" Đi "
" Đi đâu ? "
" Về chứ đi đâu "
" Về gì giờ này anh , còn sớm mà "
"..."
Hàn Vân chỉ tay lên đồng hồ rồi lại chỉ chỉ đám người đang nằm lăn lộn dưới đất , ý là : " gần h đêm rồi còn sớm gì , không đi nhanh chờ cảnh sát đến xích cả lũ à ? "
" Mới có h , sáng rồi về cũng chưa muộn a , chắc anh không sợ vợ đến mức đó đâu ? "
Tạ Thanh Phong nhìn Hàn Vân cười đểu , thằng nhãi này :
" Bốp "
Khi Tạ Thanh Phong ăn một cái tát vào gáy hắn mới thông minh ra , sao lại không sợ ? Đại ca sợ vợ bỏ mẹ ra là đằng khác ấy chứ ! Nhớ lại chiêu quan âm thủ như trời giáng của chị dâu hồi sáng , hắn cũng chột dạ , có khi nào ngày này năm sau lại là ngày giỗ của đại ca không ? Hắn như thấy được cảnh mình lúc đó sẽ đến rót rượu trước mộ của Hàn Vân , khóc :
" Hu hu hu , đại ca ơi ! Mới đó mà đã đến giỗ đầu của anh rồi …"
--------------
Chiếc xe hơi lúc đi , lúc này đã có thêm một người ngồi ghế sau , thanh niên ngồi ghế lái chính phụ có vẻ suy tư gì đó rất nhập tâm , ngồi phía sau chính là cô hàng xóm Trần Hiểu Mộng , tên béo tự về bằng xe của mình , cô hôm nay đi taxi tới , tiện đường đi cùng người này luôn , tuy tính tình cởi mở nhưng thấy người kia tâm trạng , cô cũng yên lặng không làm phiền .
Hàn Vân bóp chiếc nhẫn kim cương biến dạng , tiện tay ném ra ngoài cửa sổ , thứ này không có giấy tờ gì , đem ra bán công khai chắc chắn sẽ bị cảnh sát tóm cổ vì tội trộm cắp , tuồn vào chợ đen cũng không nổi , nhà họ Dương lai lịch khá lớn , ai biết được hắn lại xui xẻo tuồn vào đúng chi nhánh của nhà này thì sao ? Hắn không rảnh mắc vào đống rắc rối lớn như vậy . Cái Hàn Vân quan trọng nhất lúc này là lý do qua mặt Diệp Tuyết Linh , hắn chỉ nghĩ đến ngày mai báo đưa tin buổi sáng : " Thanh niên bị đánh nhập viện vì đi chơi khuya … "
" Tạm biệt , mọi người ngủ ngon nhé "
" n , Cô cũng ngủ ngon "
Không biết có được ngủ không nhưng cứ đáp trước đã .
Hàn Vân tâm trạng nặng nề , nhà hắn còn sáng đèn , lúc này chạy xe vào garage hắn thấy bóng dáng Diệp tiểu thư còn ngồi trong phòng khách chờ . Giống như tội phạm , trước khi phạm tội đã biết sẽ phải nhận những hình phạt gì , nhưng khi đối diện thì ai cũng sợ hãi .
" Tuyết Linh , muộn rồi mà sao còn … ? "
" người đi đâu đến giờ mới về ? "
Diệp Tuyết Linh chấp vấn .
" Đại tẩu , trời oi bức quá , đệ đưa Vân ca đi hóng gió tiện thể dạy huynh ấy lái xe "
Tạ Thanh Phong cố gắng giải thích
" Nói ! "
" Em thề là em nói thật , tẩu không tin em cũng phải tin vào đại ca chứ "
Diệp Tuyết Linh vẫn đứng nhìn không chớp mắt , Thanh Phong chột dạ .
" Thật ra ... bọn em đi ăn đêm chút , có uống chút rượu … "
" Tiếp ? "
" Có … em có đưa anh ấy vào bar ngồi vài phút , vài phút thôi đúng không đại ca ? Em thề là thân thể đại ca vẫn còn nguyên vẹn , chưa đụng chạm đến cô gái nào cả "
Hàn Vân híc vai tên này một cái , câu này càng nghe càng giống giấu đầu lòi đuôi vậy …
" Đại ca , em … em run quá nên miệng mất phanh "
"..."
