Sau khi xuất hiện tin tức về sách giáo khoa mới được thay đổi, Vu Hoảng Hoảng liền lén lút, nhẹ nhàng mà thở ra.
Nàng thừa lúc ở bên cạnh không có người, trộm nói nhỏ vào tai Tang Tử: "Hên là chúng ta năm nay có thể tốt nghiệp ban trung cấp, không cần học sách giáo khoa mới.
Ngươi chắc không biết cuốn sách kia dày như thế nào đâu, thật đáng sợ!"
Tang Tử nghĩ nghĩ, vẫn là không có nói cho Vu Hoảng Hoảng biết, nàng cũng là một phần vì 《 tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư 》 cống hiến sức lực.
Nhưng mà cuối cùng thì Vu Hoảng Hoảng vẫn biết.
Bởi vì trên bìa mặt của cuốn 《 tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư 》xuất hiện chói lọi một hàng chữ.
Tác giả: Vu Sùng Văn, Vu Tang Tử, Vu Lạc.
"Ngươi ở sau lưng ta trộm viết sách?" - Vu Hoảng Hoảng nghẹn họng mà nhìn trân trối rồi nhìn Tang Tử, ánh mắt giống như vừa bắt gian được tình nhân trên giường.
Tang Tử đen mặt mà hướng Vu Hoảng Hoảng vẫy vẫy tay, "Không phải, ta không có, ai da, sách này là nhị trưởng lão cùng Vu Lạc viết, ta chính là đem nội dung bọn họ viết sửa sang lại một chút mà thôi".
Vu Hoảng Hoảng buông xuống ba quyển sách trong tay, duỗi tay đè lại Tang Tử bả vai, biểu tình phi thường nghiêm túc mà nói cho Tang Tử: "Ta bị ngươi làm cho thương thấu tâm, yêu cầu một uống một chút rượu hoa đào mà ngươi ủ ra mới có thể tốt một chút".
Tang Tử: "..."
Bởi vì nhà mình bán cơm hộp, cho nên Tang Tử ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình mân mê làm một ít thức ăn, tỷ như ủ một chút rượu hoa đào, rượu hoa sen, lại tỷ như xào chế làm một chút tương hoa tươi, có khi còn sẽ cho Thân Đồ Huyền làm trợ thủ, cùng hắn học chế biến các loại tương ớt cùng dưa chua.
Lúc mới học ủ rượu, Tang Tử cũng thất bại vài lần.
Ủ rượu linh quả ra tới thì đã lên men, căn bản không uống được, đại khái là đem rượu làm thành dấm.
Nhưng bởi vì là dùng linh quả để ủ, cho nên bên trong rượu cất chứa rất nhiều linh khí.
Tang Tử luyến tiếc lãng phí mấy cái linh khí này, đơn giản trộn với một ít thức ăn, cầm đi Nuôi Dưỡng Viện cho heo ăn.
Lại sau đó, mấy con heo uống phải dấm linh quả, thành thành thật thật mà ngủ cả ngày, tiếng ngáy rung vang trời.
Lúc sau, Tang Tử ủ rượu thì cẩn thận hơn nhiều, cơ bản cũng không có bị thất bại.
Trong số đó, được hoan nghênh nhất chính là rượu hoa đào cùng rượu hoa sen.
Cách làm cũng rất đơn giản, đem cánh hoa rửa sạch sau đó để cùng gạo nếp, một tầng một tầng mà chồng xen kẽ lên nhau, sau đó mang hầm cách thủy.
Nấu thêm nước than cơm, đổ vào vò, sau đó bỏ cánh hoa vào vò chờ lên men.
Đại khái lên men một tháng mới mở ra vò rượu, lọc ra gạo nếp cùng cánh hoa, đem rượu cất vào một cái vò sạch sẽ khác, trước đắp lấy một mảnh lá sen, lại đắp lên cái nắp của vò rượu.
Lúc sau đem vò rượu để vào nồi sắt, sau đó trải lên một tầng cỏ khô, bật lửa, "nướng" rượu.
