Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

chương 92

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện này vốn là hai người nói chuyện với nhau một chút là xong rồi, kia dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Tư Kiêu Kỳ không quản được cũng không muốn quản, Khưu Diệp cũng lớn rồi, nếu không nhịn được nữa hẳn là sẽ có biện pháp, nghiêm trọng hơn nữa có thể báo cảnh sát. Huống hồ chuyện làm ăn của anh gần đây đang vào thời điểm mấu chốt, Kiều Hâm cũng không biết làm thế nào mà thông đồng được với kế toán bên kia, thành công chọc giận Lâm Phóng, Lâm Phóng xem ra không nhịn được bao lâu nữa, sắc mặt càng khó coi.

Tư Kiêu Kỳ biết Lâm Phóng sắp không giữ được bình tĩnh.

Trên thực tế, Lâm Phóng đúng thật là không bình tĩnh nổi, lúc trước hắn cũng từng nghi ngờ trong nội bộ có người truyền tin ra ngoài, cũng đã cho điều tra hết mấy lần, khả năng cao nhất là phòng tài vụ gặp vấn đề, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích gì. Nhắc tới loại chuyện này, chỉ cần là người hiểu rõ nghiệp vụ công ty sẽ được đưa vào dạng tình nghi, mỗi tháng công ty có bao nhiêu đơn hàng, số lượng chi tiết là bao nhiêu, chỉ cần tính cũng có thể ra được số lượng đại khái.

Lâm Phóng lại không phải là người tốt lành gì, gần đây lại càng cáu kỉnh, động một tí là lại kiếm Khưu Diệp để than phiền, Khưu Diệp ở bên cạnh nghe ngóng mấy ngày cũng hiểu được đôi chút tình hình.

Thế là hôm nay, Khưu Diệp bấm số điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, nhiều năm như vậy mà số của người kia vẫn chưa từng thay đổi, hắn khóc nói: “Anh, anh giúp em một việc được không, anh giúp em bán tranh với?”

“Bán tranh?” Tư Kiêu Kỳ nhìn dãy số lạ hoắc hiện lên trên điện thoại, nghe âm thanh nghẹn ngào từ phía bên kia truyền tới, suy nghĩ nửa ngày mới nhận ra người gọi tới là Khưu Diệp.

“Vâng, em sắp không chịu nổi nữa rồi, Lâm Phóng hắn…Tóm lại trong tay em có khoảng hai mươi bức tranh, anh có thể tìm người mua giúp em được không, giá có thể rẻ hơn thị trường một chút nhưng phải bán nhanh, giờ một ngày em cũng không chịu nổi nữa.”

“Muốn bán bao nhiêu tiền?”

“Năm vạn, tất cả năm vạn.” Khưu Diệp sợ Tư Kiêu Kỳ không đồng ý, lại vội vàng nói, “Nói là năm vạn, nhưng bốn vạn cũng được.”

Tư Kiêu Kỳ nhớ bên khu du lịch cũng đang lúc sửa chữa, có một đống tranh muốn đổi, mà tranh của Khưu Diệp lại là tranh sơn dầu, rất thích hợp. Tư Kiêu Kỳ liền làm chủ mua giúp hắn hai mươi bức tranh, nói thật ra Khưu Diệp cũng không có lừa anh, giá thị trường cũng khoảng tầm đó. Trên thực tế Tư Kiêu Kỳ còn rất vui là khác, vì chuyện này chí ít có thể cho thấy Khưu Diệp cuối cùng cũng có thể làm chút việc nghiêm túc.

Tư Kiêu Kỳ về nhà, lúc ăn cơm tối mới kể chuyện này cho Tiêu Thần nghe, Tiêu Thần lúc đầu cũng không để ý, sau nghe một hồi có chút chần chờ: “Tư Kiêu Kỳ, không phải em nhạy cảm nhưng mà em cảm thấy chuyện này quá đúng lúc.”

“Là sao?”

“Thời điểm Khưu Diệp xuất hiện, lại ngay lúc anh và Lâm Phóng đang bàn chuyện làm ăn, em lo sẽ xảy ra chuyện.”

