1
“ Fhuu—“
Từng hơi thở phả ra liền đông cứng ngay lập tức và rồi tan biến vào hư không. Tôi dừng lại và nhìn lên trời. Mặc dù đã là năm giờ sáng rồi, nhưng cả bầu trời tắm tối đến sâu thẳm ấy vẫn ngập chìm trong biển sao sáng lộng lẫy đầy kiêu hãnh.
Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chính là Sao Thiên Lang và phía nam của bầu trời chính là nơi mà ngôi sao đó tọa lạc.
Tôi không biết nhiều lắm về tên của những ngôi sao, nhưng Tsukasa, một người bạn của tôi lại rất khá trong lĩnh vực này, vì thế cậu ấy đã chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ. Nhưng thế đó, cái tên duy nhất mà tôi còn nhớ chỉ là ngôi sao Thiên Lang kia, còn tên của những ngôi sao còn lại, tôi đã hoàn toàn quên mất.
Sau một cuộc dạo bộ ngắn ngủi, tôi đã đến khu phố buôn bán.
Cái im lặng kỳ quái bao trùm lấy khu mái vòm này.
Có cảm giác rằng nơi đây đã chết.
Không---
Nó thực sự đã chết rồi.
Chỉ cách đó không xa nhà ga là mấy, cả khu vực này xung qunah nó cứ thế phát triển trong âm thầm, lặng lẽ. Ban đầu thì nơi đây vốn là một khu phố bán hàng sầm uất, nhưng giờ đây thì quá nửa các cửa hàng đã phải đóng cửa. Những cánh cửa chớp một thời lộng lẫy trong những bộ cánh đầy màu sắc giờ cũng nhuốm mình trong gỉ sắt, cả ngày im lìm chẳng hề mở ra. Có vài người gọi nơi đây là “Những cửa hàng cùng cánh cửa bàng bạc”, một cách gọi thật buồn.
Nơi đây đã từng không phải như thế, khi tôi còn bé. Những người sống ở trung tâm thành phố thường đến khu phố này để mua sắm. Ở nơi dây luôn đầy ngập khách viếng thăm, tận hưởng việc mua sắm, và vì đó mà những hoạt động buôn bán cứ thế mà bận rộn theo. Chỉ cần rảo bước qua khu mái vòm này, tôi đã cảm thấy lòng đầy náo nức rồi.
Trong tâm trí tôi hình ảnh ấy vẫn còn tươi mới như thưở nào. Tôi nghĩ lúc đó có lẽ là tôi mới chỉ có bốn hay năm tuổi gì đấy.
Tôi đi qua nơi đây cùng bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của mẹ tôi. Có rất nhiều người ở đây và ai cũng tràn đầy sức sống. Chỉ cần cảm nhận cái không khí ấy thôi tôi cũng lấy làm vui, rồi tôi nhìn mọi người qua lại và cả những cửa hàng nơi đây với đôi mắt to tròn ấy. Cả khu phố này tựa như trái tim của cả thành phố vậy.
Giờ thì nó chỉ còn lại bóng hình của mình năm xưa…
Tôi đã sống ở nơi đây 17 năm, nhưng tôi đã có biết bao ký ức về những cửa hàng nép mình nơi mái vòm đó. Là cửa hàng sách ở khu phố này, chính là nơi mà tôi đã mua cho mình cuốn sách đầu tiên trong cuộc đời. Cầm trong tay tờ giấy bạc mười ngàn yên, và rồi tôi cũng đã mua được quyển sách đó. Ở khu phố đó tôi cũng đã lần đầu tiên được đi xem một bộ phim ở rạp chiếu bóng. Một bộ phim khoa học viễn tưởng, người anh hùng trong bộ phim chính là vị thuyền trưởng khó tính ấy. Và cả quán Sushi ở đó nữa, nằm giữa trung tâm của khu phố, cũng chính là nơi tôi uống li rượu sa-kê đầu tiên. Tôi nghĩ là mình hồi đó còn chưa đến tuổi học cấp hai nữa.
Chính người cha của tôi đã khiến tôi uống li sa-kê đó.
“ Món này ngon lắm đấy! Có muốn một chút không nhóc?”
Là một cậu bé vẫn còn đầy ngây thơ như tôi khi đó nên tôi liền tin ngay những lời ấy của ông ta và uống một ngụm hết gần nửa li rượu.
Tất nhiên tôi liền ngã lăn ra ngay tắp lự sau khi tôi làm chuyện ngu ngốc ấy.
Đôi mắt của tôi đảo điên, cả thế giới cứ thế chao đảo và mọi thứ cứ thế nhũn hết cả ra. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in hồi ức ấy. Trông thấy tôi gục xuống sàng, ông ta liền phá lên cười. Thực sự đúng là ông bố tồi tệ nhất thế giới.
Dù sao thì, tôi cũng đã lưu cho mình biết bao hoài niệm về khu phố mua sắm này. Vì thế tôi cảm thấy có gì đó chạnh lòng khi nhìn nó cứ thế chết dần, chết dần. Ngọn gió đã cuốn đi cả khu phố nơi mái vòm này, cũng đang thổi qua trái tim tôi.
Mặc dù tôi cảm thấy thật thi vị khi trầm mình vào thời điểm sáng sớm thế này, khi cả thành phố còn chìm đắm trong màn đêm chẳng có chút dấu hiệu nào của sự sống. Đó là vì đây là thời điểm duy nhất mà tôi cảm thấy mọi thứ ở đúng vị trí của nó, trái ngược với khi mọi thứ trông có vẻ như đã vốn đầy giả tạo của cái thế giới này.
Nhưng tất nhiên đó chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi thôi.
Biro---n! Biroroooo----n!
“U-Uwah!”
Vì tiếng nhạc đột ngột đó nên khiến cho giọng nói của tôi trở nên thảng thốt như vậy.
Âm thanh đó chính là từ chiếc điện thoại di động của tôi.
Tôi vội vàng đút tay vào trong túi và tắt nguồn đi. Tôi tắt nó đi đúng giờ đã định. Không phải là ai đó gọi cho tôi. Chỉ là tôi đặt chế độ báo thức vào năm giờ sáng mà thôi.
Lòng tôi bỗng trào dâng một nỗi lo sợ.
(Ôi chết tiệt, nếu mình không trở về bây giờ thì Akiko sẽ giận điên lên cho mà xem…)
Tôi bị nỗi sợ hãi ấy điều khiển và cứ thế mà chạy ào đi.
Bỏ lại dãy phố mua sắm ở đằng sau, tôi va trúng phải một cánh cổng chỉ cao tới tầm thắt lưng của tôi, còn phía bên kia cánh cổng chính là bãi đỗ xe của bệnh viện. Có rất nhiều xe đang đỗ ở đó. Tôi đoán chúng thuộc về mấy nhân viên làm ca đêm. Và ở phía xa so với bãi đậu xe là một cái bệnh viện nhỏ.
Đằng sau những cánh cửa sổ kia tôi có thể nhìn thấy ánh đèn vẫn còn bật.
Mang nặng trên mình sự căng thẳng, tôi nhanh chóng rảo bước. Bỏ lại cánh cổng chính, tôi tiến sang phía hông bên phải của tòa nhà. Lối cửa chính lúc ấy đã bị khóa lại rồi. Tôi liền đi ra phía đằng sau, và tình cờ bắt gặp một cánh cửa màu nâu.
Tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa đó …. cực kỳ nhẹ nhàng.
Lúc vẫn còn đêm tối thế này thì đây là chỗ duy nhất mà bạn có thể đi vào trong.
Tôi thận trọng.
Có một lần Akiko đã nằm phục đợi tôi và ngay lập tức tấn công tôi bằng cái guốc của mình khi tôi vừa mới bước vào. Cô ấy bừng bừng nổi giận và rồi cho tôi ăn nguyên một bài thuyết giảng dài đến hơn hai mười phút lận, trong khi tôi vẫn cứ phải quỳ gối ở trên cái sàn cứng ngắc này. Rồi tôi lại tiếp tục bị la mắng thêm hai mười phút nữa. Ý của tôi là, rốt cục tôi cũng đang bị bệnh cơ mà, vì thế ít nhất là tôi cũng mong là cô ấy cũng phải nên có chút gì đó lo lắng cho tôi chứ.
Mở cánh cửa ra rồi tôi bỗng dưng cứng ngắc người lại.
(Liệu thế có ổn không--?)
Tôi chú tâm thật kỹ vào từng tiếng động tôi phát ra.
Tôi thò đầu vào bên trong.
Chẳng có ai ở đây cả, chỉ có đó là những hàng ghế dài xếp ngay ngắn. Chỗ này chính là tiền sảnh. Khu vực này, trong ngày thì luôn luôn nhộn nhịp, giờ đây thì, đúng như tôi nghĩ, hoàn toàn im ắng.
Tôi thở dài đầy khuây khỏa.
Chướng ngại đầu tiên đã được vượt qua.
Tôi đi vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cảnh cửa đó lại, rồi tôi với đôi giày trên tay nhón từng bước chân tiến vào sâu bên trong lối hành lang đen đặc ấy. Phía trước khoảng mười mét nữa sang bên trái là một ngã ba. Đoạn đó có hơi dốc một chút. Đoạn dốc ấy là dành cho xe lăn. Vì lý do an toàn thế nên sàn ở chỗ dốc này được phủ một lớp cao su, chính thế nên thật khó mà để không để lộ tiếng bước chân của mình.
Nhưng, còn có một sự khó khăn khác với cái đoạn dốc này.
Khoảng tầm giữa của đoạn dốc nó trở nên thô ráp và hơn hết thì mọi thứ từ đây đều có thể nhìn thấy rõ từ chỗ trực của mấy y tá.
Tôi nép mình vào góc tường, và rồi len lén quan sát xung quanh. Có ánh đèn ở cuối hành lang và chỗ đó cũng là của mấy y tá. Vậy là người y tá trực đêm nay vẫn còn đang thức.
Từ chỗ của mấy y tá đến góc tường này chỉ tầm mười mét mà thôi.
Tôi gọi đó là “Mười Mét Kinh Hoàng”. Chẳng có chỗ nào giúp tôi ẩn nấp từ đây. Nếu người y tá đó nhìn về hướng này thì mọi chuyện sẽ kết thúc từ đây. Một đường ngắm chuẩn xác sẽ cho tôi bay luôn.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhảy ra. Trong khi vừa khom người hết cỡ có thể, tôi vừa cố đảm bảo chắc chắn rằng chân mình sẽ không phát ra quá nhiều tiếng động, và rồi tôi cứ thế chạy ào lên phía trước.
Mười mét nữa.
Bảy mét nữa.
Năm mét nữa.
Tim tôi đập liền hồi. Vì tôi quá vội vàng nên tôi đã vấp suýt thì ngã. Nhưng rồi bằng cách nào đó tôi đã lấy lại được thăng bằng, và tôi tiếp tục tăng tốc.
