Một tuần trôi qua kể từ ngày tôi giúp đỡ con thú có cánh màu xanh dương ấy.
Nói như vậy là đủ hiểu kết quả rồi đấy, nhưng đúng, con wyvern xanh dương đã sống sót.
Nó rống lên một tiếng “Pugiiiii!!” như một con lợn khi ăn trái quả chua từ cây sồi Jiraiya, nhưng ngay sau đó, chất độc của manticore bất đầu tan dần.
Tôi nghĩ cây sồi Jiraiya quả nhiên rất tuyệt vời.
Giờ thì đối với con wyvern, nó hiện đang làm tổ ngay phía dưới vách đá này, như vậy chỉ ra rằng nó sẽ sống ở đó.
Chịu khó chữa trị vết thương cho một con ma thú là tất cả để khiến nó gắn bó với một người, như vậy ngay từ đầu, sẽ chẳng còn ai phải gặp khó khăn trong việc thuần hóa ma thú nữa.
Chưa kể, thay vì gắn bó về mặt cảm xúc, tôi lại có cảm giác con thú này đang theo dõi mình mới đúng. Cứ giống như thuộc hạ theo dõi ông chủ ý… Không, hình như giống hiệp sĩ dõi theo vị vua chăng?
Dù sao thì nó đã hoàn toàn vâng theo lời tôi. Dường như nó hiểu được tiếng người ở một chừng mực nào đó, nên con thú ấy không làm lơ lệnh của tôi bao giờ.
Con wyvern đã thực sự vâng lời tôi, khi tôi ngồi trên lưng nó và cố ra lệnh cho nó bay đi. Thì nó đột nhiên nhảy khỏi vách đá rồi lượn vào bầu trời. Lúc ấy, tôi còn tưởng mình sắp chết nữa chứ.
Hơn nữa, con wyvern cứ lắc lư, chấp chới do không quen có thêm trọng lượng trên lưng. Thành ra cuối cùng chúng tôi phải hạ cánh khẩn cấp rồi ngã nhào xuống mấy cái cây.
Cũng là điều hiển nhiên thôi. Khi một con wyvern chưa từng cõng một người trên lưng thì sẽ không thể biết cách xử lý trọng lượng để bay tốt. Tôi đã phải xin lỗi wyvern đó trong hổ thẹn vì sự suy nghĩ nông cạn của mình.
Tuy vậy, wyvern ấy dường như thấy xấu hổ vì thất bại của mình, nên mỗi khi nhìn thấy tôi, nó lại nhìn bằng cặp mắt hiếu kì như muốn hỏi rằng “Ngài định cưỡi tôi đấy à?”, “Cùng làm một chuyến đi?” rồi vẫy cánh phành phạch.
Nhìn cứ như nó muốn có cơ hội lấy lại danh dự của mình ấy. Trông khuôn mặt nghiêm túc của nó cũng giống hiệp sĩ nữa.
Đợi đến khi nào tôi làm xong cái yên đã rồi cùng nhau thử thách lại, tôi nghĩ vậy.
Tôi có thể thu thập được một ít thông tin về các hiệp sĩ rồng khi trở lại Ishka. Về những điều như cách để họ tạo ra dây cương với yên ngồi chả hạn.
Cơ mà, hiệp sĩ rồng là binh đoàn chủ lực của vương quốc Canaria, nên số thông tin đó sẽ không dễ dàng tìm được đâu, vì dù sao nó chắc chắn là một bí mật quân sự.
Đó là lý do kế hoạch cưỡi wyvern bị tạm hoãn. Tuy nhiên, các kế hoạch khác của tôi vẫn diễn ra khá suôn sẻ.
Tất nhiên, tôi đang nói đến Miroslav.
◆◆◆
Kể từ khi mang Miroslav tới đây, sáng, trưa, chiều, tối, tôi đều ăn linh hồn của cô ta ngày 4 lần. Thông thường thì cô ta chống trả dữ dội lắm, nhưng vài ngày vừa qua, ả bắt đầu trao cho tôi bờ môi của mình giống như một cô bé ngoan ngoãn.
Tất nhiên, cô ta không hề sẵn lòng hôn tôi. Vẫn biểu cảm kinh tởm và nhục nhã ấy, rồi mỗi lần hôn xong cô ta lại súc miệng bằng nước từ cái thùng phuy liên tục nhiều lần. Đôi khi thậm chí là bịt miệng.
Chà, ít nhất thì ả đã chiến đấu về mặt bên ngoài.
Chúng tôi không nói chuyện riêng với nhau. Cô ta thì được di chuyển tự do trong hang mà không bị trói.
Nhắc để bạn biết, bên trong hang, ngoài lều riêng của tôi, thì có chỗ được sắp xếp cho cô ta có thể ngủ, thay đồ, tắm rửa, và làm việc riêng mà không bị tôi nhìn thấy.
