Ngày đó, thành phố Ishka được ban phước lành cho thời tiết đẹp, bầu trời quang đãng không một bóng mây.
Tôi thức dậy trước khi mặt trời hừng đông và thay quần áo sao cho không đánh thức cô gái Ciel đang ngủ cùng giường. Sau đó, tôi rời khỏi nhà với một cái ngáp.
Điểm đến của tôi là cổng thành phía bắc.
Nó cùng một tuyến đường tới rừng Thetis, nhưng lần này tôi không tới khu rừng, mà đang tới chuồng cho Ma tùng ở ngay ngoài cổng.
Tôi đến để cho indigo wyvern ăn sáng.
Vào ngày nọ, indigo wyvern đã được công nhận là một Ma tùng chính thức của tôi và được cấp quyền vào thành phố Ishka.
Tuy nhiên, tôi đã cho nó nghỉ ở tại chuồng ngựa bên ngoài tường thành phố.
Có lý do cho việc đó.
Một wyvern được công nhận là Ma tùng thì vẫn là wyvern.
Để đáp ứng yêu cầu tiến vào thành phố thì phải có sự đảm bảo khi chúng xa chủ.
Tức là con ma thú buộc phải đeo vòng cổ cho Ma tùng – một loại vật phẩm có thể phát nổ và cướp đi sinh mạng của Ma tùng theo ý muốn của thành phố.
Không chỉ wyvern của tôi phải đeo, những Ma tùng kích thước trung bình và cỡ lớn khác cũng buộc phải đeo thứ đó để vào thành phố.
Phải, về mặt an toàn thì có thể hiểu được.
Nếu một Ma tùng mất kiểm soát trên phố, nhiều binh lính và dân thường sẽ bị thương. Để đề phòng trường hợp đó xảy ra, sự đảm bảo là điều tất yếu.
Tuy nhiên, dưới góc nhìn của tôi, để mạng sống lá bài tẩy wyvern của mình định đoạt bởi người khác, không phải là điều mà tôi có thể chấp nhận.
Chưa kể, tôi còn có vụ rắc rối với bang mạo hiểm giả. Chúng là quản lý cấp cao của thành phố Ishka, ngoài ra, dường như chúng có thể sẽ làm gì đó để khiến tôi gặp bất lợi.
Sẽ không vui vẻ gì khi để wyvern làm con tin của chúng đâu.
Do đó, thay vì gắn vòng cổ Ma tùng cho wyvern, tôi quyết định để nó ở ngoài.
Với sự hỗ trợ của Liên hiệp, một chuồng ngựa khổng lồ đã được xây cho wyvern sử dụng. Gần đây, để gặp được wyvern, tôi phải vượt qua tất cả những người tham quan, những người muốn được nhìn thấy wyvern, thì mới gặp được nó.
Bởi sự tồn tại của hiệp sĩ rồng ở vương quốc Canaria, nên wyvern không bị xem là một ma thú, mà là một loài động vật có thể chiến đấu sát cánh bên con người.
Tất nhiên, nếu từng bị một con wyvern tấn công thì người ta đã chẳng bao giờ gọi chúng như vậy, còn những người dân thường thì chẳng mấy khi gặp phải những chuyện như thế.
Vì vậy, các wyvern trở nên khá nổi tiếng với những người dân sống ở Ishka.
Gần đây, có những lời đồn kỳ lạ theo kiểu “bất kỳ ai chạm vào vảy của wyvern sẽ gặp được may mắn” bắt đầu truyền tai nhau khắp thành phố.
Người phụ trách ở chuồng ngựa cười gượng nói với tôi điều đó, bởi hết người đột nhập này, đến người đột nhập nọ, cố gắng trèo lên hàng rào để nhìn thấy wyvern.
Mặc dù được nói từ trước, tôi vẫn phải bất giác cau màu khi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến điều đó.
…Trong rãy chuồng ngựa dưới ánh nắng ban mai chiếu qua các khung cửa, tôi thấy một bàn tay nữ giới vươn ra để chạm vào bộ vảy của indigo wyvern.
Tôi không thể không nghĩ tới khả năng đó là một kẻ đột nhập cứng đầu và cố chấp.
Tuy nhiên, tôi ngay lập tức nhận ra có gì đó kỳ lạ.
