Ngày hôm sau, cơm sáng vừa xong, Vương Tứ thúc, Vương Tứ thẩm, Thu thúc cùng Ngân thúc liền tới cửa. Thiệu Vân An còn chưa rời giường, bốn người vừa thấy chính mình tới quá sớm đều rất bối rối. Vương Thạch Tỉnh đã dậy, hắn mới bốn người qua phòng Vương Thanh và Vương Ni, chỉ nói trời lạnh, Thiệu Vân An thích ngủ nướng. Đều là người từng trải, bốn người sao lại không rõ nguyên nhân Thiệu Vân An chưa rời giường.
Tránh bọn họ lại xấu hổ, Vương Thạch Tỉnh trực tiếp hỏi bốn người bàn chuyện xong chưa. Hai nhà tối hôm qua trở về đã bàn tính xong, tứ thúc cùng tứ thẩm làm malatang. Thu thúc và Ngân thúc đều là nam nhân, làm bánh kẹp thịt. Vương Thạch Tỉnh lấy ra công thức Thiệu Vân An viết sẵn, phân biệt đưa cho tứ thúc và Thu thúc. Làm như vậy cũng tránh cho hai bên biết công thức của đối phương, tương lai khỏi xích mích. Sạp của hai nhà cũng để cạnh nhau, Vương Thạch Tỉnh còn kỹ càng tỉ mỉ giảng giải cho bọn họ cách thức thiết kế sạp theo đề nghị của Thiệu Vân An,
Hai sạp không cần quá lớn, bánh kẹp thịt có thể làm trước một ngày, hôm sau lấy ra đặt lên bếp lò hâm nóng là được, cho nên sạp bán bánh kẹp thịt phải có hình trụ như một bếp lò nhỏ. Thiệu Vân An gợi ý là bán mỗi buổi chiều, buổi sáng ở nhà nấu thịt, ăn cơm trưa xong thì lên huyện thành, đến lúc đó thịt tiếp tục nấu, như vậy bánh kẹp thịt có thể bán. Nếu muốn bán buổi sáng vậy phải dậy rất sớm. Trời lạnh, thịt có thể hầm trước một ngày, nhưng trời nóng thì phải nấu trong ngày, bằng không sẽ hư. Khi nào bắt đầu mở sạp thì bốn người tự quyết định.
Nước dùng malatang phải hầm một thời gian, đến lúc đó khách nhân có thể ăn tại quán hoặc mua đồ đóng gói đem về. Trời lạnh không cần nấu mới nước dùng mỗi ngày, hơn nữa càng nấu lâu càng thơm, đồ đóng gói thì tưới lên chút nước dùng để khách nhân mang về. Trước khi khai trương sạp phải chuẩn bị vài thứ. Phải mua nguyên vật liệu, bếp lò có thể di chuyển, xiên tre và vật liệu.
Trời chuyển lạnh, rau dưa tươi mới không nhiều lắm, Vương Thạch Tỉnh cung cấp cho Tứ thẩm rất nhiều mộc nhĩ và nấm, Tứ thẩm sau khi kiếm lời thì trả lại ít phí tổn là được. Vương Thạch Tỉnh còn đưa trước cho hai nhà mỗi nhà mười lượng bạc. Giá thịt hiện tại rất cao, cả hai món ăn lại đều cần thịt, Vương Thạch Tỉnh kiến nghị hai nhà nên mua một đầu heo. Tứ thúc và Thu thúc không biết có bao nhiêu cảm kích Vương Thạch Tỉnh, bày tỏ chờ khi nào có tiền sẽ trả tiền mua công thức, một công thức giá ít nhất là mười lượng. Vương Thạch Tỉnh đồng ý nhận mỗi nhà mười lượng bạc, còn viết thư khế. Tuy nhiên, hai nhà vẫn khăng khăng đưa thêm hai mươi phần lợi nhuận cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, không lay chuyển được, Vương Thạch Tỉnh liền làm chủ chỉ lấy mười phần, dù sao so với trà hoa cúc và mứt trái cây, đây chỉ là chút sinh ý nhỏ.
Có công thức, có khế thư, còn có mười lượng bạc, hai nhà lại không biết làm thể nào bảy tỏ cảm kích, Tứ thẩm liên tục gạt lệ.
