Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần gặp mặt đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ của Giang Nguyễn cùng Thái Tử là vào yến hội đông bảy năm trước.

Muội muội Lộ Quốc Công là đương kim Hoàng Thái Hậu, từ rất sớm, mọi người đã biết, cháu gái đích trưởng nữ của Lộ Quốc Công phủ sẽ được gả cho Thái Tử làm Thái Tử phi, mà cháu gái đích trưởng nữ đó chính là Giang Tĩnh Nhàn, cho nên từ nhỏ nàng ta đã luôn cảm thấy bản thân là cao hơn người khác một bậc, không để ai vào mắt.

Khi đó tuy rằng Giang Tĩnh Nhàn có khinh thường Giang Nguyễn - nữ nhi của một ca cơ, nhưng cũng không làm khó dễ nàng.

Cho đến khi yến hội mùa đông năm đó.

Yến hội mùa đông trùng với ngày sinh thần của Lộ Quốc Công, Thái Tử phụng mệnh Hoàng Thái Hậu đến chúc thọ Lộ Quốc Công.

Yến hội được bày trong vườn mai phủ Lộ Quốc Công, hôm trước khi diễn ra thì có một trận tuyết lớn, hoa mai nở trong tuyết trắng, trên nền tuyết trắng xóa điểm điểm màu hồng mai, nhìn rất đẹp mắt.

Ngày thường, Vương thị sẽ không cho phép Giang Nguyễn tham gia một vài yến hội của Giang gia, nhưng ngày ấy là ngày sinh thần của Lộ Quốc Công, Giang Nguyễn không có lý do gì để trốn tránh, Vương thị vì không muốn Giang Nguyễn quá nổi bật khiến cho người khác khó chịu nên đặc biệt làm riêng cho nàng một bộ thanh y nhã nhặn, không thêm son phấn, đứng trong đám tỷ muội đông đảo của Giang gia, không có gì bắt mắt.

Bàn tiệc Thái Tử ngồi được đặt dưới một gốc mai, nhành hoa mai không chịu được sức nặng của tuyết, mang theo tuyết đọng mà rơi xuống chén rượu của Thái Tử.

Lúc đó tuổi của Thái Tử chỉ tầm tầm như Dung Hoàn bây giờ, nhìn thấy nhành mai kia, nhẹ nhàng cười: "Hoa mai xứng với mỹ nhân, rơi vào trong chén rượu của bổn cung thì thật uổng phí."

Nói xong, Thái Tử đứng dậy, cầm nhành mai lên, quét mắt nhìn về mấy tỷ muội Giang gia.

Khách khứa ngồi đây đều là người tinh ý, tất nhiêu đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Thái Tử, hắn muốn tặng cành mai này cho một mỹ nhân.

Cháu gái đích trưởng nữ của Giang gia là Thái Tử phi tương lai, nhành mai này theo lẽ cũng là đưa cho nàng, vì thế mọi người đều nhìn về phía Giang Tĩnh Nhàn đang ngượng ngùng ngồi chờ Thái Tử đến gần.

Lại không ngờ Thái Tử nhìn quanh một vòng, rồi nâng bước trực tiếp đi đến trước mặt Giang Nguyễn đứng trong góc, rũ mắt nhìn nàng: "Vị này là?"

Thị vệ bên người nhắc nhở hắn đây là Giang gia Nhị tiểu thư.

Sau khi Thái Tử điện hạ gật đầu, khom lưng cài cành mai lên mái tóc đen không có bất kỳ trang sức nào của nàng: "Hôm nay là ngày sinh thần của Lộ Quốc Công, ngươi lại ăn vận đơn bạc như này, chỉ là vì quá đơn điệu nên càng tôn lên sự quyến rũ của hoa mai, bổn Thái Tử thưởng cho người."

Cho tới nay Giang Nguyễn vẫn nhớ rõ mọi việc ngày hôm ấy, trong lòng ôm thành kiến với với vị Thái Tử này, chỉ một nhành mai mà đem đến không biết bao nhiêu hiểm hoạ cho nàng.

Ngày đó, Thái Tử gióng trống khua chiêng làm xấu mặt Giang Tĩnh Nhàn trước mặt nhiều người như vậy, Giang Tĩnh Nhàn lại là một người cao ngạo sao có thể dễ dàng bỏ qua, từ ngày hôm đó trở đi, Giang Tĩnh Nhàn cùng Giang Nguyễn đã có một mối liên kết, mấy năm trước khi Giang Nguyễn xuất giá, Giang Tĩnh Nhàn luôn tìm mọi cách để gây khó dễ cho nàng, đây cũng là lý do vì sao mà nàng ta đến đây thông báo chuyện sắp thành thân của mình cùng Thái Tử cho Giang Nguyễn, tất cả chỉ bởi vì một nhành hoa mai nhỏ mà thôi.

