Hàn Thấm viên là một trong số ít hoa viên của Kì Phong sơn trang, mặc dù chủ tử không ai yêu ngắm hoa, nhưng hoa viên vẫn được chăm sóc gấm hoa rực rỡ, nhưng ở cả một phiến cây mạnh mẽ xanh biếc lại xen lẫn mấy phần đỏ bừng, hơn nữa có dòng nước chảy nhỏ giọt ở bên đình các tinh xảo, cách tiên cảnh cũng không xa lắm.
Giờ phút này Tô Tương Lê liền ngồi ở tiểu đình, vạn phần chuyên chú nhìn nam tử đối diện ngâm trà.
Lá thuốc lượn lờ, mùi hương thanh nhã làm lòng người cũng trở nên yên tĩnh.
“Ngâm bích loa xuân không được dùng nước cực nóng, trước dùng nước sôi rửa quá chén trà, rồi trực tiếp rót nước sôi vào, mở ra một trận tĩnh trí.”
Động tác Kì Triệu Hòa cực kì tao nhã, làm nàng xem đến mê.
Tiếp theo, hắn đem ấm trà đặt ở một bên.
“Hình mĩ, sắc diễm, hương nồng, vị thuần tứ tuyệt là đặc sắc của bích loa xuân.”
Hắn nhẹ nhàng chơi lá trà, hướng nàng giải thích.
“Bích loa xuân tốt nhất sắc màu xanh biếc, mùi nồng đậm như hoa hương, thân phi tự hào, cuốn khúc như loa.”
“Thực sự rất thơm, chỉ nhìn nhan sắc cùng nghe thấy lên mùi hương chỉ biết so với loại ta trộm từ cậu rõ ràng là cấp bậc hoàn toàn bất đồng.”
Tô Tương Lê tán thưởng nói.
Đây là đương nhiên, đây chính là cống trà a.
Kì Triệu Hòa cười, lại chờ một hồi lâu.
“ Nước ấm hẳn là không sai biệt lắm.”
Hắn cầm lấy ấm trà, trực tiếp ở trong chén trà không rót vào bảy phần tám nước ấm.
“ Ý, không bỏ lá trà sao?”
“ Nước trước trà sau.”
Hắn đem một cái chén trà đặt ở trước mặt nàng, sau đó tay cầm một ít lá trà, thả vào trong chén.
Chồi lá xoắn ốc kia chậm rãi chìm vào chén, màu xám bạc dập dềnh ở trên mặt nước, bay tán loạn như giấy.
Sau khi để cho chén nước hấp thu lấy lá trà, bọt khí thật nhỏ nhẹ bốc lên, lại là một phen cảnh trí.
Cuối cùng mặt nước lại bình tĩnh, hắn lại rót vào một chút nước ấm, chén trà lại chạy theo một dòng chảy nhất định, trong lúc nhất thời tựa như khói bốc lên.
“Mời.”
Hắn giơ lên chén trà của bản thân.
Tô Tương Lê cũng học theo cách hắn cầm lấy chén trà, để bên mũi ngửi thấy mùi hương như hoa thanh nhã, sau đó nhấp một ngụm.
“Thực sự thơm quá, hảo hảo uống nha.”
Nàng mang vẻ mặt say mê, vui lòng tán thưởng.
Cảnh đẹp xứng trà tốt nhất, hơn nữa trước mắt còn có mỹ nhân…… Khụ, xem như nàng đi đến tiên cảnh nàng cũng không khác biết lắm a.
Chỉ là nàng đang vui vẻ, bên cạnh đã có người nhìn mà hết hồn, khó có thể tin.
Bạch y công tử ôn hòa có kiên nhẫn này thật là thiếu chủ nhà hắn sao, hay là hắn bị yêu quái gì nhập vào, bằng không làm sao có thể mang theo một cô nương về nhà phẩm trà?
Phùng Nhạc chịu đả kích nặng. Hắn tổng cảm thấy thiếu chủ lấy nước sôi đổ lên mọi người so với như bây giờ còn bình thường hơn a!
“Không nghĩ tới ta cũng có gặp được một người giống như ngươi nha.”
Tô Tương Lê vừa vui vẻ uống trà, vừa nói.
Kì Triệu Hòa nhíu mày.
“Ngươi là nói loại người nào?”
“Chính là giống như ngươi công tử xinh đẹp, có khí chất, trong nhà lại có tiền a.”
Phùng Nhạc nghe vậy không khỏi kinh hãi, hắn biết cuộc đời thiếu chủ thống hận nhất là người ta nói bộ dạng hắn mĩ, cô nương này chỉ sợ thấy máu sau năm bước chân a.
Không ngờ Kì Triệu Hòa lại một chút cũng không giận, chỉ cười nhẹ nói:
“Ta tốt như ngươi nói sao.”
“Ta có điểm nào nói sai rồi sao?”
“Ta không phải cái gì mà công tử nhà giàu.”
Hai mắt hắn buồn bã.
“ Mẫu thân ta chỉ là ngoại thất của phụ thân ta thôi, ngay cả thiếp cũng còn không được tính nữa là.”