Ba mét nữa.
Một mét nữa.
Và tôi chạy thục mạng qua hành lang. Một trở ngại nữa đã bị triệt hạ. Tôi lập tức rẽ sang bên trái. Cánh cửa thứ ba tính từ đây chính là phòng của tôi. Một cảm giác hả hê khi thực hiện xuất sắc nhiệm vụ trào dâng trong lồng ngực tôi.
Nhưng!
Ngay khi tôi đặt tay lên cảnh cửa phòng.
“ Yuuuuiiiiiiiichiiiiii!”
Đằng sau tôi có ai đó đang gào hét.
Quay người lại trong nỗi sợ hãi, đúng như tôi nghĩ, Akiko đang ở ngay đó. Chân trái của cô ấy ở trên không trung còn cánh tay trái thì vùng ra phía sau. Nói ngắn gọn thì là ---- cả cơ thể cô ấy đang xoắn hết cả lên. Với một cô gái thì đây đúng là một tư thế tung người thật đáng kinh ngạc.
Tôi đứng đó, cố sức vẫy vẫy hai bàn tay trong vô vọng.
“ A-Akiko, không phải như những gì chị nghĩ đâu! E-E-E-E-E-Em đâu có trốn ra ngoài hay gì đó đâu-!”
Lời giải thích tuyệt vọng đó của tôi bị cắt ngang.
Bsssssssshhhhhhhhhhh--------!
Một âm thanh xé gió phát ra, có gì đó màu nâu ---- một chiếc dép của bệnh viện (mặt dưới của nó) ghi một bàn thắng vào thẳng mặt tôi.
Ban đầu thì tôi bị sốt.
Cả cơ thể của tôi nặng trĩu.
Tôi nghĩ đó là do cúm.
Đó là vào khoảng hai tháng trước.
Khi bị cúm tốt hơn hết là đi ngủ, và cả mẹ và tôi đều không thực sự thích thú gì một nơi như bệnh viện cả, vì thế tôi vẫn chỉ tiếp tục ngủ mà chẳng hề tới bệnh viện. Tôi nghĩ mình phải ngủ đến hơn hai mươi tiếng đồng hồ mỗi ngày. Việc ngủ làm ngưng trệ cả cơ thể tôi và tôi có thể rơi vào trạng thái ngủ bất kỳ lúc nào. Giờ nghĩ lại thì tôi đáng lẽ đã phải nhận ra là có gì đó khác lạ ngay từ lúc đó rồi chứ.
Cơ thể của tôi chẳng hề khá lên dù cho tôi có ngủ nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Mặc dù nhiệt độ cơ thể tôi lúc lên lúc xuống nhưng lúc nào cũng trên ba mươi tám độ, và cái cảm giác uể oải của cơ thể cũng chẳng hề biến mất. Lúc đó đến cả việc giơ cánh tay lên thôi cũng thật khó khăn.
Đến khi tôi cứ mãi tiếp tục trong tình trạng đó cả tuần trời thì quả thật là rồi chúng tôi cũng nhận ra đây không phải là bệnh cảm cúm. Nhưng kể cả thế, tôi cũng không có ý định đến bệnh viện----Tôi thực sự, thực sự rất ghét cái nơi mang tên là bệnh viện này---- nhưng người mẹ hay âu lo của tôi, bỗng dưng bà ấy hoảng loạn hết cả lên, và cuối cùng rốt cục tôi cũng bị ép đến đây.
Sau khi kiểm tra tôi, bác sĩ ngay lập tức liền nói.
“ Cháu sẽ phải nhập viện ngay.”
Và đúng là ngay lập tức.
“ Trong ít nhất là hai tháng tới.”
Tên của căn bệnh đó là viêm gan cấp tính.
Một căn bệnh do vi-rút gây ra, vì thế nó cũng khá là giống với bệnh cảm cúm nhưng con vi-rút này làm lá gan của tôi hầu như vô dụng. Thế đó, mặc dù tôi nói là vậy nhưng cũng không hoàn toàn quá nghiêm trọng cho lắm. Cơ thể tôi có thể hồi phục hoàn toàn sau hai đến ba tháng và sẽ chẳng có di chứng phụ nào để lại cả.
Tuy nhiên trong hai hoặc ba tháng ấy thì bất cứ hoạt động thể chất nào cũng hoàn toàn bị cấm tiệt.
Có vẻ là khi tạo sự căng thẳng thì sẽ không tốt cho sức khỏe.
Dù sao thì cứ tiếp tục ngủ mà không cần có sự chăm sóc gì thêm nữa có lẽ là cách điều trị tốt nhất.
Nhưng mà. Tôi lại nói nhưng rồi.
Sau một tháng nhập viện, cơ thể tôi đã hầu như khỏe hẳn lên. Đúng là tôi không còn cảm thấy ốm đau gì hết nữa. Thêm vào đó tôi vẫn là một cậu học sinh trung học mới 17 cái xuân xanh. Thành ra không thể nào mà tôi cứ thế chỉ có nằm bẹp trên giường và ngủ mãi được.
Nói chung thi, bệnh viện đúng là một nơi tẻ nhạt khủng khiếp. Đầu tiên, đúng 9 giờ tối thì tất cả đèn đóm đều tắt ngóm. Do đó bạn cũng không thể nào mà bật Tivi hay ra-đi-ô được. Hoàn toàn tối tăm, vì thế bạn cũng chẳng thể nào mà đọc cái gì đó để giết thời gian được. Dù sao thì ở đây lúc nào cũng là thời gian rảnh rỗi, rảnh rỗi và rãnh rỗi.
Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu lẩn ra ngoài bệnh viện khi đêm xuống. Hạnh phúc thay, khi nhà của người bạn tôi lại nằm gần với bệnh viện, vì thế tôi có thể trốn đến đó. Nếu tôi đến chỗ của cậu ấy thì ở đó sẽ nào là Tivi, trò chơi điện tử rồi cả mấy bộ manga, so với bệnh viện thì nơi đó đúng là một thiên đường.
Tất nhiên với chị y tá Akiko, thì chị ấy không thể nào mà bỏ qua việc ấy cho được.
Mọi việc như thế đó.
Vì thế, có vẻ là hằng đêm, cuộc chiến hùng bá của tôi với chị Akiko lại bùng nổ.
Cuộc sống là cái gì đó chẳng bao giờ theo đúng ý của ta.
Những lời đó là những gì mà người cha của tôi lúc nào cũng lẩm nhẩm---- thường thì là mỗi khi ông ta đặt cược vào con ngựa thua cuộc. Giờ thì tôi lại đang thật sự cảm thấy rõ ràng điều đó. Thực sự, cuộc sống chẳng bao giờ dễ dàng cả.
“ Em biết đấy, Yuuichi.”
Sau khi đập đầu tôi bằng cái dép đó thì Akiko bắt đầu nói.
“ Chị phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu được ra đây?”
Có vẻ đang đầy giận dữ, giọng của Akiko trầm thấp.
Cơ mà lúc này tôi đang quỳ gối ở ngay chỗ ý tá. Tôi thẳng lưng hết cỡ, đầu gối thì sắp ngay ngắn trước mặt, hai bàn tay thì để lên trên hai gối--- là vậy đó.
Thế đấy, có vẻ là tôi làm hơi phô trương quá rồi.
Một bà cụ chỉ chỏ vào tôi và khúc khích cười, còn một đứa trẻ vốn cũng là bệnh nhân ở đây thì xoay sang hỏi mẹ: “ Anh ấy đang làm gì vậy ạ?”. Người mẹ đó vội vã đáp lại “Con đừng có nhìn!”, rồi nhanh chóng bỏ đi và kéo đứa trẻ theo sau.
A, đúng là địa ngục…
Mặc dù tôi biết việc này chẳng có tác dụng gì cả nhưng tôi vẫn cố gắng gượng nặn ra một nụ cười.
“ Ha-Hahahaha. Không phải là thế đâu. Em chỉ đi dạo một chút thôi mà.”
Tôi không thể, cảm tưởng như tôi không thể nào nặn ra một nụ cười cho đúng nghĩa.
Akiko nheo mắt lại.
“ Aha? Đi dạo à? Ngay khi đèn tắt đi là em biến mất dạng rồi phải không?”
Trái tim tôi gần như ngừng đập, nhưng rồi tôi tự nhủ thầm rằng mình phải bình tĩnh lại. Có thể đây chỉ là một câu hỏi thôi mà, phải không?
“ Sao-sao lại thế ạ. Em lúc đó đang ngủ mà.”
Bối rối.
Đôi mắt của Akiko trông còn nheo hơn cả trước nữa.
“ Ờ ờ, ngủ à. Cái túi của em ngủ, rồi rồi.”
“ Ư----“
Trước khi lẩn ra ngoài, tôi đã chèn chiếc túi của tôi xuống dưới cái nệm của mình. Trông giống hệt như là có ai đó đang ngủ vậy. Thực tế là Akiko biết điều đó, có nghĩa là---
Cô ấy biết.
Biết tất cả.
Đầu gối tôi run lên. Hoảng sợ, tôi dùng tay mình đè lên hai gối. Tôi nhìn lên và Akiko vẻ nham hiểm mỉm cười với tôi.
‘Hêhê’, hai bên má của cô ấy căng ra.
“ Ha-Hahaha.”
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi cũng đáp lại cô ấy bằng tiếng cười lớn.
“ Ha-Hahaha.”
Giống như là tôi chẳng thể làm được gì nữa ngoài việc cười trừ thế này.
Akiko là y tá của bệnh viện này. Cô ấy có khuôn mặt khá đẹp, vì thế nếu cô ấy có chút hiền dịu hơn thì cô ấy sẽ để lại cho người khác cảm giác về một người phụ nữ đẹp, nhưng cô ấy thực sự rất đáng sợ. Nếu bạn có nghe qua một số lời đồn thổi thì Akiko khi ở trung học là thành phần rất nổi loạn.
Tôi đã từng một lần nhìn thấy bức hình của Akiko ở trường trung học.
Trên bộ quần áo của cô gái mười bảy tuổi Akiko mặc là:
“ Tay lái của vịnh Ise, hãy dè chừng ta đó.”
hay
“ Nữ sinh mười bảy dành trọn trái tim cho anh.”
hay
“ Chiến binh: Bất khả chiến bại.”
Những dòng đó được thêu trên bộ quần áo ấy.
Thế đấy, vấn đề ở đây chính là cô ấy đã từng là kiểu người như thế.
Giờ thì cô ấy là một y tá, thường thì cô ấy đối xử với bệnh nhân một cách rất nhã nhặn, nhưng một khi cô ấy nổi giận thì bản năng tự nhiên của cô ấy lại trỗi dậy.
Tôi vẫn cứ tiếp tục cười.
“ Hahahaha.”
Akiko-san cũng cười phụ họa theo tôi.
"Hehehehehehehe."
"Hahahahahahaha."
