Không thể, Đại Nguyên không thể nào tin được Diệp Gia Ngũ tiểu thư sống cho tới giờ này ngày này mà vẫn giữ được thân mình băng thanh ngọc khiết, nếu thật sự mà như vậy thì Đại Nguyên đã không dám khiêu khích mà đi hôn nàng.
Người nhà Diệp Gia, phô trương, nụ hôn đầu tiên? Lừa ai đây? Nói cái gì 'phụ trách' tuyệt đối là quỷ kế, cố tình giả dạng còn diễn tốt như vậy, muốn đỏ mặt liền có mặt đỏ. Trong lòng Đại Nguyên cười lạnh, muốn ngấm ngầm giở thủ đoạn sao, tỷ tỷ đây sẽ phụng bồi.
"Được! Ta phụ trách". Đại Nguyên lần nữa ôm Diệp Ngũ vào trong lòng, "Từ hôm nay ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, vậy ngươi phải ngoan ngoan ở bên cạnh ta không được chạy trốn". Coi còn dám diễn trò tới mức nào, diễn cho lắm rồi cũng như nước chảy thành sông thôi.
"Ngươi người này..." Diệp Ngũ lại mất thật nhiều sức lực mới đẩy được Đại Nguyên ra, "Bản thân ngươi có biết tư duy suy nghĩ không vậy? Người ta nói cái gì ngươi cũng tin theo sao?"
Đại Nguyên trong lòng vui vẻ, quả nhiên là phô trương thanh thế, bất quá Diệp Ngũ so với Đại tỷ của nàng còn non kém rất nhiều. Diệp Nhất có một tài năng là trong thời gian ngắn nhất liền có thể nắm được đại cục trong tay, một khi đã ra trận thì phải nắm chắc được thành công. Mà Diệp Ngũ thì mặc kệ kết quả như thế nào cứ đánh ra trước đã. Từ những điều mà Đại Nguyên phân tích được cho thấy bản thân nàng có khả năng nắm chắc phần thắng hơn một tí.
Những năm gần đây Đại Nguyên đều đem kỹ năng trong công việc áp dụng hoàn toàn vào trong cuộc sống hằng ngày, nếu muốn đem một công ty kinh doanh là chuyện dễ như vậy thì trong công việc nàng đã chẳng có cách nào dừng lại được. Nàng từng cho rằng có thể nắm được cả thế giới trên tay, nhưng sau đó nàng mới phát hiện thì ra tất cả đều là do mình vọng tưởng. Không phải ai cũng giống nàng đem hết cả tâm tư để làm việc, cũng không phải ai cũng có tầm nhìn giá trị như nàng, vì vậy nàng đã không chùn bước mà đem hết tất cả thanh xuân cống hiến cho công việc.
Vòng tay quanh Diệp Ngũ dần dần buông lỏng, Diệp Ngũ đang dùng hết sức để giãy dụa xém chút nữa ngã xuống đất.
Đại Nguyên chỉ nhìn chằm chằm Diệp Ngũ cười, vẻ mặt Diệp Ngũ nhìn nàng giống như thấy quỷ: "Ngươi sao lại cười tới mức ghê tởm như vậy".
"Aiza~, thật sự là không có gì, thực ra nên cảm ơn ngươi". Trước tiên sửa lại tác phong lỗ mãng, thanh âm của Đại Nguyên cũng dần lắng đọng.
"Cảm ơn ta?" Người này uống nhầm thuốc rồi sao?
"Mấy ngày nay vội vàng làm việc tới mức đầu óc choáng váng, đã lâu lắm rồi không có vui vẻ như vậy". Trong mắt Đại Nguyên tỏa ra ánh sáng mập mờ, nhưng không mang theo sự lỗ mãng như trước, lông tóc cả người Diệp Ngũ dựng đứng lên, chỉ sợ điều nàng nói tiếp theo sẽ là những lời tình cảm ướt át.
"Cảm ơn..." Lúc Đại Nguyên điều chỉnh lại thanh âm rồi từ từ nháy mắt một cái, sự khéo léo đó làm Diệp Ngũ xấu hổ tới mức không biết làm sao mà cứ đờ đẫn bước đi.
"Này, ngươi đi đâu vậy?" Đại Nguyên thấy Diệp Ngũ quay đầu không chùn bước liền đứng lên gọi.
Diệp Ngũ quay đầu, trên mặt bày ra vẻ vô cùng oán niệm và hơi phiếm hồng: "Làm gì tự nhiên tình cảm như vậy a, muốn tiếp tục hung hăng chà đạp ngươi cũng có chút ngượng ngùng. Ngươi a, da mặt phải dày như da trâu vậy mới thích hợp. Nói cám ơn cái gì, thật là... Ta chỉ muốn chèn ép ngươi mà thôi, không cần phải xem ai cũng là người tốt".