Trong nội đường, Dung Hoàn đứng sau cánh cửa, từ khe hở nhìn thấy nam nhân mặc cẩm ý đứng giữa cửa hàng kia, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong mắt không che giấu được sự phẫn hận, phía sau cậu, Kỳ Diệp thần sắc bình tĩnh vẽ ra hình dáng của đủ loại hoa, chỉ là khi nhìn kỹ lại thì sẽ thấy đoá hoa vừa vẽ xong có màu sắc đậm hơn những cái khác, ngòi bút như muốn xuyên qua trang giấy trắng.

Trong lòng Giang Nguyễn yên lặng thở dài, đánh bạo mỉm cười: "Thái Tử điện hạ đích thân tới đây không biết là có chuyện gì? Là muốn đến chọn son phấn cho Thái Tử phi sao?"

Thái Tử phẩy quạt đi dạo quanh trong phòng một lượt: "Không phải chọn cho Thái Tử phi, mà là cho mẫu hậu tạ."

"Hoàng Hậu nương nương?" Giang Nguyễn cười: "Thái Tử điện hạ nói đùa, sao Hoàng Hậu nương nương lại dùng son phấn ngoài cung chứ."

Thái Tử tự nhiên mà ngồi xuống ghế, nhìn về phía nàng: "Vài ngày trước, trên mặt mẫu hậu bị nổi mấy mụn đỏ, đến giờ vẫn chưa khỏi hết, vừa đúng lúc Định Quốc Công phu nhân tiến cung thỉnh an, hẫu hậu thấy làn da Định Quốc Công phu nhân lán mịn như kem, hỏi nàng ta dùng loại son phấn nào, Định Quốc Công phu nhân liền tặng cho mẫu hậu một hộp, sau khi mẫu hậu dùng thì mấy mụn đỏ dần dần biến mất, sắc mặt cũng hồng hào hơn, tìm hiểu mới biết được Định Quốc Công phu nhân mua trong một cửa hàng son phấn ở phố Trường Thanh nên tìm đến xem, bổn cung không ngờ chủ nhân cửa hàng lại là Nhị cô nương ngươi."

Định Quốc Công phu nhân? Giang Nguyễn oán giận, Diệp Chu Dật này thật không đáng tin mà.

"Nhị cô nương?" Thái Tử thấy Giang Nguyễn không nói gì, lên tiếng gọi nàng.

"Giang Nguyễn gật đầu: "Vâng, loại mỡ thuốc đó là của cửa hàng dân nữ."

Thái Tử gật đầu: "Cái đó còn không, bổn cung muốn mua hết."

Giang Nguyễn khó xử nói: "Hồi bẩm Thái Tử, loại mớ thuốc kia kỳ thực cũng không phải vật phẩm gì quá quý giá, dân nữ chỉ dùng một phương thuốc cổ truyền chế ra mà thôi, lấy hoa đào ngày ba tháng ba hằng năm phơi khô nghiền nát mà thành, khi dùng thì thoa lên mặt, năm nay ngày ba tháng ba đã qua rồi, dân phụ chỉ làm được ba hộp, hai hộp tặng cho Định Quốc Công phu nhân, một hộp cho dân nữ tự dùng, đã hết rồi ạ."

"Hết rồi?" Thái Tử hơi thất vọng thở dài: "Thế thì là do mẫu hậu ta không có phúc khi để dùng rồi, thôi vậy, kỳ hoa năm nay đã qua, chờ năm sau vậy."

Giang Nguyễn rũ mắt không nói gì.

"Đúng rồi, Nhị cô nương, bổn cung thấy ngươi trang điểm rất đẹp, đặc biệt là hoa điền trên trán, so với hoa điền của mấy quý phi nương nương trong cung còn đẹp hơn mấy phần, như vậy đi, ngày ba tháng sau là ngày thành hôn của bổn cung với Giang gia Đại cô nương nhà ngươi, ngươi nhất định phải về phủ, ngày ấy trang điểm của Thái Tử phi ta giao cho ngươi.?

"Cái gì?" Giang Nguyễn bỗng chốc ngước mắt.

Thái Tử thấy nàng kính động như thế, không khỏi cười: "Sao, Nhị cô nương không vui?"

