Edit: Mimi – Beta: Chi
Thế mà còn có tay săn lùng ngôi sao tới tìm mình, Hạng Viễn cảm thấy có chút buồn cười. Cậu không hề liếc mắt nhìn gã sơmi hoa lấy một cái, tiện tay đẩy danh thiếp trở về, tiếp tục cúi đầu làm việc.
“Chàng trai à, cậu làm ở quán cà phê này thì một tháng kiếm được bao nhiêu? Chỉ sợ ngay cả cái điện thoại di động ngon ngon chút cũng không mua nổi nhỉ?” Bị đối phương phớt lờ, sơmi hoa lại ghé vào quầy bar dụ dỗ, “Cậu biết Tinh Vũ Entertainment chứ? Đó là công ty giải trí hàng đầu quốc nội, những sao lớn như Lý Thiên vương, Lương Thiên hậu, hoặc nhóm nhạc SKY mới nổi gần đây đều là những minh tinh do Tinh Vũ một tay đào tạo ra.”
Hạng Viễn không có chút khái niệm nào đối với nền giải trí trong nước, hơn nữa căn cứ vào thân phận của cậu, đừng nói đi làm minh tinh, cho dù là bao một tiểu minh tinh thì nhất định cũng sẽ bị đám người trong giới chê cười.
Sau khi trọng sinh thì chẳng cần phải nói, kể cả kiếp trước khi còn quay cuồng trong giới công tử bột ở chốn kinh kỳ, cậu cũng chưa từng nghe nói một đại thiếu có thân phận chân chính nào lại chạy đi tìm tiểu minh tinh. Dù sao thì minh tinh cũng rất bắt sáng, đối với đám thiếu gia mà nói, lui tới cùng đám người này chẳng những không có thể diện, mà còn đồng nghĩa với việc tự chuốc phiền toái vào thân.
Hạng Viễn không xen vào việc người khác qua lại với minh tinh, song bản thân cậu khẳng định là không được. Tam gia hành xử ẩn nhẫn kín đáo, cho dù trước kia cậu hoành hành ngang ngược khắp thủ đô thì các mối quan hệ cũng chỉ luẩn quẩn trong một phạm vi nhỏ hẹp. Tuy rằng hiện tại xã hội đề cao bình đẳng giữa mọi người, thế nhưng không thể phủ nhận sự phân chia giai cấp vẫn luôn tồn tại.
Vòng quan hệ của Hạng Viễn, chính là khu vực mà đám Thiên vương Thiên hậu cùng với đủ loại ngôi sao không thể tiến nhập vào.
“Chàng trai, cậu cảm thấy đề nghị của tôi thế nào? Cậu đừng thấy bộ dáng lão Hoàng tôi không bắt mắt, địa vị của tôi ở Tinh Vũ rất cao nha. Cậu biết SKY chứ? Jerry và Mạnh Thư Phàm ở nhóm đó chính là người tôi phát hiện ra. Chờ sau khi cậu gia nhập Tinh Vũ thì sẽ là đàn em của bọn họ rồi, tôi sẽ bảo bọn họ chiếu cố tốt cho cậu.”
Mạnh Thư Phàm? Hạng Viễn nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Cậu xem cậu xem, đám nhóc ngày nay chính là như vậy, miệng nói không thích, nhưng trên thực tế còn chẳng phải đã động tâm rồi?” Sơmi hoa thấy Hạng Viễn có phản ứng, liền đắc ý cười, nói, “Ngày mai cậu theo tôi đến Tinh Vũ thử một chuyến đi, nếu thích hợp thì vào công ty học việc. Đương nhiên, vì cậu đã là gương mặt hot trên weibo nên cũng coi như có tiền đề, có thể cân nhắc việc vào nghề bằng cách khác…” Nói đến weibo, sơmi hoa lại dùng ánh mắt tò mò nhìn ra xung quanh người Hạng Viễn, “Đúng rồi, bạn cậu đâu? Các cậu có thể cùng phát triển nha!”
Hiện tại, giả gay mua chuộc chúng hủ cũng là một xu thế, dùng rất được, có thể kéo về một đống fan CP.
Mắt thấy sơmi hoa cười nhăn nhở đến lộ cả xỉ, Hạng Viễn nén xuống cảm giác buồn nôn, chỉ vào cánh cửa vừa được đẩy ra của cửa tiệm, liếc nhìn vẻ mặt chột dạ của Phương Trác, nhàn nhạt nói: “Cậu ta đến kìa.”
“Anh…” Vừa vào tới cửa, nụ cười nịnh bợ của Phương Trác gần như chói mù con mắt Hạng Viễn.
