. Du lịch
Ngày một tháng năm là thời điểm nghỉ hè, tôi ngồi xổm trong phòng thí nghiệm, đề tài gần đây được giao cũng không căng, giáo sư phụ trách cũng làm biếng thả cho mọi người bảy ngày nghỉ.
Trùng Tử nếu muốn thì mỗi ngày đều là ngày nghỉ.
Trình Ý vừa hoàn hành xong một dự án thiết kế rất phức tạp, thức khuya đến mức vành mắt thâm đen khuếch tán hơn nửa khuôn mặt, cũng xin nghỉ phép năm ngày.
Sau đó bọn tôi đương nhiên bàn tính chuyện đi du lịch.
Mấy năm qua ở chung với anh tôi, chúng tôi cũng đi ra ngoài du lịch rất nhiều lần, Trương Gia Giới, Cửu Trại Câu, cung điện phương bắc hay trạch viện phía nam đều đã đi dạo qua. Trùng Tử từ nhỏ chính là một cậu thiếu gia, sẽ ăn sẽ chơi, địa phương ảnh từng tới so với chúng tôi chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.
Trương Gia Giới.
du-lich-truong-gia-gioi
Cửu Trại Câu.
cuutraicau
“Kỳ thực, Tây Tạng cũng được.” Trùng Tử cầm hướng dẫn du lịch, “Dị vực phong tình, thời tiết lúc này vẫn không tính là quá nóng.”
“Thôi dẹp,” tôi không chút lưu tình nào cười nhạo, “Chỉ say độ cao cũng đủ cho anh ói cỡ nửa tháng, chúng ta đi chơi chứ không phải đi tìm khổ.”
Trùng Tử vò đầu ngẫm lại, gật gật đầu.
“Thế thì ra nước ngoài chơi đi,” Linh quang của Trùng Tử lóe lên, “Gần thì đi Tân Mã Thái, xa thì có thể đi châu Âu, sẽ không giống nhiều người trong nước.”
Tân Mã Thái: gọi tắt của nước Singapore, Malaysia và Thái Lan.
Trình Ý ngồi một bên lật tạp chí du lịch nghe được, cũng gật đầu, khá là tán thành, Trùng Tử rất là đắc ý, lông mày dương dương tự đắc.
“Tân Mã Thái bây giờ nóng muốn chết, hơn nữa mỗi ngày đều có chuyện.” Tôi tìm một tấm ảnh trên mạng cho Trùng Tử xem, ảnh dịch từ trên ghế sô pha xuống ngồi dưới thảm xem một chút, trầm mặc dòm một cái, ánh mắt nghiêm túc.
“Tân Mã Thái không được, không đi.” Trùng Tử bí hiểm liếc mắt nhìn Trình Ý.
Tấm hình tôi cho ảnh xem là một người chuyển giới rất xinh đẹp.
“Vậy châu Âu cũng được này, một người anh của anh đi du lịch qua không ít nước ở đó, chơi rất vui, tiếng anh đủ xài là không thành vấn đề.”
Nghĩ tới cũng thấy rất được, đúng đấy, sẽ chơi rất vui nha.
“Nhưng anh có biết xin thị thực có bao nhiêu phiền phức không, ngày kia là ngày một tháng năm, anh ngược lại biến ra cho em ba cái thị thực coi.”
Trùng Tử tiếp tục vò đầu.
Trình Ý thay đổi một quyển hướng dẫn du lịch khác, nói.
“Lúc này còn không quá nóng, đi leo núi thì như thế nào, Hoàng Sơn, Thái Sơn, Trường Bạch Sơn…” Ngón tay ổng chỉ vào một đống tranh ảnh trong sách.
“Không được!” Tôi cùng Trùng Tử hoàn toàn không tranh cãi, đồng thanh la lên, nghỉ lễ mà đi leo núi cho mệt phờ người ra, không phải là đi tìm khổ sao? Khỏi bàn, kiên quyết không muốn.
