng nhất, cuốn hút nhất, không ai có thể sánh được." Quang Hựu Lý quay sang nhìn tôi. Ánh mắt sáng ngời của anh ta còn sáng hơn cả những ngôi sao sáng nhất trên trời.
"Mặc dù trong đế chế Tây Ma có rất nhiều người nổi bật và tài giỏi hơn Y Phạn Hi của vương quốc Y Tỉ, nhưng đối với tôi, bạn chính là ngôi sao sáng nhất, từ khi sinh ra đã rạng rỡ, chói ngời như thế rồi." "Bạn lại phóng đại lên rồi!" Ánh mắt Quang Hựu Lý lại trở nên xa xăm, trầm buồn. Tôi chẳng biết nói gì hơn, ngẫm lại những gì anh ta nói mà cảm thấy hoài nghi và khó hiểu.
"Linh lực của tôi thấp nhất toàn học viện, còn có thể khiến cho người khác ngưỡng mộ hay sao? Còn nữa, nếu tôi có là ngôi sao sáng nhất đi chăng nữa thì cũng chỉ sáng trong lòng phụ vương và mẫu hậu tôi thôi, chứ làm sao mà tỏa sáng trong lòng bạn được?" "Đừng vội kết luận như vậy. Tôi tin rằng sau này nhất định bạn sẽ thay đổi." Quang Hựu Lý ngồi dậy, chăm chú nhìn vào mắt tôi cười cười nói nói, sau đó lại nằm xuống, ánh mắt đăm đắm nhìn lên bầu trời ra chiều suy nghĩ.
Tôi không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ngắm nhìn trời đêm bao la, mong một ngày tôi thực sự có thể trở thành vì sao sáng nhất.