"Mẹ". Ăn cơm chiều xong, Hạ Đình Đình sờ sờ cái bụng tròn nhỏ mới vừa ăn no cười với Hạ Tri Dao. Hạ Tri Dao bưng nửa chén canh xương hầm đưa tới trước mặt con gái:
"Uống xong thì nói tiếp".
Hạ Đình Đình lắc đầu: "Đình Đình đã ăn no rồi".
Hạ Tri Dao không nói chuyện mà chỉ nhìn nàng, Tiểu Đình Đình bị mẹ nhìn sợ hãi, không cam lòng nhưng cũng phải cầm cái thìa màu vàng múc canh uống.
Không biết có phải mùa hè tới rồi hay không, Hạ Tri Dao không ăn uống gì nhưng nàng vẫn bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng cho tiểu bằng hữu tuổi này, mỗi ngày đến trường chắc là mệt chết, nhìn thấy chiều cao của Đình Đình vẫn dừng lại ở khoảng m, so với bạn bè cùng lớp coi như là nhỏ con. Hạ Tri Dao vốn không sợ con gái không cao lớn, dù sao mình cũng cao hơn m. Nhưng sau đó nghĩ lại, thằng cha đáng chết của nàng hình như cũng cao m mấy thôi, cho nên bồi dưỡng giai đoạn đầu cho trẻ con là tốt nhất, không được thừa dinh dưỡng mà phải đảm bảo cho đứa nhỏ này đủ cao lớn. Vấn đề 'cao lớn' này cũng không chỉ đơn giản như vậy, đứa nhỏ chỉ được cao chứ không được béo, phải đủ chất nhưng không được thừa cân. Bắt đầu đi học tiểu học thì đứa nhỏ càng phải tiếp xúc với nhiều người, nói xa hơn là vấn đề giáo dụng càng thêm quan trọng. Gần đây Hạ Tri Dao bớt thời gian để tham gia một lớp học, chương trình học chủ yếu là dạy cho người mẹ cách để nuôi dạy con lớn dần. Nàng đi nghe xong ba lớp, mỗi lần học đều chi chép lại hết kĩ, ôm cuốn sổ ghi chép thật dày về nhà nhưng tinh thần rất xấu, hứng thú để xem lần nữa cũng chẳng có, học cho đã nhưng nội dung của chương trình học chẳng vào đầu nàng được bao nhiêu.
Tóm lại, nuôi lớn một đứa nhỏ thật sự là chuyện mệt chết đi được, nhưng cố tình trẻ con lại luôn làm chuyện khiến người ta không thể không lo được.
Hạ Đình Đình uống canh xong lau khô miệng chạy tới bên cạnh Hạ Tri Dao, hai tay vịn ở trên bàn, nhón chân lên để đặt cái đầu tròn tròn gối lên hai cánh tay, cười giảo hoạt nhìn mẹ nàng không chớp mắt.
"Chuyện gì?" Con gái từ khi đi học thì suy nghĩ thay đổi từng ngày, Hạ Tri Dao cảm thấy bản thân mình có chút theo không kịp.
"Mẹ, hôm nay Đình Đình ăn cơm uống canh rất ngoan". Hạ Đình Đình chớp chớp đôi mắt to tròn.
Vẻ mặt Hạ Tri Dao cứng lại: "Đúng thế, vậy thì sao?"
"Cho nên, Đình Đình muốn hôn hôn..." Nói xong cô gái nhỏ này liền nâng mặt mình lên, ý muốn che lấp khuôn mặt vì cảm giác ngượng ngùng mà đỏ ửng lên.
"..." Hạ Tri Dao không biết phải làm sao mới đúng, bất quá con gái rất ít khi làm nũng, vẫn giống mình thì tốt hơn. Vì thế Hạ Tri Dao ôm con lại gần, đang muốn chuẩn bị hôn lên má, thì con gái lại đưa miệng tới gần. Hạ Tri Dao có cảm giác giống như có một dây thần kinh trong đầu mình bị kéo căng chặt đứt.
"Ngươi làm gì đó?"
"Phải môi chạm môi".
"... Sao ngươi biết?"
"Bạn học trong trường đều nói, hôn nhẹ thì phải môi chạm môi, lưỡi đối lưỡi..."
Không tới trường học không được mà.
Hạ Tri Dao ngồi ở trong xe lái thẳng đến trường học của Hạ Đình Đình.
Hạ Tri Dao muốn biết rốt cuộc cái trường này giáo dục học sinh như thế nào, mà mấy đứa nhỏ còn có thể nói ra câu 'lưỡi đối lưỡi' như vậy thì không khí trong trường học sẽ ra sao? Tuy rằng Hạ Tri Dao cũng có nụ hôn đầu tiên khi đi học tiểu học, nhưng nàng tin chắc rằng con gái không thể đánh đồng với mình được.