Trùng Tử lại dịch tới bên cạnh Trình Ý, rút cuốn sách trong tay anh tôi ra, Trình Ý buông tay, ôm Trùng Tử vào trong lòng, đặt đầu lên vai của ảnh.
Sau nhiều lần bàn tính không có kết quả, tôi rốt cuộc mất hết cả hứng, bắt đầu quay về cắn hạt dưa xem anime, Trùng Tử cũng ở một bên than thở “Không muốn ru rú trong nhà đâu, nhưng du lịch thì không có hi vọng”, Trình Ý là phái hành động, ổng bắt đầu tra lịch chiếu phim mấy ngày tới.
Nhưng mà, cuối cùng tụi tôi cũng không có đi ra ngoài.
Sau đó nhìn dòng người nhốn nháo trong bản tin thời sự vào ngày một tháng năm, Trùng Tử sâu sắc cảm nhận, không đi ra ngoài cũng có chỗ tốt.
. Bạn bè
Không nghĩ tới, cứu vớt ngày nghỉ của ba tụi tôi không phải là phim Mỹ, không phải là tiệc lớn đầy đồ ăn ngon, cũng không phải là manga hay anime, mà là bạn thời đại học của anh tôi.
Trình Ý lớn hơn tôi bốn tuổi, còn nhảy lớp hai lần, khi tôi lên đại học thì ổng đã là nghiên cứu sinh năm nhất, vì để tiện chăm sóc tôi, anh tôi không trọ ở trường, căn hộ không nhỏ lắm này cũng là anh tôi mua thời ổng học đại học, cách trường của hai chúng tôi rất gần.
Tuy rằng ổng không có bạn cùng phòng, nhưng nhân duyên của ổng thật sự không tồi —— chỉ giới hạn bạn nam, còn bạn nữ ổng sẽ không chọc ghẹo tới. Bình thường bọn họ cũng sẽ đi ra ngoài đánh cầu, uống rượu, thỉnh thoảng anh tôi cũng dắt tôi theo, nói là để tôi va chạm với xã hội.
Tuy rằng mỗi lần tôi đều cảm thấy phải đi làm bia chặn rượu cho ổng.
Trùng Tử lớn hơn tôi hai tuổi, nhỏ hơn hai tuổi so với Trình Ý, bọn họ quen biết nhau trong một lần hoạt động ở trường học, tình huống cụ thể sau này tôi sẽ kể rõ tường tận, người quen chung của cả hai cũng không ít, người mời ba người tụi tôi “đi nghỉ” lần này chính là một người bạn của hai ổng, tôi cũng rất quen thuộc với lão học trưởng này, họ Lý gọi là Lý Trẫm.
Cái tên bá khí trắc lậu cũng không che giấu được sự thật lão này là điểu ti nam. Trình Ý lái xe đến chỗ đó, càng chạy càng hoang vu, càng chạy càng không đúng. Cuối cùng nhìn thấy một khu biệt thự nhỏ vừa được sửa chữa lại không bao lâu, bãi cỏ trước cửa còn chưa mọc um tùm. Gió thổi phất phơ, hất lên một mảnh bụi vàng.
điểu ti: không giàu có, không đẹp trai, nghĩa trái ngược với cao phú suất.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ như nhà ở chốn thôn hoang làng vắng, chỗ nào giống nơi nghỉ lễ đâu!
“Khà khà,” Lý Trẫm mặc một cái quần cộc hoa lá hẹ đi từ trong nhà ra, nhìn thấy chúng tôi mang theo túi lớn bao nhỏ hành lý, vô cùng ngượng ngùng xoa tay, “Mau vào trong, tới thì tới chứ, mang nhiều đồ thế này làm chi thật ngại quá.”
Một cơn gió thổi qua, ngày hai tháng năm, tôi cảm thấy một trận rét run.
