Edit: Mimi – Beta: Chi
Tin Ninh Vân Trạch trở về khiến Hạng Viễn chấn động không ít, bất kể như thế nào, cậu cũng không muốn trở thành thù địch với đối phương như kiếp trước.
Thông qua đống tư liệu ở chỗ Tam gia, Hạng Viễn biết mấy năm nay Ninh Vân Trạch xây dựng căn cơ rất tốt, chí ít nhất người ta tích lũy được khá nhiều tiền bạc, còn tạo được tiếng tăm không nhỏ trên thị trường tài chính nước ngoài.
“Kỳ thực hắn mới là kẻ chiến thắng số mệnh chân chính đi.” Nhìn vào gương mặt tái nhợt lại lộ ra rất nhiều khí chất tinh anh của Ninh Vân Trạch, Hạng Viễn hâm mộ mà chép miệng ngợi khen.
“Em nói gì?” Tam gia đang ngồi trên ghế suy nghĩ chuyện công việc, nghe được tiếng lẩm bẩm rất khẽ của người kia, phiền muộn in hằn giữa hai đầu lông mày nhíu chặt dần dần biến mất, thay vào đó là một nét cười.
“Không có gì,” Hạng Viễn chỉ vào tư liệu trên tay, oán giận, “Anh nói xem, cũng là con người mà tại sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?” Cậu cùng Phương Trác vận dụng tất cả bản lĩnh mới chật vật xây dựng được một cái công ty nho nhỏ, nhưng Ninh Vân Trạch kia, dường như chẳng hề lộ diện, thế nhưng đã có gia tài trăm tỷ rồi. Rốt cuộc là hắn làm thế quái nào vậy?
“So với hắn làm gì?” Tam gia liếc mắt nhìn vào tư liệu, lại kéo Hạng Viễn qua, trấn an, “Hắn là hắn, em là em, có gì tương đồng để mà so sánh?”
“Nhưng em và hắn đều là…” Hạng Viễn ngượng miệng không thốt ra nổi hai tiếng ‘trọng sinh’, chỉ xấu hổ nhìn Tam gia, trông mong đối phương có thể hiểu được.
Đương nhiên Tam gia không làm khó cậu, hắn cười cười, nhéo chóp mũi của Hạng Viễn, “Có cùng một trải nghiệm thì sao? Em cho rằng tại sao hắn lại kiếm được tiền dễ dàng như vậy?” Về cơ bản, Ninh Vân Trạch phải có Ninh gia làm chỗ dựa sau lưng, nếu không một con ma ốm đơn thương độc mã ra ngoài lăn lộn, sao có thế kiến được gia tài bạc tỷ chứ.
Hơn nữa theo con mắt của Tam gia, Ninh Vân Trạch trở về ngay tại thời điểm này cũng không phải một việc làm sáng suốt, nhưng nếu đã là chuyện riêng của nhà họ Ninh, hắn chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.
“Anh nói xem, lần này trở về liệu hắn có tới tìm em để báo thù không?” Chuyện trọng sinh Tam gia và Hạng Viễn đều ngầm hiểu trong lòng, song vì để ý mặt mũi đứa nhỏ nhà mình, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nói thẳng. Tuy nhiên, nếu là chuyện cả hai đều biết, vậy thảo luận cũng bớt cố kỵ hơn.
“Oan có đầu nợ có chủ, kẻ đầu sỏ đẩy hắn vào bước đường cùng không phải em, đừng sợ.” Tam gia ôm lấy Hạng Viễn, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
“Nhưng chung quy em vẫn cảm thấy, nếu không phải vì em, có lẽ hắn sẽ sống thêm được vài năm.”
“Không phải em thì cũng là người khác, mấu chốt nằm ở tâm tư bất chính của Ninh gia.” Vứt bỏ tính mệnh máu mủ ruột già để đổi lấy tiền đồ, gia tộc bạc tình như vậy, cũng thật là hiếm thấy.
Đúng như những gì Tam gia dự đoán, mặc dù chuyện Ninh Vân Trạch trở về khiến giai cấp thượng tầng có nhiều nghị luận, nhưng cũng chỉ nhắm vào một mình Ninh tiểu thiếu gia thôi, chứ những lời đồn đại nhắm vào Diệp gia hoặc cá nhân Hạng Viễn, trên cơ bản là không hề có.
