Edit: Mimi – Beta: Chi
“Đậu má! Ai làm cái trò khỉ này vậy?” Phương Trác nhìn một trận náo loạn ở dưới lầu, toàn thân đều rơi vào u mê mờ mịt, “Đứa nào muốn gây khó dễ em kiểu này, hả?”
“Nếu anh không nhìn lầm, hình như kia là tác phẩm của Tiết đại minh tinh?”
“Đầu óc hắn bị nước vào à?” Sắc mặt Phương Trác nhất thời sa sầm xuống, cậu đang bận mở rộng thị trường mới, thế mà thằng cha Tiết Lâm kia lại chán sống mà nhảy ra ngáng đường cậu? Rốt cuộc họ Tiết có biết gần đây không khí ở thủ đô căng thẳng lắm không, hắn gióng trống khua chiêng đưa siêu xe tới cửa công ty là có ý gì? Ngại cuộc sống quá dài và êm ả có phải không?
Càng nghĩ càng bực, Phương Trác đen mặt đi ra khỏi phòng. Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, không biết cậu định làm gì. Ngay sau đó, một chậu nước lạnh bị hắt ra từ cửa sổ phòng vệ sinh.
“A a a! Trên lầu làm gì đó?” Hoa tươi chất trên xe bị nước hắt vào, quần chúng vây xem dĩ nhiên cũng lĩnh đủ, bọn họ luống cuống tay chân nhảy ra khu vực xung quanh, bất mãn nhìn lên trên tầng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi cho tôi!”
“A, kia chẳng phải là Giám đốc Phương của Beauty Online sao?” Có người nhận ra Phương Trác, lập tức xúm lại thì thầm với nhau.
“Tiểu Trác, thích không?… Tiểu Trác, Phương Trác, chẳng lẽ xe hoa này là để tặng cho Giám đốc Phương hả?” Tuy bị hắt nước vào người, thế nhưng quần chúng nhân dân vẫn nhiệt tình hóng hớt, chờ khi thân ảnh Phương Trác biến mất sau khung cửa sổ, tiếng thảo luận bên dưới lại càng rộn rã hơn.
“Phiền phức.” Hạng Viễn nhìn một màn huyên náo nhộn nhạo ở dưới lầu, không khỏi lắc đầu cảm thán.
“Phiền cái gì?” Phương Trác đen mặt đi đến, thấy nhóm nhân viên vẫn đang tụ tập trong phòng họp xem náo nhiệt, nhịn không được phất phất tay, “Không họp hành gì nữa, giải tán đi.”
Đám nhân viên thấy người kia nổi giận thật sự, vội vàng che miệng, nhịn cười rời đi. Phương Trác tức không chỗ trút, rút điện thoại di động ra hùng hổ bấm một dãy số. Tín hiệu vừa mới vang lên, đầu dây bên kia gần như lập tức nhận điện.
“Tiểu Trác?” Thanh âm Tiết Lâm thực ôn nhu, trầm thấp lại mơ hồ lộ ra một chút khàn khàn.
“Họ Tiết, anh làm cái méo gì vậy?” Phương Trác vừa thở phì phì vừa nói, “Anh còn muốn hại tôi biến thành trò cười của cả cái thủ đô này hay sao?”
“Tiểu Trác, đừng nóng giận, cậu nghe tôi nói đã…”
“Nghe cái con khỉ! Nhanh mang cái xe kia của anh về!”
“Được, tôi sẽ bảo người lái đi.” Ngoài dự kiến của Phương Trác, lần này dễ thương lượng vô cùng, vốn đang đầy một bụng tức chỉ muốn bùng nổ ra, nhưng thấy Tiết Lâm xuống nước, cậu lại có chút chẳng biết phải làm sao.
“À mà, hôm nay anh làm sao vậy?” Vốn định cãi một trận rồi tan rã trong không vui, nhưng trước thái độ bất thường của Tiết Lâm, Phương Trác lại không làm căng được.
“Chiều nay tôi lên máy bay trở về H quốc, có khả năng sẽ không thể gặp cậu một thời gian.”
“Vì sao?” Bình thường người này dính chặt lấy mình, cho dù không trực tiếp gặp mặt cũng gọi video call tán gẫu linh tinh, hiện tại đột nhiên muốn phân rõ giới hạn với mình, là thế nào đây?
“Ừm…” Nói tới đây, thanh âm của Tiết Lâm lộ ra thật nhiều bất đắc dĩ, “Chuyện hôm nay đã khiến cậu khó xử rồi, phải không?”
“Biết thế mà anh còn làm!”
Tiết Lâm cười khổ: “Tôi cũng không muốn, nhưng gần đây tin đồn dấy lên nhiều lắm, hơn nữa, Ninh Vân Trạch lại từng bước ép sát, tôi không làm chút chuyện khác người chọc giận cậu cũng không được.”
“Ninh Vân Trạch? Hắn lại muốn giở trò gì?”