Tư Kiêu Kỳ nghĩ nghĩ: “Chắc không đâu, Lâm Phóng cũng đâu biết quan hệ của anh với Khưu Diệp, mà lúc anh gặp Khưu Diệp thì chuyện làm ăn cũng bàn được một nửa rồi.”

“Phải không,” Tiêu Thần nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Em cũng không có ý gì, chỉ cảm thấy có chút trùng hợp. Anh muốn giúp cậu ta em không phản đối, chỉ là chờ bàn xong vụ làm ăn này rồi hãy giúp em thấy sẽ tốt hơn.”

Tư Kiêu Kỳ để bát cơm xuống, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Tiêu Thần, mặt mày hớn hở nói: “Vợ à, em ghen thì cứ nói thẳng, không sao, anh thích nghe.”

“Em đạp anh bây giờ!” Tiêu Thần đẩy người ra, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.”

“Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc mà,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm mặt nói, “Anh cho bạn trai cũ tiền em không giận à?”

Tiêu Thần nhàn nhạt liếc đối phương một cái: “Giận, vậy phải làm sao giờ? Phạt anh quỳ trong hành lang một đêm?”

“Đừng nha mèo ơi,” Tư Kiêu Kỳ tiện hề hề cọ lên người Tiêu Thần, “Hành lang người qua kẻ lại nhiều không tốt lắm, hay là…Để anh quỳ trên bàn ăn đi, sẵn em tiện tay đút cơm cho anh luôn.”

Tư Kiêu Kỳ nói xong, thuận thế cúi người định quỳ xuống, Tiêu Thần nhanh mắt nhanh chân đạp đối phương một cái: “Ngồi lên ghế đi!”

“Em không dịu dàng gì hết.” Tư Kiêu Kỳ lầm bầm về lại chỗ cũ.

“Đi tìm Khưu Diệp kìa, cậu ta không phải dịu dàng lắm sao?”

“Aizz!” Tư Kiêu Kỳ vỗ đùi, la lên: “Như vầy mới đúng nè, giọng điệu em như giờ mới giống ghen nè bảo bối, đây mới là phản ứng bình thường nha, chứ em mà cứ bình tĩnh…Anh lại cảm thấy em không có yêu anh.”

Tiêu Thần cười lạnh một tiếng nói: “Người ta gọi điện thoại anh cũng nhận, người ta cần tiền anh cũng đưa, giờ về đây còn dám chê em ‘bình tĩnh’, Tư Kiêu Kỳ, em nói anh này, anh không cần mặt mũi cũng phải có giới hạn đi.”

Tư Kiêu Kỳ lập tức thu lại bộ dáng cười đùa hí hửng, anh ngồi thẳng lưng lên im lặng hết hai giây mới nói: “Anh xin lỗi.”

Tiêu Thần nhíu nhíu mày.

“Tiêu Thần, thật sự anh không có ý gì đâu…Được rồi, anh cũng không có gì để giải thích, là anh sai. Đã tiền trảm hậu tấu về nhà còn khoe khoang với em, đúng là không cần mặt mũi.” Tư Kiêu Kỳ lúc nói mấy lời này thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Thần nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trước mặt này, ở bên nhau đã bao nhiêu năm rồi? Bốn năm hay là năm năm nhỉ? Sớm đã quen thuộc như là một bản thể khác của chính mình, nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra mỗi cái thần thái và động tác của hắn. Cũng sẽ biết với cái tính tình của Tư Kiêu Kỳ, hẳn là sẽ không nghĩ quá nhiều. Với Tư Kiêu Kỳ, Khưu Diệp cũng không được tính là “người quen”, hai mươi bức tranh, năm vạn tệ mà thôi, giữa họ chỉ là quan hệ mua bán thuần túy, nhiều nhất cũng là xúc động muốn “cứu người trong lúc nguy nan”.

Nhưng mà, chính là thích hắn, thích luôn cả tính dễ xúc động và ngốc nghếch của hắn.

“Em đã nói gì đâu, anh nhận sai cũng nhanh ghê.” Tiêu Thần múc một bát canh đưa qua cho Tư Kiêu Kỳ, “Tranh thủ ăn cơm đi còn đưa em đi siêu thị, bao trong nhà đã dùng hết rồi.”