“Chẳng lẽ Ninh Vân Trạch thật sự nghĩ thông à?” Mãi cho đến khi bước vào văn phòng, Hạng Viễn vẫn có chút bất an.
“Anh, anh đang nói gì đấy?” Nghe ông anh mình lẩm bà lẩm bẩm, Phương Trác hiếu kỳ hỏi.
“Không có việc gì,” Hạng Viễn lắc lắc đầu, sau khi ngồi vào bàn làm việc lại hỏi, “Tháng trước thành tích công ty cũng không tệ, mày có ý tưởng gì mới không?”
“Ý tưởng?” Phương Trác hoàn toàn mờ mịt, “Ý tưởng gì?”
“Thì ý tưởng mở rộng tiêu thụ chứ cái gì,” Hạng Viễn thấy Phương Trác lộ ra một vẻ biếng nhác không có chí tiến thủ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gõ gõ đầu cậu ta, “Hiện tại trang web mỹ phẩm buôn bán không tồi, mày có hứng thú phát triển mảng mẹ và bé không?”
“Tài chính của chúng ta có dư dả không? Có khả năng đồng thời duy trì hai bên không thế?”
“Hiện tại tài chính vẫn đủ, thế nhưng nếu muốn xông vào mặt trận mới thì phải đầu tư thêm.” Hạng Viễn luôn cẩn thận với việc kinh doanh, cho nên Beauty Online cũng không được hoạch định quá lâu dài. Ban đầu bọn họ xác định tiêu chí công ty là nhỏ mà tinh tế, kiên trì cung cấp sản phẩm chính hãng trăm phần trăm, vì thế tốc độ thu hồi vốn cực kỳ nhanh.
Có luồng lưu thông tiền mặt làm đảm bảo, sự tình càng phát triển lại càng thuận lợi hơn, song việc bắt tay vào tấn công thị trường mẹ và bé vẫn là một thử thách mới, tiền vốn ban đầu khá lớn, Hạng Viễn tìm Phương Trác đến, chính là để thương lượng vấn đề này.
“Em nhớ chúng ta mới làm nghiên cứu thị trường vào tháng trước mà? Tháng này đã lập tức khai thác rồi sao?”
“Thời cơ không đợi người đâu,” Hạng Viễn gục đầu xuống bàn, nhỏ giọng nói, “Hơn nữa anh nắm được một tin tức nội bộ, sang năm nhà nước sẽ xóa bỏ hạn chế sinh con.”
“Nhanh thế?” Phương Trác cũng nghe một ít tin đồn, nhưng có chắc chắn hay không thì còn chưa biết, hơn nữa sinh con đẻ cái chẳng liên quan gì đến cậu, nên dù có nghe cũng chỉ như gió thoảng qua tai.
“Thế nào? Có làm không?” Hạng Viễn khoanh tay trước ngực, nhíu mày hỏi người kia.
“Có cơ hội làm ăn mà không nắm bắt thì đúng là thằng ngốc,” Phương Trác đứng lên vỗ mạnh tay một cái, “Làm!”
“Được, vậy vậy mày đi liên hệ nguồn sữa, anh nghĩ biện pháp dự trù tiền.”
Phương Trác gật gật đầu, vừa định ra ngoài lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, do dự lên tiếng, “À, anh ơi…”
“Có việc gì?” Hạng Viễn ngẩng đầu, hỏi.
“Có chuyện này, không biết em có nên nói với anh không.”
“Sao tự nhiên mày khách sáo với anh quá vậy?” Hạng Viễn bật cười, “Nói đi.”
“Chẳng là… Bá Tường muốn hẹn chúng ta ăn một bữa cơm.”
“Bá Tường?” Hạng Viễn ngẩn ra, khó hiểu hỏi, “Hẹn chúng ta?”
“Ừm.” Phương Trác gật gật đầu, cường điệu, “Em thấy chủ yếu là hắn muốn hẹn anh.”