"Hehehehehehehehehehe!"
"Hahahahahahahahahaha!"
Akiko và tôi chỉ cười vậy.
Tôi phải nói thế nào nhỉ, việc này nghe chừng thật kỳ cục, quái quái sao đó.
Bsssssssshhhhhhhhhhh--------!
Bảy giây sau, một tiếng động phá tan đi cái khung cảnh kỳ cục, quái quái này.
“ Au-au…”
Tôi ôm chặt lấy đầu.
Đầu của tôi ăn nguyên cả cái đế dép ấy. Có vẻ là cô ấy dùng đúng gót chiếc dép thế nên chỗ tôi bị đánh mới thấy đau nhức thế này.
Tiếng hét đầy tức giận của Akiko đổ xuống đầu tôi.
“ Chỉ vì cơ thể em mới khỏe lên một chút thì đừng có mà tự ý ra ngoài đi dạo như thế! Nếu cư tiếp diễn điều đó thì em sẽ không thể nào xuất viện được đâu!”
“ A-Akiko…”
“ Gì vậy!?”
“ Chị nói chuyện cứ như một gã đàn ông ấy.”
“ Hở?”
Tôi bị nhìn chằm chằm. Một áp lực đáng sợ. Khuôn mặt vẫn cười cười nhưng cả người tôi giờ đông cứng hết cả lại. Cũng giống như là kiểu con ếch bất động khi bị con rắn nhìn vậy, tôi đoán thế.
“ Yuuichi.”
“ D-dạ?”
“ Hứa với chị. Không được trốn ra ngoài bệnh viện một lần nào nữa.”
Tôi gật đầu lia lịa.
“ Em sẽ không thế nữa. Em sẽ không thế nữa.”
“ Thật chứ? Nếu em không giữ lời—“
“ Nếu em không giữ lời thì sao ạ?”
“ Chị sẽ cho em nhảy khỏa thân điệu múa truyền thống của lễ hội Obon.”
“ Khỏa thân? Điệu múa Obon ấy ạ?”
“ Nghe kinh khủng đấy chứ? Nghe thật buồn làm sao, phải không nào?”
Cô ấy nhếch mép cười.
Nụ cười của quỷ dữ.
“ Em có muốn như thế không? Nhảy khỏa thân ấy?”
Có lẽ đó chì là hù dọa thôi… nếu nghĩ theo cách đó thì đúng là sai lầm chết người. Akiko là kiểu phụ nữ sẽ thực sự làm một điều gì đó khi mà cô ấy đã nói là cô ấy sẽ làm. Ngay lúc ấy, hình ảnh của tôi đang nhảy khỏa thân điệu Obon bỗng dưng xuất hiện trong đầu tôi.
“ Em-em không muốn vậy.”
Akiko gật đầu.
“ Thế thì hãy giữ lời hứa của mình đấy. Dù gì thì ở bệnh viện cũng có cả con gái đó.”
“ Vâ-Vâng.”
Tôi gật đầu đầy vẻ chân thành, nhưng tôi cảm thấy có gì đó hoàn toàn không liên quan gì đến những gì Akiko nói.
Có con gái ư?
Bệnh viện trực thuộc thành phố Wakaka nơi tôi nhập viện là một bệnh viện khá nhỏ, vì thế chỉ có tối đa là tầm khoảng một trăm bệnh nhân ở đây mà thôi. Hơn một nửa trong số họ là những cụ bà, cụ ông trên bảy mươi tuổi, nửa còn lại thì hầu hết đều trên ba mươi cả.
Có một cô gái ở đây ư?
“ Ừm, phần còn lại thì sẽ tùy thuộc vào thái độ của em đấy. Nếu một hôm nào đó em giở chứng không giữ lời thì em sẽ trần như nhộng mà nhả----“
Akiko bỗng dưng thét lên: “Kyaaaaaaa!”
Ồ, giọng thét của Akiko đứng thực là của một cô gái. Vừa nghĩ như vậy tôi cũng liền ngẩng đầu nhìn lên và đứng đằng sau Akiko chính là cụ Tada.
Cụ ấy cười toe toét vẻ dê già thấy rõ.
“ Ông vừa mới chạm vào mông cháu, đúng không!”
Khi cô ấy quay người lại, Akiko liền thét lên, khuôn mặt đỏ như gấc.
Cụ Tada, người sẽ đón sinh nhật lần thứ 80 trong năm nay, vẫn tiếp tục nhăn nhở.
“ À, xin lỗi cháu nhé, Akiko. Tay ta mới chỉ hơ-hơi chạm vào một chút thôi mà, chỉ là vì cái hành lang của bệnh viện này nó chật hẹp quá.”
Vừa cười, cụ ấy vừa nói vẻ dửng dưng.
Tất nhiên, đó chắc chắn là một lời nói dối rồi.
Cụ ấy chạm vào mông của chị Akiko cũng là có chủ đích cả rồi đấy.
Tôi biết khá rõ về cụ ấy vì cụ ở ngay kế bên phòng tôi; cụ Tada đúng chuẩn một cụ già háo sắc. Dù trong bất cứ chuyện gì đi nữa thì cụ vẫn luôn giấu cả núi sách báo khiêu dâm ở dưới giường của mình. Sự ‘héo tàn’ hay ‘sự dè dặt’ khi đến một độ tuổi nào đó của con người, hay ít nhất là những gì mà tôi đã từng nghĩ là vậy, nhưng sau khi gặp và biết về cụ Tada thì tôi đã phải xem xét lại quan điểm của mình.
Rõ ràng là, có vẻ như chính chị Akiko cũng biết rõ điều đó.
“ Cái ông già mất nết này! Đừng có lừa cháu!”
“ Cháu đang nghi ngờ một ông già ốm yếu như ta đấy ư? Cháu thật độc ác…”
“ Trông ông chẳng có vẻ gì là đang ốm yếu cả đâu!”
“ A, tim ta đập mạnh quá. Ôi huyết áp của ta…”
“ Đồ nói dối này! Chết đi, ông già mất nết!”
Quan sát sự đối đáp của hai người đó (chỉ dừng lại ở mức bình thường mà thôi) dần dần khuất khỏi tầm mắt mình, tôi nhè nhẹ đứng dậy để cho Akiko không thể chú ý thấy.
Rồi tôi lủi biến đi khi mà cuộc cãi vã mới chỉ bắt đầu.
2
Sự giám sát của Akiko ngày một ngặt nghèo hơn.
Đúng như tôi nghĩ, tính cách của con người nổi loạn khi xưa ấy ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Khi đèn tắt đi, cô ấy chèn một chiếc ghế bành ngay cửa phòng tôi. Cánh cửa ở bệnh viện này là kiểu mở ra phía ngoài, vì thế từ bên trong tôi không tài nào mà mở được cánh cửa ra.
Một sự giam cầm mà tôi không thể nào chối cãi lại cho được.
“ Nếu mà em muốn đi vệ sinh thì em phải làm thế nào đây!”
Khi tôi cố dùng biện pháp này để phán kháng thì ngay lập tức Akiko dúi vào tay tôi một cái bình trong suốt hình dáng trông đầy kì cục.
Một chiếc bình để đi tiểu.
Hoàn toàn sốc trước cách mà mình bị đối xử.
“ Thật-thật vậy sao hả chị?”
Tôi hỏi, và…
“ Thật quá ấy chứ! Chúc vui vẻ!”
Tôi nhận một cái gật đầu, chiếc bình vẫn nằm trên tay.
Thực sự, đúng như tôi nghĩ, con người xấu xa khi xưa có một tính cách ở một mức độ hoàn toàn khác với tôi.
Không chỉ có vào buổi tối thì sự giám sát này mới chặt chẽ hơn. Cả ngày thì lúc nào cũng thế cả. Khi tôi đói, tôi tính đến siêu thị ở bên kia đường để mua bánh mì hay chút đồ ngọt thì cũng đều bị cấm tiệt. Chỉ có mỗi việc đi dọc hành lang thôi tôi cũng bị một người phụ nữ ngồi ở chỗ quầy tiếp bệnh nhân nhìn chằm chằm. Và khi tôi cố vòng ra cổng sau thì lúc đó tôi bị một người phụ nữ quét dọn túm lấy tay mình.
“ Xin lỗi cháu, nhưng cô đã được Akiko dặn sẵn rồi. Cháu hiểu chứ, phải không nào?”
Gật đầu, rồi tôi quay trở lại căn phòng của mình tựa như đang chạy ào đi. Còn vượt hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng, lưới trời lồng lộng mà sao khó thoát, chúng bao lấy tôi rộng mà vẫn cực hoàn hảo…
“ Haaaaah09:00, June 27, 2014 (UTC)”
Thở dài cái thượt rồi tôi lặng lẽ đi xuống dãy hành lang của bệnh viện.
Giờ thì nơi duy nhất mà tôi có thể đi lại một cách thoải mái là cái bệnh viện này. Nhưng, một cái bệnh viện chỉ đầy bác sĩ, y tá với người ốm đau, thực đúng là nơi tồi tệ nhất trần gian mà. Có một cậu nhóc trong bệnh viện là một điều khá hiếm hoi, vì thế khi mọi việc không diễn tiến tốt thì cái bẫy toàn các cụ già tán chuyện đang chờ đợi tôi. Một cái bẫy khủng khiếp và một khi đã dính vào thì tôi chỉ có nước phải chờ ít nhất là cả tiếng đồng hồ thì mới có thể thoát thân.
Mặc dù vậy, bạn bè tôi vẫn hoàn toàn lầm tưởng về cuộc sống trong bệnh viện theo một hướng khác hẳn.
“ Chắc ở đây phải tuyệt lắm, toàn các cô ý tá trẻ đẹp cơ mà, đúng không?”
Họ nói như vậy đó, nhưng đó thực sự chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Nếu họ muốn biết thực tế nó như thế nào thì họ chỉ cần bị Akiko hù cho một phát là biết mùi ngay.
Khi họ biết thì cũng là lúc họ sẽ muốn được chết, họ sẽ biết.
“ Haaaaah09:00, June 27, 2014 (UTC))”
Lại thở dài thêm lần nữa, tôi nặng nề lết xuống chỗ hành lang, nơi những tia nắng chiếu vào.
Thực sự, quá buồn tẻ.
Lúc đầu tôi đã vui sướng vì tôi có không đến trường thì cũng chẳng làm sao cả, nhưng đúng như tôi nghĩ khi mà tôi cứ phải trải qua những quãng thời gian tẻ nhạt thế này thì tôi bắt đầu cảm thấy nhớ trường nhớ lớp. Thật kỳ lạ.
A, tôi muốn được đánh một giấc ở lớp học khi chiều muộn.
Món udon ở nhà ăn khủng khiếp ấy giờ sao thấy bâng khuâng…
Cuối cùng thì tôi cũng đã đến ngã rẽ của hành lang.
