Đám Trình trưởng quỹ lúc này ai nấy đều nhìn Hàn Thiên với ánh mắt không thể tin nổi,món hồn khí mà một cường giả đại võ sư như Mã Bính cũng không thể sữ dụng được,vào tay Hàn Thiên lại phát ra uy lực kinh khủng đến như thế,chỉ hai phát tiễn,một con yêu thú ngũ giai đã bị hắn liệp sát,một cường giả đại võ sư liền phải bỏ lại một cánh tay,thần thái khi hắn giương cung lúc đó ai ai trên tàu này cũng chẳng thể quên nổi.
Cung cong như cầu vồng nhất tiễn xuyên vân,phong thái lạnh lùng điềm tĩnh,Túc Chi trẻ người non dạ ,với tâm tính thần tượng anh hùng của hài đồng đã không thể giấu nổi nét sùng bái trong ánh mắt,Lâm Như Và Bối Nhi thần thái cũng đã có chút thất thần xao động,ở trong tuyệt cảnh lại được một thiếu niên xuất chúng như thế kéo ra,nếu nói các nàng không xao động căn bản là nói khoát.
Hồng Yến Linh thoáng vẻ ngưỡng vọng trên nét mặt,nhưng khác với Túc Chi và những người khác,đối với nàng Hàn Thiên đã vạch ra một cái ranh giới rất rõ,dù trong tâm nàng vẫn chưa buông được hắn,nhưng nổi ngưỡng vọng của nàng đối với hắn cũng đã mang thêm một chút buồn man mác,nàng đã không thể như Túc Chi vô tư vô ưu dõi theo hắn được nữa,có lẽ nàng bất hạnh,cũng có thể là nàng rất may mắn,mối tình nhen nhóm hình thành dù sao cũng không đau bằng mối tình khắc khoải lâu dài.
Sự lạnh lùng của Hàn Thiên Túc Chi,Lâm Như hay Bối Nhi chắc chưa từng được biết,vẻ ngoài của hắn nụ cười của hắn ,cách cư xử của hắn đều hệt như vần thái dương âm áp vô ngần,nhưng trái tim của hắn lại chính là một phiến băng cực lạnh,nếu bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn mà liều mạng đến gần,cái kết chỉ có thể là tự làm bản thân bị thương,con người của hắn chính là giao hòa của những điều trái ngược như thế,có lúc hắn trong nóng ngoài lạnh,nhưng như thế lại là hắn rất để ý ngươi,có lúc hắn trong lạnh ngoài nóng,ngươi tưởng hắn để ý ngươi,nhưng thực chất hắn chỉ xem ngươi như một người bạn.
Quen biết Hàn Thiên bao lâu Hồng Yến Linh rốt cuộc mới nhận ra,khi hắn từ bỏ mọi khoảng cách vô tư vô lo cư xử với ngươi,thì đó là lúc hắn chỉ coi ngươi là người bạn tâm giao với hắn,khi hắn cư xử khác lạ và lãnh đạm với ngươi,thì đối với hắn ngươi lại chính là người đặc biệt,vì hắn quan tâm đến suy nghĩ của người đặc biệt với hắn vậy nên hắn luôn bối rối khi ở trước mặt người đó,còn đối với người hắn coi là bạn tâm giao,dù hắn có bộ làm ra bộ dạng gì trước mặt ngươi thì hắn cũng không thấy ngại,điểm chung của mặt trời và băng lại chỉ có một đó là khi tiếp cận chúng bản thân ta đều sẽ bị bỏng,vạn sự tùy duyên đừng cố cưỡng cầu,khi ai đó nói với Hồng Yến Linh câu ấy,nàng còn chả thèm quan tâm,nhưng thật không ngờ câu nói đó lại ứng nghiệm ngay trên người nàng,tự cười mình rồi lại tự cười số phận,ánh mắt của Hồng Yến Linh không khỏi có chút bi ai khi thấy những nét ngưỡng vọng mà Túc Chi hay Lâm Như đang thể hiện,ngày đó nàng cũng như họ,nhưng lúc này nàng lại chẳng biết phải làm thế nào để tốt cho họ nữa,khuyên họ từ bỏ sao?,không Hồng Yến Linh nàng còn chưa có ích kỷ đến thế,có lẽ thứ duy nhất nàng có thể làm lúc này chỉ là để tất cả thuận theo tự nhiên mà thôi.
