Hàn Thủy

hiểu ngầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này, xung quanh không hẳn là yên tĩnh.

Cách đó không xa có những người đang phát đồ ăn, có tiếng hò hét, tiếng cười nhỏ và tiếng ồn ào của nhiều loại máy móc khác nhau hoạt động trong phòng. Rất nhiều người có mặt nhưng không ai biết mối quan hệ của cô và người đàn ông trước mặt này.

Giống như đột nhiên có một bí mật chung, có một sự hiểu ngầm giữa hai người họ.

Rõ ràng là không có biểu hiện thân mật nào, nhưng lại thân mật bằng cách nào đó.

Lý Thịnh đang trao đổi với đạo diễn về kịch bản. Vấn đề cảnh quay bổ sung của Quý Uyển có mang lại một số rắc rối cho đoàn làm phim, Lý Thịnh đã cân nhắc mọi việc một cách thấu đáo, anh ta hiểu rõ hành vi khác thường của Từ Phỉ trước mặt biên kịch này, có lẽ đây chính là người mà anh bảo vệ, tự nhiên muốn Từ Phỉ hài lòng hơn.

"Uyển Uyển vào đoàn phim đã mang lại rắc rối cho mọi người, cảm ơn mọi người đã bao dung cô ấy. Biên kịch Ôn, hôm nay gặp mặt quả nhiên là tài mạo song toàn, tôi đã nghe nhiều người khen ngợi cô, lần này cô đã làm việc rất chăm chỉ. "

Một bài phát biểu khiến những người có mặt đều có chút kinh ngạc, Lý Thịnh khiêm tốn lên tiếng, không có nửa phần thói quen nói chuyện của ông chủ, dễ dàng chiếm được thiện chí của những người có mặt. Những người khác vội vàng nói không vất vả, Ôn Hàn Thủy cũng vậy.

Lý Thịnh nhìn thấy sắc mặt Từ Phỉ ôn nhu nhìn Ôn Hàn Thủy.

Anh ta nghĩ, Từ Phỉ hẳn đã hài lòng rồi.

Sau đó, Lý Thịnh không quấy rầy đoàn làm phim, còn chủ động nói muốn đi tham quan xung quanh, đạo diễn gọi người đi cùng, Lý Thịnh cũng không từ chối, không suy nghĩ gì liền nói: "Biên kịch Ôn cũng đi cùng đi. "

Ôn Hàn Thủy chỉ có thể gật đầu.

Một hàng năm sáu người đi dạo xung quanh, Lý Thịnh thật sự tới tham quan, kéo trợ lý đạo diễn đi cùng hỏi han, Quý Uyển ở bên cạnh thỉnh thoảng trò chuyện. Phía sau Từ Phỉ và Ôn Hàn Thủy khẽ nói chuyện.

"Sao anh lại ở đây?" Cô nhấn giọng hỏi một cách bí mật.

"Tới xem một chút." Giọng điệu bình thản.

Cô không hiểu: "Xem cái gì?"

"Em đó."

"......"

Không đợi Ôn Hàn Thủy đáp lại, giọng nói của trợ lý đạo diễn đã từ cách đó không xa truyền đến, "Lý tổng, anh sao vậy?"

Vẻ mặt Lý Thịnh có chút đau đớn. Vài giây sau, anh ta xua tay, thản nhiên nói: "Tôi đau răng thôi, bệnh cũ tái phát. Này, bên này làm sao vậy?"

Anh ta lập tức chuyển chủ đề, sự chú ý của trợ lý đạo diễn nhanh chóng chuyển sang, Quý Uyển nhếch mép cười liếc về phía sau.

Ôn Hàn Thủy mím môi, có chút xấu hổ bước nhanh, đi theo đám người phía trước.

Đi chưa được vài bước, Từ Phỉ đột nhiên kéo cánh tay cô.

"Gì vậy?" Cô nhanh chóng rút tay ra, "Nhiều người đang nhìn đó."

Từ Phỉ thản nhiên: "Làm gì có ai đâu?"

"Không có ai thì có thể động tay với một cô gái à?" Không có ai nên cô lý lẽ hùng hồn.

Ánh mắt Từ Phỉ mang ý cười: "Kéo ống tay áo cũng tính là động tay động chân?"

"Đúng thế!"

"Được rồi, vậy thì xin lỗi." Anh lại kéo góc ống tay áo của Ôn Hàn Thủy, lắc lắc, "Em có thể tha thứ cho tôi không?"

Cái này...

Anh căn bản là không có ý định ăn năn.