“Không việc gì, sẽ không liên lụy đến cậu đâu,” Tiết Lâm trấn an, “Hắn muốn tôi lợi dụng cậu làm chút chuyện, nhưng tôi không đồng ý.”
“Anh không sao đấy chứ?” Phương Trác lo lắng hỏi.
“Không, chiều nay tôi về H quốc rồi, hắn cũng chẳng làm gì tôi được.” Nói tới đây, thanh âm Tiết Lâm lại nhẹ hơn vài phần, “Tiểu Trác, tôi có một dự cảm, sóng to gió lớn hơn nữa đã sắp tới rồi.”
“Ừm,” Phương Trác gật gật đầu, tựa người vào cửa sổ, “Tôi đã chuẩn bị tâm lý.” Thân là người của Phương gia, sao cậu có thể không rõ hậu quả khi Ninh gia cùng Diệp gia đối chọi. Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, không cách nào trốn tránh được.
“Tôi để lại vài nhân thủ ở kinh đô, đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, sẽ có người đón cậu.”
“Không cần, sự tình không be bét đến vậy đâu.”
“Tiểu Trác, đừng khiến tôi lo lắng, sở dĩ tôi đến H quốc phát triển sự nghiệp, cũng vì phòng bị cho ngày hôm nay.”
“Anh đừng nói như thể mình vĩ đại lắm vậy, tôi căn bản không đồng ý qua lại với anh.”
“Được được được, là tôi tự đa tình,” Có lẽ vì biệt ly sắp đến nên thanh âm Tiết Lâm ôn nhu mềm mại vô cùng, “Tôi biết khi mới bắt đầu chúng ta thực không thoải mái, tôi cũng đã làm rất nhiều chuyện khiến cậu không vui, nhưng có thể nào…” Hắn dừng một chút, mới gian nan nói tiếp, “Chờ khi cơn bão tố này qua đi, hãy cho tôi một cơ hội nữa, được không?”
Phương Trác do dự, thật lâu cũng không nói một lời nào.
“Im lặng coi như là đồng ý!” Tiết Lâm cố gắng tranh thủ cho mình một cơ hội, “Tiểu Trác, tôi phải ra sân bay rồi, chiếc xe kia cậu không cần để ý, chờ trò cười này qua đi, tự nhiên sẽ có người lái nó trở về.”
Cuộc gọi kết thúc, Phương Trác tựa đầu vào cửa sổ, thật lâu không có động tĩnh gì.
“Tiểu Phương?” Khi bọn họ nói chuyện điện thoại, Hạng Viễn tự giác tránh đi, chờ khi nghe thấy trong phòng không còn tiếng động nữa mới lo lắng đi vào.
“Phương Trác?” Phương Trác không có phản ứng, Hạng Viễn gọi lớn tiếng hơn.
“A?” Phương Trác lấy lại tinh thần, ngây ngây ngốc ngốc nhìn Hạng Viễn, “Làm sao vậy?”
“Nói chuyện điện thoại xong rồi à? Tiết Lâm bảo gì?”
“Hắn nói chuyện này là hắn cố ý làm ra.”
“Cái gì?” Hạng Viễn trố mắt, “Hắn điên à?”
“Không điên,” Phương Trác miễn cưỡng cười cười, “Hắn phải về H quốc.”
“Về H quốc?” Hạng Viễn càng cảm thấy kỳ quái hơn, “Trước kia hắn đến C quốc chẳng phải đều chạy đến tìm mày sao? Thế quái nào lần này không tới, lại còn làm ra cái chuyện thiếu đạo đức như vậy hở?”
“Nội tình thì không rõ lắm, nhưng hắn nói Ninh Vân Trạch âm thầm động thủ đằng sau.”
“Ninh Vân Trạch?” Hạng Viễn nhíu mày, “Đúng rồi, bọn họ vốn có liên hệ với nhau mà.”
Vừa nghĩ tới Ninh gia, tâm tình của hai người đều có chút trầm trọng, thế cục ở kinh đô đang ngày một khẩn trương, tuy mọi người không nói ra, song ai cũng cũng biết, trận quyết đấu cuối cùng đã cận kề ngay trước mặt rồi.
Chuyện có người tặng siêu xe cho Giám đốc Phương của Beauty Online chắc chắn không giấu được quần chúng thích xem náo nhiệt, chậu nước của Phương Trác vừa được hắt xuống, video và ảnh chụp đã lan tràn khắp mạng internet rồi.
“Đờ mờ, cái xe ngon như vậy mà Giám đốc Phương còn hắt nước, quả nhiên là có tiền thì tùy hứng mà!”
“Đại thần lầu trên phổ cập kiến thức chút đi, cái xe kia giá bao nhiêu vậy?”
“Tiểu Trác… Cách gọi này, không phải là điện hạ nhà chúng ta đấy chứ?”
Vốn dĩ tặng xe là một chuyện vô cùng lãng mạn, nhưng vì đương sự không chút lưu tình từ chối cho nên đã thành tin tức giật gân. Nhóm fan với sức mạnh phi thường cường đại nhanh chóng nắm được thông tin người tặng xe chính là Sean đại minh tinh. Tuy nhiên hành động tuyệt vời ấy lại bị CEO Phương vô tình cự tuyệt.
