Tháng tư buổi sáng, vài tia nắng mặt trời đi qua rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng, cô gái nằm ở trên giường đang ở trong mộng đẹp, thỉnh thoảng trở mình một cái, phát ra vài tiếng nỉ non, một chút cũng không có ý muốn rời giường.
Nhưng tựa như có người muốn quấy rối buổi sáng tuyệt vời này, sát vách tiếng đập gõ tường càng lúc càng lớn, thùng thùng đông đông làm cho Ngụy Tử Nịnh đau cả đầu, không thể nhịn được nữa, Ngụy Tử Nịnh không thể làm gì khác hơn là từ trong ổ chăn ấm áp tỉnh lại, chuẩn bị đi sát vách tìm tòi đến tột cùng là kẻ nào.
Nổi giận đùng đùng mà gõ cửa, không quá năm giây cửa đã mở, mở rộng cửa chính là một cái thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi cô gái trẻ, còn mặc áo ngủ thỏ trắng, nhưng trong tay cầm búa đã chứng minh nàng chính là tên đầu sỏ gây nên tiếng ồn làm nhiễu loạn Ngụy Tử Nịnh mộng đẹp.
"Chào chị! Chị có chuyện gì sao?" cô gái trẻ nhu nhược mở miệng hỏi.
"Em gái nhỏ, cô mới sáng sớm chính là chuẩn bị đem tường phá hủy đi hay sao?" Ngụy Tử Nịnh rời giường còn có chút cáu, giọng điệu không có thiện ý nói.
"A, đã quấy rối giấc ngủ của chị sao? Thật là không cố ý. Em là Tô Cũng, là ngày hôm qua mới vừa đến, có thật nhiều đồ đạc cần chỉnh lý, cho nên sáng sớm mới bắt đầu chỉnh đốn lại, đã quấy rầy đến chị thành thật xin lỗi."
Ngụy Tử Nịnh thấy đối phương thái độ khách khách khí khí, cũng không tốt lại cáu với người khác, liền nói:
"Tôi là Ngụy Tử Nịnh, ở tại sát vách với cô, sau này không cần cuối tuần sáng sớm đập gõ thùng thùng đông đông là được."
"Được, em biết rồi, vậy sau này chúng ta chính là hàng xóm, em có thể gọi chị là chị Tử Nịnh không? Sau này hãy hảo hảo ở chung đi." Tô Cũng vui vẻ nói.
"Ừm, tùy cô, cô cứ tiếp tục, tôi trở lại giấc ngủ, nhớ kỹ nhỏ tiếng thôi."
"Vâng, chị Tử Nịnh gặp lại sau."
Nói xong Ngụy Tử Nịnh liền xoay người trở lại tiếp tục giấc ngủ, làm công tác thời gian đi làm không ổn định, khó có được một cái cuối tuần không cần tăng ca, đối với nàng mà nói càng quan trọng, cho nên nhất định phải ngủ cho no mới không làm... thất vọng cái ngày nghỉ này.
Chờ Ngụy Tử Nịnh tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, cảm thấy đói bụng Ngụy Tử Nịnh liền dự định đi ra cửa kiếm chút gì ăn. Lúc đi tới sát vách phát hiện cửa lớn mở ra, liền nghi hoặc liếc nhìn, trải qua sáng sớm chỉnh lý, căn phòng của Tô Cũng đã thu thập ngay ngắn gọn ràng, trong phòng tản ra loại không khí của tuổi trẻ.
Tô Cũng na thắt lưng đi tới, thấy Ngụy Tử Nịnh đứng ở cửa sửng sốt, cho rằng đối phương lại có chuyện gì đến tìm cô nữa rồi.
"Tôi đang muốn đi ăn, cô muốn cùng đi không?" Dù sao cũng là bản thân đứng ở trước cửa nhà người khác, không thể làm gì khác hơn là trước mở miệng nói.
"Được, vậy chị Tử Nịnh chị trước tiến vào chờ em một chút, em đổi quần áo xong liền đi." Nói xong Tô Cũng liền tung tăng nhảy nhót đi thay quần áo.
Ngụy Tử Nịnh đợi một lúc Tô Cũng đi ra, mặc váy hoa đặc biệt thật tươi mát, làm cho Tô Cũng càng thêm tuổi trẻ, Ngụy Tử Nịnh phải ở trong lòng cảm thán một câu tuổi còn trẻ thật tốt, bản thân vài năm trước cũng là như vậy thanh xuân dào dạt a, chỉ chớp mắt thôi đã muốn ba mươi tuổi rồi.
