Vừa nghe tiếng lạnh lùng vang lên mọi người đổ dồn mắt nhìn vào người thanh niên mặt lạnh cùng với khí thế lấn áp hoàn toàn nơi này.
Những người trong giới kinh doanh đều có thể nhận ra anh và cũng sợ cách xử lý hiểm độc không chừa đường sống của anh,có thể nói thà đắc tội với nhà nước chứ không nên đắc tội với anh.
Lúc này một trong ba phụ nữ nhận ra anh thì lập tức tái mặt vì hoảng sợ, chỉ cần cái liếc mắt của anh cũng làm người khác run sợ.
Vừa nãy bị hất té bất ngờ người phụ nữ quay sang chửi anh luôn:
- Cậu là thá gì chứ, cậu có biết chồng tôi là ai không mà dám lớn tiếng ở đây,còn dám xô tôi ngã, gan cậu cũng to lắm rồi.
Anh nhìn người phụ nữ đó xong nhưng chưa thèm để ý,lực tập trung của anh lúc này đều đặt trên người Thanh Thanh, anh coi ngang coi dọc biết vợ mình không bị sao thì thở phào.
Nhưng người phụ nữ kia thì lại nghĩ có khi nghe danh của chồng mình liền sợ không dám nói,càng được đà bà càng bắt bẻ hơn:
- Hôm nay hai người mà không quỳ xuống xin lỗi tôi rồi cút khỏi chỗ này thì sau này các người khỏi kiếm được việc làm ở thành phố này với tôi đâu.
Thanh Thanh quay lại nhìn người phụ nữ vừa mới nói ra những lời đó, cô rất tò mò muốn biết phản ứng của anh sẽ như thế nào khi bị uy hiếp, cô mỉm cười với anh, rồi hất mặt chọc quê anh, anh nhìn cô như thế cũng chỉ lắc đầu mà cưng chiều.
Thấy bị ngó lơ không quan tâm người phụ nữ càng nói lớn hơn.
Hữu Minh chạy lại thì bị Khánh Duy nói:
- Em lo dọn dẹp chỗ này đi,ở đây đâu phải chợ búa mà sao có những mụ đàn bà vô học đi vào trong này.
- Cậu nói ai vô học
- Người nào lên tiếng thì là người đó.
- Cậu … cậu…
Chỉ tay về phía Khánh Duy mà tức giận chưa nói được hết câu thì bị Hữu Minh phán thêm một câu xanh rờn:
- Bà thím sáng giờ chắc chưa uống thuốc nhỉ, không biết bệnh viện có bị xổng mất bệnh nhân ra không, lỡ phát bệnh cắn linh tinh thì lây bệnh dại nữa.
Nghe Hữu Minh nói Thanh Thanh và Lan Anh phì cười mà không thèm che dấu luôn.
Không những hai cô mà cũng rất nhiều người cười nhạo, họ không hiểu mấy người phụ nữ này rõ ràng chỗ mình không ngồi cứ đòi chỗ của người khác chi để rước nhục vào mình.
Do động thái lớn mà người chồng của người phụ nữ đó đi lại,thấy vợ mình còn đang nằm dưới đất mà còn bị mọi người cười, ông vô cùng tức giận chạy lại đỡ vợ lên rồi quát:
- Đứa nào ăn gan hùm mà dám đẩy ngã vợ của ta, đi ra đây coi.
Được chồng mình đỡ dậy người phụ nữ đó ôm mặt khóc kể lể:
- Mình ơi, anh phải đòi lại công bằng cho em, không nghĩ hôm nay lại bị đám trẻ ranh này hất nước bẩn vào mình,làm trò cười cho bàn dân thiên hạ nữa.
Xoa dịu người vợ ông chồng vỗ về:
- Em yên tâm,hôm nay anh sẽ cho tụi nó có đến mà không có về bình yên,dám động chạm vào vợ của anh, há… nhín anh thương.
- Ui, mắc ói quá!
Lan Anh chịu không nổi nói.
Bị chọc quê lại thấy cô gái còn nhỏ tuổi ông nghĩ chắc đi nhờ ai vào đây, vì trong này không phải quan chức thì cũng là những gia đình có tiếng tăm, mà thấy hai cô đứng cười lại vô cùng lạ mặt, ông liền nghĩ chắc mấy nhóc này đi ké bạn bè của mình đi cho biết,chứ hầu như con cái những nhà tài phiệt ông đều được coi hình qua.
Cũng không thể trách ông được,có một số gia đình họ thường không công khai con cái họ để cho chúng có thể hòa mình vào cuộc sống bình dân và không có tính tiểu thư kiêu kỳ chỉ biết ăn chơi.
Và thật không may Thanh Thanh và Lan Anh lại là trong nhóm đó..