Kiếp trước, Cổ Tiểu Quân xem sách giải trí đã từng gặp một câu như vậy, hết thảy nữ hài tử xinh đẹp đều thông minh, giống như lớn lên khó coi sẽ so với vụng về.
Đây không phải chuyện phiếm sao?
Chỉ số thông minh liên quan gì đến tướng mạo?
Bất quá, hắn coi như là người của hai thế giới rồi, nhìn đám nữ tử bên cạnh như Hoàng Y Y, Vũ Tịch Nhan, Từ Lam, Trương Ức Vãn đều rất xinh đẹp và cũng rất thông minh vô cùng.
Lúc này, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ trêu đùa Lý Hải rất nhẹ nhõm, phối hợp cũng ăn ý...A? Xem ra các nàng đều dị ứng với huấn luyện viên Lý.
Bất quá, lúc Cổ Thần Dật nghe được Hoàng Y Y so sánh hắn với huấn luyện viên Lý, liền có một chút kinh hãi.
Nên biết rõ, hắn còn chưa rõ là sao đắc tội huấn luyện viên Lý, trên lớp đã dính cái chống đẩy, nửa giờ trung bình tấn. Nếu để cho hắn ghi nhớ , về sau làm sao sống được ở lớp võ, vội vàng nói :
- Cô giáo Y Y, không thể nói như thế, công phu ta sao so được với huấn luyện viên Lý.
Thấy ánh mắt huấn luyện viên Lý quét tới, vẫn cứ có chút bất mãn, Cổ Thần Dật lại vỗ đầu một cái, nói ra:
- Không đúng, công phu của huấn luyện viên Lý ít nhất cũng ngang với Cô giáo Y Y, hai người đều rất lợi hại.
Hoàng Y Y và Vũ Tịch Nhan đồng thời liếc mắt về phía Cổ Thần Dật.
Vũ Tịch Nhan dáng người cao gầy, đang tuổi dậy thì như một nụ hoa, tuy dáng người chưa nẩy nở, nhưng đã được gọi là mỹ nữ, một khi thân thể đẫy đà, chắc chắn sẽ rất câu hồn đoạt phách; mà Hoàng Y Y sớm đã là một cành hoa tươi, người mang võ công, dáng người cao, bộ ngực cao ngất đầy kiêu ngạo.
Hai bạch nhãn đập tới, Cổ Thần Dật như tắm gió xuân, hơi gật đầu ủy khuất.
Lý Hải huấn luyện viên hài lòng nói ra:
- Ánh mắt Cổ Thần Dật coi như tốt, nhìn ra được công phu của Cô giáo Y Y không kém trình độ của ta cho lắm...nhớ năm đó ta được á quân quyền thuật, côn thuật cũng top . Các ngươi nên biết rõ, đội võ thuật thể viện đã từng đánh vào top tại giải võ thuật cả nước.
Vũ Tịch Nhan trong lòng biết Hoàng Y Y không chào đón Lý Hải, liền cười hỏi:
- Cô giáo Y Y , võ thuật thi đấu đều là đẹp mắt a? nên gọi là vũ thuật hay khiêu vũ mới đúng.
Hoàng Y Y cười uốn nắn:
- Tiểu Vũ, ngươi đừng xem thường diễn viên múa chuyên nghiệp, bọn hắn từ nhỏ đã rèn luyện, tính cân đối thân thể rất tốt, phản ứng nhanh nhẹn, lực lượng cũng khá lớn.
Ngụ ý, vũ đạo diễn viên so với người luyện võ bình thường lợi hại hơn.
Vũ Tịch Nhan lòng cười thầm, gật đầu nói:
- Cô giáo Hoàng nói đúng, người luyện võ thuật mà không chuẩn thì đánh không lại diễn viên mua chuyên nghiệp đấy.
