Hàng Vật

chương 65: c65: đêm tình nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên trần nhà đèn lóe sáng, áo mưa trên giường cũng lóe sáng.

Bàn tay của Tuế Văn hơi dừng lại, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai gấp chăn lại, động tác mạnh đến nỗi chăn trên giường nước lay động giống như có sóng ngầm vậy.

Thời Thiên Ẩm đang đứng trước cửa sổ nghi ngờ quay đầu lại.

Tuế Văn bình tĩnh: "Không có gì, tôi kiểm tra lại chăn, miễn cho trên chăn có tro bụi gì đó."

Thời Thiên Ẩm gật gật đầu, bình thường trở lại.

Tuế Văn lại nói: "Cái kia, thời gian không còn sớm, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi."

Hắn nói xong lại cảm thấy lời nói của mình có cái gì đó không thích hợp lắm.

Căn phòng không thích hợp này làm cho lời nói bình thường cũng trở nên không thích hợp.

Thời Thiên Ẩm lại cảm chẳng cảm thấy gì: "Vậy ta đi tắm trước."

Tuế Văn thở dài nhẹ nhõm: "Được."

Ngay sau đó hắn phát hiện lời nói này của mình cũng quá sớm.

Thời Thiên Ẩm đã vào phòng tắm.

Tiếng nước xôn xao vang lên trong phòng tắm.

Tuế Văn cũng ngồi xuống giường nước, hắn lấy áo mưa vừa được giấu trong chăn ra, đang muốn nhét lại tủ đầu giường thì lại nhìn thấy vách tường đối diện với giường nước thay đổi.

Từng lớp sương mù xuất hiện trên tường, trong sương mù, màu trắng của vách tường dần dần mất đi, lộ ra mặt kính. Mặt kính trở nên mơ hồ dưới lớp sương trắng mờ mịt nhưng lại phản chiếu bóng dáng của người đang tắm rửa bên trong.

Vai rộng eo thon, hai chân dài thẳng tắp.

Thời Thiên Ẩm đưa lưng về phía Tuế Văn bỗng nâng tay lên, cậu cởi dây buộc tóc ra, tóc dài đen bóng như thác nước đổ ập xuống.

Tuế Văn hấp tấp quay mặt đi.

Hắn ho khan: "Khụ khụ khụ ——"

Thời Thiên Ẩm đang tháo dây buộc tóc mẫn cảm xoay người: "Làm sao thế?"

Tuế Văn nhảy dựng khỏi giường, hắn chạy đến trước cửa sổ sát đất, giả vờ như đang ngắm bóng đêm xinh đẹp bên ngoài cửa sổ: "Không có việc gì đâu, uống nước sặc thôi."

Thời Thiên Ẩm: "Vậy à......"

Cậu tiếp tục tắm rửa.

Tiếng nước xôn xao vẫn đang tiếp tục, giống như điệu nhảy xoay tròn trong vũ hội, dùng tư thái du dương nắm lấy trái tim Tuế Văn, cùng nhau khiêu vũ.

Tuế Văn nghiêm túc nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ nửa ngày, ngón tay bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Hắn mở di động ra, chọn mở Weibo, tìm kiếm trang tiểu hoàng đồ...

Bản thân cần phải biết một vài thứ...

Bóng đèn chớp tắt giống như chớp mắt.

Một bàn tay lặng im không tiếng động kéo thời gian đi mất.

Tuế Văn nhìn di động hoàn toàn không nhận thấy sự chảy trôi của thời gian.

Hắn nghiêm túc nghiên cứu tài liệu từ internet, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng lạch cạch.

Thời Thiên Ẩm cầm một cái khăn lông ra, vừa đi khỏi phòng tắm vừa lau nước trên tóc.

Tuế Văn hoảng sợ, vội vàng cho di động vào trong túi: "Cậu xong rồi à?"

Thời Thiên Ẩm: "Ừm."

Tuế Văn: "Vậy tôi cũng đi tắm đây."

Thời Thiên Ẩm: "Đi đi."

