Đến nhà hàng ăn cơm tối , chuyện không có gì đáng nói cho lắm , chỉ là người ta hơi nhìn về phía người Hàn Vân nhiều một chút .
Bởi vì Lâm Tiêu Du này đặt ở đâu cũng là một cực phẩm khó tìm , bộ dáng ăn uống như hổ như báo , miệng dính toàn là dầu mỡ , lại còn cậy đang mặc quần jean mà gác một chân lên ghế , phô trương cái tướng ngồi điển hình của phú ông thời xưa .
Cảnh này ở một khu thảo nguyên sạch đẹp như nơi đây thì đúng là ô uế của xã hội , Hàn Vân cùng Diệp Tuyết Linh không tự chủ được mà ngồi ra xa nàng một chút , con người này quả thật đã quá là xấu mặt rồi .
Nhưng hành động khó nhìn của Lâm Tiêu Du lại được một nam nhân mặc Vest đen ở phía không xa nhìn hết , hắn đẩy gọng kính cận lên , ánh mắt tràn đầy ánh sáng lấp lóe .
" Cô gái kia thật sự năng động ! " - Hắn nói .
" n ! Đúng là có chút hơi … Hoạt Bát ! "
Người đàn ông trung niên đứng sau lưng cung kính trả lời , nhận thấy được đại công tử có để ý tới cô gái nọ cho nên lão không tiện nói xấu .
" Có những cô gái như vậy thì cuộc sống mới bớt nhàm chán ! "
Lại là một lời nói đầy thâm ý , lão nhân đã hiểu được tám chín phần ý tứ của đại thiếu gia , nói :
" Vậy thì để tôi chuyển lời tới cô ấy giúp thiếu gia "
" Không cần ! " - Nam nhân mặc Vest đen ngăn lão lại : " Những việc như vậy chuyển lời thì người ta sẽ cho là không có thành ý ! Lão hãy đi chuẩn bị một phòng nhỏ đẹp đẽ một chút , để cho người ta có cảm giác lãng mạn "
Từng lời nói ra cho người ta cảm giác tự tin đến tột cùng , giống như là kế hoạch được sắp xếp chặt chẽ , đã nắm đáp án trong lòng bàn tay vậy .
Cũng đúng , một người được cho là thành công như nam nhân này thì chắc chắn phải có sự tự tin trong mình mới có thể làm được nhiều việc người ta không tưởng , không kể tới là vẻ bề ngoài soái ca , chiều cao có thể cao tới gần m thì đặt ở đâu cũng là tâm điểm của người ta .
Hắn tuy là được lớp phụ nữ đẹp đẽ vây quanh , nhưng mà lại không có hứng thú thật sự , những người đó chỉ vào tay hắn được vài ngày rồi lại chia tay , khó có thể tìm được một cô gái đặc biệt như trước mắt cho nên sẽ không thể tự nhiên mà bỏ qua được , theo suy nghĩ của người nam nhân này thì chỉ cần mở miệng ngỏ lời một câu thì người phụ nữ kia có thân phận thế nào cũng đều sẽ một lời đồng ý .
" Xin chào ! Tôi là Mạc Long … "
Nhưng mà hắn lại tính sai một bước , Lâm Tiêu Du ở trước mắt này không phải là một cô gái bình thường như hắn thường gặp có thể so sánh được , nàng là người đặc biệt đối với hắn , cho nên cách hành xử tất nhiên cũng rất là đặc biệt .
" Tôi không có hứng thú với anh ! "
" … "
Nam nhân tự giới thiệu là Mạc Long còn chưa nói ra nổi một lời mời đã bị Lâm Tiêu Du bỏ cho một câu khác xa với dự đoán .
" Tôi còn chưa nói hết lời ! Sao em biết rằng tôi muốn kết thân ? Phải chăng là em đã quá tự tin rồi sao ? " - Mạc Long mỉm cười tinh quái , đúng rồi ! Người phụ nữ hắn nhắm tới phải như vậy mới thú vị chứ .
" Ồ ! Vậy thì thật là tốt quá , tôi khỏi phải nói ra vài lời làm mất lòng người ta "
Lâm Tiêu Du thuận theo dòng nước , mỗi một câu nói ra đều khiến người ta khó tiếp cận được .
" Nhưng em đã đoán trúng ý nghĩ của tôi ! Điều này cho thấy hai ta cũng rất hiểu ý nhau , vậy tại sao không cùng tới phòng cao cấp ở tầng trêи để tâm sự một lát "
Lời này nói ra khiến nhiều người tấm tắc khen , đúng là nam nhân thành thục có khác , từng lời nói đều tinh ý như vậy .
" Có vẻ như ngoài tôi ra , anh không nhìn thấy hai người kia rồi ! " - Lâm Tiêu Du chỉ tay .
Mạc Long lúc này mới để ý tới hai người ngồi đối diện với Lâm Tiêu Du , một người là nam nhân có chút tầm thường , người kia là , ân , bây giờ hắn mới nhìn thấy được dung nhan diễm lệ của cô gái này , lúc trước là vì cô ngồi quay lưng về phía hắn cho nên mới không quá để ý , không ngờ đây lại chính là một tuyệt sắc giai nhân trong truyền thuyết .
" Hai người này là bạn của em ? "
Tuy rằng trong lòng dậy sóng với vẻ đẹp của cô gái mặt lạnh trước mắt , nhưng thân là người từng trải , Mạc Long không thể nào mà vứt bỏ mặt mũi để bắt chuyện với người ta ngay được , chỉ tiếp tục cuộc đối thoại với Lâm Tiêu Du .