“Hôm nay mày đến muộn.” Hạng Viễn liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhắc nhở.
Đệt, anh Hạng, anh có cần nghiêm túc thế không? Tối qua thằng em này cả đêm không ngủ đấy! Nghĩ thì nghĩ vậy, song cuối cùng cậu ta vẫn ngượng ngùng cười, lò dò bước tới đây, nhỏ giọng hỏi: “Anh, hôm qua Tam gia…”
Khụ! Hạng Viễn ho khan một tiếng, ý bảo bên cạnh có người, đừng lắm lời thêm nữa, “Chuyện tối qua đã giải quyết xong rồi, hiện tại mày dàn xếp vị này đi,” Hạng Viễn hất hàm chỉ vào sơmi hoa, nói với Phương Trác: “Hoàng tiên sinh muốn chúng ta ký hợp đồng với Tinh Vũ Entertainment, về sau cùng nhau phát triển trong lĩnh vực giải trí.”
Khi nói đến hai tiếng ‘cùng nhau’, Hạng Viễn còn cố ý tăng thêm âm lượng.
Phương Trác cảm thấy trước mắt tối sầm, chuyện hôm qua cuối cùng kết thúc ra sao cậu vẫn chưa biết đâu, ấy vậy mà cái thằng cha không có mắt này còn muốn kéo anh Hạng vào giới giải trí bán rẻ tiếng cười! Hắn ăn gan hùm mật báo rồi có phải không?
“Bảo tao gia nhập giới giải trí?” Phương Trác vươn tay túm lấy cổ áo sơmi hoa, vừa cố sống cố chết lôi người ra bên ngoài, vừa cả giận quát tháo, “Đờ mờ, mày từ Tinh Vũ Entertainment đến đây? Mày đã hỏi Cố Dật Chu một tiếng trước hay chưa? Ông ta không dạy mày người nào có thể động vào còn người nào thì không hả?”
“Cố Cố Cố Cố Cố tổng?” Sơmi hoa bị cậu lôi kéo đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, cố gắng lấy lại cân bằng thân thể, nhe răng nhếch miệng kêu to, “Mày nghĩ mày là ai? Tinh tướng cái gì hả?” Chẳng qua chỉ là một thằng học việc mà thôi, công ty có thể muốn có thể không, về sau có khả năng nổi tiếng hay không còn chưa biết được, phát cuồng cái con khỉ gì!
“Đờ mờ, tao tinh tướng? Ok thôi, có gan thì mày bảo Cố Dật Chu tới gặp tao, xem tao tuốt xác lão thế nào!” Phương Trác lôi sơmi hoa ra ngoài cửa, không để ý tới sự giãy dụa của đối phương, kéo hắn vào một con hẻm nhỏ rồi đấm đá. Vốn dĩ, được người săn lùng ngôi sao tìm tới là một chuyện vui, thế nhưng trải qua bao nhiêu dày vò của tối qua, hiện tại Phương Trác nhìn ai cũng không vừa mắt, sơmi hoa coi như xui xẻo nên mới đụng phải họng súng của cậu ta thôi.
“Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!” Tuy sơmi hoa rất béo, nhưng lại nhiều năm đắm chìm trong tửu sắc, làm sao có thể là đối thủ của một Phương Trác chuyên môn ẩu đả đánh nhau.
“Phương thiếu, có cần giúp đỡ gì không?” Vệ sĩ của Hạng Viễn yên lặng đứng nhìn ở đầu ngõ.
“Không cần, đối phó với lão lưu manh này một mình tôi là đủ.” Triệt để coi sơmi hoa là đối tượng để trút giận, nhìn vào cái đầu heo bầm dập tím xanh của hắn ta, Phương đại thiếu gia nhất thời cảm thấy phi thường sảng khoái.
“Mày mày mày! Mày thật chẳng coi ai ra gì! Cứ chờ đấy cho tao! Dám đụng vào Hoàng mập, xem tao xử lý mày như thế nào!” Sơmi hoa vừa lau máu mũi vừa đứng lên khỏi mặt đất, Phương Trác liền nhấc chân bồi thêm một cú đá, một bên lảo đảo lui về phía sau, một bên không chịu thua, hung hăng nói.
“Ôi, tao sợ quá!” Phương Trác dùng hai tay ôm tim, run rẩy một hồi, sau liền cười nhạo: “Có bản lĩnh thì tới đi, tao mà sợ thì tao không phải họ Phương nữa rồi!”
Sơmi hoa chết khiếp mà bỏ chạy, Phương Trác vỗ vỗ tay, hệt như một con gà trống kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực trở về quán cà phê.