Bệnh viện thành phố Wakaku được chia thành khu đông và khu tây bệnh viện. Phòng của tôi nằm ở khu tây, và hầu hết ở phía này là dành cho những bệnh nhân tương đối nhẹ. Và, ở đối diện sân bệnh viện là khu phía đông. Những người ở đó thường là đã nhập viện trong khoảng thời gian dài hay có bệnh lý nghiêm trọng.
Tôi đã quyết định là mình sẽ không lảng vảng ở khu vực phía đông đó quá nhiều.
Cái mà chúng ta gọi là bệnh viện ấy, mặc dù đúng là mang hàm nghĩ phàm tục, thì đó là nơi có liên quan đến bệnh tật. Những người cư trú ở đó thường có nghĩa là bệnh tình của họ đã đạt đến một mức độ nào đó, và với những người bị đưa đến khu vực cấp tính thì là những người bị chuẩn đoán là có bệnh tình vô cùng nghiêm trọng---- những căn bệnh không giống như căn bệnh của tôi.
Rồi tôi dừng lại.
Tôi cảm thấy có gì đó hơi khiên cưỡng khi đến đó với ý định chỉ là để cố đùa vui hay giết thời gian.
Tôi từng nhớ là tôi đã có một lần lạc đường khi đến khu phía đông của bệnh viện. Khi mà tôi nhận ra là mình cứ đi mãi lòng vòng. thì bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng khóc ở phía xa xa. Tôi không để tâm lắm đến điều đó nhưng rồi tôi vẫn đi theo nơi phát ra tiếng khóc ấy, đơn giản chỉ là vì tò mò mà thôi. Tất nhiên là tôi chưa hề chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho những điều đang chờ đợi tôi ở đó. Rồi tôi chứng kiến khung cảnh ---- cảnh hai người trẻ tuổi đứng đó, một nam một nữ, ôm nhau thổn thức ở một góc của hành lang. Người phụ nữ cắn chặt lên đôi môi mỏng manh của mình còn người đàn ông thì cố tỏ ra mạnh mẽ và nói điều gì đó với người phụ nữ ấy. Thỉnh thoảng người đàn ông ấy lại đưa tay lên rụi rụi đôi mắt của mình.
Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra. Tôi không thể gắn kết những mảnh ghép lại cùng với nhau.
Đó là lý do tôi hoảng sợ chạy trốn khỏi khung cảnh ấy.
Lúc ấy tôi nghĩ là mình đã chứng kiến một điều mà đáng ra tôi không nên thấy.
Có lẽ, những điều giống như kiểu những thảm họa không phải là điều gì hiếm thấy. Chúng cứ không ngừng quẩn quanh nơi trần thế này và rồi lại xảy ra vượt khỏi tầm tay của chúng ta.
Khu vực phía đông bệnh viện khiến cho tôi có dòng suy nghĩ ấy.
“ Quay lại thôi,” tôi thầm thì với chính mình, rồi cơ thể của tôi quay ngược lại.
Hướng về chỗ mái nhà và tắm mình trong ánh nắng. Tựa mình vào bể nước, những cơn gió lúc này chẳng thể nào thổi vù vù vào lưng tôi được nữa, mùa này trời ấm hẳn. Tận hưởng điều đó cùng với quyển manga bên mình thì thật là tuyệt.
Khi những dòng suy nghĩ ấy cứ đảo điên thì mắt tôi bỗng bị thu hút bởi một thứ.
Làn tóc đen nhánh.
Làn da trắng muốt.
Từ cánh cửa nơi hành lang này tôi cũng có thể thấy, thấy được những căn phòng ở phía đông bệnh viện, và ở một trong những căn phòng ấy là một cô gái trẻ tựa mình nơi khung cửa sổ.
Cô ấy đặt tay lên khung cửa và hướng ánh mắt mình lên bầu trời xa xăm.
Một cảm xúc hơi ngạc nhiên bỗng trào dâng trong tôi.
Trong hai tháng nhập viện tôi cũng đã có một chút để tâm đến từng bệnh nhân trong bệnh viện này, dẫu sao thì nơi đây cũng chẳng phải là lớn lắm.
Bệnh viện.
Những cô gái ở độ tuổi như thế chẳng nên có mặt ở một nơi như bệnh viện.
“ Có phải là cô ấy đến để thăm ai chăng?” tôi tự lẩm nhẩm với chính mình. Tôi nhìn bộ quần áo của cô ấy, điều đó ngay lập tức thổi tan đi sự xác nhận vừa rồi của tôi. Cô gái ấy đang mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh da trời. Chẳng ai đến thăm viếng mà lại mặc một bộ đồ ngủ cả. Chỉ có bệnh nhân trong cái bệnh viện này mới có bộ đồ như thế.
Những lời nói của Akiko bỗng vang vọng trong tai tôi. “ Có cả con gái trong bệnh viện này nữa đấy.”
Cô ấy nói đúng. Cô ấy hẳn phải biết rõ điều gì đó về cô gái có mái tóc dài kia.
“ Mắt của em trông thế mà tinh phết đấy.” cô ấy cười ngặt nghẽo.
Mặc dù tôi có hơi bực mình, nhưng tôi không được phép làm bất cứ điều gì làm Akiko nổi giận được, rốt cục thì tôi cũng lại là kẻ chiến bại mỗi khi đối mặt với cô ấy mà thôi. Mà bên cạnh đó thì Akiko cũng đang cầm trên tay một cái kim tiêm, cây kim cùng với cái đầu nhọn hoắt của nó đang chuẩn bị nhắm vào tĩnh mạch bên tay trái của tôi.
Hay nói theo cách khác thì người bệnh nhân là tôi đây đang chuẩn bị cho việc truyền dịch và Akiko người y tá là người phụ trách công việc này.
Nếu tôi có ý phản kháng cô ấy ngay lúc này thì……
“ Ồ, xin lỗi nhé. Chị lại mắc lỗi rồi.”
Cô ấy có thể nói như thế và rồi ngay lập tức chọc tôi bằng cây kim kia vào sai chỗ ---- những chỗ nằm xa tuốt với vị trí đúng của nó; mà chưa hết cùng với đó thì cái hành động ấy có khi sẽ lặp đi lặp lai cả ba lần ấy chứ. Vào cái lần đầu tiên cô ấy làm điều đó với tôi, tôi thực sự thấm thía cái mặt đáng sợ của Akiko sau sự kiện thê thảm hồi ấy. Tôi biết rằng mình phải cẩn trọng thêm nữa mỗi khi cô ấy cầm trên tay cây kim tiêm kia.
“ Cô gái đó sống ở bệnh viện này từ khi nào vậy ạ?” Tôi hỏi, mắt thì dí sát nhìn vào cây kim đang tiến đến gần. Tôi gần như ngày nào cũng phải truyền dịch nhưng tôi vẫn chẳng thể nào làm quen được với cái sự đau đớn này.
“ Để chị nghĩ xem. Khoảng ba ngày trước. Chị nghe là cô bé ấy được chuyển đến đây từ một vài bệnh viện nào đó ngoài thị trấn.” Akiko vừa trả lời vừa chọc cây kim vào mạch máu của tôi. Kỹ năng tiêm của mọi người có sự chênh lệch. Những người có kỹ năng thì sẽ hoàn thành công việc của mình mà chẳng để lại cho bạn một chút cảm giác đau đớn nào. Và Akiko là một trong số những người lại thực hiện cái việc này theo một cách tồi tệ và thô thiển nhất. Cơn đau chạy dọc cơ thể, tôi liền khẽ kêu lên, “…uagh!”
“ Gì mà kém thế hả.”
Sao chị dám nói thế hả? Do lỗi của chị hết đấy.
“ Nếu em là đàn ông thì phải biết chống lại cơn đau chứ.”
Tôi phải cố chống lại cơn đau này. Nếu tôi than phiền thêm gì thì có lẽ chị ấy chẳng thèm nói chuyện gì với tôi nữa ấy chứ.
“ Vậy cô gái ấy tên là gì vậy ạ?”
“ Akiba Rika. Mười bảy tuổi, bằng tuổi với em đấy.”
“ Bằng tuổi với em à…”
“ Em có ý gì đấy rồi phải không?”
Cô ấy cười, nụ cười thật nham hiểm. Tôi liền chối phắt cô ấy, nét mặt đầy nghiêm túc, “Làm gì có!”
“ Ồ, ra là vậy à? Hừm…?”
Cô ấy vẫn cứ cười rúc rích mãi không thôi. Cố kìm nén sự bực bội của mình, tôi tiếp tục hỏi, “ Vậy có phải cô gái ấy ở khu phía đông không ạ? Bệnh tình của cô ấy nặng vậy sao?”
Trong khoảnh khắc cảm xúc của Akiko có chút thay đổi. Cô ấy vẫn giữ cái nụ cười phù phiếm kia, nhưng trong đôi mắt của cô ấy, nụ cười trước đó chẳng còn nữa.
“ Con bé ổn. Không có vấn đề gì đâu.”
Cô ấy đang nói dối. Tôi biết những lời đó có ý nghĩa gì. Những bác sĩ và y tá thậm chí vẫn có thể cố nói chuyện bình thường kể cả khi bệnh tình của bệnh nhân trầm trọng thêm. Những người không đến bệnh viện thường xuyên không thể hiểu được những lời nói ấy có hàm ý gì và thực sự tin rằng vấn đề ở đây chẳng có gì to tát cả. Nhưng tôi đã tá túc ở đây cả hai tháng ròng rã, và tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy đang nói dối. Bệnh tình của cô gái kia thực sự rất trầm trọng. Một cảm giác trĩu nặng chèn ép lên ngực tôi. Cảm giác trĩu nặng của sự thương cảm xen lẫn buồn đau, tuy rằng cũng có chút gì không hoàn toàn giống, một sự khác biệt nhỏ và tinh tế của cảm xúc. Có lẽ tôi dần dần đã quen với những cái chết ở nơi đây, ở bệnh viện này. Việc bệnh nhân ở lại bệnh viện cũng là chuyện bình thường, giống như học sinh ở lại trong trường và cảnh sát thì ở lại nhiệm sở của mình. Mọi thứ đều có lý do của nó. Còn rất nhiều ví dụ khác nữa. Tỉ dụ như những bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng thì sẽ ra đi về với cõi vĩnh hằng mà không còn chút tia hi vọng nào có thể cứu giúp. Họ chỉ có thể biết trách than Chúa trời, hoặc họ sẽ đến một nơi nào đó với tinh thần rạng ngời và rồi hét lên thật to, tuôn trào hết những cảm xúc nơi trái tim họ. Nhưng rồi, căn bệnh chẳng vì thế mà tan biến. Nó cứ từ từ, dần dần áp đảo và mang cái chết đến với người mang nó vào một ngày nào đó, có thể là hôm nay cũng có thể là một ngày nào đó khác. Rất chậm rãi, hơi thở nặng trĩu ẩm ướt ấy hắt ra khỏi lồng ngực là điều cuối cùng những con người có thể làm.