Hàn Thiên cẩn thận trả cung cho Trình trưởng quỹ rồi ung dung nhảy xuống tuyền cơ chu trước ánh mắt vẫn còn sững sờ của tất cả mọi người,hồi lâu sau hắn quay trở lại tàu với một viên nội đan màu vàng đất cực kỳ óng ánh trên tay,mọi người nhìn xuống sa mạc ,chẳng biết Hàn Thiên đã dùng cách nào mà thu được toàn bộ xác của con bộc long kia đi mất rồi.
Vừa lúc này Mã Bính cũng đã trở về tàu,vừa nhìn thấy Hàn Thiên hắn đã vô cùng cảm kích nói.
-đa tạ Hàn huynh đệ vừa rồi đã bắn tên giải nguy cho ta,một tay cậu đã cứu được mạng của ta và tất cả người trên tàu này.
đại ân của cậu Mã Bính mãi khắc ghi,sau này nếu cậu có việc cần ta giúp Mã Bính ta tuyệt đối sẽ không từ nan.
Nói rồi ông ta lại vòng tay vái một vái coi như cảm tạ với Hàn Thiên,Hàn Thiên liền nhanh chóng đỡ ông ta dậy ,hắn cười rạng rỡ nói.
-nếu khôn nhờ Mã Bính thúc thúc làm tên đằng long kia phân tâm,vãn bối làm sao có thể dễ dàng bắn trúng hắn như thế,một vái này của thúc thúc ta thật không dám nhận đâu.
Lúc này Trình trưởng quỹ cũng xen lời,ông ta nói.
-lần này Hàn huynh đệ thực sự đã cứu mạng tất cả chúng ta,ân cứu mạng không thể xem nhẹ,Trình Bá Châu ta không biết nên báo đáp cậu thế nào,thấy cậu với cây cung hồn khí này tương hợp như vậy thế thì ta sẽ tặng nó cho cậu luôn coi như là báo đáp của ta và gia đình ta đối với cậu vậy.
Lần này quả thực Hàn Thiên đã phải cuốn quýt lên,chỉ có bản thân hắn mới ý thức được,cây cung trên tay Trình trưởng quỹ trân quý đến đâu,duy nhất một phát bắn cơ bản đã có thể hạ được ngũ giai yêu thú,nếu thực sự để nó phát ra được toàn bộ uy lực chỉ sợ là võ tông cường giả cũng phải hoảng sợ trước uy lực đó.
Hàn Thiên xưa nay không thích ẵm không lợi ích của ai bao giờ,hắn xua tay nói.
-Trình trưởng quỹ ngài không cần phải làm vậy đâu,khi nãy ta cứu mọi người thì cũng như tự cứu bản thân mình mà thôi,dù gì cũng là chung kết quả,mọi người nói tiếng cảm ơn thôi là ta đã vui lòng rồi không nhất thiết phải hồi báo gì nữa cả,ý tốt của Trình trưởng quỹ vãn bối xin nhận còn cây cung này Trình trưởng quỹ hãy cất đi.
.
Trình trưởng quỹ liền tỏ vẻ không vui nói.
-sao Hàn huynh đệ lại nói vậy,dù cậu có là tiện thể cứu chúng ta nhưng dù gì ân cứu mạng vẫn là ân cứu mạng ,Trình Bá Châu ta làm ăn rất là sòng phẳng.
mạng của ta và gia đình ta là do cậu cứu,giá trị của việc này lớn hơn giá trị của vật ngoài thân như cây cung đây rất là nhiều,huốn hồ gì cả ta và Mã Bính đều không dùng được nó,Chúc Kiên thì không thể xứng đáng với nó hơn cậu được,ta mang theo một thứ mà mình không thể dùng vậy thì nó cũng chỉ là một vật vô dụng,hơn nữa còn dễ bị người ta dòm ngó mà gặp nguy hiểm đến tính mạng nữa,chi bằng ta tặng nó cho cậu,vừa giúp ta không còn vướng bận trong lòng,vừa giúp cậu có một con bài làm tăng tiến thực lực của bản thân,như thế chẳng phải thích hợp lắm sao?
Trình trưởng quỹ không hổ là người kinh doanh lâu năm,từng câu từng chữ đều hợp lý khiến Hàn Thiên chẳng biết từ chối thế nào,bất quá trong lòng hắn vẫn còn do dự ,nhưng nhị một hồi rốt cuộc cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Thấy Hàn Thiên dường như cũng rất để tâm đến cây cung này nhưng vẫn còn do dự không chịu nhận,trong mắt Trình trưởng quỹ linh quan chợt động,liền đã nói tiếp.