Vậy vấn đề là ở đâu? Giáo dục! Giáo dục mà ra!
Đi vào trong trường học của Hạ Đình Đình, xe chạy thẳng tới dưới lầu ký túc xá của giáo viên. Hạ Tri Dao trước đó đã hẹn trước với giáo viên chủ nhiệm của con gái nên đi thẳng lên là được rồi.
Hạ Tri Dao cảm thấy ở trong trường học của con gái thì tốt hơn vẫn không nên mang kính râm, vì đây là nơi dạy học, sát khí nặng quá cũng không tốt, cho nên hôm nay nàng ăn mặc rất đơn giản – áo khoác màu đen với thắt lưng màu xám, vẫn luôn mang giày cao gót. Nhưng khi nàng đi vào trong ký túc xá, đập vào trong mắt nàng là một loại không khí có vẻ không thích hợp cho lắm. Hay phải nói là nàng không hợp với trường học cho lắm.
Chủ nhiệm lớp của Hạ Đình Đình là một cô gái trông còn rất trẻ chưa đến ba mươi tuổi, mặc một cái áo cardigan hở cổ màu đỏ thẫm, bên trong áo len là áo sơ mi màu trắng, đường viền giữa cổ áo sơ mi và áo khoác được đính một cái nơ cùng màu, kết hợp với váy đen ngắn và giày da, khi nàng quay đầu lại thì trên mũi có mang một cái kính mắt cân xứng cùng với mái tóc dài làm cho nàng nhìn có vẻ đẹp nội tâm điềm tĩnh nho nhã.
Nhưng mà sao nhìn quen mắt như vậy nhỉ?
"Xin chào, ta là mẹ của Hạ Đình Đình". Hạ Tri Dao bắt tay nàng.
"Xin chào, ta là chủ nhiệm lớp của Đình Đình, ta họ Diệp". Diệp lão sư chào đón Hạ Tri Dao, mời nàng ngồi xuống sô pha, Hạ Tri Dao ngừng lại một chút.
Họ Diệp? Sau đó nhìn lại khuôn mặt của nàng, gương mặt trời sinh như hoa đào, toàn thân còn phát ra khí tức không thật... Chẳng lẽ thế giới này thật sự nhỏ như vậy sao?
Diệp Ngũ không hiểu sao cũng có cảm giác đã gặp nữ nhân này ở đâu rồi, nhưng nhiều năm trước nàng ở nước ngoài nhìn mấy người tóc vàng mắt xanh nhiều quá nên đến bây giờ hơi khó phân biệt được nét mặt, nhìn ai cũng như ai chẳng có gì khác cả, cho nên cảm thấy nữ nhân này quen mặt cũng chẳng có gì khó hiểu.
Hạ Tri Dao ngồi thuật lại lời của con gái nói ở nhà làm cho nàng khiếp sợ, nàng nói thẳng là nàng không thể hiểu nổi nơi này – trường học hẳn phải là nơi có mạng lưới chọn lọc tin tức, chọn lọc những tri thức lễ nghĩa cùng với giao tiếp xã hội để dạy dỗ cho trẻ nhỏ, đem những điều không hợp với lứa tuổi này xóa bỏ đi.
Diệp Ngũ cười kiên nhẫn giải thích, nói thật là trường học có nghĩa vụ phải dạy dỗ cho bọn trẻ thật tốt, ở mặt này giáo viên thật sự nghiêm túc kiểm tra, nhưng mà có một số việc được phổ biến ở khắp mọi nơi thì sự tác động của gia đình đến các bé có ảnh hưởng lớn hơn.
Mũi tên bị đảo ngược lại thật sự đúng là chuyện khó tin, công bằng mà nói mấy năm nay Hạ Tri Dao vẫn luôn an phận thủ thường, ở trước mặt con gái vẫn luôn cố gắng thể hiện sự đúng mực. Nàng còn muốn đợi cho tới khi con gái tới tuổi trưởng thành thì mới bắt đầu giáo dục giới tính, nhưng sao có thể dạy sớm như thế này được chứ?
"Diệp lão sư". Hạ Tri Dao đứng lên, "Con gái của ta trước khi đi học không bao giờ nói những lời như thế này, ta cũng chưa từng nhắc những chuyện như vậy trước mặt con gái, vậy thì nàng học cái này ở đâu chứ? Ta hàng năm đóng học phí cho trường các ngươi, còn có phí này phí nọ, các ngươi thu tiền xong việc duy nhất có thể làm là trốn tránh trách nhiệm sao? Có lẽ ta nên tìm hiệu trưởng của các ngươi để nói chuyện".
