Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

chương 27: chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vu Mạn Mạn giống như bị sét đánh giữa trời quang, lùi lại hai bước, ôm ngực thở phì phò, vẻ mặt như sắp ngất tới nơi.

Chưa bao giờ cô nghĩ tới, cuộc đời mình lại có một ngày bị nam thần yêu cầu thoát fan.

Mà trước đây, cô thậm chí còn ảo tưởng trở thành bạn gái của anh.

Chờ đã, yêu cầu thoát fan còn chưa tính— Kỳ Tuân thích đàn ông?

Kỳ Tuân con mẹ nó là đồng tính? !

Kỳ Tuân lạnh lùng cắm thêm một dao cuối cùng: “Đừng có xỉu trong bar của tôi, đi ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo đầu óc đi, sau này đừng có tới nữa, cô chán ghét đồng tính, tôi chán ghét người ghét đồng tính, đủ rõ ràng chưa?”

“Tôi… anh….

anh làm sao…” Vu Mạn Mạn thở hổn hển nửa ngày, không dám tin lắc đầu, lại nhìn Nhạc Hàm, nhìn Kỳ Tuân, cuối cùng sắc mặt từ xanh chuyển thành đỏ, từ đỏ chuyển thành xanh, cứng ngắc xoay người đạp giày cao gót cộp cộp cộp bỏ đi.

Nhạc Hàm vẫn còn ngơ ngác đứng đó, chờ Vu Mạn Mạn rời khỏi quán bar mới hồi phục tinh thần, sau đó dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Kỳ Tuân.

Người này thật sự là thần tiên…về, về mọi mặt…

Ánh đèn trong quán không quá sáng, hai người cho dù đang đứng đừng nhưng tựa hồ bị ngăn cách bởi một tầng sương mù.

Trong tầm mắt Nhạc Hàm, người đàn ông trẻ tuổi cao hơn cậu một cái đầu liếc mắt nhìn theo hướng Vu Mạn Mạn rời đi, sau đó rũ mắt, nhìn cậu.

Vì một pha oán giận của Kỳ Tuân khi nãy nên tâm tình Nhạc Hàm khá thả lỏng, đang định nói đùa một chút thì theo bản năng cảm nhận được ánh mắt đối phương nhìn mình không đúng, cậu có chút sửng sốt.

Kỳ Tuân nhìn cậu, dùng ánh mắt khó nhận ra tâm tình nói: “Thấy một người yêu một người?”

Nhạc Hàm mờ mịt, có chút xấu hổ cười gượng: “Ha ha…”

Cậu rất dễ thích người khác, điểm này chính bản thân cậu cũng thừa nhận.

Không nói tới hành vi những người đó xâm phạm đời tư của cậu, tùy ý bàn về chuyện chuyên của cậu ở thời cấp ba, thì chuyện ‘thấy một người yêu một người’ chính là sự thật, hiện giờ đang giận dỗi với Chiến Ca trong game cũng không phải vì chuyện này sao.

Bởi vì đối tượng là Chiến Ca, Nhạc Hàm cũng cảm thấy áy náy khi làm Chiến Ca thất vọng, thậm chí là tức giận như vậy.

Đặt mình vào tình huống đó để suy nghĩ, cậu có thể hiểu được vì sao Chiến Ca lại xù lông nhím.

Nhưng chỉ vì đối tượng là Chiến Ca mà thôi.

Khách quan mà nói, Nhạc Hàm cảm thấy lúc mình độc thân vì quá muốn nói chuyện yêu đương nên mới dễ dàng yêu thích người khác, đó là chuyện của cậu, cậu cũng không phạm pháp, theo lý thì không cần vì chuyện này mà cảm thấy hổ thẹn gì gì đó, lại càng không cần vì thế mà xin lỗi ai.

Chỉ là khi bị người trước mắt nhắc tới chuyện này, cậu vẫn có chút xấu hổ…

Từ môi người đàn ông trước mặt bật ra một tiếng cười khẽ, gật đầu.

Nhạc Hàm gục đầu xuống, có chút ngượng ngùng, chuẩn bị tinh thần bị vị thần tiên này xỉa xói.

Sau đó chợt nghe đối phương dùng âm thanh thực dễ nghe nhưng lại cực kỳ lạnh lùng nói: “Cô gái kia rất đáng ghét, mà thấy một người yêu một người cũng rất đáng ghét.”

Cả người Nhạc Hàm cứng ngắc.

Trong giọng nói đối phương không hề có chút chế giễu nào, chỉ có chân chân thật thật, triệt triệt để để phản cảm.