Bar ? Diệp Tuyết Linh trừng mắt , Lại lôi kéo Hàn Vân tới nơi như vậy ? Cho dù sớm muộn gì cũng chết nhưng không cần phải muốn chết sớm như vậy .
" Được rồi , cậu về phòng mình đi , Hàn Vân anh đi theo tôi "
Như được đại xá , Tạ Thanh Phong nhanh chóng chúc ngủ ngon , còn không quên cúi chào theo kiểu quân đội một cái , bộ dáng giống như chào một liệt sĩ về nơi an nghỉ cuối cùng …
Hàn Vân thành thật đi theo Diệp Tuyết Linh đến phòng ngủ của cô , đây là gì a ? Cưỡng gian xong hành hình ? mắt thấy cô cầm một chiếc điện thoại đưa ra , nói :
" Cầm lấy "
" n "
Hàn Vân nhận lấy khó hiểu , đây là chiếc điện thoại thông minh màu đen , hình như là kiểu mẫu mới nhất trêи thị trường , hắn còn xem quảng cáo hôm trước trêи ti vi .
" Em có việc cần nói với anh , việc thứ nhất không có gì quan trọng , chiếc điện thoại này là cho anh , nhớ giữ liên lạc , đừng để nó hết pin "
Hàn Vân gật gật đầu , có lẽ do hôm trước hắn bỏ đi biệt tin biệt tức khiến cả nhà lo lắng , hôm nay cô ấy mua chiếc di động mới cho hắn hy vọng chuyện này không xảy ra lần sau nữa .
" Chuyện thứ là do em cảm thấy anh không nên hoang phí tuổi trẻ ở nhà như vậy được , em đã tìm cho anh một công việc khá dễ dàng tại văn phòng , từ mai anh sẽ phải dậy sớm đi làm mỗi ngày cùng em "
" Không có gì nữa , anh đi ngủ sớm đi "
Nhìn Hàn Vân gật đầu đã rõ , Diệp Tuyết Linh hạ lệnh xá tội , ngày tháng ăn không ngồi rồi của hắn chính thức đặt dấu chấm hết tại đây .
Tạ Thanh Phong mặt lấm la lấm lét còn chờ ngoài cửa phòng hắn , hỏi :
" Có mệnh hệ gì không đại ca ? "
Hàn Vân lắc đầu :
" Không có gì , chỉ là đã có công việc cho bản thân , từ mai sẽ phải đi làm "
" Trùng hợp , em cũng định nói lời từ biệt với đại ca , ngày mai em phải tới trường rồi , bỏ buổi nhiều quá không qua môn là tạch "
" Đi luôn trong đêm à ? "
Hàn Vân chỉ vào chiếc ba lô tên này đeo sau lưng , hỏi .
" Yup , trường em ở khá xa nơi đây , không tiện đi lại , em đi tìm phòng trọ mới "
Nghe Tạ Thanh Phong nói , Hàn Vân cảm giác giống như một người bằng hữu sắp đi xa , hắn cầm hết ít tiền trong túi quần đưa ra :
" Anh không có nhiều , mày cầm lấy mà đi đường "
" Anh cứ cầm lấy lo cho bản thân đi , số tiền hôm qua em còn nhiều lắm , đủ sống trong vài tháng "
Tạ Thanh Phong gạt ra từ chối , Hàn Vân cũng không hỏi lại .
" Vậy anh cho chú mày thứ này "
" Thứ gì vậy đại ca ? Anh định cho em bạch phiến chơi qua ngày cho vơi nỗi nhớ anh à ? "
"..."
Đẩy Tạ Thanh Phong vào trong phòng , khóa trái cửa lại :
" Ấy đại ca , em còn là trai thẳng , anh tha cho em , tẩu tẩu giết cả đấy "
" Bốp "
" Ui a , nhẹ tay "
Thằng nhãi này không bớt cái miệng được phút nào .