“A a a, họ Phương nghĩ mình là ai, điện hạ của chúng ta hao tâm tổn trí lấy lòng hắn như vậy, hắn lại hắt nước lạnh vào, thật là quá đáng!”
“Sean điện hạ đáng thương quá đuyyyyyy… Hu hu hu…”
“Không phải chỉ là chủ một cái công ty online cùi bắp thôi sao? Tinh tướng cái gì!”
“Mọi người đừng nóng, loại chuyện này vốn là anh tình tôi nguyện, cho dù Sean điện hạ có thích hơn thế nữa, nhưng Giám đốc Phương không đồng ý thì cũng vô ích mà thôi!”
“Hừ, trước đó điện hạ nhà chúng ta còn làm người phát ngôn miễn phí cho hắn đấy, vừa xong việc đã muốn rút chym về, đẹp mặt ghê!”
“(⊙o⊙)… Lầu trên, lời này của thím mang nhiều ý nghĩa sâu xa quá! Vóc dáng với diện mạo của điện hạ nhà chúng ta như thế, làm thụ tđn đượccccccccccccccc?”
“Điện hạ phải là công!”
“Điện hạ công +!”
Bởi vì lo thần tượng của mình phải chịu thiệt, fan của Sean đồng loạt nổ tung, từng đợt sóng liên tiếp đánh tới weibo của Phương Trác và trang web Beauty Online, khiến cho hệ thống mạng công ty cũng phải tê liệt.
“Mày chọc trúng tổ ong rồi đấy.” Hạng Viễn nhìn đủ loại tin nhắn trên trang web, đầu óc cũng trở nên mơ màng.
“Không có việc gì, fan sục sôi cũng chỉ vài ngày thôi, spam tin nhắn và bình luận cũng tốt, vừa vặn cho chúng ta tăng độ hot.” Phương Trác suy nghĩ rất thoáng, lấy điện thoại ra nhìn một đống @ rồi dứt khoát thoát weibo, chẳng thèm quan tâm nữa.
Nhận thấy mấy hôm nay cảm xúc của cậu ta trùng xuống, Hạng Viễn chủ động chia sẻ công việc, để người anh em thân thiết của mình có thời gian nghỉ ngơi. Tuy quan hệ giữa Phương Trác và Tiết Lâm chưa phát triển thành tình lữ, nhưng thông qua chuyện lần này rõ ràng có thể nhìn ra, trong lòng Tiết Lâm thực sự có Phương Trác, chỉ là hắn vẫn luôn không thể hoàn toàn chinh phục người kia.
“Ầy…” Hạng Viễn thở dài, chuyển rời tầm mắt sang chiến trường của đám fan một lần nữa, song, kỳ quái chính là, đống bình luận ác mồm ác miệng vừa rồi còn bùng nổ như sóng triều đang dần dần giảm xuống.
“Sao thế nhỉ?” Cậu cảm thấy khó hiểu cực kỳ, nhấc máy gọi điện cho bộ phận kỹ thuật để tìm hiểu.
“Giám đốc Hạng, xin chào.”
“Hình như bình luận đang giảm đi?”
“Đúng.”
“Nguyên nhân là gì?”
“Nếu chúng tôi đoán không làm thì nguyên nhân chính là – weibo vừa xuất hiện tin tức Sean có người yêu mới.”
“Sean có người yêu mới?” Hạng Viễn ngắt điện thoại, vẻ mặt u mê mờ mịt, chẳng phải thằng cha kia vừa mới phân rõ giới hạn để bảo vệ Phương Trác hay sao? Thế quái nào đã có người yêu mới nhanh như vậy hở?
“Anh nói gì?” Phương Trác đang đong đầy tâm sự, nghe Hạng Viễn báo tin, cũng mụ mị cả đầu.
“Chẳng biết Tiết Lâm thông minh hay là ngu xuẩn nữa, thôi thì cũng coi như dốc lòng dốc sức dốc hết tâm tư đi.” Nghĩ đến việc bình luận ác ý giảm đi, Hạng Viễn tức thì tỉnh ngộ, có lẽ Sean đang tung hỏa mù vì muốn đám fan di dời sự chú ý thôi. Chẳng qua vừa mới tỏ tình bất thành cùng Phương Trác hắn đã lại náo loạn thành như vậy, Hạng Viễn thực sự có chút dở khóc dở cười.
“Lại là Jenny à, lần trước hắn đã nói không quen với cô ta mà! Sao người mới lại khó tin đến vậy.”
“Ai biết…” Phương Trác bĩu môi, kiểu gì cũng không chịu thừa nhận trong lòng đang dấy lên một cảm giác vô cùng khó chịu. Đúng vào lúc ấy, tên “quỷ đáng ghét” Tiết Lâm lại gửi một tin nhắn sang: “Đừng lo, chuyện đám fan tôi sẽ giải quyết.”