-cây cung này ta chỉ dùng có một vạn linh thạch liền đã mua được từ trong tay của một lão nhân thần bí nọ rồi,tuy bản thân nó có giá trị lớn hơn thế nhiều nhưng quanh đi quẫn lại vẫn là thứ ta không dùng được,xo với thứ như thế ta càng thấy hứng thú với viên nội đan yêu thú trong tay của Hàn huynh đệ hơn,nội đan yêu thú ngũ giai có thể chế ra được phá chướng đang ngũ phẩm,giá của viên nội đan này ngoài thị trường cũng đã xấp xỉ một vạn linh thạch rồi,bây giờ ta trao đổi cây cung này với cậu,cậu chỉ cần đưa lại cho ta viên nội đan kia là được,cậu không cần phải áy náy vì đã nhận không của ta một món đồ quý,mà ta cũng vừa có được thứ ta cần vừa trả được ân tình cho cậu,đề nghị này của ta cậu thấy thế nào?
Hàn Thiên suy nghĩ ít lâu,thấy đề nghị này cũng không tồi,nội đan yêu thú ngũ giai đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì,đổi lấy cây cung nọ thì lại có diệu dụng hơn gấp mười lần,dù gì cũng chẳng phải chiếm tiện nghi không của người ta,vậy thì đổi luôn cũng chẳng sao,nghĩ vậy nên Hàn Thiên liền cười hòa nhã nói.
-đề nghị của Trình trưởng quỹ quả thực cũng rất hợp lý,ngài không dùng được cây cung này còn vãn bối cũng chẳng biết xử trí viên nội đang trong tay ra sao,vậy thì chi bằng chúng ta trao đổi với nhau đi,bất quá vãn bối vẫn thấy hơi chiếm tiện nghi của Trình trưởng quỹ ngài một chút,như vầy đi ta hứa sẽ giúp ngài một chuyện trong khả năng của ta,tính từ thời điểm này về sau nếu Trình trưởng quỹ ngài có việc gì cần thì cứ mở lời ta sẽ vô điều kiện làm giúp ngài,như thế có được không.
Trình trưởng quỹ cười rạng rỡ nói.
-được cứ làm như ý của Hàn huynh đệ đi.
Giao dịch đã xong Hàn Thiên liền đưa viên nội đan của bộc long ngũ giai trên tay hắn cho Trình trưởng quỹ còn bản thân thì nhận lại được cây cung hồn khí,sau khi thực hiện xong giao dịch ai nấy đều vui vẻ ra mặt,đối với Trình trưởng quỹ thì viên nội đan của bộc long có giá khoảng một vạn linh thạch trao đổi lấy cây cung mà ông ta mua với cùng mức giá đã không tính là lỗ lãi gì,hơn nữa tuy miệng ông ta nói cây cung này giá trị hơn thế nhưng giá trị đó thực sự quá hư vô,vào tay đúng người như Hàn Thiên Thì giá trị thật,còn vào tay kẻ khác thì chỉ như cái chân gà,vứt thì tiếc mà để lại thì chẳng biết dùng làm gì,ông ta cũng là vì bị lão nhân lạ mặt kia lừa mới đi mua cây cung này,ai mà biết được cây cung ở trong tay ông ta lại lợi hại như thế khi mình mua về lại chẳng ai dùng được,giữ trong người cũng là vì tiếc tiền mà thôi,nay đổi lại được viên nội đan yêu thú ngũ phẩm còn nhân tiện trả được ân tình cho Hàn Thiên,bản thân cũng nhận lại được một lời hứa,có tính kiểu gì thì vụ làm ăn này Trình Bá Châu ông ta cũng chẳng lỗ.
Còn Hàn Thiên thì chỉ liên tục cười mỉm trông rất khoái chí mà thôi,không ai biết hắn đang nghĩ gì,hoặc giả cây cung đó đối với riêng hắn có đổi bằng mười viên nội đan yêu thú ngũ giai hắn cũng cam nguyện chăng?
Không khí chiến thắng trên tàu dần lắng lại ,Liễu Duệ là người từng trãi, hắn cũng chính là người đầu tiên nhận ra vấn đề hiện tại của tất cả mọi người,bằng giọng lo âu hắn nói.
-ta nghĩ mọi người hẵn là nên thu dọn để lên đường thật nhanh đi thôi,tuy tên kỵ sĩ nọ đã bị đánh lui nhưng ai biết hắn có đi cùng với đồng bọn hay không chứ?,nếu chúng ta còn không mau trốn đi chỉ sợ sẽ lại gặp phải hiểm cảnh mất.
