Yến Phương đã mở lời thì Lưu Đình Vĩ cũng không khách sáo, trực tiếp gật đầu lịch sự đáp
- Bác gái, người có chuyện gì? Cứ nói đi ạ
Nam thanh niên có một khuôn mặt tuấn tú, thái độ làm người cũng rất đúng mực khiến bà càng lấy thêm dũng cảm hơn, mặc dù thân thể không động đậy được. Nhưng đầu thì vẫn có thể nghiêng qua phía anh, giọng nói suy yếu từ từ phát ra
- Tôi biết nhờ cậu giúp chuyện này là có điều hơi vô lí, nhưng Bạch An Túc là đứ con trai duy nhất của tôi cùng Bạch Tường. Mai đây bản thân này cũng phải xuống suối vàng gặp lại ông ấy. Bỏ lại mình tiểu Túc ở đây, cho nên... Cho nên.... Tôi cảm thấy thật không thể yên ổn nhắm mắt chút nào
Lưu Đình Vĩ đầu óc vốn thông minh, vừa nghe được nửa lời nói của Yến Phương liền hiểu ra, khuôn mặt đẹp trai vẫn giữ thái độ trầm tĩnh tiếp lời của bà
- Cho nên bác muốn cháu chăm sóc cậu ấy?
Bà nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ tán thành lời nói đó, nhìn Lưu Đình Vĩ vẫn chưa có hành động gì tiếp theo, chỉ sợ là anh lại không nhận. Cho nên Yến Phương cố gắng giải thích
- Thật ra thằng bé sống rất có tự lập, chưa từng gây phiền đến ai. Tôi thật sự không có quyền nhờ cậu nuôi hộ thằng bé. Chỉ là trong những năm nó làm giúp việc tại nhà của Lưu thiếu gia, chỉ hi vọng cậu có thể thay tôi để mắt đến Bạch An Túc một chút là được rồi
Sống trên đời mà không có lấy một người thân, đó có lẽ là nỗi đau nhất trong lòng mỗi người. Lưu Đình Vĩ từng thấy cậu khóc vì sợ mất đi chỗ dựa cuối cùng, từng thấy thân ảnh nhỏ bé hì hục làm việc chỉ để kiếm tiền mong kéo dài được mạng sống cho mẹ. Nhiêu đó thôi cũng đủ để An Túc ghi điểm tốt trong lòng của anh, nhẹ nhàng tiền đến giúp bà chỉnh sửa lại góc chăn. Mỉm cười đáp
- Cháu không hứa với bác sẽ để mắt đến Tiểu Túc, mà là chắc chắn rằng sẽ thay bác làm người giám hộ, quan tâm, chăm sóc cậu ấy mãi đến sau này
Điều vấn vương duy nhất ở trên cõi trần cuối cùng cũng thực hiện được. Người phụ nữ tội nghiệp yên lòng rơi lệ, trong lòng tự niệm, chỉ cần con trai được an toàn, có làm ma bà vẫn sẽ bảo vệ cho An Túc
Đình Vĩ cũng giống với bà, dù là tình cảm ấp ủ lâu năm, hay chỉ cần xẹt ngang qua cũng để yêu một người nào đó suốt cả một đời. Anh nguyện rằng sẽ dùng quyền lực để bảo hộ cùng che chở cậu, thật ra Yến Phương không nói thì anh cũng định mở lời đưa ra yêu cầu bảo bọc An Túc trước rồi
Ở đâu đó quanh đây, vẫn Tiểu Túc sẽ không còn phải cô đơn nữa
Không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa của nhân vật chính trong câu chuyện, Bạch An Túc mang theo tận sáu quả trứng vịt muối đi vào. Ân giọng mềm mại thốt ra
- Mẹ.. Con mua được rồi đây, nào nào để con lột vỏ rồi cho người ăn nhé
Đoạn đưa số tiền thừa lại cho Lưu Đình Vĩ nói tiếp
- Đại Vĩ.. Tiền ban nãy còn thừa, em trả lại anh. À đúng rồi... Em mua rất nhiều trứng, anh ăn cùng nhé
Anh cầm lấy bao trứng trong tay cậu, đặt lên bàn. Sau đó nở nụ cười ôn hòa đáp
- Được rồi... Ban nãy em chưa có ăn tối, vừa hay cháo mang đến đây vẫn còn. Em cứ ngồi đây ăn đi, chuyện cho bác gái ăn cứ để anh giúp là được. Dù sao cũng đang rãnh rỗi nên sẽ không thấy phiền đâu
- Không được, anh giúp đỡ cho mẹ và em quá nhiều rồi. Đến cả chuyện nhỏ này mà cũng làm phiền đến anh thì em sẽ cảm thấy rất xấu hổ,không sao đâu mà... Cháo vẫn còn đó, cho mẹ ăn xong thì em ăn cũng được mà
Bạch An Túc nhanh chóng cướp lấy bao trứng vịt, nhanh chóng bốc vỏ một quả, dùng chén và muỗng khi nãy mang theo xắt nhỏ trứng ra từng miếng rồi cẩn thẩn đưa vào miệng của Yến Phương
Lưu Đình Vĩ nhìn bóng dáng một nhóc con dễ nhu thuận ngồi trên giường chăm sóc cho mẹ. Chỉ hận không thể lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này, nhưng mà làm người phải biết chừng mực, nếu bây giờ mà làm vậy, không khéo Tiểu Túc cùng Yến Phương sẽ nghĩ hắn không ra gì mất TvT
Bạch An Túc sau khi cho mẹ ăn xong, lại từ lột vỏ một quá trứng khác đứa đến trước mặt anh, khuôn miệng cười nhẹ nhẹ nói
- Đại Vĩ, anh cũng ăn đi, món này rất ngon đó. Tuy rằng không đắt tiền, nhưng nó cũng không mất vệ sinh lắm đâu
Lưu Đình Vĩ rất ít khi chạm vào những món ở ngoài bày bán, nhưng vì đây là do chính tay Tiểu Túc dùng công sức của mình lột cho anh, vì thế không nghĩ ngợi gì liền nhận lấy rồi cắn một cái, rồi lại xoa đầu cậu trước mặt Yến Phương
- Món này ngon thật, em cũng mau ăn đi
An Túc được người anh xoa đầu cũng không để ý, chỉ gật đầu đáp ứng lời nói kia. Buổi tối hôm đó, tại phòng bệnh Yến Phương lại vô tình có một bầu không khí cùng yên ả trôi qua
-----------
Ở bộ mới Chuyện Tào Lao Ở Địa Phủ. Mọi người sẽ được cảm nhận rõ hơn về việc rời xa dương thế của Yến Phương, hai tiểu Nhận Hồn ( tức là thần chết theo bản hiệu đại) đến nhập bản số liệu gởi về máy tính địa phủ là đã đến nơi có linh hồn và một đoàn tàu cao tốc dành cho cõi âm đưa thẳng người về Địa Phủ nhé:v
À hôm nay Cỏ có việc nên chỉ có thể ra được chương của chuyện này thôi, ngày mai lịch ra chap của Cưới Nhầm Chồng Ngốc vẫn sẽ bình thường nhé