Tư Kiêu Kỳ hiểu ý, mặt mày lập tức trở nên tươi rói.

Hai ngày sau, vụ làm ăn của Tư Kiêu Kỳ và Lâm Phóng rốt cuộc cũng đi tới giai đoạn mấu chốt, mười mấy vạn đó hai bên đàm phán mãi cũng không xong. Kiều Hâm đắc ý cầm một xấp biên lai tới gặp Tư Kiêu Kỳ, tranh công nói rằng mình đã lấy được tư liệu rất quan trọng.

Tư Kiêu Kỳ lật coi hết đống văn kiện kia, bật ngón tay cái với Kiều Hâm: “Thủ đoạn của chú mày đúng thật là không có giới hạn!”

Kiều Hâm cũng không ngại mấy lời khích lệ này của Tư Kiêu Kỳ.

Vào cái đêm ký xong thỏa thuận, Tư Kiêu Kỳ mặt dày nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhất định đòi Tiêu Thần ban thưởng: “Vợ à, anh mới kiếm được tiền nữa đó, đêm nay ban thưởng nha?”

“Tối qua em mới hoàn thành xong ca mổ cũng có thấy anh thưởng gì cho em đâu?”

“Làm sao giống được, đó là em làm cho người khác, còn này là anh kiếm tiền cho em mà.”

Tiêu Thần cảm thấy lời này rất quen tai, hình như lúc trước Tư Kiêu Kỳ đã nhắc tới chuyện người ngoài – người nhà này rồi, có điều cái đó cũng không quan trọng, quan trọng chính là…ban thưởng!

Tiêu Thần xoay người đè lên Tư Kiêu Kỳ, không chút lưu tình cắn đầu vai đối phương một cái, mơ hồ nói: “Ban thưởng…có muốn không?”

“Muốn!” Tư Kiêu Kỳ đáp lại vô cùng quả quyết.

Ngón tay Tiêu Thần linh hoạt mò vào trong lưng quần Tư Kiêu Kỳ, bắt đầu lần mò xuống phía dưới, toàn thân Tư Kiêu Kỳ giống như có lửa nóng bốc lên, tới lúc muốn ôm người kia hôn một cái thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Đờ mờ!” Tư Kiêu Kỳ khẽ quát một tiếng, không để ý tới, ngay lúc này anh chỉ muốn nhào vào gặm môi Tiêu Thần thôi.

Tiêu Thần cười cười lấy điện thoại từ trên đầu tủ xuống: “Nghe đi, để nó reo mãi cũng không được.”

Tư Kiêu Kỳ không thèm nhìn điện thoại lấy một cái, trực tiếp quát: “Có gì nói đi!”

Đầu dây bên kia yên tĩnh một chút, sau đó mới truyền tới giọng nam nghẹn ngào xen lẫn với tiếng kèn xe mờ nhạt, vọng ra trong phòng ngủ an tĩnh:

“Kiêu Kỳ ca, em là Khưu Diệp…Em…Em không được rồi, anh tới cứu em với, xin anh đó…”

Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói: “Cậu báo cảnh sát đi, cậu nói với tôi thì được cái gì, không bằng tranh thủ thời gian báo cảnh sát!”

“Không không,” giọng nói hoảng sợ của Khưu Diệp truyền tới, phảng phất như nghe được tiếng gọi là nơi địa ngục, “Báo cảnh sát thì em sẽ không thoát được, em không thể báo cảnh sát…Kiêu Kỳ ca, em xin anh, anh tới đây một chuyến được không, cứu em với, em xin anh…”

Tư Kiêu Kỳ cầm điện thoại đang muốn lên tiếng từ chối thì thấy Tiêu Thần gật gật đầu, dùng khẩu hình nói, “Đi đi,” Tư Kiêu Kỳ ngạc nhiên mở to hai mắt ra nhìn Tiêu Thần.

“Nếu không anh cũng sẽ không yên tâm.” Tiêu Thần ghé lại bên tai Tư Kiêu Kỳ nói.