Lúc này tất cả người trên tàu mới dần nhận ra tình thế của bản thân,ai nấy đều nhanh nhanh chóng chóng trở về vị trí của mình để tiếp tục xuất phát,đến cả nói chuyện về sự tình kinh hiểm vừa mới trãi qua cũng không dám.
tuyền cơ chu khi nãy bị tấn công đã hư hỏng nhẹ vài chổ,bất quá vẫn chưa ảnh hưởng đến hoạt động của tàu,lúc này Trình trưởng quỹ liền cho tàu chạy hết tốc lực để mau chóng rời khỏi sa mạc này,Mã Bính bị thương nặng cũng đã trở về phòng mình để nghĩ ngơi,để tránh gặp tình huống tương tự Trình trưởng quỹ cũng đã cho thay đổi lộ trình một chút,ông đã cử người canh gác thủy tinh cầu ở dưới khoang tàu mọi lúc mọi nơi,phòng trường hợp bị động như khi nãy.
tuyền cơ chu lướt vun vút trong sa mạc,đám người trẻ trên tàu lần đầu trãi qua sự kiện kinh diễm đến thế cũng không ngừng bàn ra tán vào,phút chốc lý lịch của Hàn Thiên đã trở thành chủ đề nổi bật nhất.
Ngay lúc này ở một nơi nào đó trên sa mạc, một chiếc thuyền khác đang chầm chậm mà lướt gió,con thuyền này lộng lẫy vô ngần,nếu xo với tuyền cơ chu thì hoàn toàn ưu việt hơn hẵn,toàn bộ con thuyền đều được làm bằng gỗ trầm du cực kỳ quý giá,mà cả con tàu lại vừa dài vừa rộng,độ lớn phải hơn tuyền cơ chu khoảng hai thành,nếu chỉ tính mỗi chất liệu làm nên con tàu này thôi thì giá trị của nó đã không dưới một trăm vạn linh thạch rồi.
Trên tàu trang hoàn vô cùng xa xỉ,nào rường son cột vàng,nào đèn lồng bảo thạch,nào dù lụa ngói ngọc,phối trí xa hoa theo phong cách của vua chúa thời xưa,trên tàu có lính gác tuần tra,tất cả đều đi theo tốp mười người,ai nấy đều được vũ trang cẩn trọng trên người giáp bạc sáng loáng thần thái nghiêm trang,hơn nữa mỗi tên lính gác đều có thực lực võ sư,nhìn sơ qua trên tàu cũng phải có đến trăm danh ,đội hình này phong thái này,chỉ có những tinh binh của các thể lực cực lớn bồi dưỡng ra thì mới xuất được biểu hiện như vậy.
Trên tàu lúc này đang có một sân khấu rất lớn đặt ở phía trước mũi tàu,lúc này trên sân khấu ấy còn đang có một đám người biểu diễn ca múa,tất cả đều là những mĩ nhân tuyệt sắc,không dám nói nổi bật trước chúng nhân như Hồng Yến Linh hay là Bối Nhi nhưng nếu đặt trong nhân gian thì cũng là trăm người có một rồi.
Đám vũ nữ nọ có kỹ năng vô cùng tốt ,vừa nhìn qua là biết bọn họ đều đã trãi qua những cuộc huấn luyện gian khổ,mà ai ai trong số họ cũng đều còn rất trẻ,chủ nhân của con tàu này vừa có tiền vừa có thế lực ,lại có một đám vũ nữ được tuyển chọn khắc khe đến như thế,khí phách này cho dù là hoàng tộc của đại Ninh đế quốc thì áng chừng cũng chỉ cỡ vậy là cùng.
Dưới sân khấu nọ có một khu vực khá đặc biệt được vài tấm bình phong che phủ,ở giữa mọc lên một cây dù lụa rất lớn,thấp thoáng còn có thể thấy một chiếc trường kỷ dài với nệm gấm phía trên,có vẻ như chủ nhân thần bí của con tàu này đang ở trong khu vực được bình phong che chắn ấy xem ca múa.
Các vũ nữ trên sân khấu đang biểu diễn đến lúc cao trào thì không biết từ đâu ,một tên binh sĩ đã ngự không đáp xuống tàu,hắn đến sau bức bình phong quỳ một chân xuống nghiêm nghị nói.
-nhị công tử dặn thuộc hạ theo dõi động tĩnh của đám người yết đế đọa lạc sứ giả bên sa đọa điện thuộc hạ đã làm xong hiện giờ đã có tin báo cáo rồi.