Kỳ thực Ngụy Tử Nịnh năm nay chỉ tuổi, đúng là tuổi phong nhã hào hoa, hơn nữa thoạt nhìn hình dạng thì cũng như hai ba hai tứ tuổi thôi, chỉ có điều bởi vì công tác vài năm, lại nhìn Tô Cũng so với chính mình tuổi còn trẻ hơn vài tuổi, sản sinh ra một chút cảm khái năm tháng không buông tha người.
Chờ Ngụy Tử Nịnh trong lúc cảm khái, Tô Cũng đã bắt đầu kéo tay Ngụy Tử Nịnh ra cửa, kỳ thực Ngụy Tử Nịnh là không có thói quen tay chân tiếp xúc như vậy, nhưng lại không tốt cự tuyệt cũng tùy ý Tô Cũng.
Tới dưới lầu, Ngụy Tử Nịnh đi lấy xe, Tô Cũng thì tại trước cửa tòa nhà chờ, chỉ chốc lát sau Ngụy Tử Nịnh đã lái xe đi ra. Ngụy Tử Nịnh mở ra một chiếc SUV rất khí phách, cùng so với nàng thoạt nhìn bề ngoài ôn ôn nhu nhu một chút cũng không giống.
Ngồi trên xe, Ngụy Tử Nịnh đã nhìn chằm chằm vào Tô Cũng, lúc Tô Cũng bị nàng nhìn chằm chằm có chút không biết làm sao thì Ngụy Tử Nịnh cúi người đến, hơi thở thổi thẳng vào hõm cổ của Tô Cũng, vành tai Tô Cũng trong nháy mắt lập tức đỏ lên, ấp úng nói:
"Chị Tử Nịnh, chị... chị... muốn làm gì?"
"Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Ngụy Tử Nịnh thấy Tô Cũng đỏ cả vành tai, liền vẻ mặt cười xấu xa quay lại Tô Cũng nói.
"Em... Em không biết... Không biết chị muốn làm gì."
Tô Cũng giọng nói càng ngày càng yếu, đầu cúi càng ngày càng thấp, Ngụy Tử Nịnh đã nhịn không được cười rộ lên.
"Tôi có thể làm gì, là mang dây an toàn a, hóa ra tình tiết trên phim truyền hình thực sự dùng tốt như vậy a, ha ha ha ha..."
Tô Cũng mặt đỏ lên không nói lời nào. Ngụy Tử Nịnh cũng không làm khó cô, lái xe xuất phát. Ngụy Tử Nịnh hỏi Tô Cũng muốn ăn cái gì, Tô Cũng nói tùy ý, Vì vậy Ngụy Tử Nịnh đã đem xe chạy đến một quán ăn gần đó.
Tô Cũng kéo tay Ngụy Tử Nịnh đi vào trong quán, ở song song ngồi xuống, chọn xong món hai người liền ngồi nói chuyện phiếm, Ngụy Tử Nịnh vẻ mặt thú vị hỏi Tô Cũng:
"Bạn nhỏ, còn xấu hổ sao, chị đây không phải chỉ là giúp cô buộc lại một chút dây an toàn thôi sao, không lẽ phải lòng tôi rồi sao?"
"Vậy chị gái đây là xem em khả ái mới giúp em mang dây an toàn sao? Cũng không phải là phải lòng em đó chứ?" Tô Cũng cũng cười xấu xa đối với Ngụy Tử Nịnh nói.
"Ai nha, nhìn không ra nga, phản ứng cũng rất nhanh a."
"Đó là dĩ nhiên, em cũng không phải bạn nhỏ, em đã tuổi rồi!"
Đang nói chuyện thức ăn cũng bưng lên, hai người đều không nói lời nào im lặng ăn, nhưng Ngụy Tử Nịnh phát hiện Tô Cũng vẫn không hề động qua cọng hành kia, liền mở miệng nói:
"Tôi nghĩ quán ăn này hành đặc biệt ăn ngon, ngọt ngào, cô nghĩ sao?"