Tư Kiêu Kỳ sửng sốt một chút, bên kia lại truyền tới giọng nói nghẹn ngào của Khưu Diệp: “Lâm Phóng…hắn…hắn đánh em, hắn nói là em, nói giá thầu của công ty cho anh biết, nhưng mà Kiêu Kỳ ca, em không có nói gì hết, em cũng không biết cái giá thầu kia là cái gì…”

Tư Kiêu Kỳ giật mình cả kinh, chuyện Kiều Hâm thông đồng với kế toán bên kia anh biết rất rõ, nhưng là việc canh tranh trên thương trường tất nhiên không thể tiết lộ ra bên ngoài, Kiều Hâm giữ bí mật công việc cũng rất tốt, kế toán bên kia là ai Tư Kiêu Kỳ còn không biết. Vụ làm ăn này Lâm Phóng thua lỗ không nhỏ, giận quá trút hết lên đầu Khưu Diệp cũng có thể hiểu được, nhưng hắn dựa vào cái gì cho rằng Khưu Diệp là người tiết lộ giá thầu?

“Hắn ta dựa vào cái gì mà nói cậu làm việc này?”

“Hắn…kiểm tra thẻ của em, phát hiện trong đó có thêm năm vạn tệ, lại được chuyển tới từ tài khoản của anh.” Khưu Diệp khóc lóc nói, “Đó là tiền em bán tranh mà có, hắn…hắn lại còn đánh em…Em chỉ biết liều mạng chạy khỏi đó.”

Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần, Tiêu Thần lúc này đã rời giường, cầm bộ quần áo của anh đưa tới: “Anh qua đó coi thử đi, lỡ như chết người lại không tốt.”

Tư Kiêu Kỳ hỏi đối phương địa chỉ rồi nắm lấy tay Tiêu Thần nói: “Bảo bối, em đi với anh được không?”

“Đương nhiên!” Tiêu Thần gật gật đầu: “Mau thay đồ đi.”

Hai người chạy tới quán ăn nhanh bên bờ sông, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Khưu Diệp đang ngồi góc cạnh cửa sổ. Hắn mặc một cái quần jeans đơn giản với cái áo thun tay dài, trên người rất nhiều chỗ bị dính lem luốc, giống như mới lăn lộn trên mặt đất, phía trước vạt áo còn dính chút vết máu, do lúc này hắn đang cúi đầu xuống nên không thấy rõ mặt.

Tư Kiêu Kỳ dẫn theo Tiêu Thần đi tới trước mặt Khưu Diệp, Khưu Diệp hốt hoảng ngước lên nhìn bọn họ một chút rồi lại cúi đầu xuống. Mới nhìn một chút cũng đủ để Tư Kiêu Kỳ thấy trên mặt hắn có mấy vết thương, vết thương phủ đầy mặt hắn chỗ nào cũng có, xanh tím một mảng, hốc mắt sưng húp, vết rạn nơi khóe mắt cũng hiện lên khá rõ.

“Mẹ nó,” Tư Kiêu Kỳ nhịn không được rủa một tiếng, “Cái tên Lâm Phóng đó biến thái tới mức này?”

“Kiêu Kỳ ca…” Khưu Diệp nghẹn ngào một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Tư Kiêu Kỳ, ánh mắt nóng bỏng xuyên qua một tầng nước mắt bắn ra ngoài, chứa đụng vô hạn ủy khuất và khẩn cầu.

Ánh mắt Tiêu Thần lấp lóe, ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ: “Cho một ly Coca bỏ đá với một ly nước lọc, rồi cho người này một ly nước chanh.”

“Cảm ơn…” Âm thanh Khưu Diệp đã có chút vỡ vụn.

“Khưu Diệp, cậu báo cảnh sát đi,” Tư Kiêu Kỳ giận dữ nói, “Cậu đã bị tới mức này còn không báo cảnh sát?”

