Buổi tối, Lạc Lâm Viễn về đến nhà, không ngờ lại thấy Lạc Đình cũng đang ở nhà. Lạc Đình ngồi trên ghế sô pha đọc báo, nghe thấy động tĩnh cậu về, lúc này mới đặt tờ báo xuống nói: "Con về rồi à?"
Do Lạc Lâm Viễn nói với bác Ngô tối nay sẽ về nên Lạc Đình đợi cậu về ăn cơm cùng.
Lạc Lâm Viễn nhận được niềm vui bất ngờ, mọi tâm tình không vui đều bay sạch, gương mặt rạng rỡ như xuân về.
Trên bàn cơm, Lạc Đình gắp thức ăn cho cậu, hỏi chuyện lớn chuyện nhỏ ở trường của cậu. Mặc dù ông rất bận rộn nhưng mỗi khi hai cha con ở cùng nhau thì không khí luôn rất ấm áp, Lạc Đình sẽ hỏi han đến cuộc sống của Lạc Lâm Viễn.
Đối với Lạc Lâm Viễn mà nói, dù sao những lời quan tâm vẫn tốt hơn là chuyển tiền vào thẻ, sự ấm áp tồn tại thế này cho cậu biết trong lòng Lạc Đình vẫn luôn nhớ đến cậu.
Dần dần chủ đề càng nói càng xa, Lạc Đình hỏi đến Du Hàn tình cờ gặp được ở cổng trường, nghe thấy cái tên Du Hàn từ miệng cha mình, sự hào hứng của Lạc Lâm Viễn tắt ngấm, cậu khều đũa vào bát cơm, có hơi rầu rĩ không vui.
Lạc Đình nhận ra, hỏi đùa: "Cãi nhau với bạn à?"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu phủ nhận, "Không ạ, không cãi nhau, hôm nay cậu ấy còn dẫn con đến thăm bà ngoại mình."
Lạc Đình nghe vậy đặt đũa xuống, cảm thấy rất hứng thú, "Hai đứa thân thiết vậy rồi à?"
Lạc Lâm Viễn chọn lọc chuyện của mình và Du Hàn kể cho bố nghe, bao gồm cả chuyện gia đình Du Hàn chỉ có một mình bà ngoại anh, bây giờ bà còn đang nằm viện.
Lạc Đình vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, thật sự là nghiêm túc một cách quá mức, ông vẫn không lên tiếng, chỉ chau mày lại.
Lạc Lâm Viễn nhận ra, có phần lo lắng hỏi: "Bố sao thế ạ?"
Lúc này Lạc Đình mới mỉm cười nhẹ, "Không có gì, không ngờ người bạn này của con lại sống vất vả như thế, không dễ dàng gì đâu."
Lạc Lâm Viễn cúi đầu xuống, "Đúng vậy, rất vất vả."
Sau khi ăn xong, Lạc Đình về phòng làm việc xử lý công việc, Lạc Lâm Viễn vào nhà bếp, nhờ cô đầu bếp dạy cho cậu cách pha một ly cà phê.
Lạc Lâm Viễn mười ngón tay không dính nước mùa xuân() pha một ly cà phê thôi cũng rất chật vật, còn suýt chút nữa tự làm bỏng mình.
() Trích từ bài thơ "Công Tử Hành" của Lưu Hi Di đời Đường, ba tháng mùa xuân rất lạnh, những người không cần nhúng tay vào nước lạnh để giặt quần áo chỉ có thể là những gia đình có điều kiện, không phải làm việc nhà, được sống an nhàn suиɠ sướиɠ.
Khó khăn lắm mới làm xong, Lạc Lâm Viễn bưng cà phê đi tới cửa thư phòng, qua một nửa khe cửa nghe thấy giọng nói phẫn nộ đè nén của Lạc Đình. Ông gọi cả họ cả tên của Lâm Thư qua điện thoại, đó là vợ ông, cũng chính là mẹ ruột của Lạc Lâm Viễn.
Hai người họ cãi nhau, ý thức được điều này, Lạc Lâm Viễn không dám gõ cửa nữa mà đứng sau cánh cửa, thậm chí còn phải cẩn thận không để bóng mình lộ ra khỏi cửa che khuất mất ánh sáng từ bên trong.
Cho dù Lạc Đình nổi giận thì tốc độ nói của ông vẫn không quá gấp gáp, bao giờ ông cũng sắp xếp câu từ ổn thỏa rồi mới nói, nghe rất có lý, thế nhưng dù có lý tới đâu thì khi cãi nhau với Lâm Thư, những lý lẽ này đều không thể dùng được.
Cuối cùng Lạc Đình trầm giọng nói: "Đừng quên cô còn là một người mẹ."
Lạc Đình đang mở loa ngoài, Lạc Lâm Viễn có thể nghe rõ ràng giọng nói lạnh lùng mất kiên nhẫn của Lâm Thư, "Tôi có cuộc sống của mình, anh cảm thấy tôi sinh con rồi thì phải ở nhà sao? Anh đừng có buồn cười như vậy."
Lạc Đình: "Tôi không bắt cô lúc nào cũng phải ở nhà, nhưng cô có thể đối xử tốt hơn với Tiểu Viễn được không? Mấy ngày nữa là sinh nhật nó rồi!"
Lâm Thư: "Lạc Đình, anh đừng có đạo đức giả, sinh nhật nó sao anh không ở nhà? Đừng có ép tôi, năm ấy là anh dụ dỗ tôi sinh con, ngoại trừ luôn giả vờ giả vịt trước mặt nó, anh đã làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa? Anh chơi bời mấy thứ bẩn thỉu ghê tởm ở bên ngoài, cần tôi phải nói rõ cho anh sao?"
