Cả người Kha Tiểu Hạ run rẩy, cô bị Cố Tử Kỳ đâm trúng chỗ đau. Cắn môi, cô không đáp lại bất cứ điều gì. Bởi, đúng vậy, là cô cam tâm tình nguyện……
Cô cũng không thể nề hà! Hai trăm vạn, nàng căn bản không trả được! Cô càng không thể ở trong ngục giam cả đời, cô không thể mặc kệ Kha Đậu Đỏ một mình vô thân, cô chỉ có thể làm như vậy!
Trách ai được, còn không phải tự trách mình nhất thời xúc động, trực tiếp ném hai trăm vạn vào trong nước!
“Ghê tởm…… Tôi đương nhiên rất đáng ghê tởm……” Bằng không sao thể ngủ cùng ai cũng không biết, bằng không vì cái gì không đến tuổi đã hạ sinh con trai!
Nhắm mắt lại, Kha Tiểu Hạ mang theo vẻ kiên quyết, “Anh bắt đầu đi…… Tôi…… Tôi đã chuẩn bị tốt……”
Cố Tử Kỳ bóp mặt cô cười lạnh: “Cô bày cái vẻ bị cưỡng bức làm gì? Nếu không tình nguyện như thế, bây giờ bảo tôi dừng còn kịp.”
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng bàn tay hư hỏng kia vốn không có ý định an phận. Kha Tiểu Hạ không biết những người đàn ông khác sẽ như thế nào, chỉ biết là mỗi lần người này thực hiện các động tác đã thành thạo đó cả người cô sẽ phát run! Đúng vậy, thực thành thạo, hơn nữa cô cảm thấy rất thẹn với loại cảm giác này.
Là chính mình chủ động, sao cô có thể kêu dừng được chứ?
Kha Tiểu Hạ quay đầu đi, không nhìn anh, cắn môi: “Anh tiếp tục……”
“Tôi muốn cô cầu xin tôi.”
“Anh!” Kha Tiểu Hạ gắt gao cắn môi, cưỡng bách chính mình nói: “Cầu xin anh tiếp tục đi……”
Anh không thích tròng mắt trong suốt mang vẻ quật cường kia. Anh luôn có suy nghĩ muốn bóp nát cô. Nhìn Kha Tiểu Hạ lúc này, đều khiến anh rất vừa lòng.
“Lần này tôi muốn cô mở to mắt nhìn tôi!” Cố Tử Kỳ ra lệnh.
Cái gì mà lần này, cứ như cô làm với anh nhiều lắm ấy!
Kha Tiểu Hạ quay đầu trừng mắt Cố Tử Kỳ, “Anh làm nhanh một chút! Nào có ai lảm nhảm nhiều như vậy!”
Thật là đang bày ra biểu tình bị cưỡng gian đây mà!
Cố Tử Kỳ tức khắc không có hứng thú, “Kha Tiểu Hạ, cô cho rằng mình có giá trị hai trăm vạn sao?”
Kha Tiểu Hạ hoàn toàn không ngại Cố Tử Kỳ nói cái gì, còn chuyện gì khó nghe mà cô chưa từng thử qua chứ!
“Đương nhiên không đáng giá, vậy phải để tiên sinh đây đặt tôi vào vị trí nào cơ! Anh nói có giá trị, tự nhiên tôi sẽ có giá trị thôi.” Kha Tiểu Hạ giương khóe miệng, mỉa mai lại trêu đùa, mang theo mười phần mị hoặc.
Nhìn tự tin trên mặt Kha Tiểu Hạ, khóe miệng khẽ nhếc một độ cong nho nhỏ làm tim anh khẽ nhảy nhó. Phải, bộ dáng này của cô cực kỳ giống nữ nhân làm anh bừng tĩnh nhớ nhung trong đêm khuya!
Anh nhìn cô, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao. Cố Tử Kỳ không thể không thừa nhận rằng Kha Tiểu Hạ nói đúng, anh ý vị thâm trường mà nói: “Kha Tiểu Hạ, chỉ bằng gương mặt này, tối nay cô chính là bảo vật vô giá!”
Lý trí của anh đứt phựt, một tay hung hăng cởi phắt áo ngủ trên người mình……
Cô không còn phân biệt nổi đau đớn và khoái cảm nữa, chỉ có thể ngước mắt nhìn người đàn ông mơ hồ trước mặt.
Đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó ở quán bar, nhìn người trước mặt, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng quen mắt! Nhưng trong lòng cô cũng xuất hiện những hổ thẹn dày đặc, bản thân mình vì tiền, rốt cuộc đang làm cái gì! Nhắm mắt lại, phải tự an ủi bản thân rằng sẽ qua nhanh thôi!