“Không không không,” Khưu Diệp hốt hoảng lắc đầu, “Em không thể báo cảnh sát được, giờ em phải đi ngay lập tức, càng xa càng tốt, em không muốn có liên quan gì đến An Hải nữa.”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Kiêu Kỳ ca,” Khưu Diệp bỗng nhiên đưa tay bắt lấy tay Tư Kiêu Kỳ, trên cổ tay là vết thương đã được băng bó lại, “Em mới từ chỗ Lâm Phóng chạy ra…Giờ em không dám về đó nữa…Trong tay em cũng không còn lại gì, hắn đã mặc định em là người tiết lộ bí mật của công ty cho anh.”

Tư Kiêu Kỳ cảm thấy rất áy náy, việc này xác thực không có liên quan gì đến Khưu Diệp, nhưng mà anh lại không thể ra mặt giải thích với Lâm Phóng, hiểu lầm này căn bản không có cách nào để làm sáng tỏ, chẳng những không thể làm sáng tỏ mà anh còn phải vờ như không quen biết gì Khưu Diệp. Tư Kiêu Kỳ nhìn đống vết thương chồng chất trên mặt Khưu Diệp, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, tự dưng vô duyên vô cớ người ta lại bị đánh thay mình, phần nhân tình này anh thật sự không muốn thiếu!

Nhất định phải trả cho hắn phần nhân tình này!

Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói, “Khưu Diệp, cậu tính thế nào?”

“Kiêu Kỳ ca, lúc nãy đi em không có mang theo gì hết, tiền em bán tranh để dành cũng mất rồi…Anh có thể cho em mượn trước hai mươi vạn không?”

“Hả?” Tư Kiêu Kỳ sửng sốt, hai mươi vạn?

“Anh đừng hiểu lầm,” Khưu Diệp vội vàng nói, “Lần trước em không phải nói với anh em muốn đi Ý du học nhưng còn thiếu năm vạn sao, đáng ra nếu tính luôn tiền bán tranh kia thì đã đủ rồi…Nhưng mà…Anh nhìn em bây giờ, em không còn gì hết…”

Khưu Diệp thở dài, cười khổ một tiếng: “Kiêu Kỳ ca, em cũng biết anh không tin em, đây hẳn là báo ứng đi. Nhưng em thật sự không còn cách nào khác, trên người em ngay cả thẻ căn cước cũng không có…Lâm Phóng biết nhà em ở đâu nên giờ em cũng không dám về nhà, trước chỉ có thể tìm chỗ tạm tránh…Coi như em năn nỉ anh, anh cho em mượn trước hai mươi vạn được không?”

Tư Kiêu Kỳ siết tay lại thành nắm đấm, tới giờ phút này hai mươi vạn đối với anh đã không còn là con số trên trời, anh đương nhiên có thể lấy ra được, thậm chí không cần chờ tới sáng mai ngân hàng mở cửa, giờ anh tùy tiện đi rút ATM cũng có thể rút ra hai, ba mươi vạn. Anh cũng không để ý chuyện Khưu Diệp có trả lại hai mươi vạn này hai không, coi như trả người ta phần nhân tình này đi, dù sao người ta cũng thay mình chịu một trận.

Chỉ là…

Anh nhìn Tiêu Thần, chỉ cần là chuyện khiến Tiêu Thần không vui anh nhất định sẽ không làm, nếu như Tiêu Thần nhíu mày, thì hai mươi vạn này anh chắc chắn sẽ không lấy ra.

Thế nhưng là Tiêu Thần không nhíu mày cũng không nói gì, chỉ chậm rãi từ trong hộp giấy ăn trên bàn rút ra một tờ.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần lên tiếng, thuận tay nhúng tờ giấy vào trong ly nước lọc ban nãy.

“Sao?” Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần.

“Trên người anh có hai mươi vạn không?” Tiêu Thấy lấy giấy ăn lúc này đã thấm ướt ra, tờ giấy bị dính nước nhiễu hết xuống mặt bàn.

“Có thì cũng có…” Tư Kiêu Kỳ có chút chần chờ.

“Ừm, có thì tốt rồi.” Tiêu Thần gật gật đầu, nhấc mí mắt lên nhìn Khưu Diệp, cầm tờ giấy ăn trong tay đưa tới, sau đó lạnh lùng nói: “Không cho!”