3
Với bí chiêu "Hạ sát cấp kỳ" của mình, tôi kết thúc cái vụ truyền dịch này chỉ trong hai mươi ba phút. Sống lâu trong bệnh viện cũng khiến tôi học được đủ loại kỹ năng. Tỉ dụ như, ở trong phòng chờ trên tầng hai có cả đống xe lăn. Cái bánh xe trước của cái xe lăn số thứ hai luôn ở tình trạng long xòng xọc và có thể cho bất cứ ai trải nghiệm bay tàu bay giấy. Tiếng bánh xe có thể tự xoay vòng 360 độ và khi đó nó lại kêu kẽo ka kẽo kẹt. Lấy một ví dụ đơn giản hơn. Nếu bạn đã từng đưa ra yêu cầu nào đó cho Akiko thì chắc chắn chẳng chóng thì chày cô ấy sẽ quên nó ngay, và rồi cô y tá trưởng, Yokota, cũng sẽ chẳng chịu bất cứ trách nhiệm nào dù cho điểm yếu của cô này là lúc nào cũng tỏ ra lo sợ thái quá mỗi khi có ai đó xử lý vấn đề dùm mình. Để mắt tới việc đi giám sát của các y tá có thể nói là điều cơ bản mà bất cứ bệnh nhân nào trong bệnh viện cũng phải biết. 'Kiểm soát Sức khỏe' là điều không được phép quên, chỉ cần nhiệt độ của ai đó tăng lên chút ít thì người đó ngay lập tức bị chích cho một mũi. Vì thế nếu ai đó cảm thấy họ ngại tiêm chích thì họ sẽ phải làm sao đó chỉnh lại nhiệt độ của cái nhiệt kế kia sao cho lúc nào nó cũng chỉ báo nhiệt độ bình thường. Và gia tăng tốc độ truyền dịch cũng là một trong những kiểu kỹ năng như thế, mặc dù thì kỹ năng này khó thực hiện hơn nhiều. Về bản chất thì nó cũng đơn giản thôi: chỉ cần chỉnh lại cái núm điều chỉnh tốc độ trên ống truyền dịch kia là được. Quá trình đơn giản thế thôi, nhưng không thể làm qua loa đại khái được. Nếu ai đó tăng nó lên quá nhanh thì cơ thể họ sẽ không thể bắt kịp với tốc độ dịch truyền và sẽ cảm thấy nôn nao rồi nôn mửa hết cả ra. Hồi đầu tiên tôi thử chỉnh tôi cũng ngay lập tức rơi vào tình trạng đó và cũng nôn mửa khắp giường. Nhưng giờ thì tôi đã nâng cấp kỹ năng của mình lên một tầm cao mới rồi.
" Được rồi. Thế là cũng xong!"
Vừa xong vụ truyền dịch tôi liền dựng dậy. Mất có hai mươi ba phút cũng là một kết quả khá tốt đó. Akiko mà đặt tốc độ truyền thì phải mất ít nhất là cả tiếng mới xong, và phải nằm bẹp trên cái giường này trong suốt cả đống thời gian đó thì đúng là quá tệ với tôi. Nên tôi đã thi triển tuyệt kỹ mà tôi vừa mới nhắc đến ở trên. Kiểu bệnh của tôi là một trong những dạng bệnh có thể dễ dàng chữa trị. Truyền dịch cũng chỉ giúp bổ sung chất dinh dưỡng cho cơ thể thế nên nếu tôi có đẩy nhanh quá trình thì cũng chẳng thực sự có vấn đề gì cả. Nhưng nếu tôi cũng dùng trò này khi truyền dịch lẫn với thuốc thì có thể gây ra hậu quả tồi tệ. Tôi thậm chí từng nghe nói nếu ai đó quá yếu mà làm thế thì có thể dẫn đến cái chết.
Gỡ cây kim ra, tôi đứng hẳn dậy.
Trong đầu tôi chưa định hình nơi mà tôi định đến, những gì tôi muốn chỉ là dạo quanh cái bệnh viện này. Dù sao thì đôi chân tôi mang tôi đến khu đông, gần như là theo vô thức. Tôi chợt dừng lại ngay trước hành lang nối hai khu. Nơi này còn được gọi là "Vượt qua sông Rubicon', một cụm từ để mô tả một quyết định cứng rắn, dứt khoát. Theo điển tích xưa, một vĩ tướng vĩ đại thời La Mã xưa đã phá vỡ huấn lệnh và đưa đội quân của mình vượt sông Rubicon và quyết định đó đã giúp người đó thâu tóm toàn bộ đế chế. Dù là cái nơi tôi vừa mới đi qua cũng không đáng phải mô tả một cách quá lên như thế thì đúng là cái hành lang này dài thật là dài. Có nên đi tiếp hay là quay lại đây? Cái ý nghĩ ngốc nghếch đó chợt vụt qua tâm trí, chậc, có mỗi vấn đề nhỏ tí này mà lắm chuyện quá, tôi thầm nghĩ như vậy khiến tôi trông giờ cứ như một gã ngốc. Dù tôi có chọn kiểu gì thì làm quái có ai vì thế mà chết tức khắc đâu mà lo. mà kể cả là có ai đó mà tôi không quen biết có chết thì cũng có vấn đề gì đâu? Chẳng liên quan gì đến tôi cả. Khi tôi cố tự thuyết phục mình, tôi dần dần cứ thế tiến lên. Tôi đi dọc cái hành lang đó thoải mãi và dễ dàng. Không như ở khu tây nơi mọi người có thể dạo quanh mọi nơi mà họ muốn, khu đông bệnh viện chìm lặng trong sự im ắng. Trong cái sự im lặng chết chóc ấy, tôi nghe thấy tiếng một y tá chạy dọc hành lang từ đằng xa. Khi tôi bắt đầu chìm đắm vào cái không khí sầu thảm của nơi đây, một sự lo lắng bỗng trỗi dậy trong tôi, về thứ nằm đằng sau cái im lặng này. Nhưng dù thế, tôi vẫn tiếp tục bước đi như thể chẳng có gì xảy ra. Rồi cuối cùng tôi cũng đến được căn phòng đó.
" Akiba Rika."
Đó là những gì được viết trên tấm biển số 235. Theo tôi nhớ thì đó chính là tên của cô gái đó. Chẳng có âm thanh nào trong căn phòng đó, có lẽ cô ấy đang ngủ hoặc là đang được kiểm tra sức khỏe. Và lúc này đây những cảm xúc trong tôi cứ thúc ép tôi; nếu khả năng giao tiếp chỉ có hạn thế này thì có lẽ tôi chỉ có thể nói mấy thứ vặt vãnh kiểu 'xin chào bạn' và rồi nói về mấy thứ tầm phào sau khi tôi gõ cánh cửa này. Và với tiến triển đó giữa tôi và cô ấy có thể sẽ là một không khí vui vẻ nào đó sau một tuần, rồi tay cầm tay sau hai tuần, và sau ba tuần thì....
Mày đang nghĩ cái quái gì thế? Toàn ảo tưởng viển vông sao mà thực hiện được. Sao mà mình có thể làm được mấy thứ đáng sợ như thế chứ? Nếu tôi mà dày dặn thế thì chắc hẳn giờ tôi phải có hai cô gái trong tay rồi.
Và kết cục thì, nhìn cái cánh cửa ấy tôi chỉ còn biết thở dài.
" Hầy..."
Tôi quyết đinh rời khỏi khu đông ấy, để bỏ lại cái cảm giác bại trận đằng sau. Trong khi quay lại khu tây thì cái sự im lặng của khu đông vẫn ở đó, quẩn quanh tôi.
Akiba Rika à? Khi tôi nhìn thấy bóng hình của cô gái đó từ xa xa, tôi lúc ấy cũng chưa biết cô ấy trông thế nào. Và tất nhiên tôi cũng không biết là căn bệnh cô ấy mắc phải là gì, hoặc tại sao cô ấy phải dưỡng bệnh ở khu đông đó. Tôi hoàn toàn chẳng có tí manh mối gì về cô ấy cả. Nếu có một cơ hội được nói chuyện với cô ấy, có khi tôi lại chỉ cho cô ấy mấy mánh có thể xài đến trong chốn bệnh viện này.
" Cháu vừa đi ra ngoài đó à?"
Quay người lại một cách ngẫu nhiên, tôi thấy ông Tada đứng đó ngay trước mắt tôi. Ông ấy khá thấp nên hơi khó nhận ra. Già và hay thu người lại, ông ấy có lẽ chỉ cao đến ngực tôi.
" Dạ, cháu vừa mới đi dạo một chút ạ."
" Đi dạo quanh bệnh viện này chẳng phải là chán lắm sao?" Ông Tada cười tạo ra thứ âm thanh giòn tan.
Cảm xúc vẫn còn treo ngược cành cây vì cô gái ở khu đông kia, vì thế suy nghĩ của tôi vẫn chưa được thông suốt lắm. Thậm chí tôi cũng chẳng chắc rằng tâm trí mình bị ảnh hưởng do 'cái khu đông kia' hay là do 'cô gái ấy'.
Tada khẽ lắc lắc đầu chỉ về hướng căn phòng của ông ấy.
" Có vấn đề gi sao? Cháu không muốn vào trong và ngồi cùng ta à?"
" Ê? Vâng, nếu được thì cháu xin phép ạ."
Ngay lúc đó, tôi chẳng biết làm sao bỗng bất giác thở gấp gáp và quên bãng đi những thứ mà mới khi nãy vẫn còn choán ngập tâm trí mình, và thứ còn lại duy nhất trong đầu tôi chính là – bộ sưu tập của ông Tada. Có những lời đồn thổi rằng ông Tada đã sống trong bệnh viện này hơn chục năm rồi và ông lão này dành phần lớn thời gian trong bệnh viện này để đi tìm sách 'thiếu đứng đắn' và giờ thì ông ấy đã thu thập được cả một kho đồ sộ. Một bệnh nhân mắc bệnh tiểu đường ở phòng 207, ông ấy cũng tầm bảy mươi ba tuổi và có một lần ông ấy nói giọng chua chát, "tôi chẳng bao giờ có thể so sánh nổi vỡi lão Tada!" Một ông lão sáu mươi tám tuổi khác vào đây vì bị gãy xương cổ tay phải trú ở phòng 205 cũng có lần nói cũng với cảm xúc tương tự, "thật kinh hoàng." và rồi hướng đi một ánh nhìn xa xăm.
" Nếu tôi trẻ ra thêm năm tuổi thì..."