Giang Nguyễn vội cúi đầu thu lại thần sắc trên mặt: "Không phải không vui ạ, chỉ là dân nữ là một goá phụ, nếu đến trang điểm cho Thái Tử phi sợ sẽ mang đến đen đủi cho Thái Tử cùng Thái Tử phi, thật sự không ổn ạ."

"Không sao." Thái Tử xua tay: "Bổn cung không tin mấy thứ đó, còn nữa hôm qua ta thấy phụ hoàng đánh cờ cùng Lộ Quốc Công trong Ngự Hoa Viên, phụ hoàng nhớ tới Lâm công công, Lộ Quốc Công lại nhắc tới chuyện thời gian thủ tiết ba năm của người đã hết, phụ hoàng còn khen ngợi ngươi, cũng ân chuẩn ngươi có thể tái giá với thân phận Lộ Quốc Công phủ Nhị cô nương, nói cách khác, là hai ba ngày nữa, ngươi sẽ lại là Lộ Quốc Công phủ Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư tự mình trang điểm cho tỷ tỷ mình xuất giá, có gì không được?"

Giang Nguyễn nghe vậy toát mồ hôi lạnh, Hoàng Thượng vậy mà vẫn nhớ chuyện này, người tổ phụ không yêu thương nàng kia sao lại nhắc đến chuyện của nàng trước mặt thánh thượng chứ.

Thái Tử thấy nàng sững sờ đứng đó thì cho rằng nàng quá vui mừng, lại nói: "Người dù gì cũng là Lộ Quốc Công phủ Nhị tiểu thư, Thái Hậu là cô tổ mẫu, lòng Hoàng Thái Hậu cũng luôn trông về Phủ Lộ Quốc Công, phụ hoàng không nhìn mặt mũi Lộ Quốc Công phủ thì cũng phải xem coi trọng mặt mũi của Hoàng Thái Hậu, vốn dĩ ngươi cũng chưa bái đường cùng Lâm gia công tử kia, phụ hoàng sao có thể dùng thân phận Lâm gia quả phụ mà trói ngươi cả đời, yên tâm đi, chỉ hai ba ngày nữa thôi, ngươi có thể tự do."

"Được rồi, ta phải đi đây, chuyện trang điểm này cứ định như vậy đi, ta sẽ để thị vệ đến phủ Lộ Quốc Công thông báo, ngươi không cần phải lo lắng."

"Đại hôn hôm ấy, hoa điền vẽ cho Thái Tử phi dùng loại giống ngươi đi, nhưng mà dùng màu đỏ rực, dù sao cũng là đại hôn, dùng màu sắc như ngươi thế này thì không ổn lắm."

Thái Tử đã nói đến vậy, Giang Nguyễn không thể không đáp ứng.

Chờ Thái Tử rời đi, Giang Nguyễn vẫn ngơ ngác xuất thần, trong đầu vang vọng giọng nói của hắn, càng nghĩ càng sợ, nếu như theo lời Thái Tử thì Hoàng Thái Hậu là người của Giang gia, Hoàng Thượng không xem mặt mũi của phủ Lộ Quốc Công thì cũng phải coi trọng mặt mũi Hoàng Thái Hậu, sao có thể để nàng mang phận goá phụ cả đời, nếu như vậy, còn đâu thanh danh phủ Lộ Quốc Công.

'bộp bộp' thanh âm đánh bàn gọi tâm trí Giang Nguyễn trở lại, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Nghĩ cái gì vậy, ta vào được một lúc rồi mà ngươi vẫn không để ý."

Giang Nguyễn ngước mắt, nhìn người vừa tới, nhíu mày: "Sao ngươi lại tới đây?"

Người tới mặc một thân cầm y màu xanh ngọc hoạ thêm những mây hoa tím, thắt lưng bằng loại trang sức ngọc lấp lánh, mặt mày thanh tú, tuổi không lớn hơn Dung Hoàn bao nhiêu, liếc mắt là biết đây là con cháu nhà phú quý.

Diệp Chu Dật nhẹ nhàng nhảy lên quầy ngồi, đôi tay chống lên bàn, hai chân đưa tới lui, liếc Giang Nguyễn: "Nguyễn tỷ tỷ, tỷ như này là không muốn gặp ta sao?"

Giang Nguyễn hừ nhẹ: "Ngươi đã gây ra phiền phức cho ta rồi đấy, ngươi có biết không?"

Diệp Chu Dật nghiêng đầu nghĩ, sờ chóp mũi: "Ta gây phiền phức cho tỷ khi nào? Không phải là có liên quan gì đến Thái Tử đó chứ?"

