Động tác nhỏ này khiến cho Cố Tử Kì nhíu mày, anh lấy ra một túi nhỏ khác: “Thuốc này cô phải uống đúng giờ.”
Kha Tiểu Hạ à một tiếng cũng không có nói tiếp.
Hai người trầm mặc, trong lòng Kha Tiểu Hạ không ngừng oán thầm, tiện nam đến lâu như thế, khi nào anh mới rời đi. Sau đó, Kha Tiểu Hạ lại nghĩ đến một chuyện.
“Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?” Cô hỏi.
Cố Tử Kì cúi đầu chơi đùa với chiếc điều khiển từ xa, một tay anh khoác lên trên ghế sofa, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, giống như có một tầng vàng rực, tiện nam này rất đẹp trai, thật đúng là không thiên lý.
“Vần đề nhám chán như thế, tôi từ chối trả lời.” Cố Tử Kì vân đạm phong khinh nói.
Được lắm, Kha Tiểu Hạ trợn trắng mắt nhìn trời, nắm chặt cái cốc trong tay.
Lúc này Cố Tử Kì nghiêng đầu nhìn cô, theo bản năng Kha Tiểu Hạ liền ngẩng đầu, bởi vì cách rất gần, môi của anh lướt qua môi cô, Kha Tiểu Hạ thất thần, Cố Tử Kì lại tiến gần, liếm lên môi cô, Kha Tiểu Hạ nghẹn họng nhìn trân trối, vô thức muốn tát anh ta.
Cố Tử Kì bắt lấy tay cô: “Ăn no rồi tiếp tục nói đến chuyện bồi thường.”
“Có cái gì cần nói, tôi căn bản không trả nổi vạn!” Vừa rồi anh chiếm tiện nghi của cô, cô gào lên: “Anh vừa làm gì?”
“Tôi làm gì? Như thế này sao?” Cố Tử Kì lại khẽ liếm môi cô.
Kha Tiểu Hạ giận dữ quát lên: “Cố Tử Kì!”
“Ừm, cô Hạ, làm sao cô lại biết tên của bản thiếu gia?” Cố Tử Kì nắm lấy tay cô, nhướng mày hỏi.
Cô Hạ? Kha Tiểu Hạ nhớ tới tôi qua cô bịa ra cái tên giả Hạ Tiểu Khả.
“Tôi… Cái đó….”
“Kha Tiểu Hạ, cô thật cho rằng bản thiếu gia là kẻ ngu?” Cố Tử Kì giương môi cười, muốn đưa tay ra giữ mặt cô.
“Anh nói gì! Anh nhận lầm rồi!” Kha Tiểu Hạ liều chết không nhận.
“Được rồi, chúng ta nghiệm chứng một chút xem rốt cuộc có phải là nhận lầm hay không?” Cố Tử Kì nói xong liền nghiêng người, chiếm hữu môi cô, lần này anh trực tiếp cắn lên môi cô, nhìn thấy Kha Tiểu Hạ trợn mắt há mồm, anh càng thêm tà ác, đem đầu lưỡi vào trong miệng cô.
Một lúc lâu sau Kha Tiểu Hạ mới kịp phản ứng, cô muốn đẩy anh ra nhưng cô vừa động thủ, Cố Tử Kì liền biết cô muốn làm gì, anh bắt lấy cổ tay cô, đưa ra sau lưng.
Cô dùng chút sức lực còn lại nhấc chân lên đá, nhưng Cố Tử Kì giữ lấy eo cô, đặt cô lên chân mình.
Hai cánh tay hữu lực của anh kiềm chế toàn bộ thân thể cô, cô không có cách nào động đậy, chỉ có thể ô ô kháng nghị, mặc cho môi lưỡi anh công thành đoạt đất trong miệng mình.
Mãi cho đến khi cả người cô vô lực, mềm nhũn tựa vào ngực anh, anh mới rời đi môi cô, đem đầu cô ấn vào trên lồng ngực của mình.
“Không biết nụ hôn vừa rồi có làm cho cô nhớ ra cái gì không?” Anh tà ác hỏi.
Cô vô cùng tức giận, cho dù cô có đâm thủng lốp xe của anh, cũng không thể để anh chiếm tiện nghi như này!
“Cố Tử Kì!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Thả tôi ra, anh đã sớm biết tôi là Kha Tiểu Hạ, còn chơi tôi như thế!”
“Chơi có rất nhiều loại, cô Kha chỉ cái nào?” Cố Tử Kì lại hỏi, anh nâng mặt cô lên, lại dùng đầu lưỡi liếm qua môi cô: “Có phải là cái này không?”
Kha Tiểu Hạ thật sự có ý nghĩ muốn giết người rồi.
“Cố Tử Kì, tôi muốn anh thả tôi ra.”
“Tôi đâu có làm gì, chính cô ỷ nại trong ngực tôi.” Cố Tử Kì giơ hai tay ra, ra hiệu anh thật sự buông tay, là Kha Tiểu Hạ nằm sấp trên người anh không dậy.
Cô còn đang bị bệnh, quả thực không có sức lực, mới vừa bị anh hôn, cô cảm thấy mình càng thêm không có sức lực, cô mềm nhũn, vô lực!
Tại sao lại có loại đàn ông này, tại sao lại có kẻ đê tiên như thế này!
Cô cố gắng đứng dậy, anh cứ như vậy nhìn cô dốc hết toàn lức cũng chỉ có thể nằm sấp trên người anh, không dậy nổi.
Anh dứt khoát ôm người phụ nữ đang dùng sức bò khỏi mình.
Kha Tiểu Hạ lại ngã trở về, lần này vị trí còn rất tốt, miệng của cô chủ động áp vào môi anh.
“Kẹt…” Cửa phòng đột nhiên mở ra.