Thời Thiên Ẩm đã đi gần đến mép giường.

Cậu lau mái tóc dài của mình một cách tùy ý.

Cậu ngồi lên giường, tò mò ấn ấn xuống giường nước, giường nước đong đưa, Thời Thiên Ẩm, cũng nhúc nhích theo, vòng eo lắc lư, chân dài cũng lắc lư nhè nhẹ...

Tuế Văn chạy nhanh vào phòng tắm.

Hắn cởi sạch quần áo, mở vòi nước ấm, để nước ấm dội thẳng vào người, rửa sạch đầu óc miên man bất định của mình, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm, vì Tuế Văn nhanh chóng nhớ đến vách tường phòng tắm là kính đặc chế, một khi bên trong có hơi nóng, kính pha lê sẽ từ dạng trắng chuyển sang nửa trong suốt...

Nhớ đến chuyện này, Tuế Văn lại nghĩ đến Thời Thiên Ẩm trong phòng 8/10 còn đang ngồi trên giường.

Hắn đánh mất dũng khí quay đầu.

Cũng đánh mất cơ hội rửa sạch những suy nghĩ miên man bất định.

Không đến 3, Tuế Văn đã tắm rửa xong, mặc xong quần áo, một lần nữa trở lại phòng ngủ.

Khi tiến vào phòng ngủ, hắn không tiếng động nhìn thoáng qua tường phòng tắm.

Có lẽ là thời gian tắm ngắn quá, sương mù còn chưa kịp tụ lại nhiều, lúc này mặt tường phòng tắm hơn nửa là trạng thái trong suốt, chỉ có ở gần trần phòng xuất hiện đường ven sương mù.

Hắn lại nhìn Thời Thiên Ẩm, cậu đang ngồi dựa mình trên giường lớn, đọc sách.

Tuế Văn tập trung nhìn vào quyển sách trên tay đối phương.

《 5 năm thi đại học, ba năm bắt chước 》

Đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn.

Tim giống như bị dây thừng lôi lên yết hầu cuối cùng cũng quay lại ngực.

Tuế Văn đứng đắn đi đến trước giường, ngồi lên nửa còn trống kia.

Hắn nói: "Cảm giác thế nào?" Mới nói xong, hắn lại cảm thấy lời mình nói không được ổn lắm.

Thời Thiên Ẩm vẫn không phát hiện ra điều bất thường như cũ, cậu còn săn sóc nói nốt lời giúp Tuế Văn: "Hỏi giường thế nào? Có hơi mềm, dựa vào không thoải mái lắm, vẫn là giường ở nhà tốt hơn."

Tuế Văn: "Ồ......"

Thời Thiên Ẩm: "Ta vừa làm hai đề, không hiểu lắm."

Tuế Văn: "Ồ?"

Thời Thiên Ẩm chủ động nói: "Ngươi hướng dẫn lại cho ta, xong rồi chúng ta lại nghỉ ngơi."

Tuế Văn: "......"

Hắn nhìn nhìn phòng tắm, nhìn nhìn giường đệm, nhìn nhìn ngăn tủ, cuối cùng nhìn nhìn Thời Thiên Ẩm.

Ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên phức tạp.

Tim hắn, bắt đầu cảm thấy bất mãn.

Không khí rất tốt, vậy mà Thời Thiên Ẩm dám không hiểu một tí tẹo nào?

Tuế Văn nhận lấy sách bài tập trong tay Thời Thiên Ẩm.

Đôi mắt của hắn dừng trên sách bài tập, tâm lại bay đến một chỗ khác.

Hắn cầm bút, làm bộ làm tịch bắt đầu tính toán, tính mãi cũng không ra kết quả.

Thời Thiên Ẩm bên cạnh lại nhìn rất nghiêm túc, ghé sát vào Tuế Văn, cằm đặt trên vai Tuế Văn, hơi thở phả lên cổ và cằm Tuế Văn: "Hình như có một bước bị nhầm rồi."

Tuế Văn: "......"

Hắn trừng mắt nhìn Thời Thiên Ẩm.