Lý Hải trong nội tâm ủy khuất a...! Lời này nếu xuất từ miệng Cổ Thần Dật, hắn đã sớm răn dạy một phen, từ miệng hai nữ tử, lại không thể làm gì...hắn đang tán Hoàng Y Y đấy, sao có thể làm nàng tức giận.
Chỉ nghe hắn thở dài một tiếng nói:
- Đáng tiếc lần trước kẻ bắt cóc xông vào trường, ta không có gặp phải. Nếu không hắn nào có cơ hội tổn thương thầy giáo Chu? Đâu cần cô giáo Hoàng xuất thủ? không phải nói phét, nếu hắn có thể tiếp được ta , chiêu, ta không có mặt mũi đi dạy học sinh rồi.
Cổ Thần Dật cười nịnh nọt:
- Đúng vậy, đây là huấn luyện viên Lý kỳ ngộ không tốt. Nếu không, liền liên thủ với cô giáo Hoàng bắt sát thủ, rất là lãng mạn...
Lời còn chưa dứt, Hoàng Y Y bay lên một cước, đá vào mông hắn, khinh bỉ nói:
- dám nói leo. Tiểu Vũ, đây là bạn của em sao? không tốt tí nào a!
Vũ Tịch Nhan:
- ....
Hoàng Y Y vỗ vỗ bả vai Vũ Tịch Nhan nói ra:
- Đi, hôm nay cô đi nhờ xe của em, Cổ Thần Dật đi về một mình a.
Cổ Thần Dật:
- .....
Vũ Tịch Nhan chần chờ nói:
- Cô giáo Hoàng , để cho Cổ Thần Dật cũng ngồi xe của ta a, thêm một người vẫn thoải mái.
Cổ Thần Dật nghĩ đến lời của mẫu thân Vũ Tịch Nhan, trong khoảng thời gian này một mực cố ý bất hòa, nghe Hoàng Y Y nói, liền chen mồm :
- Tốt, em tự mình về, ngồi xe về.
Nói xong, phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
Vũ Tịch Nhan:
- ....
Trưa ngày kế tiếp, Hoàng Y Y tóm Cổ Thần Dật hỏi :
- Cổ Thần Dật, ngươi và Vũ Tịch Nhan xảy ra chuyện gì? cô thấy em ấy dạo này không vui vẻ?
- Hả? không thể nào?
- Ngươi có phúc mà không biết hưởng, Tiểu Vũ rất tốt, cô xem ra là em cố ý khi dễ nàng.
- Không có a...Y Y tỷ, tỷ sao lại kết luận như thế?
- Gọi là cô giáo.
- Không phải nói lúc chỉ có hai người liền gọi là tỷ tỷ sao?
- Ai đồng ý với ngươi?
- Y Y tỷ, tỷ quên rồi sao? ngày đó không có trăng, trong công viên không cẩn thận nhìn thấy tỷ...
thấy Sắc mặt HOàng Y Y tức giận, lập tức đổi giọng :
- Nhưng không thấy cái gì, bất quá đêm hôm đó chính tỷ nói cho cảnh sát chúng ta là tỷ đệ đấy.
Cổ Thần Dật tuy còn là một thiếu niên, nhưng từ lúc bắt đầu tu chân, hắn tinh khí không ngừng cường đại, khí khái hào hùng, làm cho người ta dễ bỏ qua tuổi của hắn.
Hơn nữa, hắn đã từng ôm Hoàng Y Y chạy trốn, trong công viên lại thấy được trạng thái bất nhã của nàng. Hoàng Y Y đôi khi tim lại đập nhanh...lúc này, nàng liền lộ ra tư thái tàn bạo.
- Lần sau không giữ miệng, cẩn thận ta đánh dập đầu.
- Biết rồi Y Y tỷ.
- Còn gọi Y Y Tỷ?
Hoàng Y Y gõ trán của hắn.
Nếu Cổ Thần Dật muốn trốn thì quá đơn giản, bất quá, cho nàng chút lợi nhuận có thể khiến quan hệ song phương cải thiện. hắn chỉ có thể nhịn.