Cậu chợt ngẩng đầu, người đàn ông trẻ tuổi kia đã rời đi, không nói thêm câu nào nữa.

Kiều Duệ bị Kỳ Tuân cưỡng chế ngây ngốc ngồi trên đài biểu diễn, có chút không yên lòng hát một bài.

Không phải Kiều Duệ không muốn đi cùng, chỉ là nếu cậu cũng đi thì chắc chắn sẽ tranh cãi ầm ĩ với Vu Mạn Mạn một trận, cục diện nhất định sẽ rất khó coi.

Anh Kỳ có phương pháp đối phó với tình huống này, vì thế Kiều Duệ vẫn giao chuyện này cho anh, chính mình ngồi lại trên đài.

Thấy Vu Mạn Mạn sắc mặt khó coi bỏ đi, Kiều Duệ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ chốc lát sau chỉ thấy Kỳ Tuân cũng rời đi mặc kệ Nhạc Hàm đứng đó, Kiếu Duệ vội vàng kết thúc, chạy xuống dưới đài.

“Vừa nãy anh Kỳ nói gì với Vu Mạn Mạn vậy?” Kiều Duệ có chút dự cảm, vì thế giọng nói cực kỳ hưng phấn.

Tính tình anh Kỳ vốn không thích khách sáo cùng không chịu nể mặt, Kiều Duệ cảm thấy tình huống khi nãy nhất định rất thú vị.

Không nhận được câu trả lời, Kiều Duệ chuyển sang chính diện nhìn Nhạc Hàm, cúi đầu gọi: “Hàm Hàm…”

Đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy rõ mặt Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm ngây ngốc nhìn chằm chằm khoảng không, cả người giống như bị hóa đá.

Kiều Duệ sửng sốt, lo lắng đụng vai Nhạc Hàm: “Làm sao vậy, ông không sao chứ?”

Nhạc Hàm chậm rãi nâng mắt nhìn lên.

Ánh mắt đó rốt cuộc có tâm tình gì, Kiều Duệ không thể nhận ra.

Kiều Duệ cảm thấy không đúng, sắc mặt trầm xuống: “Vu Mạn Mạn rốt cuộc đã nói gì?”

Nhạc Hàm giật giật môi, hai tay buông lỏng một lần nữa siết chặt, nhỏ giọng nói: “Không liên quan tới Vu Mạn Mạn.”

Kiều Duệ nhíu mày.

Nhớ tới vừa nãy sau khi Vu Mạn Mạn rời đi, anh Kỳ tựa hồ có nói hai câu với Nhạc Hàm, Kiều Duệ khựng một chút mới hỏi: “Vậy anh Kỳ đã nói gì?”

Ánh mắt Nhạc Hàm dao động, lại có chút ngây người, cứng ngắc lắc đầu, sau đó nói: “Tôi về đây.”

“Nè, khoan đã.” Thấy Nhạc Hàm muốn đi, Kiều Duệ đương nhiên lo lắng không muốn để bạn mình đi một mình, vì thế vội vàng nói một tiếng với nhân viên bên quầy bar rồi đuổi theo Nhạc Hàm.

Kỳ Tuân vẻ mặt mất hứng quay trở lại phòng nghỉ, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai người đàn ông chiếm cứ căn phòng nghỉ to lớn.

Chu Diêu bắt chéo hai chân nghịch di động, một người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng hơi gầy đang lau trống của mình, hai người không hề để ý tới nhau.

Kỳ Tuân mở cửa tiến vào, hai người đều nhìn anh một cái.

Chu Diêu nói: “Nhanh vậy đã xuống rồi hả?”

Lạc Diễn gật đầu với Kỳ Tuân, gật xong lại cúi đầu, tiếp tục làm chuyện của mình.

Ngày hôm nay Kỳ Tuân cứ như một thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng ở trạng thái sẵn sàng nổ tung, thấy cái gì cũng không vừa mắt.

Lúc này thấy dáng vẻ Lạc Diễn— không, là dáng vẻ hai người này, anh lại càng phiền chết đi được.

Anh thực muốn biết, Lạc Diễn bây giờ giả trang thành thật đường hoàng như vậy, sau này tính làm thế nào thẳng thắn với Chu Diêu? Mà Chu Diêu sau khi biết đối tượng mình nũng nịu trên mạng là ai thì sẽ có biểu cảm thế nào?

Dù sao thì bây giờ chuyện yêu đương của anh không thuận lợi, trong đầu chỉ đầy ý nghĩ hắc ám, chỉ hận không thể rủa cho tất cả những kẻ yêu đương trên thế giới này cũng gặp khó như mình!