Nhìn thấy thân ảnh Diệp Ngũ đã đi xa Đại Nguyên nửa ngày mới cười thành tiếng.
Ngũ tiểu thư thì ra kì quái ngoài dự kiến, nhưng mà tính tình thật sự, thật sự là... đáng yêu.
Đại Nguyên nhìn bầu trời xanh màu ngọc bích, hít thật sâu mùi nắng: "Được rồi, nếu đã tới đây rồi thì nghĩ dưỡng thật tốt thôi!".
Sau khi tỉnh ngủ Đại Nguyên thật muốn đánh mình vì gần đây giống như bị tuột chỉ số IQ vậy. Sao lại có thể ngủ dưới trời nắng vậy chứ? Tỉnh ngủ xong nàng dường như mang gương mặt bị cháy nắng rát bỏng trở lại khách sạn thì phòng đã bị trả.
"Cái gì!" Đại Nguyên không thể tin được, đi vào phòng thì thấy người không phòng trống, Diệp Ngũ đã đem hết hành lý đi rồi, kể cả cái áo khoác duy nhất của nàng.
"Mụ phù thủy này là..." Ba giờ chiều Đại Nguyên mặc bikini đứng ở sảnh khách sạn, nhìn thấy gương mặt của mình trong gương bị cháy nắng đen như bị sét đánh liền ngập tràn lửa giận không chỗ phát tiết.
Được, họ Diệp ngươi được lắm, chờ xem ta về nước thu thập ngươi như thế nào!
Tiền bạc của Đại Nguyên đều bị Diệp Ngũ mang đi, may mà tên kia vẫn còn lương tâm để lại hộ chiếu cho nàng, Đại Nguyên nhờ người khác đặt vé máy bay đi về, nhưng trong người không có một xu dính túi nên chỉ có thể mặc bộ bikini này mà bay.
Đại Nguyên tự an ủi chính mình không cần để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, không liên quan gì tới bộ mặt hào phóng của phụ nữ Trung Quốc, mặc kệ có hào phóng hay không nhưng mà tỷ tỷ ta gần đây đã giảm cân thành công, cho dù vòng ngực có hơi giảm theo một chút nhưng ta vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi về phía ga đi quốc tế.
Diệp Ngũ ngươi cho rằng lấy hết quần áo tiền bạc của ta đi là có thể đả thương được lòng tự trọng của ta sao? Quả thực là si tâm vọng tưởng! Sóng to gió lớn gì mà ta chưa từng trải qua, cùng lắm là lên báo một phen rồi bị mấy phần tử đối địch vui sướng khi thấy người gặp họa thôi chứ gì? Không sao, tỷ tỷ lăn qua lăn lại trong cái vòng lẩn quẩn này, cái đáng sợ nhất là chẳng có tin tức gì mới!
"Ô ô... Trời không có mắt a! Lớn thế này rồi mà ta còn chưa từng bị như vậy". Khi Đại Nguyên về nước thật vất vả mới tìm được một bộ quần áo đầy đủ, khi thấy đồng chí mang quần áo tới cho liền ôm lấy nàng khóc nức nở. Tay của cũng không biết đặt ở đâu, muốn nói một câu an ủi thì Tô trì đứng bên cạnh cười như điên nên một chút tâm tình cũng không có.
"Đi chết đi cho ta!" Đại Nguyên một bên khóc còn một bên thì ngay lập tức nắm lấy một cái gối đầu chọi về hướng Tô Trì, Tô Trì nghiêng đầu né tránh, đem tóc mái vuốt vuốt lại cho thẳng:
"Tình địch, người dường như đã đụng phải đối thủ ngang tài ngang sức rồi". Tô Trì vẫn vui sướng khi thấy người gặp họa như trước.
Đại Nguyên hung hăng liếc nàng một cái: "Không có thất bại mãi mãi, chỉ có thất bại nhất thời! Hôm nay nàng làm cho ta mặc bikini từ Maldives trở về, ngày mai ta sẽ làm cho nàng không mặc gì mà leo lên giường của ta".
Tô Trì đi tới quầy bar lấy ra một quả cam: "Ngươi rất khó để lên hàng công được. Nhưng ta đối với lời nói hùng hồn của ngươi sẽ duy trì thái độ mong chờ".
"Ngươi có ý tứ gì!"