Lạc Đình: "Bẩn thỉu ghê tởm cái gì?"
Lâm Thư: "Trong lòng anh tự hiểu!" Nói xong Lâm Thư cúp điện thoại, Lạc Lâm Viễn nghe thấy trong thư phòng vang lên tiếng đập phá đồ đạc.
Cậu chậm rãi lùi về sau, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, bưng cà phê về phòng mình tự uống một hơi cạn sạch.
Người ta hay nói cà phê giúp nâng cao tinh thần, nhưng Lạc Lâm Viễn vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sau khi tắm xong, cậu ủ rũ leo lên giường, quấn chặt chăn vào người mình.
Cậu cảm thấy mình nằm trên giường tựa như đang rơi vào trong sa mạc lạnh lẽo, còn lọt vào hố cát, những hạt cát từ từ lấn chiếm hết không gian hô hấp của cậu, khiến cậu không tài nào thở nổi.
Trong khoảng thời gian rất dài, thậm chí Lạc Lâm Viễn còn không biết mình có ngủ không, tinh thần thì tỉnh táo còn thân thể thì mệt nhoài.
Cậu lần mò lấy điện thoại di động ở cạnh giường, mở game ra chơi gϊếŧ thời gian.
Đột nhiên điện thoại sáng lên thông báo tin nhắn WeChat, là Du Hàn gửi.
Du Hàn: Hôm nay cậu tốn kém, bà ngoại bảo tôi mang thức ăn trong nhà đến cho cậu, còn có cả lạp xưởng bà phơi nắng trước đó nữa.
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm vào WeChat hồi lâu, mãi vẫn không trả lời.
Có lẽ Du Hàn thấy cậu không phản hồi nên lại nhắn thêm: Không tiện nhận đúng không? Tôi hiểu mà.
Lúc này Lạc Lâm Viễn mới soạn tin nhắn WeChat gửi qua: Mang đến trường cho tôi à?
Du Hàn: Khi nào tan học đưa cho cậu.
Du Hàn: Yên tâm, hương vị đồ ăn được lắm, cũng sạch sẽ nữa.
Lạc Lâm Viễn: Tôi có nói gì đâu.
Du Hàn không trả lời.
Lạc Lâm Viễn cũng không biết vì sao, có lẽ bây giờ cậu quá yếu đuối, cũng rất tủi thân, những cảm xúc không vui đang chiếm trọn lấy suy nghĩ của cậu, vậy mà cậu lại hỏi Du Hàn: Mấy hôm nữa là sinh nhật tôi, cậu có dự định tặng gì cho tôi không?
Vừa mới nhắn gửi câu hỏi này đi, Lạc Lâm Viễn chỉ hận không thể nuốt điện thoại vào trong bụng, hủy diệt chứng cứ. Du Hàn đã hết lần này tới lần khác vạch ra ranh giới giữa hai người họ, Lạc Lâm Viễn chưa ngu đến mức ngay cả điều này cũng không nhận ra.
Mời cậu đến thăm bà ngoại có lẽ là vì hôm đó cậu cùng Du Hàn đến bệnh viện, lại thêm Nhậm Tự gặp được cậu ở bệnh viện nên anh mới dẫn cậu đến gặp bà ngoại mình.
Thật sự mà nói, quan hệ của hai người vẫn đang giậm chân tại chỗ, không có một chút tiến triển nào cả.
Bây giờ cậu lại còn đòi người ta tặng quà cho mình, da mặt dày quá.
Gương mặt Lạc Lâm Viễn nóng đến phát bỏng, cậu muốn thu hồi tin nhắn WeChat, cậu cũng đã làm như vậy rồi.
Nhưng Du Hàn đã đọc được, anh đáp: Sinh nhật thành niên à?
Du Hàn: Cậu thu hồi làm gì?
Du Hàn: Gửi nhầm sao?
Du Hàn: Nếu là sinh nhật mười tám tuổi, tôi sẽ làm cho cậu một ly rượu trưởng thành ở quán bar nhé.
Lạc Lâm Viễn: ...
Lạc Lâm Viễn: Đến lúc ấy tôi sẽ cùng chúc mừng sinh nhật với bạn bè, còn lâu mới đến quán bar tìm cậu uống rượu!
Du Hàn: Đùa thôi, cậu không thể uống rượu.
Lạc Lâm Viễn: Đừng có coi thường tôi, tôi uống rất giỏi đấy biết không?
Du Hàn: Từng chứng kiến rồi, ngồi xổm ven đường suýt chút nữa bị người ta lừa đi.
Lạc Lâm Viễn: ...
Du Hàn: Không đùa đâu, quà đắt quá tôi cũng không tặng nổi.
Du Hàn: Tặng cậu bát mỳ trường thọ có được không?
Nước mắt rơi xuống màn hình, Lạc Lâm Viễn nhắn: Được.
Thật ra cậu không cần quà tặng, cũng không cần tiền, chỉ muốn ngày hôm ấy có thể được ăn một bữa cơm cùng cha mẹ mà thôi.
Thế nhưng cậu không thể nói ra điều này, cậu không thể vì sự tồn tại của mình mà đi ép buộc cha mẹ làm những chuyện mà họ không muốn.
Thật ra lần ấy khi cậu nói chuyện ý nghĩa cái tên với Du Hàn, cậu có nói rằng có cha mẹ nào mà không yêu thương con cái. Câu nói ấy cũng là đang nói cho chính bản thân cậu nghe, cậu tin tưởng Lâm Thư yêu cậu.
Chỉ là có lẽ phần yêu thương ấy không rõ ràng lắm.