“…Cái…cái gì?” Khưu Diệp nhìn tờ giấy ăn kia lúc này đã ướt thành một cục mà cứng họng. Lúc hắn nghe Tiêu Thần nói câu “Có thì tốt rồi” còn không nhịn được nhoẻn miệng cười, nhưng câu “Không cho” này triệt để khiến hắn choáng váng.

“Lau đi.” Giọng nói Tiêu Thần mang theo mấy phần trào phúng, ánh mắt cũng sắc lạnh hẳn.

“Lau…cái gì?” Giọng nói của Khưu Diệp dần run rẩy, nhưng mà tiết tấu run với lúc nãy hoàn toàn không giống.

“Lau cái mặt toàn đồ trang điểm của cậu kìa!” Tiêu Thần thuận tay ném tờ giấy ướt mem lên mặt bàn, anh chống một tay lên bàn, tay còn lại để lên cái chân đang bắt chéo, cả người bày ra bộ dáng nhàn nhã nhưng cũng tràn đầy uy hiếp, giống như toàn bộ cục diện đều chịu sự khống chế của anh.

Ngay cả Tư Kiêu Kỳ cũng không tự chủ được ngồi thẳng lưng dậy nhìn Tiêu Thần.

“Khưu Diệp, vết bầm có hình dáng rất đặc thù, đầu tiên sẽ biến sang màu đỏ, đó là do dưới da bị chảy máu, một hai ngày sau mới chuyển sang màu xanh tím, sau đó sẽ tới màu xanh biếc, tới khi gần khép miệng lại sẽ chuyển thành màu vàng nâu.” Tiêu Thần nói đến đây thì đưa tay lên chỉ mặt Khưu Diệp, “Cậu vừa bị đánh xong chỗ bị đánh hẳn phải chuyển sang màu đỏ, nhiều nhất là xanh tím, nhưng cậu nhìn mắt cậu đi, y chang gấu trúc, đen hơi quá rồi!”

Tư Kiêu Kỳ đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khưu Diệp, anh thấy mắt Khưu Diệp có hơi nheo lại, khóe miệng cũng mím chặt.

“Còn có, hốc mắt của cậu bị đánh thành ra như vậy hẳn sẽ chảy máu, cậu có biết đáy mắt bị xuất huyết sẽ có hình dạng như thế nào không?”

Tư Kiêu Kỳ nhìn vào mắt Khưu Diệp, đen trắng rõ ràng còn linh động dị thường.

“Còn nữa, máu là màu đỏ tươi, nhưng sau khi oxy bị tách rời khỏi sắc tố đỏ màu sẽ chuyển sang màu đỏ sậm, sau đó là màu tương, cuối cùng sẽ biến thành màu đen. Cậu ngồi trong đây đã lâu như vậy, mà máu trên mặt vẫn là màu đỏ tươi, thuốc không biết đổi màu cũng là chuyện rất phiền phức.”

Khưu Diệp chỉ biết ngây ngốc ngồi đó, hai mắt trừng trừng không nói nên lời.

Đương nhiên, Tư Kiêu Kỳ cũng choáng váng.

“Một điểm cuối cùng,” Tiêu Thần dùng cằm chỉ chỉ bàn tay đang để trên bàn của Khưu Diệp, “Cổ tay của cậu bị thương nhưng lại quá sạch sẽ. Nếu vật lộn với người khác hai tay sẽ là bộ phận dễ bị tổn thương nhất, vết thương do chống cự cũng sẽ rất rõ ràng nhưng mà tay của cậu lại không bị thương, ngược lại màu tím chỗ cổ tay quá vô lý, màu sắc chỗ cổ tay là không đúng.”

Khưu Diệp có cảm giác như bị ai đó bóp cổ mình, cổ họng cứ tê tê thế mà không cách nào phát ra được thành lời.