Buổi chiều sau khi Thiệu Vân An nghỉ ngơi xong thì qua nhà Tứ thẩm trước, hướng dẫn bà làm nước dùng malatang, còn có các nguyên liệu thích hợp để xiên que, và cách định giá. Toàn bộ hương liệu để nấu nước dùng phải mài thành bột bỏ vào, miễn cho có người học theo công thức. Thiệu Vân An còn viết ra danh sách các hương liệu cần dùng để Tứ thẩm có nguồn tham khảo.
Giảng giải xong, Thiệu Vân An lại qua nhà Vương Trang Hoa, chỉ đạo Thu thúc cùng Ngân thúc hầm thịt. Bánh nướng dễ làm, Ngân thúc quan sát Vương Thạch Tỉnh làm một hồi là có thể làm theo. Thịt hầm điểm mấu chốt chính là hương liệu, Thiệu Vân An gợi ý Thu thúc và Ngân thúc nếu muốn, có thể nghiền trực tiếp thành bột để đảm bảo.
Hai nhà trước đến nhà Vương Thạch Tỉnh một chuyến, tiếp theo Thiệu Vân An lại chạy qua hai nhà một chuyến, sau đó từ hai nhà lại bay ra mùi hương thơm nức mũi. Người thông minh ngay lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai dám đến hỏi Thiệu Vân An, chỉ dám đến hai nhà kia thám thính chút tin tức. Vương Tứ thẩm trực tiếp nói Thiệu Vân An chỉ bọn họ hai nhà làm món ăn mới, bọn họ chuẩn bị lên huyện thành mở sạp. Đồ ăn vặt này dù sao cũng không thể so với mứt trái cây và trà hoa cúc, mọi người cũng không hỏi nhiều.
Ở nhà Vương Tứ thẩm chạm phải một cái đinh, lại có người chạy qua nhà Vương Trang Hoa. Thu thúc và Ngân thúc là nam nhân, chỉ có thể đạm cười không trả lời, tức phụ Vương Trang Hoa cũng rất lanh lợi, nói mấy câu liền đuổi mấy người tới hỏi thăm ra ngoài. Cái này gọi là người tốt có phúc báo, thời điểm nên làm người tốt thì không chịu làm, lúc này tới hỏi, có biết ngại hay không.
Chuyện này nhanh chóng lại khuếch tán trong nội bộ Vương thị, lập tức có người tới mắng một nhà Vương Đại Phúc. Nếu không phải lúc trước bọn họ không biết xấu hổ, Thiệu Vân An không chừng đã đưa cho Vương thị một mối buôn bán tốt. Cũng có người đến tìm tộc trưởng Vương Văn Hoà, hy vọng Vương Văn Hoà có thể ra mặt gặp Thiệu vân An. Mắt thấy Triệu thị và Tôn thị ngày càng ăn nên làm ra, Vương lão quý (Tứ thúc) bên này cùng Vương Chiều Thu lại nói rõ muốn tự mình làm, tộc nhân Vương thị chỉ cảm thấy trước mắt không còn canh để uống.
Sự tình ngày đó qua đi, thân thể Vương Văn Hoà mãi vẫn không khang phục. Trong lòng không thoải mái, thân thể làm sao có thể tốt lên được. Vương Văn Hoà cảm thấy chức vị tộc trưởng ông đảm đương quá thất bại, ông che chở nhà Vương lão thái như vậy, ngóng trông Vương Chi Tùng lấy được công danh dìu dắt tộc nhân, kết quả cách hành xử của nhà bọn họ càng ngày càng khiến tâm ông băng giá. Vương Tại Tranh tuổi nhỏ đã giám giết người, ông làm sao lại không khổ sở.
Vương Văn Hoà vốn muốn đưa nhi tử lên làm tộc trưởng, nhưng tuổi đời của y còn quá trẻ. Hiện tại địa vị trong tộc của y trở nên rất vi diệu, ba tộc lão đối với y cũng có phê bình kín đáo, các tộc nhân càng phải nói có bao nhiêu ý kiến.
Vương Thư Bình đuổi những người này ra ngoài, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An không phải không giúp tộc nhân, xem Tứ thúc và Thu thúc là biết. Hai nhà họ khi Thạch Tỉnh không có nhà đã lén lút chiếu cố Vương Thanh và Vương Ni nhiều lần. Vương Thạch Tỉnh trở về, hai nhà cũng xuất lực, xuất lương ra giúp đỡ. Hiện tại Vương Thạch Tỉnh báo đáp người ta, các ngươi lại ghen tỵ, lúc trước sao không làm cái gì? Đừng chê trách tộc trưởng làm không đúng, Vương thị nhất tộc có mấy người làm chuyện đúng đắn? Thấy người khác kiếm được tiền liền tỵ nạnh, tới cửa đòi hỏi, thấy người ta ăn thịt, thì lại không uống nổi canh nhà mình?
