“Ting... ting...” Minh Ngọc mở điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Gia Hào: “ Người yêu ơi! Tối nay gặp nhau nhé, tớ có chuyện muốn thương lượng với cậu. Địa điểm là ở nhà.”
“Ba, anh trai đâu rồi ạ? Sao con không nghe ba nhắc tới anh.” Minh Ngọc cất điện thoại vào túi sau đó nhìn xung quanh rồi hỏi.
Ông Lý vẻ mặt khó xử nhìn ra cửa lảng tránh ánh mắt của Minh Ngọc. Tuy cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó nhưng nếu ba đã không muốn nói thì cô cũng nén sự tò mò đợi khi nào đó sẽ tự mình tìm hiểu.
Qua khoảng nửa tiếng trò chuyện, chủ yếu là ông Lý hỏi Minh Ngọc trả lời thì người mà Minh Ngọc muốn chạm mặt nhất cũng đã về tới. Lý Minh Nguyệt xuất hiện, vẫn với khuôn mặt như mười năm trước nhưng mang vẻ trưởng thành hơn cũng kiêu ngạo hơn. Lý Minh Nguyệt nhìn Minh Ngọc dò xét, điều khiến cô ta khó hiểu chính là đây nếu thật sự là Lý Minh Ngọc vậy tại sao khuôn mặt lại thay đổi nhiều như thế, nếu như vô tình gặp nhau ngoài đường có lẽ cô ta sẽ không thể nào nhận ra được.
“Cô nói cô là Minh Ngọc, vậy cô có gì để chứng minh thân phận không? Chỉ dựa vào sợi dây chuyền đó thì thật sự xin lỗi là chúng tôi không thể tin cô được.” Lý Minh Nguyệt nở một nụ cười tiêu chuẩn không nhanh không chậm nói thẳng vào vấn đề.
“Minh Nguyệt, ba đã xem rồi đó đúng là dây chuyền của Minh Ngọc.” Ông Lý nhìn Lý Minh Nguyệt nói.
“Ba, chúng ta không thể tin tưởng được đâu, công nghệ làm hàng giả bây giờ rất cao. Không biết chừng cô ta muốn tài sản của gia đình chúng ta nên mới tìm hiểu rồi đến đây lừa đảo.” Lý Minh Nguyệt đến ngồi bên cạnh ông Lý ôm cánh tay ông nói.
Gia đình chúng ta quả nhiên là cô ta nói đến thuận miệng như vậy. Minh Ngọc lộ ra vẻ mặt khó xử hết nhìn ông Lý đến nhìn Lý Minh Nguyệt, vẻ mặt này của cô khiến cho hai mẹ con Lý Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy nếu làm xét nghiệm DNA thì hẳn sẽ chứng minh được đúng không ba?” Minh Ngọc đột nhiên cười nói với ông Lý.
Nụ cười của Lý Minh Nguyệt cứng lại, cô ta chỉ nghĩ rằng Lý Minh Ngọc thật sự đã chết vào mười năm trước rồi người trước mặt chỉ là giả mạo nhưng không ngờ cô gái đó lại dám đi xét nghiệm DNA.
Không đợi Lý Minh Nguyệt tiếp tục làm khó, Minh Ngọc mở balô lấy ra một phong bì đưa cho ông Lý.
Lý Đức Chính nhận lấy phong bì xem thì đấy chính là kết quả xét nghiệm DNA, mức độ trùng khớp là ,%. Lý Minh Nguyệt giành lấy kết quả xem sau đó cô ta cười lớn.
“Không ngờ cô đã chuẩn bị đến như vậy. Nhưng làm sao chúng tôi tin được kết quả xét nghiệm này là thật trong khi cô chưa từng xuất hiện trước mặt chúng tôi bao giờ chứ.”
“Ba, ba có nhớ hai hôm trước ba bị xe quẹt trúng phải vào bệnh viện không?” Minh Ngọc không trả lời Lý Minh Nguyệt mà hỏi ông Lý.
“Đúng vậy, đúng là hai hôm trước ba đã vào bệnh viện do bị xe quẹt, may mà có một cô gái giúp ba cầm máu... không lẽ?”
Minh Ngọc cười lấy ra kính đen và mũ lưỡi trai đội vào: “ Ba có thấy quen không?”
--- ------ --------
Lý Đức Chính đang đi thì một chiếc xe phân khối lớn chạy ngang va quẹt vào khiến ông té xuống đường sau đó bỏ chạy.
“Bác có sao không? Cháu đưa bác đi bệnh viện kiểm tra nhé?” Cô gái đeo kính đen đội mũ lưỡi trai đến bên cạnh ông Lý vừa hỏi vừa dùng khăn giúp ông cầm máu ở khuỷu tay.
“Cảm ơn cháu.”
Cô gái đó chỉ cười không nói gì, sau khi Lý Đức Chính được y tá băng bó xong thì không thấy cô gái đó đâu chỉ có tài xế đến đưa ông về nhà.
--- ------ ------ ---
“Xin lỗi ba vì con đã không chào mà đi trước như vậy. Nhưng con chỉ muốn chắc chắn mọi chuyện mới có thể trở về. Trên giấy xét nghiệm có chứng nhận của bệnh viện nếu ai không tin có thể đích thân đi kiểm tra.” Minh Ngọc nhìn Lý Minh Nguyệt nhưng cô nhanh chóng rời mắt đi.
Lý Minh Nguyệt tức đến đỏ mặt nhưng không có lời nào để phản bác nữa nên đành lấy cớ đi về phòng.
Ông Lý cho người dọn dẹp lại phòng của Minh Ngọc để cô dọn vào. Thấy sắp đến giờ hẹn với Gia Hào nên Minh Ngọc xin ông Lý trở về để thu dọn ít vật dụng cá nhân.
--- ------ ----
“Đi đến chung cư “ Minh Ngọc bắt taxi đi đến chỗ hẹn. Căn hộ ở chung cư này là Lâm Minh Khải mua để cho cô và Gia Hào ở khi học đại học, đến tận bây giờ trừ khi về nhà vườn còn không thì cô và Gia Hào đều ở đây.
“Người yêu ơi cậu đến rồi à?” Gia Hào vừa mở cửa vừa hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Không có chuyện cậu cũng không gọi tớ nghe nổi da gà như thế.” Minh Ngọc nằm trên ghế xem tivi không thèm nhìn Gia Hào.
“Người yêu ơi, cậu phải giúp tớ. Nửa đời sau của tớ phải dựa vào cậu đó.” Gia Hào đến chắn trước mặt Minh Ngọc.
“Điên, tớ tuy từng có ý đồ với cậu nhưng chưa kịp làm gì hết mà, sao phải chịu trách nhiệm với nửa đời sau của cậu.” Minh Ngọc ngồi nhổm dậy đẩy Gia Hào qua một bên nói.
“Vậy là cậu thừa nhận từng có ý đồ với tớ?” Gia Hào lấy hai tay che ngực làm ra biểu hiện con gái nhà lành khi gặp phải dê xồm nhưng mắt lại cong lên.
“Ờ, ờ tớ từng có ý đồ đó. Nhưng không phải cậu tìm tớ chỉ vì vậy thôi chứ?” Minh Ngọc đỏ mặt ném gối vào Gia Hào.