Chu Diêu bị Kỳ Tuân nhìn chằm chằm tới nổi da gà, thận trọng nói: “Sao anh lại nhìn em như vậy?”

Kỳ Tuân sâu xa nói: “Muốn nhớ kỹ dáng vẻ ngây thơ ngu ngốc của cậu.”

Chu Diêu: “? ? ?”

Chu Diêu ngơ ngác: “Em thì làm sao?”

Kỳ Tuân liếc nhìn Lạc Diễn.

Vừa vặn Lạc Diễn cũng nhìn anh, hai người đối mặt.

Lạc Diễn hơi híp mắt, ánh mắt lộ ra một tia cảnh cáo.

Kỳ Tuân xùy cười, anh sẽ không chen miệng góp náo nhiệt vào chuyện của hai người bọn họ.

Chuyện rõ như ban ngày như vậy, ai thèm lao vào giành làm chứ.

Đúng lúc này, điện thoại Kỳ Tuân chấn động.

Lấy ra xem, chỉ thấy Kiều Duệ gửi tin wechat tới.

Kiều Duệ: “Anh Kỳ, anh đã nói gì với Nhạc Hàm vậy?”

Kỳ Tuân ‘chậc’ một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế trống, tay luồn vào trong tóc vuốt ngược ra sau, có chút ảo não.

Chu Diêu vừa vặn sáp qua, Kỳ Tuân lẩm bẩm nói: “Hơi quá một chút.”

Chu Diêu nhỏ giọng hỏi: “Cái gì hơi quá?”

Kỳ Tuân: “Hơi quá đáng với bạn của Kiều Duệ.”

Sở dĩ anh phản ứng lớn như vậy là vì người bạn kia của Kiều Duệ làm anh có cảm giác rất giống với Oa Oa.

Trùng hợp là ‘thấy một người yêu một người’, có thể nói là vừa vặn chọt vào chỗ đau của Kỳ Tuân, vì vậy liền không chút nghĩ ngợi tấn công.

Giờ nghĩ lại, quả thực đã có chút quá đáng.

Tạm không nói tới chuyện ‘thấy một người yêu một người’ của đối phương, anh với người đó vốn chưa thân, có quyền gì mà chỉ trích tác phong cuộc sống của người khác chứ, càng miễn bàn là nói thẳng là ‘rất đáng ghét’ trước mặt người ta.

Nam sinh kia thoạt nhìn có dáng dấp học sinh ngoan, không đến mức bị anh dọa cho khóc chứ?

Nghĩ lại tình cảnh vừa nãy, phát hiện khi đó chỉ mãi mê đằm chìm trong tâm tình của mình, căn bản không để ý biểu cảm của nam sinh kia, bây giờ đương nhiên cũng không nhớ nổi.

Anh buồn bực suy nghĩ, cuối cùng vẫn gửi tin cho Kiều Duệ: “Thay tôi nói xin lỗi bằng hữu của nhóc, vừa nãy là tôi không đúng.”

Kiều Duệ nhanh chóng trả lời: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ?”

Kỳ Tuân cũng không biết nên nói thế nào.

Càng nghĩ lại càng bực.

Đều tại Oa kia!

Anh đứng dậy, nói với Chu Diêu: “Tôi đi đây.”

Chu Diêu choáng váng: “Ơ? Không uống một ly hả?” Không phải đã nói sẽ cùng uống chút rượu thả lỏng tâm tình nên mới tới đây à?

Kỳ Tuân lắc đầu.

Anh phải về nhà để lên trò chơi, chờ Oa kia login!

*

Thẳng đến tận khi trở về phòng ngủ, Nhạc Hàm vẫn không nói lời nào.

Kiều Duệ cũng có chút không vui.

Rốt cuộc anh Kỳ đã nói gì mà làm Nhạc Hàm biến thành bộ dáng này vậy chứ?

Nhưng Nhạc Hàm không chịu nói, Kiều Duệ cũng không hỏi được gì, chỉ có thể lo lắng nhìn Nhạc Hàm không nói lời nào đi vào phòng tắm rửa mặt, bò lên giường, sau đó mặc dù vẫn còn sớm đã đắp chăn ngủ.

Thực tế thì, đến tận khi phòng ngủ tắt đèn, Nhạc Hàm vẫn chưa ngủ.

Trong bóng tối, Nhạc Hàm nhìn trần nhà phòng ngủ, nhớ lại chuyện xảy ra trong quán bar khi nãy.

Tâm tình của cậu vì Vu Mạn Mạn xuất hiện mà rơi xuống tận đáy cốc, là Kỳ Tuân làm cậu nhẹ nhõm trở lại.