Phụ thân bị bệnh, cũng hoàn toàn buông bỏ kỳ vọng đối với Vương Chi Tùng. Thái độ Vương Thư Bình kiên cường hẳn lên. Chức đồng sinh của Vương Chi Tùng được giữ lại, nhưng Vương Thư Bình một chút đều không muốn nhắc tới nhà bọn họ. Y hiện tại cần làm chính là bảo vệ tốt gia đình của mình.
Vương Tại Tranh sau khi chịu phạt tộc quy, về nhà lại bị tiểu cô cùng tiểu thúc đánh một trận gần chết. Vương Thạch Tỉnh nổi giận, Huyện lệnh đại nhân thẩm vấn, tộc quy trừng phạt cùng trận đánh kia khiến bộ dáng Vương Tại Tranh hiện tại giống y như Ni tử trước kia vậy. Vương lão thái nằm liệt giường, ba mươi bản tử kia đối với bà quá sức chịu đựng. Bà tuy rằng không phải quỳ một đêm, nhưng cũng nằm cả đêm ở từ đường, bị thương lại bị lạnh nên ngã bệnh. Hai mươi lượng bạc Vương Thạch Tỉnh mang đến vừa lúc để bà trị thương, xem bệnh. Dù là bệnh đến sắp chết, bà vẫn còn sức ở trên giường mắng, mắng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, mắng Vương Tại Tranh mang đến tai hoạ, mắng tộc trưởng Vương Văn Hoà mặc kệ bọn họ.
Qua chuyện lần đó Vương Chi Tùng trở nên âm trầm hơn hẳn, cha không đáng tin, nương lại nằm liệt giường, tỷ tỷ chẳng phải phận tiểu thư nhưng tính tình tiểu thư, cơm không làm, quần áo không giặt. Vương Tại Tranh gây đại hoạ như vậy, nhị ca nhị tẩu trong tù chẳng biết còn sống hay chết. Lần đầu tiên trong đời, Vương Chi Tùng cảm thấy phẫn nộ với người nhà mình, không ai giúp hắn phân ưu thì chớ, lại chỉ biết gây trở ngại. Vương Chi Tùng đem mọi sai lầm đẩy lên đầu người nhà, ngoại trừ bản thân y.
Trong phòng bếp, Thiệu Vân An cùng tiểu Ni tử hoà thuận vui vẻ. Trong tay Thiệu Vân An cầm một cái chày bằng đá, mỗi lần hắn giơ chày lên, Ni tử liền chỉnh chỉnh nắm gạo trong cối. Động tác hai người không quá nhanh, nhưng Ni tử lại ha ha cười không ngừng. Vương Thanh ở trong phòng đọc sách, bé hiện tại nhận biết rất nhiều mặt chữ, hơn nữa cha nhỏ mỗi ngày giảng giải, kể chuyện xưa, còn dạy bé số học. Vương Thanh đã bắt đầu xem sách vỡ lòng có chú thích mà Quan, Trần phu tử đưa cho, "Quan Ải kinh" và "Văn Mẫu tụng."
Vương Thạch Tỉnh ở nhà mới bên kia. Chuyện đồng ruộng hắn đã giao lại cho Đường Căn Thụ và Chu Thiên Bảo phụ trách. Chu Thiên Bảo có chút khờ khạo nhưng làm ruộng không thành vấn đề. Đừơng Căn Thụ mang theo y, hai người dư sức xử lý ba mươi mẫu đất của Vương Thạch Tỉnh. Xung quanh nhà Vương Thạch Tỉnh có con rạch chảy qua, việc tưới nước rất nhẹ nhàng. Hai người chỉ cần nhổ bỏ cỏ dại, đúng giờ tưới nước là được. Vương Thạch Tỉnh đưa bọn họ mỗi người ba mươi đồng một ngày, hoàn toàn chính là chiếu cố bọn họ. Nhờ Tôn tộc trưởng và lý chính hỗ trợ, hơn nữa còn có tiền công cố định ở chỗ Vương Thạch Tỉnh, Đường Căn Thụ không chỉ đảm bảo sinh hoạt trong nhà, còn có thể tích cóp để đệ đệ vào trường tư thục, thậm chí hai năm nữa còn có thể mua đất.