“Chẳng phải Tiêu Nhạc Hằng đã sớm về nông thôn rồi à? Hắn tìm anh làm gì?” Nhắc đến Bá Tường, Hạng Viễn lại không khỏi nhớ đến Ninh Vân Trạch vẫn luôn ẩn mình sau lưng hắn. Hiện tại cậu rất nhát gan, sợ mình lại ngu ngốc bị người khác tính kế như kiếp trước.
“Em cũng không biết, hắn chỉ bảo em chuyển lời với anh thôi.”
“Không đi.” Hạng Viễn quyết đoán cự tuyệt, thời điểm trước mắt không khí ở giới thượng tầng khẩn trương chưa từng có, cậu không muốn dính dáng với Bá Tường về bất cứ phương diện nào.
“Được rồi, em sẽ nói lại với hắn.”
Phương Trác vừa đi ra ngoài, tâm tình Hạng Viễn lập tức trùng xuống ngay, rõ ràng cậu đã chủ động né tránh rắc rối, vì sao đám người kia còn cố tình xuất hiện trước mặt vậy? Nghĩ đến hai năm đau khổ cuối cùng của kiếp trước, Hạng Viễn lặng lẽ thở dài. Sau khi cởi bỏ khúc mắc với Tam gia, cậu đã không bận lòng nữa, thế nhưng chỉ cần có thể, cậu thực không muốn giẫm vào vết xe đổ ngày xưa.
Hạng Viễn biết mình không thông minh, không có bản lĩnh tính toán trước sau như đám người Ninh Vân Trạch, cho nên khi đối thủ chính thức xuất chiêu, chỉ có thể lựa chọn trốn biệt đi.
Chẳng qua, một khi có người cố tình tiếp cận, đúng là muốn tránh cũng không tránh được.
Ngày hôm ấy, Hạng Viễn và Phương Trác cùng nhau tham dự một bữa tiệc, vì bọn họ dự định sẽ lấn sân sang thị trường mẹ và bé, nên việc xã giao với các đơn vị cung cấp là rất cần. Tuy Phương Trác là CEO kiêm đại biểu đối ngoại của Beauty Online, nhưng Hạng Viễn cũng không thể cứ luôn né tránh ở sau màn được, thời điểm tiếp xúc với một vài nhân vật trọng yếu, sự xuất hiện của cậu sẽ bày tỏ được thành ý muốn hợp tác của công ty.
Chỉ là từ khi biết Bá Tường muốn gặp mình, mỗi khi ra khỏi nhà Hạng Viễn đều đề cao cảnh giác. Đành chịu thôi, cậu đích thực không có tiền đồ như vậy đấy. Nếu không phải lần này là vạn bất đắc dĩ, Hạng Viễn còn muốn tiếp tục duy trì cuộc sống một ngày chỉ tới tới lui lui giữa nhà và văn phòng.
“Một Bá Tường thôi, không cần phải khẩn trương như thế.” Sau khi Tam gia biết nguyên nhân cậu làm ổ ở nhà, dở khóc dở cười khuyên nhủ, “Không có việc gì, hắn cũng chẳng khuấy được sóng to gió lớn gì đâu.”
“Hừ, anh đối phó với hắn không thành vấn đề, nhưng em thì sao?” Hạng Viễn không phải kẻ chẳng biết vị trí của mình.
“Được rồi, được rồi, nếu em lo lắng như vậy, anh sẽ bảo Chương Cần đi cũng em, được không?” Chương Cần là trợ lý đặc biệt của Tam gia, thông minh lại tinh tế, có người này đi theo, chắc chắn Hạng Viễn sẽ không mắc phải sai sót gì.
“Không cần.” Từ khi biết Ninh Vân Trạch trở về, sợi dây thần kinh của Hạng Viễn vẫn luôn căng như dây đàn vậy, nhưng khẩn trương thì khẩn trương, cậu cũng không đến nỗi chẳng biết nặng nhẹ. Chương Cần là trợ thủ đắc lực của Tam gia, chỉ có đi theo Tam gia mới có thể phát huy bản lĩnh tối đa được.
“Chỉ cho hắn theo em tham gia một bữa tiệc thôi, không phải tặng cho em hẳn.” Tam gia cười cười, giải thích.