" Ngồi Xuống , nhắm mắt lại "
" Oke , nhưng anh hứa là nhẹ nhẹ thôi nhé "
"…"
Hàn Vân đưa tay thành kiếm chỉ , ngón thẳng tắp chạm vào trán Tạ Thanh Phong mang theo một dòng khí lạnh đưa vào đại não .
" Đây là Tàn Dương Quyết , là một công pháp nội công cấp cao Hỏa thuộc tính , rất hợp với cơ thể Hỏa linh căn của ngươi , luyện đến cực hạn có thể ngưng tụ một mặt trời nhỏ cực nóng , lực sát thương nói chung là cũng lớn lớn "
" Đây là những tâm đắc về Luyện Khí kỳ của lịch đại tu sĩ đã từng tại tu vi này rút ra kinh nghiệm "
" Chăm chỉ mà tu luyện , đừng để ta thất vọng "
Tạ Thanh Phong cảm thấy đầu đau như búa bổ , từng chút thông tin mạnh mẽ được đưa vào . Hắn có nghe lời sư phụ giảng dạy về tu sĩ , nhưng sư phụ hắn kiến thức chỉ dừng ở cách dùng linh khí trong thân thể như nội công của võ giả mà thôi , đây là lần đầu hắn được dạy làm thế nào để tạo ra hỏa cầu , làm thế nào để di chuyển đồ vật từ xa , còn có Phong Linh thuật cho thân thể nhẹ bẫng , di chuyển nhanh như gió . Trong mắt Tạ Thanh Phong lúc này lấp lóe hào quang , kiến thức đối với tu chân của hắn giống như được mở ra một thế giới mới , hắn hít một hơi , quỳ xuống , dập đầu thật sâu .
" Tạ ơn đại ca "
Hắn đối với người đại ca lúc này kính trọng giống như đối sư phụ hắn .
" Đệ có một thỉnh cầu mong huynh đồng ý cho "
" Nói đi "
" Đệ muốn nói cho sư phụ một chút thông tin cơ bản về luyện khí , sư phụ đệ đến bây giờ vẫn đang tìm cách sử dụng linh lực "
" Có thể , nhưng ngươi phải lấy tâm ma ra thề là sẽ không nói thêm cho ai , cả sư phụ ngươi cũng phải thề "
" Đệ biết rồi , tạ ơn đại ca "
Qua thông tin cơ bản về tu chân giả , Tạ Thanh Phong đã biết thứ gọi là Tâm Ma Thệ , đây là một lời thề thật lòng với tâm ma của bản thân , không thể phá vỡ được , nếu chủ nhân của lời thề có làm sai thì linh hồn của hắn sẽ bị chính tâm ma của bản thân mình cắn nuốt tử vong .
" Được rồi , đi đi , sau có rảnh thì về chơi với dì Hoa "
" Vâng , anh gửi lời giúp em đến dì Hoa "
Tạ Thanh Phong khuất xa dần , Hàn Vân cảm khái , thời gian tiếp xúc không lâu nhưng bản tính tên này hắn đã rõ , là một người có thể tin tưởng được , tuy miệng mất phanh hơi bị nhiều lần nhưng tâm địa không xấu , chỉ là cái thói " tiện tay " lấy đồ của hắn không được tốt cho lắm .
Tạ Thanh Phong vừa chạy vừa lau mồ hôi , cuối cùng cũng thoát được ra khỏi nơi này rồi , cả cuộc đời hắn cũng có trải qua vài lần hiểm nguy nhưng chưa bao giờ đặc biệt sợ hãi bằng ở trong nhà này , thời gian ngắn mà bị dọa đến lần , ở lâu không chết chắc cũng sớm bị bệnh tim … , còn nữa , kinh nghiệm quan trọng nhất là đừng có lấy vợ sớm , hãy dành thời gian để chọn cô vợ nào hiền lành một chút a , nhìn tấm gương sáng của đại ca cho sáng mắt đi , ra đường nhìn bộ dáng đại nhân vật lạnh lùng chứ ở trong nhà đến cái rắm cũng không dám thả , Thật Đáng Buồn !