Hạng Viễn thấy cậu tiến vào, bình thản nhắc nhở: “Nhanh rửa tay thay quần áo.”
“Dạ!” Tiểu gà trống lập tức thu cánh lại, lấy lòng mà lên tiếng đáp lời, nhảy nhót tiến vào phòng trong thay đồng phục.
Xong xuôi lại bắt tay chuẩn bị những đơn hàng còn tồn đọng, sau đó Phương Trác mới có thời gian nói chuyện cùng Hạng Viễn. Tuy cậu không có ý tứ đặc biệt với đối phương, nhưng không thể ngăn được Tam gia nghĩ này nghĩ nọ, Tam gia nổi giận, Phương gia của cậu sẽ đi tong.
Để ngăn chặn cơn thịnh nộ khủng khiếp của Tam gia, không biết cha cậu sẽ gây sức ép lên cậu như thế nào nữa. Tưởng tượng ra đủ loại hậu quả đáng sợ, Phương Trác chỉ thấy run rẩy toàn thân, “Anh, chuyện hôm qua Tam gia không nói gì chứ?”
“Không có.” Nhìn bộ dáng lo lắng của Phương Trác, Hạng Viễn cười cười, giải thích: “Hôm nay mày không lên weibo sao? Ảnh đã bị xóa hết rồi.”
“Em có xem!” Nhưng xóa hết ảnh không có nghĩa là Tam gia sẽ nguôi giận, Tam gia không hết giận, vậy chẳng phải nguy cơ của cậu vẫn chưa qua đi à?
“Quân Niên không phải người dễ giận như vậy đâu, trước kia mày với anh thế nào thì sau này vẫn cứ như vậy,” Hạng Viễn bật cười, “Anh về nước cũng chỉ có một người bạn là mày thôi, đừng vì chút chuyện này mà trở nên xa lạ.”
“Anh Hạng…” Nghe xong lời tâm tình hiếm có của Hạng Viễn, Phương Trác kích động đến mức lệ nóng doanh tròng. Cậu muốn nhào vào lồng ngực đối phương biểu đạt một chút tâm ý của bản thân, nhưng trong đầu bỗng hiện lên mấy chữ công – thụ đỏ chói đọc được trên weibo, lại thêm cả gương mặt chẳng hề lăn tăn gợn sóng của Diệp Tam gia, cánh tay đang vươn tới liền như bị điện giật mà rụt trở về.
Bạn bè có thể tiếp tục làm, nhưng động tay động chân… Ha ha, hay là thôi đi.
Biết được thái độ của Tam gia, cuối cùng thần kinh căng như dây đàn của Phương Trác cũng được thả lỏng. Cậu ta là người rộng rãi, không bao lâu sau đã lại cùng Hạng Viễn vui vẻ nói cười. Kỳ thực, trước kia Phương Trác không thân với Hạng Viễn như hiện tại, tuy từng gặp nhau tại M quốc, nhưng hai người chỉ xem như quen biết qua loa, quan hệ cũng không phải là tốt lắm.
Tình trạng ấy thay đổi kể từ khi Hạng Viễn về nước, ban đầu Phương Trác chủ động tiếp cận người kia vì muốn nịnh bợ, hòng kéo gần quan hệ với Diệp gia. Đây chẳng những là yêu cầu của gia tộc, mà còn là nhu cầu của cậu nữa. Mặc dù cha Phương Trác là cán bộ cấp cao, trong chốn kinh kỳ cũng có vài phần thể diện, nhưng so với thế gia đệ nhất C quốc như nhà họ Diệp, nhà cậu cũng chỉ là tôm tép mà thôi.
Cái khác không nói, chỉ nói tới thân phận cán bộ cao cấp của cha cậu ta và một thương nhân trên danh nghĩa như Diệp Tam gia thôi, thế nhưng thời điểm bọn họ gặp nhau, vẫn là cha Phương Trác phải nhượng bộ đến ba phần.
Nguyên nhân tiềm ẩn trong đó, hẳn không chỉ có thế lực của Diệp gia, yếu tố sâu hơn, Phương Trác có thể đoán ra một ít, song cậu không dám nói. Cậu chỉ biết nếu không thể trêu vào Diệp gia, không thể chọc vào Tam gia, vậy thì cơ hội tiếp xúc với Hạng thiếu nhất định phải nắm chắc. Đừng thấy thân phận người kia không quang minh chính đại mà lầm tưởng, một khi luận bàn về những đại thiếu gia chân chính ở chốn kinh kỳ, đối phương chắc chắn có thể lọt vào top năm. Ở thủ đô với bao nhiêu thế gia vọng tộc có thể lọt vào hàng ngũ năm đại thiếu gia đứng đầu, điều đó đủ để nói lên địa vị của Hạng Viễn tại Diệp gia, có thế lực như vậy che chở, khắp chốn kinh kỳ còn kẻ nào dám trêu?