"Ngươi xem a, ngay cả Tiểu của chúng ta cũng muốn mà còn không thể, ngươi còn có thể... A!" Tô Trì còn chưa nói xong đã bị giật quả cam trong tay chưa lột vỏ đã nhét hết vào trong miệng nàng:
"Ngươi không nói không có ai bảo ngươi câm đâu".
Tô Trì ủy khuất kêu một tiếng, aiz~, đã không còn là của năm đó nữa, trước kia nhu thuận dịu ngoan biết bao nhiều mà giờ sao có thể nhét nguyên trái cam vào miệng người ta? Cho dù có nhét thì cũng phải lột vỏ chứ a... Phóng viên Tô Trì yên lặng trốn vào trong góc tường mà lau nước mắt.
giúp Đại Nguyên rót một ly rượu đỏ rồi muốn nghe tỉ tỉ chuyện Đại Nguyên gặp Diệp Ngũ như thế nào. Đại Nguyên thấy rất cảm động, nhiều năm qua có biết bao nhiêu người lui tới nhưng mà khi tâm trạng của nàng không tốt thì chỉ có mỗi mình luôn bày ra vẻ mặt kiên nhẫn lắng nghe, không có chút ý tứ đùa giỡn.
Cho nên cuộc đời này a, không chỉ thể nhìn xem ai đối xử tốt với ai trong hiện tại được, mà phải xem trong thời gian lâu dài.
"Đại Nguyên, ta cảm thấy vấn đề xuất phát từ ngươi". vẫn nói chuyện rất thẳng thắn.
"Thỉnh chỉ giáo". Đại Nguyên thở dài.
"Chỉ bằng lời nói một phía từ ngươi thì ta không thể phân tích sâu nội tâm của Diệp Ngũ được, nhưng mà ta thấy được bản thân ngươi rất lỗ mãng".
"Cái gì? Lỗ mãng?" Đại Nguyên nheo hai mắt lại vẻ mặt thật sự nghiêm túc, hai giây sau cười ha hả vỗ vỗ vai , "Đúng vậy, đúng vậy, cũng là ngươi hiểu ta. Ngoại trừ công việc ta chẳng thật sự muốn gì cả".
"Đó là do ngươi không đúng. Chẳng có nữ nhân nào đến một người không nghiêm túc chứ đừng nói là có cảm tình thật sự". nói như thế.
Thanh âm đùa giỡn của Tô Trì từ xa xa bay tới: "Khó trách sẽ bị đùa giỡn, mặc bikini bay qua đại dương".
Thật lòng mà nói Đại Nguyên hiểu được lời nói đều là sự thật, nhưng mà Diệp Ngũ cũng chưa từng nghiêm túc thật sự mà? Từ đầu tới cuối các nàng chỉ là đang tranh hơn thua, đấu xem ai có thể hàng phục người kia mà thôi.
Suy nghĩ tới đây đột nhiên Đại Nguyên nhớ tới Diệp Ngũ lúc mặt đỏ tai hồng đẩy nàng ra. Vẻ mặt lúc đó xem ra hoặc là cực kì tức giận hoặc là mở ra một vòng khiêu chiến mới. Nhưng mà hiện tại mới nhớ Diệp Ngũ là một người có tính cách dũng mãnh, làm sao chỉ vì một cái hôn mà đỏ mặt chứ – nếu như thật sự không thích bị người khác hôn, phản ứng cảm xúc mãnh liệt nhất chính là nàng nên dùng chân đạp thẳng vào mặt mới đúng.
Trong lúc Đại Nguyên suy tư thì cả người giống như đang trôi lơ lửng, ánh mắt nhìn về phía chớp cũng không chớp, bị biểu tình này của nàng dọa sợ: "Đại Nguyên, ngươi không sao chứ?"
Đại Nguyên liền lập tức nhảy ra khỏi ghế vội vàng chạy ra ngoài phòng, ôm áo khoác không kịp mặc vào đã ra khỏi cửa.
khó hiểu: "Nàng như vậy là..."
Tô Trì nghiêng đầu chống hai tay lên má, sao đó vuốt mái tóc dài đang phủ lên mặt, làm cho nụ cười của nàng càng thêm mê ly: "Ta đây rốt cuộc cũng thông suốt. , ta phát hiện đã là người thì dường như đều có một mặt mạnh mẽ và một mặt yếu ớt. Giống như Đại Nguyên vậy, ở trong giới giải trí thì như cá gặp nước, nhưng đụng tới mặt tình cảm thì cứ như tên ngốc vậy".
cười nói: "Bộ ngươi không giống vậy sao?"