Con thú có cánh màu xanh chàm này thường không cho phép mọi người lại gần nó dễ dàng như vậy. Ngay cả Ciel mãi đến gần đây mới có thể cho nó ăn.
Con wyvern đó lại ngoan ngoãn để một người phụ nữ lạ mặt chạm vào nó như thế.
Nó không phấn khích hay cảnh giác ngay cả khi cô ấy đứng gần sát nó như vậy.
Bất chợt, wyvern nhận ra tôi đến thăm, nó rít lên sung sướng và bắt đầu vẫy đuôi đập vào nền đất cành cạch.
Người phụ nữ nhìn tôi khi cô ấy nhận ra sự xuất hiện này.
Khoảnh khắc đó, tôi chết lặng. Người ấy quả thật là một mỹ nhân.Trông cô ấy có vẻ lớn tuổi hơn tôi. Chắc tầm ngoài 20 gì đấy.
Mái tóc vàng óng cô sở hữu khiến tôi liên tưởng tới dòng máu quý tộc, đôi mắt cô ấy như cặp đá thạch anh màu tím. Da trắng như tuyết, mũi cô vẽ lên một đường cong lý tưởng và đôi môi tạo dáng hình hoàn hảo.
Như thể nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Tuy nhiên, cô ấy không tạo cảm giác là một mẫu người tiểu thư yếu đuối.
Phải. Cô ấy đang dắt một thanh kiếm trên hông. Tôi có thể đánh giá từ cách đứng của cô ấy rằng thanh kiếm đó không chỉ mang theo để trưng bày.
Khi tôi nhìn vào ánh mắt cô, từ “mạnh mẽ” là thứ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí.
Ở Ishka, người mạnh nhất được biết tới là chủ bang, Elgart, mạo hiểm giả cấp 35 hạng nhất.
Người phụ nữ này cho tôi ấn tượng là một người bằng cấp độ với ông ta, hoặc thậm chí là mạnh hơn.
Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh của cô.
Và thứ tiếp theo tôi nhìn thấy được từ cô là “Cao”
Cô mang một đôi bốt mạ bạc dùng cho chiến đấu, nhưng chúng không phải loại cao gót hay có miếng đệm lót nào giúp cô ấy trông cao hơn.
Mà thay vào đó, cô ấy thật sự cao hơn tôi.
Gần đây tôi không đo chiều cao bản thân, nhưng tôi cao chắc khoảng 175cm. Đánh giá từ chiều cao của tôi, người phụ nữ này chắc tầm 180cm.
Tay chân của cô có cơ bắp của một kiếm sĩ, thành thật mà nói, không có nét “yếu đuối” hay “mỏng manh” nữ tính nào cả.
Tuy nhiên,
tôi lại không thấy nét “đàn ông” hay “lực lưỡng” nào. Vóc dáng của cô ấy quá cân đối.
Một người đã luyện tập chăm chỉ để mài giũa tài năng thiên bẩm. Tôi chắc chắn người phụ nữ trước mặt tôi là kiểu người như vậy.
Và rõ ràng là cô ấy cũng giàu có nữa.
Nhìn thoáng qua là có thể thấy bộ đồ cô đang mặc được làm bằng tơ lụa, áo giáp ngực màu bạc và đôi bốt đều là những sản phẩm chế tác tinh xảo.
Cô ấy không thể là một mạo hiểm giả hay lính thường được. Người này nhất định là một hiệp sĩ, và là hiệp sĩ cấp cao luôn. Nói cô ấy là đội trưởng hiệp sĩ của vệ binh nhà vua thì tôi cũng tin.
Nhưng tại sao một người như cô ấy lại có mặt ở chuồng ngựa của tôi khi mặt trời còn chưa mọc như thế này? Tôi không rõ nữa.
Sau đó, người mà tôi quan sát được một lúc từ từ mở miệng-
“…Suỵt-tt”
“…Suỵt-tt?”
“Tôi xin lỗi!”
Cô đột nhiên vội vã cúi đầu.
Mái tóc vàng của cô đu đưa trong gió trong dáng đứng xin lỗi. Cơ thể tôi cũng hơi giật thót đôi chút.
Mắt tôi dãn nở khi nhìn về phía dưới gáy đầu người phụ nữ.