Diệp Ngũ nắm trong tay bảng danh dách thành tích vừa mới làm xong, cố gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình, nếu không thì nụ cười trên mặt đã biến mất. Nàng cắn răn nói ra từng chữ một: "Phòng hiệu trưởng ra khỏi cửa quẹo trái lên lầu ba, phòng thứ hai bên tay phải, nơi đó luôn luôn mở rộng cửa cho những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, chúc liên lạc vui vẻ".
Đúng vậy, tức giận nghẹn một bụng.
Thực ra Diệp Ngũ sớm hiểu được từ đầu năm tới giờ làm việc gì cũng phải chịu đựng nín nhịn, đặc biệt là không làm việc cho xí nghiệp nhà mình, ở bên ngoài người khác làm ông chủ, có ai thèm quan tâm đến cảm giác của ngươi chứ? Ông chủ thì chỉ cần lợi ích thôi.
Diệp Ngũ làm việc rất chăm chỉ, vừa vào trường tiểu học quý tộc dạy song song Trung – Anh ngữ này không bao lâu đã được đề bạt làm chủ nhiệm lớp. Tuy rằng tiền lương của nàng so với các huynh đệ tỷ muội trong nhà không đáng để nhắc tới, nhưng mà nàng cũng dùng tiền của mình kiếm được để mua một chiếc Volvo S, cảm giác vô cùng thỏa mãn – mặc dù đối với những người ở Diệp Gia mà nói, Ngũ tỷ là một người thật sự kì lạ.
Diệp Ngũ rất kì quái, từ nhỏ nàng đi nước ngoài du học, ở Mĩ quốc lấy được bằng thạc sĩ trở về nhưng lại không bao giờ nghe nàng mở miệng nói một câu tiếng Anh. Nàng nói không muốn làm ở Diệp Thị mà tự mình ra ngoài tìm việc, không muốn làm giảng viên đại học mà lại cùng mấy đứa nhỏ ầm ĩ suốt ngày, thậm chí sau đó nàng muốn dọn ra ngoài ở riêng Diệp Nhất vẫn thỏa mãn nàng, nhưng mà càng về sau mọi người càng không thể chịu được tính tình giống như mưa như gió của nàng. Như Tiểu Thất, Tiểu Bát, Tiểu Cửu trong nhà vai vế nhỏ nhất, khi các nàng vẫn còn bé tí thì Diệp Ngũ ra nước ngoài du học, đối với người tỷ tỷ đi xa trong một thời gian dài các nàng không hiểu được tính tình của nàng như thế nào. Khi nàng về nước thì thấy nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, điềm đạm nho nhã hiền lành, cả ngày đọc sách, nhìn như thế nào đều đạt tiêu chuẩn thanh niên văn hóa a. Tốc độ nói chuyện của Diệp Ngũ rất chậm, cái này càng khẳng định thêm cái nhìn của các muội muội đối với nàng là chính xác.
Nhưng mà thời gian trôi qua, Diệp Ngũ trong nháy mắt thường lộ ra những chi tiết nhỏ làm cho các muội muội nghi hoặc – không đúng a, sao ngày hôm qua Ngũ tỷ lại lấy bình hoa đập vào đầu Lục ca vậy? Không đúng a, có phải Ngũ tỷ đem con chim mà Tam ca đang nuôi vặt hết lông của nó không? Còn đang lúc ăn cơm nàng tự nhiên đứng dậy lật bàn là chuyện gì đã xảy ra?
Vốn tưởng rằng tỷ tỷ là một người ôn nhu tới mức có thể lăn lộn vào lòng nàng mà làm nũng thì nàng cũng sẽ không tức giận, không nghĩ tới diện mạo thật sự của nàng lại là một con quỷ. Cái chính là khuynh hướng bạo lực của nàng cùng với sự thâm tàng bất lộ của Diệp Nhất hoàn toàn giống nhau, Diệp Nhất là kiểu người mỉm cười trước mặt nhưng sau lưng sẽ đâm người ta một nhát, mà Diệp Ngũ là kiểu trước tiên tươi cười với ngươi, cười tươi đến mức ngươi còn không biết nàng dù đang cười nhưng tức giận không thể tả, nàng cũng sẽ không nói lời khách sáo, mà bắt đầu hận không thể trực tiếp lấy cái búa đập vào đầu cho văng óc ngươi ra.
Cho nên ai dám chọc nàng a.
Nhưng khi ra ngoài Diệp Gia, không còn bối cảnh thân phận hắc đạo, người dám trêu chọc nàng quả thật không ít.
Ngoài việc phụ huynh cả ngày kiếm chuyện, còn có một nữ nhân da mặt dày tới mức không còn mặt mũi – Đại Nguyên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: năm nguyên đích tân văn chương rốt cục bắt đầu rồi ~
Này đối CP ta sẽ hơi chút viết dài một ít. . . . . .