Tô Cũng mặt trong nháy mắt sụp xuống, còn làm bộ thật cao hứng nói:
"Ân, em cũng nghĩ như vậy." Nói xong còn gắp một miếng bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt mặt Tô Cũng nhăn lại một chùm.
"Ha ha ha ha, Tô Cũng cô thực sự là rất khả ái a, không thích cũng đừng ăn, ha ha ha..."
Tô cũng: "..."
Lúc hai người đang ăn vui vẻ, Tô Cũng nhìn thấy một nữ nhân nổi giận đùng đùng hướng chỗ các nàng đi tới, Tô Cũng xác định bản thân không biết nữ nhân này, Ngụy Tử Nịnh đưa lưng về phía nàng kia, như trước ăn rất vui vẻ.
Nữ nhân đó đi tới đã lập tức ngồi xuống ở bên cạnh Ngụy Tử Nịnh.
"Hừ, ăn rất vui vẻ đi, tớ đi giúp cậu thân cận, nhưng cậu lại ở đây vụng trộm với em gái nhỏ!"
"Tớ nào có vụng trộm với em gái nhỏ a, cậu đừng nói lung tung. Đây là hàng xóm mới của tớ Tô Cũng, đây là bạn tốt của tôi Cố Văn Ngôn. Đã giới thiệu xong, các cậu tự mình trò chuyện đi." Nói xong Ngụy Tử Nịnh liền tiếp tục cúi đầu ăn.
"Cố Văn Ngôn." Cố Văn Ngôn vươn tay đối với Tô Cũng nói.
"Tô Cũng." Nói xong cầm tay Cố Văn Ngôn.
"Em gái nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi a? Có bạn trai hay không?" Cố Văn Ngôn đối với Tô Cũng trêu đùa hỏi.
", không có..."
"Vậy có bạn gái không?"
"Không... Không có..." Tô Cũng xấu hổ nói.
"Này này này, Cố Văn Ngôn, bệnh yêu loạn người của cậu lúc nào có thể sửa a, cô ấy còn nhỏ nha, cậu đừng có ý đồ với người ta." Ngụy Tử Nịnh nghe được Cố Văn Ngôn nói, nghĩ bản thân hẳn là nên giúp cô hàng xóm nhỏ rồi.
"Nhanh như vậy thì bênh vực rồi, ai..., chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc a." Cố Văn Ngôn nói xong còn lau lau khóe mắt không hề có giọt nước mắt nào của mình.
Tô Cũng ở một bên cười trộm, Ngụy Tử Nịnh đối với cô nói:
"Cô đừng để ý đến cậu ấy, để cho cậu ấy diễn đi, cậu ấy cái người thích nơi nơi qua lại cùng em gái nhỏ này, cô cách xa cậu ấy một chút là tốt rồi."
"Tớ cũng không phải là ôn thần, làm gì cần phải ly tớ xa một chút a, cùng lắm thì tớ không bính người của cậu là được rồi, thật là keo kiệt." Cố Văn Ngôn cũng tức giận đối Ngụy Tử Nịnh nói.
Bửa cơm này bởi vì có Cố Văn Ngôn thêm vào tức thì sinh động hơn rất nhiều, Cố Văn Ngôn luôn tìm cơ hội cùng Tô Cũng nói chuyện phiếm. Thông qua Cố Văn Ngôn hỏi, mới biết được Tô Cũng là sinh viên học viện mỹ thuật tạo hình mới vừa tốt nghiệp, cha mẹ mang theo em trai xuất ngoại, bản thân muốn một người lưu lại trong nước, rèn luyện cho bản thân năng lực sống tự lập.
Cuối cùng hai người còn để lại số điện thoại cho nhau, Cố Văn Ngôn nói là vì tìm Tô Cũng giúp nàng một bức tranh hai bức họa, lộ ra vẻ trang trọng, Ngụy Tử Nịnh cũng lười vạch trần nàng, Cố Văn Ngôn cái hoa tâm củ cải này sẽ thích nghệ thuật mới là lạ, nghệ thuật a thích thân thể người ta còn có thể hơn đi.
"Tô Cũng, chị nói với em, cái người này là một người ăn tùy tiện ở bên ngoài, cậu ấy sẽ không nấu cơm, bình thường một người ở nhà sẽ ăn mì gói, sau này các cô chính là hàng xóm, có cái gì ăn ngon nhớ kỹ gọi cậu ấy một tiếng." Cố Văn Ngôn chỉ vào Ngụy Tử Nịnh đối với Tô Cũng nói.