Nếu trẻ ra năm tuổi thì ông định làm gì? Sau cùng thì theo như lời đồn thổi của họ thì bộ sưu tập ấy thực sự rất đồ sộ. Tôi tiến vào phòng của ông Tada. Cũng đến lúc không thể hoãn cái sự sung sướng này lại. Tôi đã nghe về những lời đồn nói rằng, ông Tada thích trêu người khác, ông lão này chỉ giả bộ rồi ngay lập tức không cho họ ngắm nhìn bộ sưu tập của mình, mặc dù cho thực sự thì tôi cũng không hẳn là muốn nhìn. Chỉ là liếc qua chút thôi. Phải rồi, liếc qua chút chút thì có làm đau ai chứ.
Ông Tada vừa mở cửa vừa gật đầu.
" Cháu vào đi."
" Vâng, cháu xin phép."
Nhưng rồi đột ngột cánh cửa đóng sầm lại.
" Ô, ta quên béng mất ta phải đi kiểm tra sức khỏe mất rồi."
" Gì ạ? Kiểm tra sức khỏe ấy ạ?"
" Ừm, thứ lỗi cho ta nhé. Cháu cũng biết Akiko đáng sợ thế nào mà."
" Vậy để lần sau nhé.", ông Tada nói, bỏ lại tôi đứng đây.
Tôi bị bỏ lại, cứ thế đứng chôn chân.
"..."
Ôi ông già đểu này đúng là khoái trêu người mà.
Cho tôi xem xét sau khi đã để tôi phải kỳ vọng thế này à? Liệu ông lão có nhớ không đây? Hay là ông ấy rồi sẽ lại quên bẵng đi.
Đến lúc này thì tôi cũng phần nào hiểu tại sao Akiko lúc nào cũng mắng mỏ ông già đểu ấy.
Bệnh viện Jaku Kaku của thị trấn này tọa lạc ở một vị trí khá cao so với cả thị trấn, và từ mái nhà nơi đây có thể phóng tầm mắt ra khắp các khu của thị trấn từ nhỏ đến lớn phía dưới. Thị trấn tôi sống nằm ở vùng ngoại ô, dân số cũng không quá một trăm ngàn người. Và dân số thì cứ từ từ suy giảm trong suốt mười năm qua. Hay nói ngắn gọn thì nơi đây đang chết dần. Thực tế thì các dãy cửa hàng trước sân ga cũng đang từ từ đóng cửa. Thậm chí có vài người nói cái cửa hàng tổng hợp duy nhất nơi đây cũng sắp chuẩn bị đóng cửa. Mặc dù cũng có ai đó muốn khôi phục lại thị trấn từ vài năm trước nhưng rồi kế hoạch ấy có lẽ đã buộc phải dừng lại sau khi vấp phải một số vấn đề. Có lẽ nơi này cứ thế, suy sụp suy sụp dần, từng bước từng bước một, rồi chết hẳn.
Thứ duy nhất còn vang danh ở cái thị trấn này chính là ngôi đền Ise kia. Ngôi đền Ise thờ tổ tiên của hoàng gia Nhật, và chính vì bề dày lịch sử đó, mà cứ mỗi năm mới Thủ tướng lại đến đây thăm viếng. Đó là lý do mà ngôi đền Ise này thoát khỏi cái số mệnh của nơi đây, cái số mệnh trở thành cát bụi.
" Wuaghhh." tôi ngáp một cái rõ to.
Giờ dựa người vào lan can nơi mái nhà này, tôi hướng ánh mắt mình xuống khung cảnh của thị trấn. Có một vạt rừng lớn ở ngay trung tâm thị trấn và ở đó cũng là ngôi đền Ise ấy. Nơi đây ban đầu được phát triển cũng là vì ngôi đền Ise đó. Ở thị trấn này chẳng có mấy những khu thương mại đồ sộ, cứ như thể thị trấn này chỉ là sự mở rộng của nỗi nhàm chán của khung cảnh. Khi tôi đưa mắt sang phải, trước mắt tôi là những ngọn núi sừng sững. Thực sự đúng như với cái tên Núi Đầu Rồng, mặc dù người dân địa phương lại gọi nó là Núi Pháo Đài. Tôi có nghe một câu chuyện trong quá khứ về nơi đó, khi quân đội Nhật vẫn còn đang chiến đấu với quân Mỹ, rất nhiều công sự đã được thiết lập ở đó. Và đến giờ vẫn còn đó những chứng tích của những công sự ấy. Mà con người thời ấy cũng thật dũng cảm khi chiến đấu với một siêu cường như thế. Nếu tôi là một trong số họ có lẽ tôi sẽ là người đào ngũ trước tiên. Mặc dù những thế hệ ông cha đánh cuộc mọi thứ vào ý chí dũng mãnh cũng như phẩm chất nơi con người họ để chiến đấu, nhưng cái thứ tên gọi là ý chí và phẩm giá đó thực sự là những từ ngữ rẻ rúng nhất trên cõi đời này. Những thứ đó liệu có đáng để một người phải đánh cuộc cả mạng sống của mình không? Thật chán chết. Tôi nhủ thầm mấy thứ vô bổ đó trong đầu, khi tôi cứ lặng im ngắm nhìn khung cảnh dân cư kia.
" Em đang làm cái gì thế?"
Đột ngột một giọng nói từ phía sau, tôi liền xoay người lại, để rồi thấy Akiko đang đứng ngay đó.
" Em chỉ rảnh rỗi giết thời gian thôi ấy mà."
Mặc dù những điều tôi nói là thực nhưng cách mà tôi nói cứ ngu ngu sao đó.
" Ồ" Akiko lẩm bẩm. Vẻ chán chường, chị ấy lôi ra vài điều thuốc từ trong bộ đồng phục y tá của mình. Cầm lên miệng, đốt nó bằng một hành động thuần thục đến kỳ lạ, chị ta rít lấy một hơi thật sâu và nhả ra cả đống khói. Dưới làn gió đông, những đợt khói cứ lượn quanh rồi dần tan biến vào hư không.
" Hà, vị ngon thật đấy. Tuyệt thật."
Tôi cảm tưởng mình bị quáng gả. Cái kiểu y tá gì thế này?
" Thứ lỗi cho em hỏi, nhưng y tá có thể được hút thuốc ạ?"
" Có rất nhiều người hút thuốc vì họ trở thành y tá. Dù gì thì công việc này thực sự có quá nhiều áp lực. Và mọi người thường trốn vào toilet, hút một hai điếu gì đó."
" Nhưng chẳng phải như thế là không tốt khi hút thuốc trước mặt bệnh nhân sao?"
" Hử? Em đang nói gì đấy?"
Ngay lúc đó tôi bị ánh mắt đầy hung tợn xoáy sâu vào mình. Nên tôi quyết định cứ im lặng thì hơn, và làm cho tôi giờ cứ im như thóc chẳng thể nói nổi nên lời. Song dù thế, Akiko bỗng nhiên mỉm cười.
" Có muốn thử không?" cô ấy hỏi khi cô ấy vung vẩy điếu thuốc trước mặt tôi.
" A? Em có thể ư?"
" Gì thì gì nhóc cũng là học sinh cấp ba còn gì. Hút thuốc thì cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lắm. Lúc chị đây học năm ba cấp hai chị đã thử dùng một cái bàn chải đặc biệt chuyên dùng để lọc thuốc rồi đấy."
Tôi chưa vội cầm lấy điều thuốc đang ở ngay trước mặt tôi. Không phải là vì tôi không thích, chỉ là tôi cảm thấy không thực sự hứng thú với việc cầm nó. Nhưng nếu có cơ hội thì sao lại không thử một chút chứ...
Tôi giơ tay ra lấy điếu thuốc.
" Thế thì, cho em xi.... wuaghh!"
Nóng quá! Móng tay của tôi! Trong khoảnh khắc tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Song chỉ sau ba giây tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra sự tình. Akiko đã làm một chuyện, mà tôi không lường trước được, chị ta dí cái đầu thuốc lá vào đốt cháy móng tay tôi. Không, dùng từ 'đốt cháy' thì có hơi quá; cái thứ âm thanh xèo xèo phát ra từ ngọn lửa ở đầu mẩu thuốc dí vào ngón tay tôi, tôi rụt bàn tay phải của mình lại về phía ngực và gào lên.
" Chị- chị làm cái gì thế hở?" Tôi thét lên, hai mắt ngấn nước, làm che mờ tầm nhìn của tôi.
Akiko nở nụ cười nham hiểm, nói " Đồ ngốc. Đừng cái gì cũng vơ vào minh chứ. Em không phải là đang bệnh hở? Làm quái nào mà hút thuốc được? Nếu có mỗi thứ cỏn con thế này mà không kiềm lòng được thì làm sao mà sau này gặp vấn đề to tát hơn biết cách xử lý chứ?"
Một ngày nào đó, tôi sẽ băm nát chị ta ra. Tôi phải băm nhừ chị. Tôi thề độc trong thâm tâm mình thêm lần nữa. Kể cả tôi có không thực sự băm được chị ra thì tôi sẽ phải khiến chị chết theo cách tức tưởi nhất.
Tôi không hiểu tại sao Akiko có vẻ đang rất vui, nhưng chị ta chỉ nhìn tôi rồi cứ thế cười. Dù là tôi cố che đậy cái ý nghĩ làm thịt cô ấy nhưng thực sự thì tôi vẫn sợ sức mạnh của cô ấy, cả người tôi như thu lại. Và cứ như thế, hai chúng tôi im lặng một lúc lâu, đưa mắt lặng nhìn thị trấn.
" Thị trấn này nhỏ bé quá!" Akiko cuối cùng cũng lên tiếng bình luận.
" Yeah." tôi gật đầu, vẫn cố che dấu ý định giết cô ấy.
" Chắc là năm sau nữa là em tốt nghiệp rồi nhỉ. Thế sau khi tốt nghiệp em định muốn làm gì tiếp theo?"
" Em muốn đến Tokyo hoặc Nagoya để học, nhưng em giờ vẫn chưa quyết định."
" Vậy là em sẽ rời bỏ thị trấn này."
" Cơ bản kế hoạch của em cũng là vậy."
Thực sự thì đó là mục tiêu trước nhất của tôi. Không quan trọng trường tôi học là gì hay tôi định theo ngành học gì. Miễn là tôi được rời khỏi thị trấn này. Tôi muốn được nhìn ra thế giới bên ngoài. Với một người đàn ông thì thực là một điều tệ hại khi phải sinh ra ở một chốn nhỏ nhoi như thị trấn này và chết đi mà chẳng biết gì ngoài cái nơi nhỏ bé này.
" Em muốn được đi và mở mang tầm mắt. Bất cứ nơi đâu cũng được cả."