Nếu Miroslav muốn, cô ta hoàn toàn có thể trải qua những ngày tháng ở đây mà không phải chạm mặt tôi, trừ lúc ăn.
Lý do để tôi làm tất cả những chuyện đó là vì không muốn cô ta bị sụp đổ một cách dễ dàng.
Với một quý cô được nuôi nấng chiều chuộng từ bé như cô ta, chắc sẽ chẳng trụ nổi quá 10 ngày dưới sự dằn vặt như cơm bữa của tôi trong cái hang mà hầu như không được rửa mặt. Nên sau khi xem xét nhiều điều, tôi đã chuẩn bị cho ả những thứ như vậy.
Đương nhiên, không chịu dưới sự giám sát mọi lúc mọi nơi, đồng nghĩa cô ta có thể lên kế hoạch cho một pha đánh úp hoặc tẩu thoát.
Thực tế là tôi đã phải chịu những chiêu trò đó của ả trong 5 ngày đầu tiên…nhưng tất nhiên, chúng đều bị tôi dập tắt.
Khi cô ta chống trả một cách công khai như vậy, tôi tạm ngừng cái trình tự ngày 4 bữa đó đi, rồi ăn linh hồn của cô ta liền tù tì cho đến khi ả ngất và thậm chí là ngay cả sau khi ả ngất. Nhận tiện khi nói về chuyện đó, những lúc như vậy thì tôi không chỉ dừng lại ở bờ môi của cô ta, mà còn sờ soạng ở rất nhiều chỗ khác nữa.
Bằng cách đó, tôi dạy dỗ cô ta không phải bằng lời nói. Nếu cô ta chịu vâng lời tôi, thì tất cả những gì tôi muốn không gì hơn ngoài đôi môi.
Lý do tôi không nói điều trên cho cô ta biết, là muốn cô ta tự mình suy nghĩ về chuyện đó. Thay vì khiến cô ta miễn cưỡng tuân lệnh của tôi, thì tôi lại muốn ả tự làm điều đó theo ý của bản thân cô ta.
Hương vị của linh hồn cô ta cũng thay đổi, khi mà sự kinh tởm và cố chấp của ả được thêm vào những yếu tố của sự "vâng lời"
Cuộc thí nghiệm trôi qua nửa tháng rồi, còn một điều nữa mà tôi phát hiện được ra.
Nó xuất hiện vào mỗi lần tôi ăn linh hồn của Miroslav, đó là khi bị ăn, ả dường như cũng cảm thấy niềm vui hay điều gì đó tương tự như vậy.
Có thể đó là một phản kháng từ cơ thể và tâm trí khi linh hồn bị ăn. Nếu tôi nhớ không nhầm, cô gái điếm ở nhà chứa cũng có phản ứng giống như thế.
Nó làm tôi liên tưởng đến những điều xảy ra khi một người phụ nữ bị ma cà rồng hút máu, người phụ nữ sẽ có cảm giác gì đó giống như thỏa mãn về tình dục từ việc ấy.
Dù sao thì từ kết quả của những bữa ăn, cấp độ tôi tăng lên từ 6 lên 7. Giết 8 con manticore đã góp một phần cho việc đó, nhưng hiện tại nhờ nguồn cung cấp ổn định tên Miroslav, tôi có thể sẽ sớm tăng cấp mà không phải đâm đầu vào lũ manticore.
Tôi cũng hiểu ra từ các cuộc thí nghiệm, rằng khi ăn một lượng lớn linh hồn của một người trong cùng một lần, thì họ sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục, và đó là một điều khá không hiệu quả.
5 ngày đầu tiên, 5 ngày tiếp theo và 5 ngày kế tiếp sau đó nữa. Số lượng linh hồn tôi hút từ cô ta tăng dần đều trong những ngày sau đó. Nó tỷ lệ thuận với độ vâng lời của Miroslav.
Cô ta là nguồn cung cấp linh hồn duy nhất cho tôi ở thời điểm hiện tại, nhưng nếu số nguồn cung tăng lên ở tương lai, lượng linh hồn đầu vào của tôi sẽ được ổn định và gánh nặng mà mỗi cô gái phải chịu sẽ được giảm bớt.
Mục tiêu tiếp theo tôi nhắm tới sẽ là Iria hoặc Lunamaria, nhưng tôi nên chọn ai?
Khi nghĩ về điều đó, tôi nhìn Miroslav đang đứng trước mặt mình.
Nữ pháp sư tóc đỏ trước mặt tôi chắc chắn trông giống một người đang kìm nén hận thù.
Nhưng vì cô ta tự giác giao khuôn mặt của mình ra vào mỗi khoảng thời gian như đã thỏa thuận, nên ả không muốn làm điều gì đó mà không cần thiết. Giống như kiểu cô ta bị cắn bởi chó lạc vậy, nên không còn cách nào khác ngoài kìm nén cảm xúc và hành xử “lạnh lùng”.