Về phần những kẻ chê cười cậu là con thỏ nhỏ tự hạ mình nịnh bợ người ta, chẳng qua cũng chỉ là ghen tị. Nếu cho bọn chúng cơ hội lấy lòng Hạng thiếu, có chắc bọn chúng sẽ bỏ qua không? Đừng tưởng cùng được gọi vài tiếng thiếu gia này thiếu gia nọ mà đã là hay, giới công tử nhà giàu chân chính nhất, bọn chúng thế nhưng chẳng có kẻ nào thực sự đặt chân vào được.
“Anh, anh có cảm thấy hôm nay hơi vắng khách không?” Phương Trác đứng sau quầy bar, có chút nhàm chán.
“Ừ.” Hạng Viễn nhìn quanh quán, quả thật ít người hơn so với bình thường, song cậu không quan tâm đến chuyện này, có việc thì làm, không có thì tiếp tục ngồi không.
“Tối nay bọn Huy Tử mở tiệc mừng sinh nhật ở quán rượu, anh có đi không?” Phương Trác thấy Hạng Viễn lấy một quyển sách ra rồi yên lặng lật xem, cảm giác gần đây người nọ đã thay đổi rất nhiều. Trước kia khi còn ở M quốc, đối phương chìm đắm trong vũ trường với đua xe là chuyện thực bình thường, thế nhưng sau khi về nước, ngoại trừ một lần tới quán bar tẩy trần ra thì anh Hạng đã không còn ra ngoài buổi tối nữa.
Có phải rất khác thường hay không? Chẳng lẽ Tam gia quản thúc quá nghiêm?
“Không đi, gần đây hơi mệt, về nhà liền ngủ.” Đang nói, bỗng di động của Hạng Viễn đổ chuông, cậu cầm điện thoại lên xem liền thấy Chu quản gia gọi đến, “Có việc gì?”
“Hạng thiếu, Cố Dật Chu của Tinh Vũ Entertainment gọi điện tới, muốn gặp cậu một lần.”
“Cố Dật Chu?” Hạng Viễn nhíu mày, “Ông ta có quan hệ thế nào với nhà chúng ta? Tại sao lại muốn gặp tôi?”
“Trước kia Cố gia là thủ hạ dưới tay lão gia tử, mà hiện tại cũng vẫn còn chút liên hệ với chúng ta, Cố Dật Chu thuộc một chi nhỏ của Cố gia, không quá thân cận với nhà ta, song năng lực cá nhân của hắn không tồi, Tam gia tương đối thưởng thức, cho nên cũng tới ghé thăm Dẫn Phượng hạng vài lần.”
Hạng Viễn hiểu, ý của Chu quản gia chính là, người này có thể gặp.
“Ông ấy có nói vì sao lại muốn gặp tôi không?”
“Anh, anh…” Phương Trác đứng bên cạnh cũng nghe được, vội vàng nhắc nhở, “Là vì cái thằng cha săn lùng ngôi sao ban nãy!”
“À, tôi hiểu rồi.” Không đợi Chu quản gia giải thích, Hạng Viễn liền gật gật đầu, “Như vậy đi, hẹn ông ấy sáng mai ghé qua Dẫn Phượng hạng.” Nói xong, cậu liền cúp máy.
“Anh, anh được lắm.” Phương Trác giơ ngón cái với Hạng Viễn.
“Sao?”
“Hê hê, anh đừng thấy vừa rồi em hung hăng thế mà tưởng thật, kỳ thực em cũng không dám trêu vào họ Cố kia đâu.” Phương Trác cười ngượng. Tuy mỗi lúc đi ra ngoài cậu cũng được mọi người gọi một tiếng ‘thiếu gia’, thế nhưng chung quy vẫn là đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, làm sao có thể đối đầu với một tinh anh thành công như Cố Dật Chu.
Huống chi, trong giới giải trí người nọ có thể gọi là lấy thúng úp voi, ở giữa thủ đô cũng xem như một nhân vật có máu mặt. May mắn lần này có anh Hạng che chở, bằng không chỉ dựa mấy câu nói hung hăng càn quấy kia, họ Cố cúng có thể khiến cậu mất hết thể diện rồi. Nghĩ đến đây, Phương Trác không khỏi tự hào về sự thức thời của bản thân mình, tìm được một đại ca tốt thì tiểu hồ ly cũng có thể chế trụ cọp vằn nha, thích ghê!