“Ngươi đang nhìn gì thế tên thường dân kia?!” tôi thật sự nghĩ cô ấy sẽ nói kiểu như vậy với mình, nên tôi có chút hoang mang trước hành động của cô ấy.
Người đó tiếp tục xin lỗi mà không nhận thấy sự bối rối của tôi.
“Tôi muốn được nhìn thấy wyvern từ lời đồn, nhưng không có ai xung quanh… nên, là, tôi nghĩ mới sáng sớm, sẽ không ai để tâm nếu mình ngó vào trong một chút”
“…Vậy là, cô đã cố nhìn trộm. Được rồi, thế còn việc cô đến và chạm vào nó thì sao…?”
“Tôi thật sự xin lỗi! Um, tôi thật sự đã định quay lại sau khi nhìn liếc nó, nhưng tôi không ngờ đó là một con indigo wyvern thật… Ý tôi là, đúng là tôi nghe có một con indigo từ lời đồn thật, nhưng indigo wyvern là loài wyvern độc ác mà đáng số con người không thể thuần hóa. Tôi đã nghĩ đó chỉ là một tin đồn thất thiệt…”
Nhưng khi cô nhìn thấy nó, hóa ra lại là một con indigo wyvern thật chứ gì.
Sau đó cô không thể thôi tò mò rồi bước luôn vào chuồng phải không.
Sau khi hiểu ra tình hình, tôi hỏi người phụ nữ ngẩng đầu lên.
“À, không cần xin lỗi nhiều như vậy. Con wyvern để cô chạm vào nó, chứng tỏ nó cũng thích cô đấy”
Để một người có địa vị xã hội cao hơn tôi nhiều cúi đầu trước tôi như vậy, quả thực không tốt cho tâm lý của tôi một chút nào.
Rồi cô ấy ngẩng đầu lên với vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Cảm ơn vì những lời hào phóng đó. Tôi xin lỗi vì đã lợi dụng ý tốt của anh, nhưng tôi có thể hỏi anh vài điều không?”
“Tất nhiên, là gì vậy?”
“Con wyvern này xem anh là chủ nhân, đúng chứ?”
“Đúng”
Khi tôi gật đầu, ánh mắt sắc sảo của cô ấy như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Tuy rằng, điều đó chỉ trong khoảnh khắc ngắn. Cô ấy nhanh chóng trở lại bình thường rồi chuyển hướng mắt sang cái giỏ tôi cầm trên tay.
Tôi lấy ra một trong số những thứ trong giỏ rồi đưa cho cô ấy xem.
“À, đây là những quả mơ. Chúng là đồ ăn sáng cho con wyvern.”
“Quả mơ? Cho wyvern? Tôi tưởng mơ sống có vị chua và khó ăn… mà khoan đã, wyvern ăn thịt có ăn cả trái cây sao?”
“Đúng là nó thường ăn thịt. Nhưng do trải nghiệm khó quên trong quá khứ, nên giờ nó thích đồ chua”
Khi tôi để những quả mơ cỡ nắm tay xuống cho wyvern lúc trả lời cô gái ấy, con wyvern kêu lên *Pugii!* trong niềm vui.
Tuy hạt mơ rất cứng, nhưng chẳng là gì so với những chiếc răng sắc nhọn của wyvern. Với âm thanh lạo xạo kêu tai, wyvern nhai rột rột những quả mơ.
Nhân tiện, “trải nghiệm khó quên” trong quá khứ là lúc nó dính độc từ đám manticore và ăn quả của cây jiraiaook.
Chắc chắn sẽ phiền phức khi mỗi lần lại phải vào rừng để lấy quả jiraiaooks, nên tôi dùng quả mơ chua thay thế.
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn wyvern ăn trong vui sướng.
“… Trái cây là món khoái khẩu của Indigo wyvern sao? Không, chắc chắn đó không phải thứ tôi đọc được về chúng. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe loài hoang dã thích đồ chua…”
Có lẽ là do thói quen vô thức của cô ấy, cô ấy khoanh tay và bắt đầu lẩm bẩm với chính bản thân.
Đúng là có phần thích thú khi nhìn khe ngực của cô ấy nổi bật lên với hai cánh tay khoanh lại như vậy. À, nhưng nếu tôi nhìn chăm chú quá cô ấy sẽ sớm để ý, nên tôi buộc cặp mắt đê tiện của mình nhìn đi chỗ khác.