Nhưng người đó, chỉ giây tiếp theo đã một lần nữa đánh cậu rớt xuống.

Một đòn này so với Vu Mạn Mạn lại càng làm cậu choáng váng hơn.

Nhạc Hàm phải thừa nhận, ban đầu cậu không hề mong đợi gì ở Kỳ Tuân.

Cậu cho rằng Kỳ Tuân cũng giống như những người kia, sẽ dễ dàng tin tưởng lời Vu Mạn Mạn, tỏ ra ghét bỏ cùng chán ghét.

Nhưng Kỳ Tuân đã không như vậy.

Anh dứt khoát giúp cậu đánh lui Vu Mạn Mạn, rưới một ca nước ấm vào lòng cậu.

Khoảnh khắc cậu cho là bọn họ có thể trở thành bạn thì Kỳ Tuân lại tỏ ra phản cảm như lúc đối mặt với Vu Mạn Mạn.

Nhạc Hàm vốn đã miễn dịch với tấn công của loại người như Vu Mạn Mạn, nhưng người như Kỳ Tuân thì khác, anh không giống.

—- là cậu bị bằng hữu chìu hư rồi đúng không?

Trên thế giới này, không phải ai giúp cậu nói chuyện, thoạt nhìn như có thể trở thành bạn cũng sẽ hoàn toàn tiếp nhận cậu.

Kỳ Tuân quả thực đã nói chuyện giúp cậu, chống đỡ cậu trước mặt Vu Mạn Mạn, nhưng ở một số chuyện, cái nhìn của Kỳ Tuân về cậu cũng giống như nhóm Vu Mạn Mạn.

Thấy một người yêu một người…

Vấn đề đã bị cậu suy nghĩ một đoạn thời gian rất dài, một lần nữa xuất hiện trong đầu.

Dễ dàng thích người khác, thật sự là chuyện không đúng sao?

Nhạc Hàm có chút buồn bực, lăn qua lăn lại không ngủ được, cuối cùng cậu ôm tâm tình muốn xác nhận bật dậy, cầm lấy mũ giáp đặt ở đầu giường đội vào, sau đó một lần nữa nằm xuống giường.

Sau khi login game Chiến Quốc, trước mắt cậu sáng ngời.

Cậu xuất hiện trong căn nhà lá ở Triệu quốc, hơn nữa còn là trên giường.

Vừa lên mạng, cậu liền đối mặt với con ngươi đen kịt của người đàn ông kia.

Kỳ Tuân chờ nửa ngày, rốt cuộc cũng chờ được Oa này, anh khoanh tay trước ngực đứng trước giường cười lạnh: “Cuối cùng em cũng chịu lên mạng, tôi tưởng em định trốn tới thiên hoang địa lão chứ?”

Nhạc Hàm mím mím môi, nghiêm mặt.

Thấy dáng vẻ Nhạc Hàm, lửa giận trong lòng Kỳ Tuân lại càng dữ dội hơn: “Dù sao em cũng nên nói rõ ràng chuyện ngày đó với tôi chứ?”

Nhạc Hàm im lặng một hồi, hít sâu một hơi, sau đó nói với người trước mặt: “Trước đây em quả thực rất dễ thích người khác, nhưng từ khi kết hôn với anh thì không như vậy nữa!”

Kỳ Tuân nghe vậy, trong lòng có chút thả lỏng, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bất mãn: “Chỉ vậy thôi?”

Nhạc Hàm níu chặt tấm chăn, cứng ngắc nói: “…không thì… sao chứ?”

Thường thấy dáng vẻ ngoan ngoãn mềm dịu của Nhạc Hàm, lần đầu tiên thấy cậu cứng ngắc như vậy, Kỳ Tuân có chút không quen, cũng có chút khó chịu.

Anh muốn để tâm mình ổn định một chút, vì thế mặc dù có chút cố tình gây sự nhưng vẫn híp mắt hỏi: “Tôi hỏi em, nếu ban đầu ở khu Hỉ Kết Liên Lý, người xốc khăn cô dâu của em là người đàn ông khác, em cũng sẽ kết hôn với người đó, rồi cũng sẽ thích người đó sao?”

Ý của Kỳ Tuân hi vọng là, Nhạc Hàm có thể dỗ anh một chút.

Nhưng nghe thấy vấn đề này, Nhạc Hàm sửng sốt, sau đó cả gương mặt đỏ lên.

Vì sao nhất định phải hỏi vấn đề như vậy chứ?