“Khưu Diệp,” Tiêu Thần dùng giọng điệu vừa lãnh đạm vừa bén nhọn nói, “Kỳ thật nếu mọi chuyện giống như cậu nói, cậu cần hai mươi vạn để ra nước ngoài học Tư Kiêu Kỳ sẵn sàng móc ra hai mươi vạn đưa cho cậu, chuyện này anh ấy đã nói với tôi, tôi cũng không phản đối, coi như giúp cậu làm lại từ đầu. Nhưng mà cậu lại lợi dụng sự đồng tình của Tư Kiêu Kỳ, còn lừa anh ấy, để anh ấy cảm thấy áy náy, vậy thì tôi nhất định sẽ không cho qua! Hơn nữa, cho dù là quá khứ hay hiện tại Tư Kiêu Kỳ đều không có nợ cậu, ngược lại là cậu nợ anh ấy, cho nên nếu đòi tiền phải là anh ấy đến tìm cậu đòi mới đúng, không có chuyện cậu ở đây diễn kịch rồi khóc lóc nỉ non đâu.”

Nói xong, Tiêu Thần đột nhiên nghiêng người qua xích lại gần Khưu Diệp, ở một khoảng cách gần dùng cặp mắt sáng như tuyết mà nhìn chằm chằm vào mắt Khưu Diệp, gằn từng chữ nói: “Cậu biết tôi trong một năm này đã nhìn thấy bao nhiêu vết thương không? Lại dám dùng mánh khóe trước mặt tôi, cậu còn chưa đủ trình đâu!”

Thần sắc anh lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, mỗi cái đường cong trên mặt đều như được điêu khắc ra, cả người như mãnh hổ vận sức chờ thời nhào về phía con mồi!

Tư Kiêu Kỳ chóng mặt bị Tiêu Thần túm áo kéo về nhà, thẳng tới khi ngồi xuống sô pha anh mới thở phào một hơi, nói: “Bảo bối?”

“Hửm?” Tiêu Thần tùy ý hừ một tiếng, vào bếp lấy ly nước uống, bộ dáng biếng nhác lại giống như con mèo được nuôi trong nhà. Anh nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ lúc này đang ngồi ngây ngốc trên sô pha, quần áo cũng không thèm thay, cả người ủ rũ không có chút sức sống nào.

“Sao vậy, đau lòng rồi?” Tiêu Thần cười nói, “Không thì anh đem tiền cho cậu ta đi.”

Tư Kiêu Kỳ lắc đầu: “Anh chỉ là không ngờ tới. Cậu ta lúc trước có tham tiền đấy…nhưng không có xấu tính như vậy.”

“Người kiểu gì cũng sẽ thay đổi,” Tiêu Thần để ly nước trong tay xuống rồi ngồi xuống sô pha, ôm chầm lấy vai Tư Kiêu Kỳ, “Nhiều năm rồi anh không có gặp lại cậu ta, cậu ta có thay đổi cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”

“Nhưng mà…sao lại có thể tính kế như vậy? Vừa mới bắt đầu cậu ta đã tính toán hết rồi, trước tiên để anh thấy cậu ta đáng thương, lại để anh cảm thấy cậu ta thay đổi, biết tự cường tự lập rồi tình nguyện đi giúp cậu ta, cuối cùng còn khiến anh cảm thấy áy náy, có lỗi với cậu ta…Năm vạn kia kỳ thật chỉ là cái để ngụy trang, cũng bởi vì có năm vạn kia anh mới tin tưởng là cậu ta thay anh chịu đánh!”

“Đúng vậy,” Tiêu Thần đặt đầu Tư Kiêu Kỳ lên vai mình, chậm rãi nói, “Đây mới chính là nguyên nhân thật sự khiến cậu ta bán tranh, nếu không chi tiêu cái kiểu gì còn có thể bị năm vạn kia làm khó sao?”

“Anh…sao lại không nhìn ra chứ?”

“Anh đó,” Tiêu Thần bắt lấy mặt Tư Kiêu Kỳ, tỉ mỉ quan sát một chút, bỗng dưng cười nói, “Anh tin cậu ta là bởi vì anh thiện lương, em thích anh thiện lương.”

“Thật không?” Tư Kiêu Kỳ nháy mắt mấy cái, “Em không cảm thấy anh quá ngu ngốc sao?”

“Không sao,” Tiêu Thần chạm môi mình lên môi đối phương, nhẹ nhàng nói, “Anh có ngốc cũng không sao, em thông minh là được, em sẽ bảo vệ anh.”

Truyện Chữ Hay