Lâm Tiêu Du lắc đầu rồi lại gật một cái khiến cho Mạc Long bối rối , sau đó mới nói ra đáp án :
" Tôi là bạn của cô ấy ! Là tình nhân của anh ta ! "
Lâm Tiêu Du nghĩ : Lời nói này có vẻ hơi quá đáng , nhưng là một người thông minh , Diệp Tuyết Linh sẽ hiểu cho mình thôi .
" … "
Ở đối diện , Diệp Tuyết Linh chỉ nhẹ nhàng hạ tay phải đặt đôi đũa xuống , sau đó nắm lấy bàn tay của Hàn Vân ở dưới gầm bàn .
Một luồng khí băng lãnh từ từ dâng lên làm cho Lâm Tiêu Du tái mặt .
" Thì ra là vậy ! Hóa ra tôi lại là người thứ ba xen vào mất rồi " - Mạc Long bộ dáng như hiểu ra , nói với Hàn Vân : " Vị tiên sinh này ! Xin thứ lỗi cho "
Vốn dĩ còn cảm thấy Mạc Long là loại người lịch thiệp , tôn trọng người khác , ai ngờ hành động sau đó của người này lại làm cho nụ cười của Hàn Vân hơi hơi cứng lại .
Chỉ thấy hắn nói với Diệp Tuyết Linh một câu :
" Vậy ra ở nơi này chỉ có tôi cùng với vị tiểu thư này là người cô đơn , vậy ý cô ra sao nếu như chúng ta để lại cho hai người bọn họ một khoảng trời riêng , rồi tới tầng thượng ngắm cảnh "
Sau đó còn lịch sự dùng một hành động của quý tộc phương tây , cúi người xuống , đưa một tay lên ngỏ ý muốn được nắm lấy tay của người đẹp .
" Uỳnh "
Diệp Tuyết Linh không nói gì , tới mí mắt cũng không động đậy , nhưng mà nhiệt độ không gian lại giảm xuống gấp mười lần , Hàn Vân thật là khổ không nói nổi , chỉ muốn chụp một cái cho tên Quý Tộc này một cái rồi mắng : " Trời riêng cái cmm à "
Lâm Tiêu Du cũng giống như Hàn Vân , lúc này cả người đang run bần bật , vì không muốn cứ thế mà chết rét ở nơi đây nên mở miệng ra giới thiệu với nam nhân xen vào này :
" Có vẻ như ở đây chỉ có riêng anh là người cô đơn thôi ! "
" Hả ? " - Mạc Long bất ngờ .
" Cô ấy và anh ta chính là một cặp vợ chồng "
Lâm Tiêu Du nói ra một tin động trời , khiến cho Mạc Long cũng hơi chóng mặt .
Nhưng mà sau khi suy nghĩ cẩn thận liền cười tươi :
" Ha ha ! Em đùa thật vui , vừa nói mình là tình nhân của vị tiên sinh này , không ngờ hiện tại lại thêm cô gái này là bà xã của cậu ta rồi ! "
" Anh không tin ? Vậy anh có thể nói tại sao anh ta lại không thể có vợ và tình nhân không ? "
Lâm Tiêu Du không muốn dây dưa cùng người này nữa , liền bước tới kế bên Hàn Vân , cứ như vậy , hai cô gái một trái một phải nắm lấy tay của Hắn .
Lúc này nụ cười của Mạc Long mới khó coi đi , ánh mắt nhìn tới Diệp Tuyết Linh muốn xem sự thực ra sao .
Đối với ánh mắt chấp vấn của hắn , Diệp Tuyết Linh chỉ đưa tay trái lên , trêи ngón áp út rõ ràng có đeo một chiếc nhẫn cưới đính kim cương tinh xảo , rõ ràng đây không phải là chuyện đùa .
" Ồ ra vậy ! Thất lễ , thất lễ ! Tôi thực lòng xin lỗi , đã làm phiền mọi người rồi "
Mạc Long mỉm cười , xin lỗi một câu rồi rời đi , tới nước này rồi thì hắn cũng không tiện ở lại thêm , cho dù là Lâm Tiêu Du và Diệp Tuyết Linh có nói dối qua mặt thì cũng không thể làm gì được , bởi vì điều đó cho thấy là cả hai cô gái này đều không để ý đến hắn , việc này khiến cho Mạc Long là một con người xưa nay tự tin lại bỗng trở nên trầm lặng đi .
Cuộc sống là vậy , phải có nhiều lần thất bại mới có thể rèn cho bản thân cái tính cách trưởng thành hơn .
Mạc Long rời đi , không còn người làm phiền đến bữa tối nhưng mà chẳng ai còn có tâm trạng ăn uống nữa , cứ nhìn tới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Tuyết Linh là thức ăn trong miệng lại nuối không trôi , cả ba người gọi nhân viên lên thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng này .
Diệp Tuyết Linh đi sát theo Hàn Vân không rời nửa bước , tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của hắn , Lâm Tiêu Du thấy một màn này cũng chột dạ , âm thầm lủi về phía sau một khoảng lớn .
" … "
Qua chuyện ngày hôm nay , Hàn Vân chợt nhận ra một điều khá quan trọng , chính là trêи tay trái của Diệp Tuyết Linh còn đeo chiếc nhẫn cưới ý nghĩa của hai người , còn có vẻ như rất rất quan trọng , mà " Hàn Vân " ở trong quá khứ lại không biết đã làm mất chiếc nhẫn cưới mất rồi , hắn tự nhủ trong lòng vài câu , nếu không nhanh chóng tìm ra được thì sớm muộn gì cũng nếm trái đắng mà thôi .
…
Tác Giả :
- Vùng hết dịch , sếp gọi đi làm nên có lẽ ra chương chậm hơn chút ít !
:/