Ăn cơm xong, lại gặp một màn này. Bọn hắn đứng ở đoạn giữa nhà ăn và nhà dạy học nói chuyện, mặt trời ấm áp chiếu xuống, phủ kín toàn thân.
Dưới ánh mặt trời,trong phòng học nữ tử xinh đẹp thở phì phì gõ trán thiếu niên, thiếu niên ngửa mặt cười ngây ngô, không trốn tránh, hình ảnh này bị Vũ Tịch Nhan nhìn thấy. Nàng đi rồi lại chần chờ đứng lại.
- A...Bạn gái của em đã đến, nhìn nét mặt của nàng, hình như có chút đau lòng?
- Y Y, bạn cái của anh không phải là em sao?
Kiếp trước, hắn và Hoàng Y Y là một đôi, có một lần Cổ Tiểu Quân đi Afghanistan chấp hành nhiệm vụ, ở sân bay gặp một nữ hoa kiều, trong lúc đợi máy bay đã nói chuyện với Cổ Tiểu Quân. Khi đó quan hệ của hắn và Hoàng Y Y chưa xác định, tâm tư vẫn mông lung, mà lúc đó nàng lại nói ra đúng câu này.
Sau đó, Cổ Tiểu Quân cũng trả lời nàng.
- Y Y, bạn gái của anh không phải là em sao?
Sau khi nói lời này, quan hệ của hai người cơ bản như xác định.
Lúc này, Cổ Thần Dật thốt lên lời này, nội dung và ngữ khí hoàn toàn giống nhau khiến HOàng Y Y sững sờ.
Cổ Thần Dật vỗ vỗ đầu, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, liền chuồn mất.
- Tiểu Vũ, ngươi tìm ta sao?
Hắn lớn tiếng hỏi.
Sau lưng, Hoàng Y Y lần nữa cảm giác được Cổ Thần Dật cổ quái, trong lúc nhất thời miên man bất định. . . Cái này Cổ Thần Dật, thật sự có chút kỳ quái, Nàng nhìn bóng lưng hắn, không khỏi lắc đầu, sao có thể được? hắn chỉ là thiếu niên.
Bên này, Vũ Tịch Nhan kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Dật, ngươi và cô Y Y có chuyện gì hả?
Nàng nhìn thấy HOàng Y Y gõ trán Cổ Thần Dật, sau đó không biết nghĩ cái gì, mặt nàng tự dưng xấu hổ, lòng nghi ngờ càng lớn.
- Ách, không có gì, cô ấy hỏi chuyện của ta và ngươi.
Vũ Tịch Nhan nghe vậy, xấu hổ nói :
- Chuyện gì của chúng ta?
- À, cô ấy nói hôm qua ngươi không vui.
Vũ Tịch Nhan chính là tới hỏi hắn việc này đấy, nàng cảm giác gần đây hắn tựa hồ cố ý tránh nàng.
bất quá, thấy tình cảnh này, mặt nàng đỏ lên, trong nội tâm đã sớm quên ý đồ đến, nói :
- Ta thấy cô Y Y và ngươi có chút đặc biệt, cảnh cáo ngươi, không được phép hoa tâm...
Nói xong câu này, nàng có chút ngượng ngùng, vội cúi đầu nhìn giày của mình.
- Hả, nàng là cô giáo mà.
Vũ Tịch Nhan cúi đầu "Phốc phốc" cười cười, mình nghĩ gì vậy? sao lại nghĩ thế chứ? Cô Y Y lớn hơn bọn hắn mười một, mười hai tuổi mà. bất quá, không cẩn thận nói ra tâm tư của mình, khiến lòng nàng như con nai chạy trốn.
Nàng và Cổ Thần Dật tương giao nhiều năm, trước kia thuần túy là "bạn thân", đến học kỳ này lại có chút biến hóa, không biết như thế nào, nàng càng ngày càng quan tâm Cổ Thần Dật.