Cuối cùng dùng bùn đắp quanh miệng vò, chôn vào bên trong linh điền, cất vào hầm.
Tang Tử ủ rượu hoa, cất vào hầm không sai biệt lắm đã được một năm rưỡi, phía trước Thân Đồ Huyền lấy ra uống, vừa vặn Vu Hoảng Hoảng đi cọ cơm thấy được.
Không ai biết Vu Hoảng Hoảng khi nào bò vào phòng bếp trộm uống rượu, Tang Tử chỉ biết, khi nàng ở phòng bếp phát hiện Vu Hoảng Hoảng thì gia hỏa này uống đến say khướt, tê liệt ngã trên mặt đất, mơ mơ màng màng ngủ, người đầy mùi rượu.
Mà bên cạnh Vu Hoảng Hoảng, cái vò rượu còn méo mó nằm một mình.
Vò rượu trống rỗng, một giọt cũng không còn.
Bắt đầu từ ngày đó, Thân Đồ Huyền đề phòng Vu Hoảng Hoảng như đề phong cướp.
Tất cả hầm rượu đều bị Thân Đồ Huyền bày trận pháp, mục đích chính là vì phòng ngừa Vu Hoảng Hoảng trộm uống rượu.
Vu Hoảng Hoảng thèm rượu thèm đến không được, chỉ có thể quanh co lòng vòng mà tìm lý do, hỏi Tang Tử muốn uống rượu.
Tang Tử có đôi khi sẽ cho Vu Hoảng Hoảng một ít rượu để uống, nhưng là đều không nhiều lắm.
Rốt cuộc Tang Tử cảm thấy Vu Hoảng Hoảng còn nhỏ tuổi, không thể uống quá nhiều rượu.
Tang Tử sau khi lấy ra một chén rượu hoa đào nhỏ đuổi Vu Hoảng Hoảng đi xong, liền mang lên huyền thiết hoàn được đặc chế, đeo ở cổ tay cùng cổ chân.
Tiến vào tầng thứ hai của luyện thể, trọng lượng của Tử Tử đã không thỏa mãn yêu cầu tu luyện của Tang Tử.
Bởi vậy, Duệ đặc biệt công đạo cho Thân Đồ Huyền đi tìm người luyện chế ra bốn cái huyền thiết hoàn, để Tang Tử dùng để luyện thể.
Huyền thiết hoàn đại khái rộng cỡ hai ngón tay, phân biệt làm thành vòng tay cùng vòng chân, mỗi cái đều nặng như Tử Tử.
Mới vừa đeo lên một cái huyền thiết hoàn, Tang Tử luôn có cảm giác không nâng nổi tay, chân cũng bị bất động.
Nàng căng da đầu mà vận chuyển công pháp luyện thể, tìm cách mà hấp thu năng lượng mặt trời rèn luyện chính mình gân cốt, lúc sau mới cảm thấy quen dần mà đeo lên bốn con huyền thiết hoàn.
Tang Tử mang lên huyền thiết hoàn, bước đi như thường mà đi trông cửa hàng cho lão bản của nàng.
Cửa hàng luyện khí của Vu Lạc sinh ý như cũ chẳng ra gì, chỉ có vài lần mua bán, đều là nhờ bà chủ họ Hạ ở cách vách giới thiệu giúp.
Phía trước Bạch quản sự từ Tang Tử mua được một rương lớn Xích Hà thiết, lúc sau cũng đến cửa hàng vài lần, mỗi lần đến đều mua cả rương tài liệu.
Làm ăn mua bán với nhau nhiều Tang Tử cũng biết được, vị Bạch quản sự này là người của Bạch gia, ở đảo Bắc Băng kế bên.
Mà bị Thân Đồ Huyền thế thân - Vu Tri Sùng, vợ trước của hắn là Bạch Vân Tụ liền tới từ Bạch gia giống Bạch quản sự.