Sau bức bình phong không hề có tiếng trả lời,tên binh lính nọ cũng im lặng chờ đợi,khoảng nửa khắc sau lúc tiếng nhạc vừa dứt đám vũ nữ kia cũng đã ngừng múa thì sau tấm bình phong bất chợt có tiếng nữ nhân trong như tiếng suối chảy nói.
-nhị công tử bảo ngươi hãy tường thuật những tin tức đã điều tra được.
Tên binh lính nọ lúc này liền cung kính nói.
-quả thực đúng như nhị công tử dự đoán,đám người yết đế đọa lạc sứ giả đã bắt đầu hành động,mục tiêu của chúng chính là những tổng quản và trưởng quỹ ở các chi nhánh vạn bảo lầu khắp đại ninh đế quốc đang hội hợp về đế đô,thực lực của bọn chúng siêu tuyệt đa số những lần hành động đều thành công,hình như chỉ có duy nhất một lần bọn chúng thất bại.
-thuộc hạ điều tra được mục tiêu lần đó chỉ là một tên trưởng quỹ của một chi nhánh tại thiên an thành xa sôi mà thôi,vốn nghĩ sẽ rất dễ thành công nhưng mà không hiểu sao trên tàu của chúng bất ngờ xuất hiện một thiếu niên rất cường đại,hắn bắn hai phát tên liền đã có thể lấy đi sinh mạng của tọa kỵ và một cánh tay của kẻ được yết đế đọa lạc sứ giả phái đi rồi.
Sau tấm bình phong dần một mảng im ắng,có vẻ như nhị công tử nọ đang suy nghĩ gì đó,hồi lâu sau trong bức bình phong bước ra một nữ nhân,dường như cô nàng chính là thiếp thân thị nữ luôn bên cạnh nhị công tử kia và là người thay hắn truyền lời.
Lúc nữ nhân này bước ra tất cả những binh lính trên tàu đều phải đánh mắt ngước nhìn,nữ tử này thân hình thon thả yểu điệu,hơi cao hơn nữ nhân bình thường một chút,trên người nàng vận một bộ váy hóa được làm từ lụa cực kỳ hảo hạng,bộ váy mang màu tím chủ đạo càng làm tôn lên nét thon thả quyến rũ trên người nữ nhân này,tóc nàng dài đến chấm lưng,ngực cao eo nhỏ kiều đồn đầy đặng,dung nhan của nàng có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn,mày liễu mi dài,mắt to môi mỏng,sống mũi cao và nước da thì trắng ngần,nét đẹp này là tổng hòa những nét đẹp cơ bản của một nữ nhân,tuy không có những nét khí chất đặc biệt xuất chúng ,nhưng chỉ những cái cơ bản nhưng được sinh ra vô cùng hoàn hảo,dung mạo và biểu hiện của nàng đã có thể vượt trội hơn những nữ nhân vốn có thể ngạo thị chúng nhân như Hồng Yến Linh hay Bối Nhi rồi.
Nữ nhân nọ đích thực là mĩ nữ vạn người có một,khí chất dường như cũng rất nhu thuận nết na,tên nhị công tử kia có một nữ nhân xuất chúng như thế làm thị nữ chẳng biết bối phận của hắn lớn đến đâu nữa đây?
Thị nữ nọ nhìn tên binh lính đang quỳ một chân dưới đất bằng ánh mắt tưởng thưởng ,sau đó nàng lấy trong người ra một chiếc túi càng khôn đưa cho hắn,với giọng trong như tiếng suối chảy nàng nói.
-ngươi làm rất tốt nhị công tử có lời khen,trong túi càn khôn này là chút thưởng nhỏ cho ngươi,nhị công tử dặn ngươi tiếp tục theo dõi hành tung của đám người sa đọa điện tại đại Ninh đế quốc,nếu có gì mới thì hãy tiếp tục báo cho người biết.
Rời xa biểu hiện trên chiếc tàu lạ kia,hiện tại Hàn Thiên vẫn đang cùng đám Trình trưởng quỹ thực hiện một chuyến đào vong vô cùng lớn,thật chẳng dám nghĩ vừa bước ra đường bọn hắn đã phải đối đầu với tình huống dở khóc dỡ cười thế này,bị người ta uy hiếp nhưng chẳng biết vì sao ,tâm trạng của đám người Hàn Thiên lúc này chỉ có thể nói là vừa tức giận vừa lo lắng.