Huyền Tĩnh mở mắt tỉnh lại. Xung quanh hắn là bóng tối. Hắn vuốt mắt, kích hoạt Thiên Nhãn Thông. Hắn phát hiện ra mình không thể sử dụng thần thông ở nơi này.
“À! Đây là Thiền giới. Nhưng không phải của ta.” Hắn vừa ngộ ra, thì một âm thanh vang lên:
“Đây chính là Thiền giới của ngươi”, môt giọng nói y hệt hắn vang lên. Tất cả bóng tối tụ lại thành một đứa bé tuổi, khoác áo cà sa, ngồi trên bồ đoàn hoa sen. Tiểu hoà thượng có khuôn mặt y hệt hắn. Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi mắt đen tuyền của tiểu hoà thượng.
“À! Ngươi nói đúng, đây chính là Thiền giới của ta.” Huyền Tĩnh nói.
“Ngươi không thấy ngạc nhiên à? Không muốn hỏi ta là ai?” Tiểu hoà thượng cười nói với hắn.
“Hai ta đều là bậc trí giả, nên đàm thoại như trí giả.” Huyền Tĩnh đáp
“Được! Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ ta là ai?”
“Ngươi là nghiệp quả của ngươi, cũng chính là nghiệp quả của ta.” Huyền Tĩnh đáp
“Vậy thì ngươi lại là ai?” Tiểu hoà thượng tiếp tục hỏi.
“Ta chính là nghiệp quả của ta.” Huyền Tĩnh đáp.
Tiểu hoà thượng chờ một lát, không thấy Huyền Tĩnh nói gì thêm, hắn nghiêm mặt lại hỏi: “Ngươi không cho rằng ngươi chính là nghiệp quả của ta?”
“Đúng vậy.” Huyền Tĩnh bình thản đáp.
Tiểu hoà thượng ngồi trên đài sen nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy sát khí. Huyền Tĩnh nhắm mắt không nói gì nữa.
“Ha ha! Ta xin lỗi ngươi, ta đã đồng ý sẽ đàm luận với ngươi như bậc trí giả.” Tiểu hoà thượng cười rồi hỏi hắn:
“Ngươi có muốn hỏi ta điều gì không?”
“Ta đã hỏi. Ngươi trả lời đi.” Huyền Tĩnh đáp.
“Ta đã trả lời ngươi rồi.” Tiểu hoà thượng đáp lại.
“Ý kiến của ngươi và ta thật bất đồng.” Huyền Tĩnh nói.
“Tư tưởng giữa phật chủng và ma chủng vốn đối lập.” Tiểu hoà thượng cười đáp.
“Không lâu sau khi sư phụ nhập diệt, thì ma chủng của ta cũng đã hoàn toàn tiêu tan.” Huyền Tĩnh mở mắt, chăm chú nhìn tiểu hoà thượng
“Không hổ danh là La Hán của Niết Bàn thiền viện, tuệ nhãn thật sáng.” Tiểu hoà thượng nhìn hắn rồi cười chế giễu.
“Sau khi đốn ngộ, ta quả thật đã đạt đến cảnh giới Vô Sanh, trở thành La Hán. Nhưng sau đó...” Huyền Tĩnh đang nói thì tiểu hoà thượng ngắt lời hắn:
“Nhưng sau đó, tâm ngươi vẫn còn phiền não. Đôi lúc còn có cảm nhận được nóng nảy và tức giận. Cho dù trí tuệ thăng hoa, nhưng định lực của ngươi còn thua cả lúc ngươi còn làm sa di ở thiền viện.”
Huyền Tĩnh yên lặng, tiếp tục nhắm mắt nhập định. Tiểu hoà thượng lớn tiếng cười:
“Ha ha, ha ha ha ha! ngay tại lúc này, ngươi đang hận ta. Ngươi rất hận ta. Ngươi hận không thể lập tức dùng Minh Vương thủ trảm chết ta. Ở trong kiếp này, đây là lần đầu tiên ngươi muốn giết người.”
Huyền Tĩnh vẫn yên lặng nhập định.
Tiểu hoà thượng trừng mắt nhìn hắn và gằn giọng nói:
“Ngươi nhớ thật kỹ cho ta. Ta mới không phải là nghiệp quả của ngươi. Chính ngươi là nghiệp quả của ta.”
“Lần sau, ta sẽ không đàm luận với ngươi như bậc trí giả.” Nói xong, tiểu hoà thượng cùng đài sen lại tan thành bóng tối.
Sau khi ổn định sát ý trong lòng mình, Huyền Tĩnh thở dài rồi mở mắt.