Vì điều đó mà cô ta nuôi giữ sự hận thù trong mình. Tôi biết mình chắc chắn sẽ khuấy động sự hận thù đó vì chuyện này. Nhưng, tôi vẫn chưa đủ thông tin về Iria hay Lunamira để theo dõi họ.
“Phải rồi, cô vẫn chưa làm chuyện ấy với đàn ông đúng không? Tôi tưởng cô với Larz phải ngủ với nhau từ lâu rồi chứ”
“Cái gì-?! Ch,chuyện đó không phải việc của ngươi, được chưa?”
“Không phải việc của tôi, vậy tôi nắm lấy cơ hội đó ở đây thì cũng không thành vấn đề gì đâu nhỉ? Tôi chưa làm chuyện đó với cô vì thấy cô khóc, nhưng nếu không phải vì điều gì đặc biệt, thì không thấy phiền nếu cho tôi chứ?”
“Xin đừng mà!!” (Transnote: Yametekudasai!!)
Với một tiếng hét thất thanh, Miroslav nhìn thẳng vào tôi với vẻ mặt khó chịu.
Sau cả tháng bị giam cầm, cô ta dường như hiểu rằng tôi thật sự sẽ làm chuyện đó nếu cô ta không trả lời tôi.
“…Ta sẽ không làm vợ lẽ hay bồ của người khác đâu. Ngay cả khi người đó là Larz đi chăng nữa.”
“Vậy nói theo cách khác, cô chỉ trao thân cho người khác, sau khi đã cưới và trở thành vợ người đó?”
Nhân tiện, để miêu tả ngắn gọn về hệ thống hôn nhân ở Vương quốc Canaria.
Nô lệ không thể kết hôn.
Thường dân chỉ được phép một vợ.
Quý tộc tầng lớp thấp (hiệp sĩ đến nam tước) được phép lấy vợ hai.
Quý tộc tầng lớp cao hơn (chủ đất ví dụ như Bá tước và cao hơn) có thể lấy 3 vợ.
Vua thì được 4.
Cơ bản là như vậy. Đây là tiêu chuẩn chung của mỗi quốc gia trong lục địa bao gồm cả đế quốc Adastera.
Thông thường, người phụ nữ trong cuộc hôn nhân chính thức được gọi là vợ. Trong các trường hợp nhiều hơn một vợ, họ sẽ được gọi tên theo thứ tự kết hôn như vợ cả, vợ hai và cứ như vậy.
Những người phụ nữ không bao gồm trong đó sẽ được gọi là vợ lẽ hoặc bồ.
Miroslav đang nói rằng, ngay cả khi người đó là Larz thì cô cũng sẽ không trao thân cho cậu ta trừ khi được lấy làm vợ.
“Vậy cô sẽ rút lui khi Larz chọn Iria à?”
“Hmph! Ta sẽ khuyên nhủ Larz trở thành hiệp sĩ trong tương lai gần. Nếu cần thiết, ta sẽ dùng sự ảnh hưởng của hiệp hội Sauzar.”
“Vậy sao”
Ngay cả khi cô ta làm vợ hai thì cô ta vẫn sẽ được coi là một người vợ hợp pháp. Niềm kiêu hãnh của Miroslav vẫn được thỏa mãn.
Xem ra cô ta đang tơ tưởng đến cảnh tượng đó trong đầu, khi mà có một nụ cười tươi như hoa đang rạng rỡ trên mặt ả.
…Hừm, vẻ mặt đó…đúng như tôi nghĩ, rằng mình nên tránh xen vào cảm giác của cô ta.
Không phải tôi dành quan tâm đặc biệt đến trinh tiết của cô ta hay gì đâu, nên việc đó với tôi không quan trọng.
Tuy nhiên, cô nàng này thực sự nghĩ có thể giữ trong trắng cho đến khi quay lại với Larz ư?
Nếu thật sự như vậy, thì cô ta đúng là một đứa ngây thơ rồi.
Tôi cũng chịu thôi, khi mà tôi dự định sẽ lấy hết tất cả mọi thứ của cô ta và nuốt chửng linh hồn của ả sau khi nó tràn trề sự tuyệt vọng. Đáng ra cô ta nên biết điều đó vào thời điểm tôi đánh trả sau khi ả tấn công tôi với khuôn mặt tự đắc ấy, rằng cô ta sẽ không bao giờ toàn vẹn mà rời đi được chứ.
Cô ta chỉ là một kẻ ích kỷ hay mộng mơ, tôi chẳng việc gì phải thực hiện mong ước của cô ta cả.
“Nếu cô nghe lời, tôi sẽ trả cô về Ishka”. Tôi chưa từng nói với cô ta điều đó.
===========
Transntoe: Hừm…… dự tính lập dàn harem để nghe không bị gượng ép là đây ư?