“Rồi, cứ vậy đi.” Quan tâm chăm sóc của người yêu, Hạng Viễn sẽ không cự tuyệt, ngộ nhỡ trên đường gặp phải chuyện gì, ít ra còn có Chương Cần cứu giá, nhỉ? “Có thể bảo hắn lặng lẽ đi theo em không?”
“Có thể.” Tam gia luôn dung túng Hạng Viễn, huống hồ hắn biết gần đây tâm tình đứa nhỏ thực không yên, vì thế cho nên bất kể Hạng Viễn có yêu cầu gì, Tam gia cũng sẽ không từ chối.
Hạng Viễn nói với Chương Cần vài câu, sau đó mang theo Phương Trác tiến vào hội trường.
Biết Chương Cần sẽ dùng cách riêng của mình để đi vào, cuối cùng Hạng Viễn có thể thả lỏng tâm tình một chút, Sau khi chào hỏi vài nhà cung cấp định hợp tác, cậu cũng từ từ khôi phục dĩ phong thái xã giao tiêu chuẩn thường ngày, nâng ly rượu chuyện trò vui vẻ với người xung quanh.
“Anh, Bá Tường đến.” Sau khi Hạng Viễn từ chối gặp Bá Tường, Phương Trác liền đề cao cảnh giác, lúc này lại thấy hắn nhanh chân bước vào hội trường buổi tiệc, vì thế vội vã báo với Hạng Viễn một câu.
“Hắn đến làm chi?”
“Ai mà biết được,” Phương Trác nhún vai, “Chắc không phải vì anh đấy chứ?”
Hạng Viễn nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc. Những đại thiếu gia giống như bọn họ, một khi bị người từ chối lẽ ra phải thấy mất mặt cực kỳ, thái độ né tránh của Hạng Viễn đã rất rõ ràng, song tại sao Bá Tường vẫn mò tới đây. Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
“Không cần để ý đến hắn.” Hạng Viễn lắc đầu, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.
Hạng Viễn quyết định lặng lẽ theo dõi sự việc, thời gian trôi qua, tâm tình cậu cũng từ từ ổn định lại. Có Phương Trác và Chương Cần ở đây, Hạng Viễn cũng vơi đi vài phần lo lắng, huống hồ tình huống kiếp này đã khác kiếp trước rất nhiều, cậu không muốn nhìn gà hóa cuốc, tự mình dọa mình để cho đối thủ cười chê.
Bởi vì càng ngày càng trấn định, cho nên biểu hiện của Hạng Viễn rất tốt, trên cơ bản đã hoàn thành mục đích dự tiệc ban đầu.
Thời điểm nhận được tín hiệu nên ra về mà Chương Cần phát, Hạng Viễn kéo Phương Trác đi tạm biệt chủ tiệc và các khách quan, sau mới vừa cười vừa nói đi ra ngoài.
“Hạng thiếu, sớm như vậy đã chuẩn bị về nhà rồi sao?” Đằng sau chậu cây cảnh lớn truyền tới một tiếng cười.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương, Hạng Viễn bỗng ngẩn ra, chậm chạp dừng bước lại, “Bá thiếu?”
Bá Tường nhếch miệng một cái, bước ra, “Hạng đại thiếu gia thật sự là quý nhân bận trăm công nghìn việc, tôi hẹn vài lần nhưng vẫn chẳng thành công. Ầy, thật không biết thằng em này đã làm chuyện gì sai mà lại khiến Hạng thiếu chán ghét đến như vậy.”
Bị người chế nhạo, sắc mặt Hạng Viễn có phần nhục nhã, “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Không có việc thì không thể hẹn cậu uống vài ly rượu hay sao?”
“Bá Tường, chúng ta đừng vòng vo nữa, anh là bạn của Ninh Vân Trạch, anh cảm thấy chúng ta còn có thể hòa bình nói chuyện với nhau sao?”
“Sao không?” Bá Tường nở một nụ cười ngập đầy tà khí, tiến lên phía trước một bước, ghé sát vào tai Hạng Viễn, nhẹ giọng hỏi, “Không cân nhắc chuyện hợp tác với chúng tôi à?”