"Được, nếu như em nấu cái gì ăn ngon sẽ gọi chị Tử Nịnh."
"Nấu đồ ăn, em biết làm cơm sao?"
"Biết a, mẹ em làm cơm đặc biệt khó ăn, em cùng em trai để không bị phá hủy bao tử, lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu học làm cơm, hẳn là coi như có chút tay nghề a."
"Vậy còn chờ cái gì, Tô Cũng bé nhỏ, chúng ta ăn xong đi dạo siêu thị mua thực phẩm đi, buổi tối em bộc lộ tài năng cho chúng tôi xem a, có được hay không?" Cố Văn Ngôn một người có tuổi còn làm bộ như bạn học nhỏ mà nắm tay con mắt sáng ngời trông suốt đối với Tô Cũng nói.
Tô Cũng không nói gì, quay đầu nhìn Ngụy Tử Nịnh, Ngụy Tử Nịnh tuy rằng biểu hiện ra không có gì biểu tình, nhưng kỳ thực trong tư tưởng đã bắt đầu mong đợi, làm một người suốt ngày ăn bên ngoài, bình thường đi công tác, bản thân cũng sẽ không nấu cơm, đương nhiên bắt đầu tưởng niệm mùi vị cơm gia đình, Vì vậy cũng mở miệng đối với Tô Cũng nói:
"Được không?"
"Đi, chúng ta một chút đi siêu thị đi. Buổi tối trổ tài cho các chị xem."
Ba người cơm nước xong liền xuất phát đi siêu thị, Cố Văn Ngôn dọc theo đường đi đều nói nàng muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, thấy nàng kia bộ dáng sợ là cuối cùng muốn nói ra cả cái thực đơn của nhà hàng luôn rồi, Ngụy Tử Nịnh cho nàng cái ánh mắt khinh thường, quay đầu đối với Tô Cũng nói:
"Cô đừng để ý đến cậu ấy, tùy tiện mua vài món thức ăn là được, tôi ăn cũng không được bao nhiêu."
Cố Văn Ngôn nghe xong lời này lập tức giả vờ làm một hình dáng điềm đạm đáng yêu đối Ngụy Tử Nịnh nói:
"Cậu như thế nào có thể đối với tớ như vậy chứ? Chúng ta nhiều năm như vậy tình cảm, mới không bao lâu, thì cậu hướng về người khác nói như vậy rồi."
"Cậu câm miệng cho tớ." Ngụy Tử Nịnh mới không mắc câu bộ dáng đó của nàng, nhiều năm như vậy, đã sớm đối với Cố Văn Ngôn giả vờ đáng thương sản sinh miễn dịch rồi.
Tô Cũng dọc theo đường đi không nói nhiều hay nói ít, nhưng chính là mua một đống lớn thực phẩm về nhà, ba người mất thật lớn sức lực mới về tới nhà Tô Cũng.
Tới nhà Tô Cũng, bởi vì thời gian còn sớm, ba người đã quyết đánh bài giết thời gian, Tô Cũng cùng Ngụy Tử Nịnh ăn ý làm cho Cố Văn Ngôn vẫn luôn thua, thua đến Cố Văn Ngôn ồn ào la hét không công bình, cuối cùng, Cố Văn Ngôn thua hết tiền có trên người, buổi tối cơm nước xong còn phải bị phạt rửa chén.
Tô Cũng đứng dậy đi phòng bếp làm cơm, lưu lại Cố Văn Ngôn cùng Ngụy Tử Nịnh hai người này ngốc ở bên ngoài xem TV.
Nghe tiếng vang trong phòng bếp, Cố Văn Ngôn đối với Ngụy Tử Nịnh nói:
"Cô hàng xóm của cậu không tệ a, chuyện kia đều đã là quá khứ cũng đã lâu như vậy rồi, cậu có muốn hay không suy nghĩ một chút a."
"Ai nha, nói cái gì đâu, cậu cho là cậu thích nữ nhân, toàn bộ thế giới cũng sẽ đều thích nữ nhân sao? Người ta chính là đứa trẻ thôi, cậu đừng làm sợ người ta a."
"Được rồi, tùy cậu."
Hai người liền bắt đầu xem tiết mục buồn chán trên TV chờ ăn cơm.