Tôi tưởng cô ấy sẽ hỏi tôi về “trải nghiệm khó quên” của nó, nhưng có vẻ cô ấy không muốn tọc mạch quá sâu mà hỏi tôi về thứ khác.
“Nhân tiện, tôi thấy anh gọi cậu bạn này là “wyvern” suốt. Anh vẫn chưa cho nó cái tên sao?”
“Mọi người cũng bảo tôi thử đặt cho nó cái tên. Nhưng nó dường như chẳng thích cái tên nào do tôi gợi ý. Dù tôi có gợi ý thế nào, nó đều buồn bã nhìn tôi”
“Có lẽ là do tên của anh không được xuất hiện trong những cái tên anh gợi ý”
“Tên…chờ đã, tên tôi?”
Khi tôi nghiêng đầu, cô ấy nhìn lên con wyvern đang ăn quả mơ rồi mỉm cười.
“Wyvern là những sinh vật mong muốn mình được cùng tên với người chủ mà nó công nhận. Wyvern càng thông minh, sự thật đó càng đúng. Với một cá thể wyvern như thế này, nó hoàn toàn hiểu được tiếng người, tôi nghĩ nó rất muốn được cùng tên với chủ nhân đấy”
“Hm, lần đầu tiên tôi nghe chuyện đó…Vậy là, tôi chỉ cần thêm tên của mình vào tên của nó? Như Sorali, Sorara, Soran?”
Khi tôi thử nói vài cái tên khác nhau, con wyvern không còn phản ứng buồn nữa. Chí ít nó không nhìn thẳng vào tôi như hồi tôi gọi nó là “Daigo”
“Soramichi, Misora, Sorato, Soraris… Mmm. Những tên đó chẳng phải ngầu hơn chút sao?”
“*Pugi*,*Pugi*”
“Chờ đã, đừng vội thế. Ta còn nữa. Sorasa…Sorashi…Sorasu… hay thử tên nghe táo bạo hơn, Sorataro?”
“*Puggiiiiii!*”
“Ấy?! Này, đừng đánh ta bằng đuôi của mi! Lỗi ta, được chưa? Ta sẽ nghĩ kỹ hơn!”
Khi tôi chơi đùa với wyvern như thế, cô gái ấy đập tay giống như nảy ra ý tưởng trong đầu.
“Clau Soras thì sao?”
“…Clau Soras?”
“Phải. Nó có nghĩa là hỏa kiếm trong ngôn ngữ cổ”
“Ồ, nghe ngầu đây! Hoàn hảo cho một wyvern thổi lửa. Mi nghĩ sao- Mà, xem ra chẳng cần hỏi mi nữa”
“*Puiiiiiiiii!*”
Wyvern vui vẻ vỗ cánh. Này, thôi ngay, bụi bay tứ tung rồi.
“Được rồi, từ nay trở đi, mi tên Clau Soras”
“*Pugii!*”
Khi tôi công bố tên của nó, con wyvern duỗi thẳng cổ và hú lên thật to.
Sao tôi có cảm giác nó trở nên nghiêm nghị nhỉ?
Sau khi xoa nhẹ vào đầu wyvern, ý tôi là đầu Clau Soras, tôi quay sang cô ấy.
“Cảm ơn vì đã cho tôi một cái tên đẹp, ưm…”
“Anh có thể gọi tôi là Astrid. Cảm ơn vì đã chỉ cho tôi những điều thú vị. Umm…Sora, có phiền không khi tôi bỏ kính ngữ”
“Tất nhiên, cứ gọi tôi là Sora”
“Được rồi Sora. Tôi muốn nói chuyện thêm với anh, nhưng không may tôi có cuộc họp phải dự, nên tôi xin phép. Hẹn sớm gặp lại”
“Được rồi. Hẹn sớm gặp lại – chờ đã, sớm…?”
Tôi chớp mắt khi nghe cô ấy nói như kiểu cô ấy chắc chắn rằng chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau.
Rồi, cô nàng tên Astrid mỉm cười, đưa ngón tay trỏ mảnh mai lên trước môi.
“Cho tới lúc đó, làm ơn giữ bí mật cuộc gặp gỡ này nhé. Còn giờ, chào anh”