Cha của học trưởng Lý Trẫm là một ông trùm than đá, sợ con mình lớn lên thành một tên con ông cháu cha, ăn no dư mỡ nên lên đại học không cho lão chút đãi ngộ đặc biệt nào. Ai cũng nhìn ra được nhà lão này không phải dạng vừa, thế mà cứ mỗi cuối tháng lại thường hay vay tiền của anh tôi để ăn cơm, một mặt còn đê tiện lừa gạt tôi gọi lão là “Anh Trẫm”, o(╯□╰)o.
Vào cửa, trang trí trong phòng khách trái lại không tệ, ít nhất không phải là cái gì vàng son lộng lẫy, toàn thể vẫn là phong cách đơn giản rộng rãi. Đặt hành lý xuống, Lý Trẫm dẫn chúng tôi đi chọn phòng.
“Không tệ lắm đúng không, có nước có điện có WIFI, sân sau còn có một bể bơi nữa đó,” Lý Trẫm dẫn ba tụi tôi lên lầu hai.
Tôi & Trùng Tử: Nói lại lần nữa coi ông nội. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trình Ý: Thật muốn nhấn đầu cậu ta vào trong xi măng.
Tham quan xong cả người thấy không ổn đấy được không? Lầu một còn có thể xem là nghiêm chỉnh, lầu hai hoàn toàn chỉ quét qua một lớp sơn, trong phòng ngoại trừ giường ra thì cái quỉ gì cũng không có. Được rồi, coi như ở đây có Wifi đầy đủ, tha cho lão một cái mạng đi.
Tôi thật sự là một người rộng lượng mà.
Ý nghĩ này chỉ được duy trì vỏn vẹn cho tới lúc tham quan cái gọi là bể bơi ở sân sau.
Một cái hố đất to chà bá. (‵′)
No zuo no die why you try.
(Không làm thì không chết, sao chú cứ thích thử.)
Tôi cùng Trùng Tử bắt tay thu thập lão, anh của tôi thì thờ ơ lạnh nhạt. Cuối cùng, Lý Trẫm mang theo vệt đỏ trên mặt do bị tôi nhéo thành thật khai báo.
Mục đích lần này mời anh tôi cùng với Trùng Tử (tôi là hàng tặng kèm) lại đây, chủ yếu là để —— giúp đỡ thiết kế trang trí nhà. Lý Trẫm muốn đem căn nhà đang ở này biến thành nhà mẫu, sau đó chỉnh sửa các căn nhà khác tốt hơn để bán, nhờ vả anh tôi và Trùng Tử là có thể yên tâm vì hai người họ giỏi, quan trọng nhất là không tốn tiền…
Chúng tôi ở trong khu biệt thự chim không thèm ị này ba ngày, ngoại trừ bốn người chúng tôi ra thì ngay cả bóng ma bóng quỷ cũng chẳng có. Ngày thứ nhất còn có thể ăn chút rau xào, ngày thứ hai hết đồ ăn, gọi điện đặt KXC thì người ta không chịu giao lại đây, phải lên mạng đặt mì gói, nhờ chuyển phát nhanh đưa tới để cầm cự. Qua ba ngày, chúng tôi không thèm để ý đến Lý Trẫm gào khóc thảm thiết giữ tụi tôi lại, quyết đoán trở về nhà mình, nhìn một bàn đầy sủi cảo đông lạnh mà lệ rơi đầy mặt.
Kỳ nghỉ cứ như vậy trôi qua, còn không bằng đi du lịch nhìn đầu người.
. Hình nền
Tính cách ba người chúng tôi tuyệt đối không giống nhau, hình nền điện thoại di động và laptop cũng không giống.
Hình nền của Trình Ý luân phiên là các công trình kiến trúc trên thế giới và ảnh ba người chúng tôi chụp chung, tuần hoàn ba ngày đổi một lần.
Của Trùng Tử là ảnh phim theo phong cách quỷ dị hoặc hình anh ấy chụp chung với Trình Ý, cũng có lúc ảnh lấy hình mình tự sướng làm hình nền (đậu, không để hình chụp chung với em chồng tôi đây).