Nhạc Hàm mang theo chút giận dữ nói: “Bằng không thì sao? Ở khu Hỉ Kết Liên Lý vốn chính là bị ai xốc khăn thì sẽ kết hôn với người đó! Em tới vì muốn nói chuyện yêu đương, đương nhiên sẽ cố gắng thích đối phương!”

Bởi vì Chiến Ca không vui, cậu cũng đã nói xin lỗi rồi, vì sao nhất định phải nói như quá khứ ‘dễ dàng thích người khác’ của cậu chính là làm sai chuyện vậy chứ?

Cậu đã nói rõ mình bây giờ đã khác với mình trước kia rồi, lúc độc thân vì quá ảo tưởng nên mới dễ dàng thích người khác, sau khi kết hôn, cậu tuyệt đối sẽ không thay đổi thất thường, nhưng Chiến Ca vẫn cảm thấy không đủ, không phải hi vọng cậu ‘nhận sai’ à?

Nếu người xốc khăn của cậu ở Hỉ Kết Liên Lý là người đàn ông khác, cậu cũng sẽ thích đối phương sao?

Chỉ cần đó không phải một kẻ tồi— thì đương nhiên rồi!

Vì cậu có khả năng sẽ thích người đó nên cậu làm sai chuyện à?

Dựa vào cái gì chứ?

Trong tình huống Chiến Ca không xuất hiện, thích người khác là chuyện không đúng sao?

Tại sao vì yêu mà cậu phải cảm thấy có lỗi chứ?

Tại sao cậu phải vì chuyện này mà bị người ta chỉ trích chứ?

Bình thường Nhạc Hàm cũng thấy xấu hổ vì yêu mà mình đã làm ra những việc ngốc nghếch, nhưng bị người ta chỉ trích tâm ý lại là chuyện khác.

— không quản người ta mắng cậu ti tiện, phóng túng, mê trai, hay hình dung cậu là một kẻ biến thái cả ngày chỉ biết ảo tưởng, những chuyện này cậu đều có thể mặc kệ.

Nhưng ngay cả người cậu có hảo cảm, người cậu để ý cũng nghĩ cậu như vậy?

Bọn họ cũng cảm thấy cậu làm sai, cảm thấy cậu phải ‘cải tà quy chính’ sao?

Nhưng mà cậu chính là người như vậy mà.

Rất muốn yêu, dễ bị hấp dẫn, dễ rơi vào tay giặc.

Triệu Nhất Phi vẫn luôn nói mình sống rất cởi mở, nhưng đồi thời Nhạc Hàm cũng rất khắc chế.

Từ khi phát hiện mình thích nam giới, cậu biết con đường này sẽ không có ánh mặt trời tươi sáng.

Nhưng cậu vẫn hướng tới điều ấm áp hạnh phúc tốt đẹp.

Cậu hi vọng.

Cậu nỗ lực tranh thủ.

Muốn được yêu, muốn được cưng chìu, cũng muốn yêu người khác, cưng chìu người khác.

Vì vậy cho dù là giờ phút này, cho dù vì lấy lòng Chiến Ca mà nói trái lương tâm thì bản tâm cậu cũng sẽ không thay đổi.

Kỳ Tuân chán ghét khinh thường cậu như vậy, hiện giờ xem ra, Chiến Ca cũng vậy đi?

Kỳ Tuân bị phản ứng tức giận của Nhạc Hàm làm cho kinh ngạc, sau đó sắc mặt anh cũng trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên tôi kết hôn với em coi như là tôi may mắn?”

Nhạc Hàm cũng cắn răng nói: “Nếu anh cảm thấy kết hôn em là chuyện may mắn thì nó chính là như anh nói.”

Hai người bọn họ kết hôn, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Chính là vậy.

Kỳ Tuân đương nhiên cũng biết, nhưng chính tai nghe Nhạc Hàm nói thì lại cảm thấy ghen tỵ, không cam lòng, không phục, toàn bộ vặn vẹo thành một đoàn.

Anh tức giận mỉm cười: “Tùy tiện là tên đàn ông nào cũng có thể thích, sao em lại không có liêm sỉ vậy chứ?”

Mắt Nhạc Hàm ửng đó, đứng dậy trên giường, mang theo ủy khuất quát: “Có liêm sỉ thì ai lại tới Hỉ Kết Liên Lý chứ? Đúng vậy, không có liêm sỉ, không có liêm sỉ thì sao chứ? Em chính là người như vậy đó, anh muốn tìm người có liêm sỉ thì vứt cái nick phụ này đi, không cần lo cho em!”

Dứt lời, Nhạc Hàm kiên quyết chọn rời khỏi trên bảng điều khiển, logout.

Truyện Chữ Hay