Đại khái sau khi Bạch quản sự biết được thân phận của Tang Tử, vào thời điểm mua bán, vị Bạch quản sự này liền dùng ánh mắt xem của lạ, đem Tang Tử từ trên xuống dưới đánh giá vài lần.
Một bên đánh giá, Bạch quản sự còn một bên nhỏ giọng mà lẩm bẩm, "Thật đúng là không giống nhau mà.
Cùng cha khác mẹ, sinh ra tới liền khác nhiều như vậy ư?"
Tang Tử cúi đầu không hé răng, trong lòng lại yên lặng mà phun tào: Đâu chỉ khác mẹ không đâu, cơ bản là không cùng cha mà!
Bất quá cứ việc trong lòng nàng phun tào như vậy, Tang Tử kỳ thật cũng minh bạch, ý tứ của vị Bạch quản sự này chính là nàng cùng nữ nhi của thúc thúc Vu Tri Sùng - Vu Hàm Yên khác nhau rất nhiều.
Cứ việc chưa từng có gặp qua Vu Hàm Yên, nhưng Tang Tử lại thường xuyên từ trong miệng của nhiều người nghe được tên của Hàm Yên.
Có người nói Vu Hàm Yên sinh ra chính là Thiên linh căn, chính là mầm non tu luyện tốt.
Có người nói Vu Hàm Yên lớn lên rất giống mẹ nàng Bạch Vân Tụ, là tiểu cô nương phi thường xinh đẹp.
Có người nói Vu Hàm Yên kế thừa cha ruột nàng khả năng thiên phú luyện khí, trời sinh đối với mồi lửa có độ thân thiết cao.
Nói tóm lại, từ miệng của những người đó, Vu Hàm Yên là một vị lớn lên rất đẹp, người lại thông minh, là con cưng của trời.
Tang Tử nghĩ thầm, một cô nương vừa thông minh vừa xinh đẹp như, đại khái là được sủng ái mà lớn lên đi, nghe nói cha kế của nàng đối với nàng như con gái ruột, sớm thế nàng chuẩn bị tốt tài nguyên, muốn cái gì có cái gì, yêu thương vô cùng.
Tang Tử cùng Vu Hàm Yên so sánh với nhau, trong mắt Bạch quản sự chính là một trời một vực.
Lớn lên còn khá xinh đẹp, nhưng là tuổi còn quá nhỏ, còn không đoán được bộ dáng nàng lúc lớn sẽ ra sao.
Trong nhà điều kiện không tốt lắm, tuổi còn nhỏ liền phải ra tới làm công cho người ta, mỗi ngày đều phải dọn tài liệu nặng nhọc mà leo lên leo xuống.
Thành tích hình như cũng không tốt lắm, nghe nói phần thi thực hành đã từng bị điểm.
Nhưng mà cũng may là người còn khá tốt, công tác phụ trách nghiêm túc, chưa bao giờ lấy hàng giả lừa gạt người.
Bạch quản sự cân nhắc như vậy, cũng đem chuyện này buông xuống.
Xét đến cùng, hai tỷ muội người ta giống hay không giống nhau, cùng hắn quan cũng không lớn.
Hắn chỉ cần làm tốt, mua đủ tài liệu về cho Bạch gia là được.
Bạch quản sự nghĩ như vậy, đem tài liệu Tang Tử dọn ra tới cất đi, thanh toán tiền xong liền cưỡi pháp khí rời đi.
Tang Tử như cũ đem linh thạch cất vào khóa quầy, để lại tin nhắn cho lão bản Vu Lạc, lúc sau lại dọn ra một đống tài liệu Vu Lạc mới vừa đem tới, bắt đầu phân loại, bỏ vào trong rương đã dán sẵn tên.
Công tác này Tang Tử làm hai năm, đã quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn.
Gian cửa hàng cũ nát bị che kín tro bụi của hai năm trước, nay đã trở nên sạch sẽ, chỉnh tề.
Kệ để hàng bày biện đồ vật ngay ngắn, trật tự, lau chùi sạch sẽ.