Tôi cũng đã từng nghe câu nói này đâu đó ở Ti-vi hay trên tạp chí. Nhưng liệu đó có thực sự là điều mà họ mong muốn? Là một học sinh cấp ba, tôi chẳng thể đi đâu. Trong túi chỉ có vài ngàn yên, chủ yếu là tôi kiếm được nhờ vài hoạt động trong chính thị trấn này. Kể cả tôi có rời khỏi nơi đây thì tôi cũng phải quay lại trường học ngay tức thì. Tất nhiên, tôi có vài cách giúp tôi có thể bỏ học nhưng bố mẹ tôi không bao giờ cho phép tôi làm thế. Kể cả dù cho không có những ràng buộc từ phía nhà trường và bố mẹ có cho phép tôi đi chăng nữa thì cũng thực sự khó khăn để đến nơi mà tôi mong muốn. Số mệnh con người bị giới hạn đủ đường, cả theo hữu hình và vô hình. Và đáng kinh ngạc thay, rằng những ràng buộc vô hình kia lại có vẻ như còn mạnh hơn những sợi dây trói buộc có thù hình. Lúc nào tôi cũng nghĩ về điều đó và tôi tự cảm thấy tủi thân với chính bản thân mình. Thi thoảng, trong thâm tâm mình, tôi hình dung ra cái cảnh tôi phải sống mãi mãi trong cái thị trấn nhỏ bé này. Và rồi những cảm xúc sầu muộn, chua chát lại ùa về, thậm chí trong lòng tôi chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ. Nhưng chết tiệt làm sao. Tôi không thể làm vậy. Rốt cục tôi vẫn bị đủ thứ ràng buộc bám lấy. Tôi rõ tại sao lại vậy, nhưng cũng chính là vì tôi hiểu là tôi không thể cưỡng lại điều đó. Cơ mà trước nhất thì – tôi không phải có ý rằng tôi ghét thị trấn mà tôi sinh ra và lớn lên. Thực sự trong lòng tôi vẫn còn đó sự thân thương về nơi đây và cả cảm giác khao khát lưu lại chốn này. Nhưng cho dù thế, tôi không muốn ở đây mãi mãi, biến thị trấn này trở thành điểm cuối cùng của thế giới trong tôi. Có lẽ tôi có cảm xúc đó cũng là do đây là nơi tôi được sinh ra. Đó là nguyện vọng thực tâm trong lòng tôi, muốn rời khỏi chốn này---- có lẽ không phải bây giờ, nhưng rồi một ngày nào đó, tôi sẽ rời đi.
" Là vậy sao? Có vẻ tuyệt đấy."
" Dạ? Gì tuyệt vậy ạ?"
" Chi cảm thấy ghen tị với em."
Giọng nói của Akiko bỗng chốc nhuốm màu u sầu.
" Vì em sẽ không phải ở lại đây mãi mãi sao." tôi nói cười cười vẻ có gì đó ngờ nghệch mà chẳng chút nghĩ suy.
Đôi mắt của Akiko ánh lên một tia nhìn mờ nhạt không có vẻ gì hợp với kiểu cách bình thường của chị ấy.
" Hê, em đúng rồi đó, nhưng mà nói thì thường dễ hơn làm đấy."
" Thật sao ạ?"
" Thật. Nếu em chỉ có biết mỗi nơi này thì thi thoảng em sẽ cảm thấy sợ hãi khi rời khỏi đó. Cũng giống như con mèo nhà chị lúc ra khỏi nhà đó. Nhiều khi chị bế nó ra ngoài và lúc đó thì nó sợ rúm hết cả người lại chẳng dám cử động nữa. Và cô mèo của chị bỗng khỏe lên lạ thường mỗi khi em nó cào tay chị. Thực sự nó rất sợ khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài."
" Ồ."
Tôi không nghĩ là Akiko lại dùng những từ ngữ mang hàm ý 'sợ hãi' bao giờ cả. Với đôi chút ngạc nhiên, tôi nhìn đăm đăm vào nét mặt của chị ấy, trong tâm trí mình tôi chỉ có một ấn tượng về một con người vô song, siêu nhân Akiko---- cơ mà với một người như chị ấy hóa ra lại có những thứ ràng buộc vô hình như thế.
Akiko cười ngượng ngùng.
" Gì thì gì chị đây cũng là phụ nữ mà, có phải đàn ông giống em đâu. Đúng chứ, cơ mà cái ghế bành đó có khiến em bất tiện quá không?"
Cái ghế bành dài mà cô ấy đang đề cập chính là cái thứ đang chèn đẹp ngay trước cửa phòng tôi không cho tôi lẻn ra ngoài.
" Vâng, cái thứ đó thực sự rất là bất tiện."
Tay cô ấy đưa lên che lấy đôi môi đang phá lên cười kia.
" Thế thì bỏ nó ra thôi."
" A, nếu chị có thể?"
" Được chứ, nhưng với một yêu cầu."
" Yêu cầu ạ?"
" Em có thể đến gặp Rika và trò chuyện cùng con bé không?"
Mất một lúc lâu mà tôi vẫn không hiểu ý của chị ấy là gì. Rika? Trò chuyện cùng cô ấy? Tôi phải mất một lúc để kết nối những ngôn từ đó lại với nhau.
" Ý của chị là Rika cái người ở khu phía đông bệnh viện ấy ạ? Và em phải trò chuyện cùng cô ấy?"
" Đúng rồi. Con bé vốn không phải là người trong thị trấn. Chị nghĩ đó thực sự là một xáo trộn lớn với con bé khi đến một nơi xa lạ mà chẳng có bạn bè thân quen nào ở đó. Nếu em rảnh rỗi thì em có thể đến tìm và nói chuyện một chút với con bé được không? Nếu em chịu làm thì chị sẽ bỏ cái ghế bành đó ra."
" Đó là yêu cầu mà chị vừa nói đó à?"
" Yeah."
Tôi phải đề cao cảnh giác. Làm gì có chuyện mọi thứ lại dễ dàng và có lợi như thế trên đời này chứ.
" Ok, được thôi, em nhận."
Nhưng dù vậy, bỏ qua mọi thứ, tôi gật đầu một cách dứt khoát. Tôi cũng không biết tại sao, nhưng chỉ cần vậy thôi khóe môi của Akiko khẽ nhích lên nhẹ nhàng nở một nụ cười.
" Cảm ơn em. Ban đầu thì sẽ có chút khó khăn nhưng thực sự con bé là một cô gái tốt đó."
Khụ khụ
Đứng trước căn phòng 226, tôi lặng lẽ hắng giọng. Nó khiến tôi bình tĩnh hơn khi mà trước mặt tôi căn phòng của Akiba Rika sẽ nằm ngay sau cánh cửa này mà thôi. Tôi học trong một trường học chung cả nam lẫn nữ vì thế cũng không phải là tôi hiếm khi gặp con gái gì cả; tôi còn có một lần đánh nhau với mấy đứa con gái trong lớp nữa. Cơ mà cuối cùng thì tôi phải chịu thất bại, cũng là do tôi chẳng hiểu sao hậu đậu thế nào lại túm lấy đúng phần ngực của cô ta. Cái cảm giác mềm mềm đó khiến tôi như nổ tung, làm tôi lóa mắt và đập tan sự sợ hãi trong tâm trí tôi. Và rồi thì đối thủ vốn vẫn còn đang hoảng loạn của tôi nhanh chóng định thần lại và liền lợi dụng ưu thế trong khoảnh khắc đó mà tung ra một đòn trời giáng vào tôi. Tôi giờ vẫn còn nhớ như in cái cảm giác nóng hổi và cả nhột nhột lưu lại trên má trong ba phút đó. Nói tóm lại thì tôi chẳng lạ gì con gái cả. Nhưng giờ bỗng đi thăm một cô gái mà tôi chưa từng gặp trước đó vẫn làm cho tôi lo lắng. Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhỏ trong tay mình. Nó được viết bởi tác gia Akutagawa Ryunosuke, và tôi cũng đã từng nhìn thấy tên ông ấy vài lần trong quyển sách giáo khoa. Cô gái mà tôi sẽ gặp được cho là một người hâm mộ nhiệt thành tác gia Akutagawa Ryunosuke này. Và vì thế theo kế hoạch của Akiko thì: " Ban đầu thì cứ nói với con bé rằng mình cũng thích Akutagawa Ryunosuke và rồi lợi dụng điểm đó mà cứ thế tiến lên làm quen với con bé. Đơn giản thế thôi!"
Đúng là một kế hoạch thô thiển. Nhưng mỗi khi nhìn nhận lại, tôi lại thấy kế hoạch này chẳng có tí nền tảng nào. Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy cái kế hoạch này sẽ chẳng đi đến đâu cả. Dù chuyện gì xảy ra thì tôi cũng đâu phải là người hâm mộ Akutagawa Ryunosuke đâu, mặc dầu đúng là tôi cũng đã từng nghe nói về tên ông ấy nhưng tôi thực sự chưa đọc một cách nghiêm túc bất kỳ tác phẩm nào của ông ấy. Nếu bỗng dưng có gì đó lái sang về ông ấy thì tôi biết tính sao? Quyển sách này cũng là do Akiko mua cho tôi. Nếu tôi đọc trước nó thì kế hoạch này có thể thực hiện được. Nhưng bản chất là chị ta chỉ đột ngột ném nó cho tôi cách đây có mấy hôm và bắt tôi đọc cho xong nó trong thời hạn quá ngắn, thực sự đó là việc bất khả thi. Tôi liền xoay người đi. Không ổn. Có lẽ để lần sau, khi tôi đọc xong quyển sách đã. Và khi tôi chuẩn bị bước đi...
Cạch!
Một âm thanh phát ra. Do tôi đang mải mê chìm đắm vào mấy thứ suy nghĩ kia thì cánh tay tôi đã vô thức vặn lên tay nắm cửa tự khi nào, khiến tôi mất thăng bằng và đập sầm người vào cánh cửa.
Và thứ âm thanh đó có thể nghe rõ mồn một.
Và theo ngay sau đó là giọng của một cô gái phát ra từ phía mặt kia cánh cửa. " Ai đó?"
Tâm trạng lo âu chạy dọc cơ thể tôi. Tôi cả người giờ tê cứng còn âm thanh ấy vẫn cứ lặp đi lặp lai, " "Ai đấy? Ai ở đó vậy?"
Tôi thận trọng hít lấy môt hơi. Giờ thì tôi không thể nào thoát được nữa rồi. Nếu tôi bị phát hiện là chuồn ngay lúc này thì tôi cầm chắc cái chết. Sẽ chẳng có cơ hội thứ hai và cái ghế bành đó sẽ lại lù lù hiện ra. Phải rồi. Phải cần dũng khí, thứ mà một thằng đàn ông lúc này cần nhất.
Tôi lại hít một hơi thật sâu và mở cánh cửa.
" Xin chào..."
Vùa nói tôi vừa bước vào trong.