Tiểu cô nương đối với màu hồng nhạt luôn có sự yêu thích tự nhiên, căn phòng của bạn nhỏ Hạ Đình Đình được trang trí bằng một loạt đồ đạc màu hồng nhạt. Từ mặt tường cho tới sàn nhà, từ đèn bàn cho tới bồn cầu, toàn bộ đều mở rộng theo hướng mơ mộng, làm cho mẹ nàng mỗi khi đi vào phòng đều có cảm giác choáng váng hoa mắt.
"Bạn nhỏ Hạ Đình Đình nhanh lên, nếu không chuẩn bị được thì ta vào đó nha". Hạ Tri Dao đứng trước cửa phòng con gái gõ nhẹ vài cái. Nàng nghĩ bản thân mình đã rất chậm rất chậm rồi, kết quả thay quần áo, trang điểm xong đi tới phòng con gái thì thấy nàng vẫn còn đang chuẩn bị, mặc váy đưa lưng về phía cửa, cố gắng mang đôi giày nhỏ của nàng.
Hạ Tri Dao sửng sốt một chút nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy quần lót, Hạ Đình Đình".
"A~!" Hạ Đình Đình hét một tiếng chói tai, chưa kịp mang chiếc giày còn lại đã lấy một tay che mông một tay lấy gối ném về phía Hạ Tri Dao: "Mẹ đi ra ngoài!"
Hạ Tri Dao không nghĩ tới nữ nhân sẽ chơi trò ném gối, suy nghĩ chậm nửa nhịp nên không thể tránh thoát. Hạ Tri Dao ôm lấy cái gối lặng lẽ đóng cửa phòng lại, đứng ngoài cửa suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra a.
Cảnh tượng vừa rồi sao kì quái như vậy? Cả cơ thể nhỏ nhắn kia có cái gì mà ta chưa thấy đâu? Tốt bụng nhắc nhở nàng tự nhiên lại bị ăn gối... Thật sự là...
Hạ Tri Dao xoa xoa huyệt Thái Dương, thật sự là, con gái đã trưởng thành rồi.
Hôm nay Hạ Tri Dao muốn mang theo con gái ra ngoài đi chơi tiết Thanh Minh, tuy rằng mùa nay không có gì chơi nhưng thâm tâm cô gái nhỏ Hạ Đình Đình muốn mặc quần áo mới đi rêu rao khắp nơi nên mẹ nàng có thể hiểu được. Hai mẹ con ngồi trên xe, tài xế lái xe rất vững vàng, Hạ Tri Dao liếc mắt nhìn con gái một chút, uầy, còn phụng phịu nha. Cái này là chuyện gì a, ngươi từ trong bụng mẹ sinh ra, từng thay bỉm thay tã nuôi dưỡng ngươi, mới có mấy năm đã không cho nhìn nữa. Hơn nữa ta là mẹ chứ không phải ba ba nha...
Xem ra con gái cũng là tình nhân kiếp trước của mẹ a, đời này rõ ràng thiếu của nàng nên phải trả.
Xe chạy tới công viên, Hạ Tri Dao chậm rãi theo sau con gái.
Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, mau thích cũng mau chán, vừa đến đã hồn nhiên tươi tắn chạy giỡn trên bãi cỏ.
Ánh mắt trời chiếu xuống cái váy màu hồng nhạt của Hạ Đình Đình, mái tóc thật dài buông trên vai, thỏa thích chạy nhảy trên cỏ xanh biếc, thỉnh thoảng quay đầu lại cười với Hạ Tri Dao kêu lên: "Mẹ nhanh lên". Hạ Tri Dao cười, có cảm giác sau lưng con gái mọc một đôi cánh trắng... Có người mẹ nào mà không thương con của mình kia chứ? Ở trong mắt Hạ Tri Dao, con gái giống như là một thiên thần đáng yêu vậy.
"A, đó là Diệp lão sư..." Hạ Đình Đình đột nhiên dừng bước, thấy phía trước đúng thật là Diệp lão sư, mà đi tới bên cạnh Diệp lão sư còn có một dì xinh đẹp tóc ngắn ngang vai.
"Diệp..." Hạ Đình Đình muốn gọi Diệp lão sư thì thấy Diệp lão sư bị dì bên cạnh nàng hôn một cái.
Hạ Đình Đình sững sờ tại chỗ một chút, Hạ Tri Dao trong lòng 'sht' một tiếng – này! Cảnh này mà để cho con nít thấy thì chuyện gì xảy ra a!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không có hệ thống sưởi hơi đích mùa xuân là bi kịch đích mùa xuân. . . . . .