“Cái gì? Phụ thân ngươi thật sự là hơi quá đáng, làm sao có thể sinh ngươi lại không chịu trách nhiệm?”
Nàng bật thốt lên nói, theo sau cảm thấy nàng nói như vậy giống như không thỏa đáng.
“A, thật có lỗi, ta nhất thời kích động……”
“Không sao, cũng nhiều năm rồi, ta đã sớm tiếp nhận rồi thân phận của mình.”
Hắn cho nàng một nụ cười chua xót.
“ Mẫu thân ta cũng là người rộng rãi, nàng ấy chỉ cần có ta là đủ rồi, không cần danh phận.”
“Nói như vậy cũng không được.”
Tô Tương Lê nhíu mày.
“ Phụ thân ngươi nếu không thích mẫu thân ngươi, sao lại trêu chọc nàng, nếu là thích, sao không đem nàng lấy về nhà?”
Nàng luôn luôn không thể chấp nhận chế độ chồng chung, nhưng thời đại này chính là như thế, cũng hiểu được thời đại này đích thứ rõ ràng, giống như hắn là con do ngoại thất sinh, chẳng những không thân phận không địa vị, ngay cả muốn kết hôn nữ nhi nhà người ta cũng không dễ dàng.
“ Phụ thân ta gia đại nghiệp đại, ở Mục quốc cực có quyền thế, không phải nữ tử xuất thân nhà nghèo như mẫu thân ta có thể gả? Bất quá phụ thân ta đối với hai mẹ con chúng ta cũng coi như không tệ, ít nhất cũng thay chúng ta tu kiến Kì Phong sơn trang này.”
“Kim ốc tàng kiều mới đúng?”
Nàng hừ nhẹ, chuyện này thật đúng là khó có thể chấp nhận được mà, chỉ là e ngại mặt mũi của hắn nên khó mà nói ra.
Phùng Nhạc nghe hai người nói chuyện, cũng muốn thay Hoàng Đế chủ tử của hắn rơi lệ thương cảm.
Trời biết, Hoàng Đế chủ tử so với bất kỳ ai rõ ràng là muốn tiếp mẫu tử bọn họ tiến cung, đại tiểu thư cùng thiếu chủ cố tình không chịu, hơn nữa đại tiểu thư chẳng những muốn thiếu chủ theo họ nàng, thậm chí còn kiên trì không cho mọi người gọi nàng là phu nhân, chỉ cho gọi nàng “Đại tiểu thư”.
Hoàng Đế chủ tử thật sự khuyên không nổi nàng, đành phải đem bốn phía nơi đại tiểu thư ở là Kì Phong sơn trang tu kiến, chỉ mong cho bọn họ trôi qua những ngày tháng thoải mái, kết quả lại còn bị nói thành nam nhân nuôi ngoại thất ……
Hôm nay lại có người không kiêng nể gì phỉ báng đương kim Hoàng Đế cũng là lần đầu tiên.
“Aizz, ta biết thân phận ta thấp kém, nếu Tiểu Lê Nhi bởi vậy không muốn kết giao bằng hữu với ta, chuyện này cũng là có thể hiểu được……”
Kì Triệu Hòa than nhẹ.
“Ngươi đang nói linh tinh gì thế, ta làm sao có thể bởi vì xuất thân của ngươi mà không cần bằng hữu ngươi?”
Tô Tương Lê vội la lên:
“Chẳng lẽ ngươi sẽ bởi vì ta rất nghèo liền cùng ta tuyệt giao?”
Ai nha, tùy tiện nói vài câu nàng liền gấp thành như vậy, thực sự rất thiện lương, thật đáng yêu nha!
Tâm tình Kì Triệu Hòa rất tốt.
“Đương nhiên sẽ không.”
Hắn phi thường thành khẩn nói.
“Ta thưởng thức là Tiểu Lê Nhi thiện lương.”
Nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt xẹt qua màu hồng phấn đỏ ửng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:
“Cho nên a, ta cũng không phải bởi vì gia thế của ngươi mới muốn cùng ngươi làm bằng hữu!”
Khụ khụ, nàng là bị sắc đẹp của hắn mê hoặc a.
“Vậy là tốt rồi.”
Hắn lại lần nữa nhoẻn miệng cười.
“Ta không có bằng hữu nào, không hy vọng ngay cả bằng hữu này cũng không có.”
“Sẽ không!”
Nàng buông chén trà, vẻ mặt thương cảm nắm giữ tay hắn.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn nguyện ý để ý tới ta, ta vĩnh viễn sẽ xem ngươi là bằng hữu.”
Phùng nhạc nghe vậy, khóe miệng run rẩy.
Thiếu chủ nhà hắn nói những lời này, rõ ràng là muốn lừa người chết không đền mạng a!
Bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu người cả nam lẫn nữ muốn làm “Bằng hữu” của thiếu chủ, là bản thân thiếu chủ mặc kệ những người đó, mới có thể không có bằng hữu nào a.
Cũng chỉ có cô nương không biết từ chỗ nào chui ra này cái gì cũng không hiểu mới ngây ngốc tin tưởng lời thiếu chủ nói.
Aizz, hắn thực lo lắng tương lai của vị Tô cô nương này a.
: nhà vàng cất mỹ nhân