- Đúng rồi, ta tới tìm ngươi vì sự tình dạo chơi cuối tuần, lần này đi thăm quan, phải ngồi thuyền....ngươi cẩn thận một chút. Đồ ăn ta chuẩn bị nhé?
- hình như chia lớp, đến lúc đó chúng ta không ngồi cùng nhau.
- Ta chuẩn bị hai phần đồ ăn, buổi sáng đến ta đưa cho ngươi.
- Tốt, thế ta chuẩn bị đồ uống.
Đơn giản nói vài câu, trước khi đi, Vũ Tịch Nhan nói theo :
- Tan học ngồi xe của ta về.
- Đã biết.
Đảo mắt đã đến thời gian tham quan của Trung Học Văn Lai.
Lần này tham quan chính là vùng đầm lầy Trường Giang ở Tỉnh Đông Khê, khu đầm lầy này diện tích rất lớn, bảo trì sinh thái nguyên thủy.
Từ Thủ Đô đến Đông Khê ước chừng khoảng h đi xe.
Đầm lầy này không chỉ diện tích lớn, địa hình phức tạp, đường sông khắp nơi, được phân chia thành khu vực, lẫn nhau bị ngăn cách bởi đường sông, cần ngồi thuyền để đi. Đầm lầy phía đông có hai ngọn núi, cao hơn mặt biển m, chân núi ẩm ướt, đường sông không rộng, vẻn vẹn hoặc m, chỉ có thể đi thuyền gỗ nhỏ. Trên mặt đầm lầy đều có nhiều loại thực vật, đồng thời cũng có nhiều loại chim.
Cổ Thần Dật ngồi ở trên thuyền gỗ ngắm cảnh.
Ban có người được phân ngồi ở chiếc thuyền, có kèm thầy cô giáo. vừa vặn đủ người một thuyền.
Thuyền nhỏ xếp hàng chậm rãi đi về phía trước.
Nhiều đường sông, nhiều khu vực như vậy, bọn hắn không có khả năng đi hết. Ngoại trừ ba tiểu đảo có thể đi lên, thời gian khác bọn hắn đều ngồi trên thuyền.
Lúc thuyền nhỏ chạy đến phía dưới ngọn núi phía đông, nội tâm Cổ Thần Dật khẽ động, hắn chợt phát hiện dưới chân núi mọc ra một cây phong lan tươi tốt, giống hệt linh thảo trong sổ tay Ngụy Vô Sơn đưa cho hắn.
Trước khi lâm chung Ngụy Vô Sơn từng nói, bởi vì linh khí mỏng manh, độ khó của tu chân càng ngày càng cao, nếu muốn đột phá phải tìm linh thảo, mà phong lan đầu nhọn chính là một loại trong đó.
lá của linh thảo này có ít linh khí, hoa quả có hiệu quả gây tê, cả cây đều là bảo.
Sau khi tu luyện đạo thuật, thị lực của hắn tăng lên, cho nên sau khi nhìn thấy phong lan đầu nhọn hắn cơ bản xác định được đây chính là linh thảo cực kỳ hiếm thấy.
Hắn nhìn xung quanh đem chỗ này ghi vào trong lòng...quan sát liền phát hiện phụ cận linh thảo có dấu vết con người, trong bụi cỏ tựa hồ có hệ thống quan sát, lại nhìn lên trên, trên sườn núi cũng có...Kỳ quái, chẳng lẽ có người nào phát hiện được linh thảo này sao?
Tiếp tục quan sát, liền phát hiện chân núi có người theo dõi, từ xa nhìn lại, hai người xuất hiện trong tầm mắt, hai nam tử râu quai nón, mũi cao, da ngăm đen, xem ngoại hình hình như là người Afghanistan.
Ông trời ạ, chẳng lẽ những người này là thành viên của Talia ? ( chắc là Taliban)