Còn của tôi là hình nền nhân vật mấy bộ anime đang nổi, hoặc hình mấy bé mèo đáng yêu. Tôi rất muốn nuôi một con mèo, nhưng rất tiếc anh tôi bị dị ứng với lông vật nuôi.
Có điều tôi dám cá, trong album ảnh của mỗi người chúng tôi nhất định đều có một tấm hình, đó là vào mùa đông chúng tôi xuống lầu chơi ném tuyết, anh tôi và Trùng Tử dựa lưng vào nhau, tôi ngồm xổm trước mặt bọn họ, giơ điện thoại lên chụp.
Một tấm ảnh chụp rất đẹp, bây giờ đã được phóng to treo trong phòng khách, trong hình mỗi người đều thật vui vẻ, ngay cả Trình Ý cũng cười lộ ra một chút hàm răng.
Đó là năm đầu tiên chúng tôi cùng nhau trải qua, là một phần ký ức muốn vĩnh viễn bảo lưu lại.
. Xưng hô
Tôi chưa từng nói qua chúng tôi thường xưng hô như thế nào với nhau.
Ồ, hình như chưa nói nha.
Tôi bình thường gọi anh tôi là “Anh” hoặc “Anh hai”, cái gì cũng gọi, sốt ruột bực mình thì trực tiếp gọi tên Trình Ý.
Trùng Tử gọi tôi là Trình Nặc, có chuyện cần nhờ vả (như lười không muốn làm cơm) thì gọi tôi là “Đại mụi” (mang theo vị Đông Bắc nồng nặc), gọi anh tôi là Trình Ý, thỉnh thoảng tôi nghe thấy ảnh làm nũng thì gọi “A Ý à” hay “Ông xã ơi” gì đó.
–|||
Đến Trình Ý, bình thường ổng sẽ gọi tên tôi, tôi nhớ khi còn bé ổng gọi tôi là Nặc Nặc, có lẽ cảm thấy một người đàn ông phát âm cái này hơi kỳ quái nên ổng không tiếp tục gọi như thế nữa, nhưng mà ổng gọi Trùng Tử là… Lượng Lượng (vậy thì không cảm thấy kỳ quái ha!).
Mỗi ngày Lượng Lượng dài, Lượng Lượng ngắn… Cho em xin chút tự trọng coi. (‵o′) 凸
. Hôn môi
Ngày hôm nay Trình Ý thức dậy rất muộn, chỉ kịp nhét hai mảnh bánh mì nướng vào trong miệng rồi ra cửa, trưa hôm nay tôi không có chuyện gì, chỉ ở nhà tra tư liệu.
Trùng Tử thức dậy càng muộn hơn, hơn chín giờ mới tỉnh, một tay vịn eo, một tay che miệng ngáp.
Quỷ đều biết hai ổng làm cái gì, điểm đỏ trên cổ từng mảng, quả thật như bệnh viêm da.
Trùng Tử nhìn thấy ánh mắt thiệt (thô) kinh (bỉ) ngạc của tôi, còn giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng.
Cũng đã quen rồi được không, sau khi Trùng Tử chuyển đến được một tháng, tôi tình cờ liếc thấy thông qua khe cửa phòng ngủ không đóng kỹ của hai ổng —— ông anh đứng (muộn) đắn (tao) từ bé đến lớn của tôi ôm Trùng Tử vào trong ngực mà hôn môi kịch liệt, tiếp theo nhào tới trên giường… Một trận âm thanh đầy ái muội.
Hình ảnh kia quá mỹ, tôi không dám nhìn thẳng.
Sau đó cứ như vậy thấy nhiều, hai người bọn họ ở nhà cũng không kiêng kỵ tôi, ôm một hồi rồi hôn một chút bla bla.
Có lần tôi hỏi Trùng Tử, lúc mấy anh KISS, chẳng lẽ anh cần phải kê chân hả?
Ảnh lập tức xù lông.
Tôi thừa nhận là tôi cố ý, này thì show ân ái.