Chỉ là một căn phòng đơn giản, rộng cỡ khoảng sáu tấm chiếu tatami gộp lại. Có một vài bông hoa do khách đến thăm để lại được ngâm trong bồn rửa và có thêm một chiếc gương soi. Chỉ có một chiếc giường được kê trong phòng kế đối diện với cửa sổ và chiếc cửa. Chiếc giường vẫn đúng y kiểu giường sắt cứng đặc trưng của bệnh viện--- do đã có từ lâu – nên cái màu sơn trắng của chiếc giường giờ đã phai mờ. Bất cứ bệnh viện cũ kỹ nào cũng toàn là những chiếc giường trắng và rèm cửa trắng. Kể cả tường, sàn nhà lẫn trần nhà cũng đều là một màu trắng như tuyết. Còn cô gái giờ trong căn phòng này, trong một không gian đủ để làm xáo trộn nhận thức về khoảng cách của một người, cô gái đó đang một mình, thực như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.
" Ế..."
Ngạc nhiên, cô gái đó ngồi hẳn dậy. Và giờ như thể đang cố che chắn--- hoặc đang cố như tự bảo vệ lấy chính bản thân mình --- cô gái đó lấy tấm chăn che lấy trước ngực, trông thật dễ thương, và đáng yêu nữa. Tôi vô thức nuốt nước bọt.
" Cậu có phải người mà chị Tanizaki nói đến không?"
Giọng của cô ấy nghe thật nhỏ nhẹ. Ban đầu tôi tự hỏi ai là Tanizaki nhưng rồi tôi nhớ ra đó chính là họ của Akiko. Do quen gọi tên riêng của chị ấy nên tôi bất giác không phản ứng gì khi nghe thấy họ của chị ta ngay lúc đó. Tôi gật đầu vẻ bối rối
" Ừm, đúng là thế."
Và rồi tôi cũng lại chợt nhớ ra, tôi liền chìa ra quyến sách của Akutagawa Ryunosuke cho cô ấy xem. Cô ấy mỉm cười, trông đầy thích thú.
" Mình cũng đọc quyển này rồi."
" A, ờ."
" Cậu cũng đọc nó chưa thế?"
Làm sao mà tôi nói là tôi chưa đọc được chứ?
" Chắc vậy."
Tôi cố nở một nụ cười giả tạo, cố muốn lái vấn đề này đi. Cứ có cảm giác rằng cuộc đối thoại giữa chúng tôi đang dẫn đến điều gì đó thật tội lỗi...
" Có chuyện gì sao?"
" Ưm..."
Làm thế nào mà mình biết gì về quyển sách này chứ? Mình đã đọc nó đâu.
" Phần 'Trái quýt ngọt ngào' chính là phần mà mình thích nhất trong truyện. Dù có hơi ngắn và không quá văn hoa nhưng thực sự đó đúng là một câu chuyện tuyệt vời, cậu có nghĩ thế không?"
" À, ừm, chắc rồi."
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và bối rối. Cô ấy cứ từ từ chậm rãi nói về những chi tiết của câu chuyện đó, về phần kết của nó mà tôi chẳng biết gì. Chẳng thể nói nổi lời nào, tôi chỉ biết mỗi việc gật đầu đồng ý với cô ấy và cố tìm cách lái đi cho qua chuyện, nhưng tất nhiên mấy thủ thuật đó không thể có tác dụng được mãi. Cảm xúc của cô ấy cứ thế chìm dần chìm dần. Dù cho tôi có muốn lái chủ đề thì tôi cũng chẳng thể nghĩ ra được vấn đề gì để nói. Tôi càng lo lắng thì tâm trí tôi lại càng trở nên trống rỗng, và tình hình của tôi nhanh chóng chuyển biến xấu đi thấy rõ.
" Cậu đã thực sự đọc quyển sách này chưa đấy?", cuối cùng thì cô ấy cũng hỏi.
" ..."
Tôi câm lặng, tôi không giỏi trong việc nói dối. Nếu tôi là ai đó khác thì có lẽ tôi sẽ không khiến tôi rơi vào tình cảnh khó khắn thế này. Cô ấy cũng im lặng, nhìn tôi không rời.
Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Chẳng có bất cứ nét cảm xúc xuất hiện trên nét mặt ấy. Đôi mắt của cô ấy cũng chẳng che giấu gì. Tôi thực sự cảm thấy tệ hại, tệ nhất có thể rồi. Trước giờ tôi chưa bị nhìn theo kiểu thăm dò thế này bởi một cô gái bao giờ cả. Đôi mắt cô ấy cứ như muốn cắt vụn tôi ra thành cả ngàn mảnh. Chẳng cần phải làm gì cả nhưng cô ấy lại như biết được tất cả. Khi đó tôi biết rằng tôi đã phá hoại một điều rất đáng được trân trọng.
Tôi đúng là một tên ngốc vô dụng. Tôi tự tay phá hủy cơ hội duy nhất của mình.
Tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa. Trong cái thế giới này mọi thứ sẽ chẳng thể đảo ngược trở lại khi nó đã xảy ra. Khi một bình hoa rơi xuống nền nhà nó sẽ vỡ tan tành. Khi chơi điện tử nếu không lưu lại quá trình chơi thì mọi thông tin của bạn sẽ bị đánh mất hoàn toàn. Và khi bạn làm ai đó bị tổn thương thì bạn nhận lại sự ghét bỏ. Chẳng có gì có thể quay trở lại về tình trạng ban đầu của nó. Một tình trạng thật buồn thảm. Dù cho bản thân kế hoạch của Akiko cũng có sai sót nhưng cái người tự hủy hoại tất cả chính là tôi. Tất cả là do sự bồng bột và ngu ngốc của tôi. Nếu tôi thay đổi cảm xúc của mình và bày ra một trò đùa nào đó thì có lẽ sẽ vẫn có khả năng để làm lại và có khi lại có cơ hội để mối quan hệ giữa chúng tôi tiến xa hơn. Nhưng, mọi thứ đã quá muộn rồi. Sau đó, cô ấy hướng ánh mắt mình khỏi tôi và hướng ra cửa sổ. Tôi cũng bất giác vô thức nhìn theo ánh mắt của cô ấy và trông ra xa xa. Một ngọn núi nhỏ, núi Đầu Rồng. Với tôi, người sinh ra và lớn lên ở nơi đây, cái tên núi Pháo Đài nghe có vẻ hợp hơn. Một lúc lâu cô ấy đơn giản chỉ nhìn đăm đăm lên ngọn núi đó. Và tôi thì cũng chỉ biết đứng im, chẳng thể rũ bỏ cái cảm giác khó chịu trong người. Dù cho tôi biết là tôi nên xin lỗi cô ấy song tôi lại chẳng tỉm ra thời điểm thích hợp để nói ra điều ấy. Nhưng tôi không thể cứ thế này mãi. Có lẽ chính cô ấy cũng đang chờ tôi mở lời.
" Ừm..." tôi thu hết dũng khí nhưng ngay khi đó...
" Cho mình hỏi. Cậu có biết ngọn núi kia không?" Cô ấy hỏi, mặt vẫn hướng về phía ngọn núi.
" Ngọn núi đó ư?"
" Ừm, chính ngọn núi đằng kia đó."
" Ý cậu là ngọn núi Pháo Đài đó à?"
Ngay khi vừa nói ra, cô ấy liền quay lại nhìn tôi.
" Cậu vừa nói gì thế?"
" À?"
" Vừa nãy. Vừa nãy đó."
" Ừm, mình nói đó là núi Pháo Đài."
" Đó là tên của ngọn núi đấy ư?" cô ấy hỏi lại với vẻ nhiệt thành hơn hẳn, đôi mắt của cô ấy rõ ràng đang rất nghiêm túc.
Tuy có hơi chút lấn át bởi ánh mắt mạnh mẽ kia, tôi vẫn cố hết sức giải thích. " Từ xưa thì ở đó có xây dựng rất nhiều pháo đài công sự trên ngọn núi đó. Vì thế dân địa phương hay gọi nó bằng cái tên ấy."
" Thật ư?"
" Ừm, đúng là vậy đó."
Cô ấy lại một lần nữa xoay đi nhìn về phía ngọn núi. Và sự câm lặng lại bao trùm lấy chúng tôi. Nhưng không như lần trước, rõ ràng có chút gì đó của nỗi ngượng nghịu phảng phất trong sự im lặng ấy. Chắc cô ấy cũng không cố tình bỏ quên tôi, nhưng hẳn là cô ấy có lý do khi nhìn lên ngọn núi đó.
Tôi nói với cô ấy, "Ừm... Cho mình xin lỗi về chuyện vừa nãy."
" À?"
Cô ấy quay lại nhìn tôi. Nét mặt của cô ấy đầy nghi vấn, không rõ tôi thực sự đang nói cái gì.
" Akiko, à, chị Tanizaki nói với mình là sẽ tốt hơn nếu chúng ta có gì đó để nói, vì thế chị ấy mới đưa cho mình cái này..." Tôi giơ quyển sách ra cho cô ấy. "Và chị ấy bảo mình mang nó theo cùng. Mình không có ý gì lừa dối cậu đâu. Ừm, mình thực sự... xin lỗi."
Mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây. Gần như là tôi sẽ chẳng còn cơ hội để nói chuyện với cô ấy lần nữa. Cô ấy có khi sẽ xếp tôi vào dạng chuyên gia lừa đảo. Nhưng rồi, bất ngờ, cô ấy lại mỉm cười.
" Mình tha thứ cho cậu."
" Á."
" Cũng nhờ cậu đã giúp mình biết một điều mà mình vẫn muốn biết."
" À?"
Tôi không rõ ý của cô ấy đang nói. Nhìn vẻ mặt lúng túng của tôi, cô ấy lại nở một nụ cười. "Nhưng đổi lại mình có một điều kiện."
" Điều kiện?"
Lại nói, tôi cũng được Akiko yêu cầu một dạng 'điều kiện'. Ờ, có lẽ con gái ai cũng thích đưa ra 'điều kiện' cả.
" Cậu phải ngoan ngoãn nghe theo mọi chỉ thị của mình không quan trọng đó là gì. Nếu mình nói mình muốn thứ gì thì cậu phải nghĩ cách làm sao để lấy được nó. Nếu mình nói mình muốn cười thì cậu phải làm nói gì đó buồn cười để mình vui. Chấp nhận điều kiện này thì mình sẽ bỏ qua cho cậu."
Cô ấy lại cười rồi, nhưng nụ cười này có vẻ ẩn chứa một ý định đen tối nào đó. Giống nụ cười của một cô tiểu quỷ thì đúng hơn.
" Ừm, được thôi."
Tôi gật đầu, chẳng biết điều gì đang xảy ra. Có lẽ chỉ nội việc được tha thứ thôi cũng khiến tôi mừng rỡ như muốn bay lên. Khi đó, tôi chẳng nhận thức được chuyện gì, hoàn toàn không ý thức rằng tôi đã giẫm vào vũng lầy, và cứ thế từ từ bị nó nuốt dần. Vũng lầy ấy sâu kinh khủng, và một khi đắm chìm thì chẳng thể nào rút ra nổi nữa. Nhưng dù thế tôi hoàn toàn chẳng để tâm. Và tóm lại thì những chuỗi ngày làm nô bộc của cuộc đời tôi bắt đầu.