Có người gõ cửa, Thiệu Vân An buông chày ra mở cửa, ngoài cửa là Triệu Hà cùng nhi tử của hắn, Triệu Tùng Bác. Trong tay hai người ôm bình gốm. Thiệu Vân An mời họ vào, cười nói. "Ta đang làm bánh dày, Hà Tử ca nếu không có việc gì ở lại giúp ta làm đi."
"Bánh dày? Ngươi lại làm món mới lạ gì sao? Ta không bận việc. Ta cùng Bác nhi đến xem Thanh nhi và Ni tử, thuận tiện mang theo mứt táo đỏ và sơn tra cho ngươi xem có được hay không."
"Vậy ngươi giúp ta làm bánh dày, giữa trưa ở lại nhà ta ăn cơm, chốc nữa Bác nhi về nhà kêu Nguyên Đức đại ca, cùng Nguyên Khánh, đệ muội đều mời qua."
"Được được."
Triệu Hà không khách sáo với Thiệu Vân An, theo sau Thiệu Vân An vào bếp. Thiệu Vân An để Ni tử rửa tay. Triệu Tùng Bác lễ phép hô. "An thúc," chờ Ni tử rửa tay xong liền cùng nhau vào nhà. Thiệu Vân An kêu Vương Thanh pha trà hoa cúc cùng táo đỏ và kỷ tử mời khách.
Triệu Hà rửa tay hỏi Thiệu Vân An cách làm bánh, sau đó thì nhận lấy cái chày để Thiệu Vân An lật bánh, y có lực hơn so với Thiệu Vân An. Thiệu Vân An lật gạo nếp, hỏi. "Các ngươi chuẩn bị làm mứt táo đỏ và sơn tra?"
Triệu Hà đáp. "Tháng sau bắt đầu làm, đã ký thư khế với Hứa chưởng quầy. Hôm nay qua đây muốn để ngươi nhìn thử xem thế nào."
Thiệu Vân An nói. "Được, làm bánh dày xong ta sẽ nếm thử, người trong tộc các ngươi đều chia tốt rồi chứ?"
"Phân chia tốt lắm. Cha cùng Nguyên Đức ra mặt, không ai dám gây sự. Cha để ta chuyên tâm làm mứt, chuyện khác không cần quản. Cha ta và cha nhỏ hiện tại cũng đang giúp ta." Triệu Hà tươi cười, nhỏ giọng nói. "Cha nương chia cho Nguyên Đức và Nguyên Khánh mười phần lợi nhuận, xem như là vốn riêng. Cha nói, chờ thêm năm nữa sẽ để Nguyên Đức và Nguyên Khánh phân gia, trong nhà có sinh ý, cha sợ thời gian dài huynh đệ bọn họ sẽ có mâu thuẫn, thừa dịp huynh đệ còn hoà thuận thì phân gia trước. Cha nương ở cùng ta và Nguyên Đức, Nguyên Khánh và đệ muội phân ra ở riêng, hai người họ cũng đồng ý. Cha nói, phân gia xong ta và Nguyên Đức vẫn có vốn riêng, cha nương sẽ không hỏi đến. Chi phí đọc sách của Bác nhi và nhi tử sau này của Nguyên Khánh sẽ do cha nương gánh vác."bg-ssp-{height:px}
Vậy không chỉ là phí nhập học, còn có chi phí khoa khảo sau này. Thiệu Vân An bật ngón tay cái. "Triệu thúc Triệu thẩm thật anh minh, sinh hoạt Hà tử ca sau này sẽ ngày càng thư thái."
Triệu Hà cảm kích nói. "Còn không phải vì ngươi sao. Nếu không phải ngươi dạy ta làm mứt trái cây, cha nương còn mãi oán trách ta chỉ sinh một mình Bác nhi." Thoải mái cười, Triệu Hà nói tiếp. "Trước kia ta vẫn muốn, vẫn muốn cùng Nguyên Đức sinh thêm vài hài tử, nhưng cố gắng cỡ nào cũng không thành. Lúc sinh Bác nhi Tôn a gia đã nói về sau ta sẽ khó hoài thai. Hiện giờ ta cảm thấy rất thoải mái, Bác nhi có tương lai, Nguyên Đức đối tốt với ta là đủ. Cha nương đối xử với ca cũng như nhi tử thân sinh, ta không còn gì tiếc nuối."