"Ngươi thấy hắn đến?" Giang Nguyễn hỏi.

Diệp Chu Dật nhướng mày: "Ta trốn ở trong ngõ nhỏ định doạ Li Nhi một chút, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Thái Tử đi vào, ta chờ hắn đi rồi mới vào "

Giang Nguyễn híp mắt nhìn hắn: "Mỡ thuốc hoa đào ta cho ngươi sao lại đưa cả tới tay Hoàng Hậu nương nương rồi?"

Diệp Chu Dật nghĩ nghĩ, hồ nghi nhìn nàng: "Nay Thái Tử đến đây không phải là vì mỡ thuốc hoa đào kia chứ?"

"Ngươi nói xem?" Đối mặt với Diệp Chu Dật, Giang Nguyễn không dịu dàng giống như đối mặt với Kỳ Diệp, nên giận thì giận, sinh động hơn nhiều.

Diệp Chu Dật gãi gãi đầu: "Chuyện này cũng không liên quan gig tới ta mà, nương ta cũng coi mỡ thuốc kia không khác gì bảo bối, nhưng mà Hoàng Hậu nương nương đã hỏi đến, bà ấy sao dám không đưa? Nếu như chuyện này xảy ra lúc địa vị của phủ Định Quốc Công còn chưa xuống dốc không phanh thì nương ta có thể lừa gạt cho qua một chút, nhưng bây giờ phủ Định Quốc Công ta không được sủng ái nữa, nào dám nói điêu."

Giang Nguyễn trừng mắt liếc hắn, ngó ra bên ngoài thăm dò: "Nói bậy cái gì đó, cái gì mà xuống dốc với không xuống dốc, ngươi nên sửa cái tính nết tiểu công tử tùy tiện kia đi thôi, đừng suốt ngày ra vào những nơi câu lan() hỗn tạp kia nữa."

Diệp Chu Dật cười cười, không trả lời chuyện nàng nói, một tay chống cằm: "Chỉ là một chút mỡ thuốc thôi, bán cho hắn thì có sao, sao ta thấy ngươi phiền não thế này?"

Giang Nguyễn thở dài, có vài lời nàng không biết nên nói với ai, liệu có người nào có thể đưa chủ ý cho nàng không, Diệp Chu Dật này thật ra cũng là một người có thể tâm sự được.

Giang Nguyễn đem mấy lời Thái Tử nói nói hết với Diệp Chu Dật không hề giấu giếm, cuối cùng cười khổ: "Còn hai ngày nữa, sẽ đến thời gian ba năm, Chu Dật, tuy ta chưa từng gặp mặt Lâm gia Tam công tử, nhưng lại rất cảm kích hắn, nếu không có hắn, thì sẽ không có ba năm này, thật ra thì nêu có thể vì hắn mà thủ tiết cả đời thì cũng tốt." Người khác đều ngóng trông không phải thủ tiết, nàng muốn được thủ tiết mà lại có nhiều người không toại nguyện cho nàng.

Giang Nguyễn nhìn tấm mành đi vào nội đường, có một số việc tóm lại vẫn là cầu xa, cầu cũng không cầu được.

"Ài." Diệp Chu Dật cũng ra dáng mà thở dài một hơi: "Đúng thực là khó giải quyết, thời gian ba năm sắp hết, nay vì mặt mũi Lộ Quốc Công, tất nhiên sẽ không cho phép ngươi tiếp tục mở cửa hàng son phấn ở đây nữa, còn người cha kia của ngươi, so với Tổ phụ Lộ Quốc Công ngươi thì lại càng không thích ngươi hơn, ngươi đã rồi, trở lại phủ Quốc Công, nhất định sau đó là phải gả cho người khác, với thái độ của cha ngươi với ngươi thì không biết sẽ gả ngươi cho người nào nữa."

Những lời Diệp Chu Dật nói cũng chính là điều thấp thỏm bất an của Giang Nguyễn, năm đó, để không cho những tiểu thư có xuất thân cao quý phải gả cho một nghĩa tử của thái giám, ông ta đã đón nàng hồi phủ, mà hiện giờ, ông ta sao có thể tìm cho nàng được mối hôn sự nào tốt.

"Bằng không thì như này." Diệp Chu Dật vỗ đùi, hưng phấn nhảy từ trên quầy xuống, hai tay đặt trên vai Giang Nguyễn, mắt sáng ngời: "Ta cưới ngươi được không?"

(): Câu lan(勾栏): Nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

Truyện Chữ Hay