Các cái rương chứa tài liệu đã phân loại sẵn, bên ngoài dán tên, chỉnh chỉnh tề tề mà bày biện ở trên kệ để hàng.
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa hàng chiếu vào quầy, phơi đến Tang Tử ấm áp.
Vu Lạc tiến cửa hàng, liền thấy đang đắm chìm trong ánh mặt trời Tang Tử.
Màu vàng ánh mặt trời chiếu vào trên người Tang Tử, liếc mắt một cái nhìn qua, thật giống như cả người Tang Tử đều sáng lên, đẹp cực kỳ.
Vu Lạc như cũ từ đống linh thạch lấy ra một ít, ném cho Tang Tử, "Làm được không tồi, thưởng cho con".
Tang Tử tập mãi thành thói quen mà nhận lấy ý tốt của lão bản nàng.
Lúc sau, Tang Tử nhìn lão bản, do do dự dự mà suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới mở miệng hỏi Vu Lạc: "Lão bản, cuốn sách《 tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư》 kia như thế nào lại đem tên của ta viết trước tên của ngài?"
Tang Tử thiệt tình cảm thấy, nàng kỳ thật cũng không có làm cái gì.
Đa phần nội dung được sửa sang lại, cơ bản đều đến từ bút ký của Vu Lạc.
Vu Lạc có chút kinh ngạc nhìn Tang Tử, sau khi phát hiện Tang Tử thật sự vô cùng nghiêm túc mà đặt câu hỏi, Vu Lạc không tự chủ được mà cười.
Hắn duỗi tay sờ sờ Tang Tử đầu, có chút cảm khái mà nói: "Thật là cái đứa ngốc".
Tang Tử giận mà không dám nói gì ôm lấy chính mình đầu, không cho sờ.
Nàng mới không ngốc.
Vu Lạc nhẹ nhàng mà cười một chút, lúc này mới mở miệng cùng Tang Tử giải thích.
"Tên của nhị trưởng lão thì đặt ở đầu tiên, việc này chắc con biết? Bố cục của cuốn sách kia là dựa vào cuốn《 sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư 》 của nhị trưởng lão, thứ hai rốt cuộc nhị trưởng lão là nhị trưởng lão, con chắc là hiểu được?"
Tang Tử gật gật đầu, cái này nàng hiểu.
Người có danh khí lớn nhất, bản lĩnh tối cao nhất, luôn là muốn đặt ở phía trước để làm chiêu bài.
Mắt thấy Tang Tử gật đầu, Vu Lạc mới tiếp tục nói: "Sở dĩ đem tên con để ở thứ hai, là bởi vì cuốn sách này chủ yếu vẫn là do con sửa sang ra tới.
Nếu không phải nhờ con, ta đời này đều sẽ không đi sửa sang lại phần bút ký kia, càng miễn bàn đem nó đi xuất bản".
Tang Tử vội vàng lắc lắc đầu, "Không phải.."
Mắt thấy Tang Tử há mồm liền phải phản bác chính mình, Vu Lạc duỗi tay đè lại Tang Tử bả vai, "Hơn nữa, ta cũng thấy, nội dung mới cũng không phải hoàn toàn đến từ suy nghĩ của ta.
Có vài chỗ trong ghi chép ta có sai lầm, con đều sửa đúng.
Còn có, ta cũng có nhìn thấy, con vì quyển sách này mà tự mình viết thêm rất nhiều nội dung.
Vô luận từ góc độ nào mà nói, con đều vì cuốn sách này tiêu hao tâm sức nhiều nhất, con đương nhiên là được xếp thứ hai".
Tang Tử dùng biểu tình "con dễ lừa vậy sao" nhìn Vu Lạc.
Vu Lạc có chút đau răng, hắn vươn tay đè lại Tang Tử mặt, "Lười đến nói nhiều cùng con, dù sao thì sách đã in ra, ta đi đây".
Nói xong, hắn không chút nào lưu luyến mà xoay người bay đi.
.