Ôn Hàn Thủy trừng mắt nhìn anh, nhưng trái tim cô lại dịu đi ở nơi nào đó không rõ. Rất mâu thuẫn nên cô không còn để ý đến Từ Phỉ nữa, nhanh chóng đuổi kịp. Từ Phỉ phía sau gọi theo cô: "Đi chậm một chút."

"Chúng ta không theo kịp họ rồi."

"Không theo được thì đừng theo nữa." Từ Phỉ chậm rãi nói: "Nếu không chúng ta sẽ lãng phí cơ hội mà bọn họ tạo ra cho chúng ta."

Ôn Hàn Thủy: "???"

"Em không thấy à?" Vẻ mặt của Từ Phỉ rõ ràng đang nói với cô là đồ ngốc, nhưng giọng điệu của anh lại khá dịu dàng.

Quả nhiên ba người trước mặt nhanh chóng bước đi còn không thấy bóng dáng tăm hơi. Ôn Hàn Thủy đợi một lúc cũng không thấy có người tới tìm bọn họ. Cô quay đầu nhìn Từ Phỉ: "Anh hẹn trước rồi?"

"Không có." [up duy nhất tại truyenwiki.com aristocraticboy_duu]

Ôn Hàn Thủy không tin, Từ Phỉ ho nhẹ một tiếng: "Biên kịch Ôn à, đã hứa cho tôi đi tham quan cơ mà, sao em không giới thiệu cho tôi đi?"

Ai nói muốn dẫn anh đi tham quan, "Anh lại đang đổi chủ đề."

Từ Phỉ cười: "Thật sự không cho tôi đi tham quan à?"

Đây là những gì anh nói đấy nhé.

Ôn Hàn Thủy đút tay vào túi, bắt đầu giới thiệu. Cô tùy ý chỉ vào một dãy nhà, bắt đầu nói về phong cách kiến trúc và lịch sử. Tài ăn nói của cô vốn đã tốt, đủ kiến thức dự trữ và thông thuộc địa điểm, nói năng trôi chảy và tự nhiên, thực sự trông giống như một hướng dẫn viên du lịch.

Từ Phỉ nghe cô nói một hồi, ban đầu cảm thấy mới mẻ, sau đó phát hiện vẻ mặt chuyên tâm với công việc của Ôn Hàn Thủy, anh lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà muốn ngắt lời cô.

Nhưng lời nói của Ôn Hàn Thủy quá nhiều, Từ Phỉ không tìm được thời cơ để chen vào.

Cuối cùng anh đưa tay kéo đuôi tóc đã lung lay bấy lâu trước mắt.

Ôn Hàn Thủy thực sự dừng lại. [vui lòng không re-up ở nơi khác ngoài truyenwiki.com của editor]

Cô nhìn Từ Phỉ: "Sao anh kéo tóc tôi?"

Chỉ có học sinh tiểu học mới kéo tóc nữ sinh.

Từ Phỉ ngoài mặt rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ.

Ôn Hàn Thủy của ngày hôm nay có một chút khác biệt so với trước đây. Cô trước đây thường xõa tóc, mái tóc dài xoăn được giữ nếp và sẽ lắc nhẹ theo động tác của cô, tăng thêm một chút dịu dàng. Hôm nay Ôn Hàn Thủy buộc hai đuôi sam buông thõng hai bên cùng với bước đi lắc lư của cô đã thu hút sự chú ý của mọi người một cách khó hiểu.

Từ Phỉ cảm thấy ngứa ngáy vô cớ.

Trước khi tóm lấy, anh đã kiềm chế rất lâu.

Hiển nhiên, Từ Phỉ ở cạnh Ôn Hàn Thủy không tự chủ được bao nhiêu.

Thấy Từ Phỉ không nói gì, Ôn Hàn Thủy tiến lại: "Anh kéo tóc tôi làm gì?"

"Không có gì."

Ôn Hàn Thủy không tin, hừ nhẹ: "Ấu trĩ."

Nói xong, cô bỏ qua Từ Phỉ, tiếp tục giới thiệu xung quanh. Từ Phỉ thở phào nghe cô nói vài câu, liền hỏi: "Anh thích loại kiến trúc này không?"

"Cũng được."

"Những bông hoa này có đẹp không?" Không dừng lại, cô tiếp tục hỏi.

"Cũng được."

"Tóc của tôi sờ có thích không?"

Từ Phỉ vô thức nói: "Cũng được."

Ôn Hàn Thủy phá lên cười,

Từ Phỉ: "..."

Đôi lời từ bạn editor: Chương này tác giả viết có hơi ngắn nhưng mấy chương sau tác giả toàn viết - chữ, có chương còn hơn chữ cơ >

Truyện Chữ Hay