Trước mặt hắn là xác chết xếp chồng. Hắn không biết những người này là ai. Trong tay trái của hắn là Tán Hồn chuông, thứ mà hắn dùng để độ oan hồn. Trên tay phải của hắn, có chi chít kinh văn tối nghĩa chạy quanh. Phía xa có viên ngọc đen rải rác khắp nơi. Viên nào viên nấy to lớn như căn nhà, đè chết rất nhiều người. Hắn vô cùng quen thuộc những hắc ngọc này. Sư phụ của hắn kết chúng thành tràng hạt và đeo lên cổ hắn lúc hắn thọ giới tỳ khưu. Sau lưng hắn là chiếc áo cà sa được trải rộng. Trên cà sa có vẽ một thiền viện, được phủ trong tầng tầng sương vụ. Cả người của hắn toả ra hào quang vàng óng, uy áp vô biên.
Cách đó không xa, Huyền Đông đang ôm Huyền Hạ, cố gắng dỗ cho cô bé đừng khóc. Đứng bên cạnh hai cô bé, gia gia của hắn đang trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Huyền Mục lão tổ sững sờ. Lão không thể tin đứa cháu suốt ngày hết nhìn trời thì nhìn đất, không nhìn đất thì nhắm mắt nhìn tâm này lại giết người như ngoé. Đúng là rất có phong thái của lão hồi trẻ. Không đúng! Khi còn trẻ, trước khi đấu pháp, lão cũng thường phải luận bàn đạo lý với địch nhân. Sau đó, lão còn phải chém gió mấy câu như: anh hùng thà rơi đầu chứ không cúi đầu; ta nếu xuất kiếm thì đầu sẽ rơi... gì gì đó.
Còn cháu đích tôn của lão thì tốt rồi. Vừa thấy người ta, hắn đã quăng cà sa chụp đánh. Mấy tên chưa kịp chạy thì đã bị hắn ấn chết. Mấy tên có phản ứng nhanh vừa thi triển thân pháp, chạy chưa được vài bước thì đã bị hắn rung chuông làm nổ đầu. Còn đám người ở đằng xa, chờ đục nước béo cò, thì chết còn thê thảm hơn. Tràng hạt của hắn bung ra. Mỗi hạt châu như có linh tính, đuổi giết địch nhân. Một trăm lẻ tám hạt đè chết hơn người.
“Lão Như Lai kia suốt ngày niệm từ bi mà bụng thì vô số dao găm à. Không ngờ, hắn lại dạy cháu ta giết chóc tàn bạo vậy!”
Chuông nhỏ trên tay Huyền Tĩnh rớt xuống đất. Hình vẽ trên áo cà sa biến mất. Nó bay đến và quấn quanh người hắn như đang an ủi hắn. Hắn quỳ xuống đất gào khóc bi ai, hắn khóc cho những người đã chết, hắn cũng khóc cho chính hắn. Máu từ hai mắt của hắn chảy ra, hoà vào nước mắt. Ở kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tự trách.
Cô bé Huyền Hạ nghe tiếng khóc của hắn thì ngưng khóc, lấy hết can đảm chạy nhanh tới và ôm lấy hắn. Cô bé mếu máo nói:
“Thiếu chủ ca ca đừng khóc.”
Nói xong, cô cũng oà lên khóc cùng hắn.
Huyền Mục lão tổ không hiểu vì sao cháu của hắn lại khóc. Nhưng mà lòng lão đau như cắt. Lão nhớ lại chuyện cũ của năm trước. Ngày Huyền Tĩnh chào đời cũng là ngày cha mẹ hắn chết. Đứng trước xác chết của con trai và con dâu, lão ôm đứa bé mà khóc. Dường như đứa bé cũng cảm nhận được đau buồn tột độ của lão nên cũng khóc theo. Khi đó, đứa bé cũng khóc ra máu. Lão từng thề sẽ cho hắn mọi thứ, sẽ không để hắn chịu phải bất cứ oan ức nào. Lúc này Huyền Mục lão tổ, người được thế nhân kinh sợ mà xưng tụng lão ma đầu, lại chảy nước mắt.
Tái bút: Đa tạ các đạo hữu đã đọc truyện. Chương này, ta lỡ tay phá vỡ hình ảnh tiểu nam thần, thái thượng vô tình của Huyền Tĩnh. Mong các đạo hữu đừng trách. Nhưng các đạo hữu yên tâm. Huyền Tĩnh sẽ trở lại mạnh mẽ hơn. Dù gì hắn cũng mới có tuổi à.