Thời Thiên Ẩm ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

Lời nói được lặp lại lần nữa, hơi thở cũng lặp lại lưu trình của nó thêm một lần.

Tuế Văn nhận ra việc này không thể kết thúc được nếu như cứ thế này.

Hắn ném bút, ném giấy nháp, cuối cùng ném sách bài tập, quay người đè Thời Thiên Ẩm lên giường, nghiến răng nói: "Ở trong phòng này, em không có bất kì cảm giác gì à?"

Thời Thiên Ẩm nằm thẳng trên giường, ánh mắt vô tội nhìn Tuế Văn.

Tay cậu khẽ cử động, muốn lấy di động trên đầu giường.

Tuế Văn lập tức hiểu Thời Thiên Ẩm muốn làm gì.

Hơn nữa, với năng lực hiện tại của mình, bản thân hắn không áp được Thời Thiên Ẩm.

Không sao cả, Tuế Văn thanh thanh cổ họng, lên tiếng: "Không cho phép nhúc nhích!"

Tay đang hướng về phía đầu giường của Thời Thiên Ẩm lập tức dừng lại.

Tuế Văn: "Không cần Baidu......" Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên khóe môi Thời Thiên Ẩm, "Tôi có thể dạy em."

Dưới ánh đèn mờ, nụ hôn của Tuế Văn dừng ở khóe môi của Thời Thiên Ẩm, sau đó chậm rãi mân mê đến giữa môi cậu.

Hắn không dừng lại mà cạy mở khớp hàm đối phương, tiến vào trong khoang miệng của cậu, dùng lưỡi đảo vòng quanh khoang miệng của cậu, muốn đòi lấy nhiều thứ hơn, máu nóng ngọt ngào ngập tràn khoang miệng, đầu lưỡi mềm dẻo giống như linh xà.

Mút vào, cắn nuốt, truy đuổi, chơi đùa.

Ánh trăng xa vợi luân chuyển đêm ngày.

Sáng sớm hôm sau, Tuế Văn ghé vào trong phòng học, cùng những bạn học sinh khác chờ giám thị phát đề thi. Một phòng có 20-30 học sinh, phần lớn gương mặt căng thẳng như gặp kẻ thù lớn.

Chỉ có hắn, dưới ánh nắng chiếu vào trong phòng gương mặt uể oải, eo đau lưng đau.

Ngày hôm qua, hắn chỉ hôn sâu Thời Thiên Ẩm một lúc, hai người vô cùng kìm nén nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao hôm sau phải đi thi...

Kết quả, toàn bộ cảnh trong mơ đều giống như nằm trên nước, trước sau chẳng có gì.

Lúc không vận động, giường nước thật mẹ nó quá khó ngủ!

Hắn xoay đầu, không có hình bóng Thời Thiên Ẩm, chỉ có có các thầy cô dẫn đoàn đang chuẩn bị rời khỏi phạm vi thi cử.

Thời Thiên Ẩm không có ở đây là chuyện bình thường, hắn cũng không bảo đối phương đến. Nhưng thật ra, ánh mắt của giáo viên dẫn đoàn... Tuế Văn cảm thấy trong mắt đối phương khi nhìn mình có ngọn lửa nhỏ đang rực cháy.

Tuế Văn vỗ vỗ mặt, để cho mình tỉnh táo lại.

Hắn đề bút bắt đầu thi, nhưng hai câu đều không quá ổn.

Trong lúc nhíu mày, một bàn tay không nhìn thấy nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay hắn.

Ánh mắt Tuế Văn di chuyển.

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía bàn bên cạnh cửa sổ.

Ánh mặt trời vẫn không có gì che chắn, chiếu vào trong phòng học từ cửa sổ.

Nhưng hắn dường như có thể nhìn thấy một bóng hình mạ vàng đang tùy ý ngồi trên cửa sổ nhìn mình.

🎋 BTV: Ôi cái tựa chương, gợi suy nghĩ miên man nhưng thực tế chả có gì cả.

Truyện Chữ Hay