Thiệu Vân An cười nói. "Đó là Triệu thúc, Triệu thẩm hiểu được thế nào mới là an cư lạc nghiệp. Ngươi và Thải Quyên đệ muội không phải dạng người thích so đo, Nguyên Đức và Nguyên Khánh cũng là huynh hữu đệ cung, chuyện hài tử càng không thể cưỡng cầu, thay vì trông ngóng, không bằng bồi dưỡng tôn tử đã có thành người. Ta cảm thấy đứa nhỏ Bác nhi rất thông minh." Chủ yếu là Thanh nhi và Ni tử đều nói Bác nhi chưa từng bắt nạt bọn bé bao giờ. Hài tử khác trong thôn gây sự, Triệu Tùng Bác bắt gặp cũng sẽ tiến lên ngăn lại.
Triệu Hà bật cười. "Ngươi nói Bác nhi là hài tử, ngươi nhìn ngươi xem có bao lớn!" Ngưng cười, Triệu Hà quan tâm hỏi. "Ngươi và Thạch Tỉnh, đã viên phòng đúng không?"
Hai người đều là nam nhân, Thiệu Vân An cảm thấy chẳng có gì phải thẹn thùng, gật đầu đáp. "Ừ, cũng mới mấy ngày nay thôi. Lúc trước Tỉnh ca không muốn, nói chờ hai năm nữa, sợ thân thể ta không tốt. Ngày đó Thanh nhi xảy ra chuyện, hắn không nhịn được, dù sao sau này chú ý chút là được."
Triệu Hà lớn hơn Thiệu Vân An mười tuổi, quan tâm nói. "Đương nhiên phải chú ý, nam thê không giống nữ thê, chuyện giường chiếu quá sớm, quá nhiều sẽ dễ tổn thương thân thể, đây cũng là lý do mọi người yêu thích nữ thê hơn. Ngươi tìm Tôn a gia bốc ít thuốc, xong việc phải uống liền, ngươi còn nhỏ, Thạch Tỉnh lo lắng là đúng. Ta cùng Nguyên Đức đúng mười tám tuổi mới viên phòng. Nếu không phải ta kiên trì viên phòng xong ăn dựng dục quả, Nguyên Đức còn muốn đợi hai năm sau mới có hài tử. Thạch Tỉnh có nói với ngươi khi nào ăn dựng dục quả hay không?"
Thiệu Vân An túng quẫn. "Ta nói với Tỉnh ca rồi, không cần hài tử. Trong nhà có Thanh nhi và Ni tử là đủ."
Triệu Hà nhíu mày. "Thạch Tỉnh không muốn ư?"
"Là ta không muốn, ta sợ đau."
"..." Triệu Hà không biết nên nói cái gì.
"Ta cũng không thích bụng bự."
"Tiểu hài tử rất nghịch ngợm. Thanh nhi và Ni tử đều lớn, rất ngoan, rất tốt."
Triệu Hà thất bại. "Các ngươi thấy ổn là được."
Hai người còn đang nói chuyện, Triệu Tùng Bác từ trong phòng chạy ra tiến vào phòng bếp, nhút nhát lại vội vàng hướng Thiệu Vân An nói. "An thúc, Thanh nhi nói hắn có vài quyển sách là Huyện học viện trưởng đại nhân đưa cho, bên trong còn có chú thích của viện trưởng, ngài có thể cho ta mượn chép lại hay không, ta cam đoan sẽ không làm hư sách."
Triệu hà sửng sốt, Thiệu Vân An mỉm cười. "Không thành vấn đề. Mấy quyển sách đó Thanh nhi còn chưa xem hiểu, để không cũng chẳng làm gì, ngươi lấy về chép lại đi, chép xong mang trả là được." Nói xong, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, lập tức nói. "Bác nhi, nếu không ngươi mỗi buổi chiều tới nhà ta đi, hoặc là để Thanh nhi qua nhà ngươi, hiện tại có một số chữ trong sách ta không thể dạy nó, ngươi đã học qua có thể vừa dạy kèm vừa ôn tập, thế nào?"
Triệu Tùng Bác tức khắc gật đầu. "Ta tới nhà An thúc đi. Thanh nhi hiện tại xem sách của huyện học phu tử cũng có chú giải, ta cũng muốn ôn tập lại." Nói xong, nó lại hơi khó xử cắn cắn môi.
"Chuyện gì vậy?"
Triệu Tùng Bác chần chừ một lát, mở miệng. "An thúc, có thể để Vương Diễn tới chung được không?" Rồi lại vội vã nói tiếp. "Hắn đọc sách còn giỏi hơn ta, càng có thể dạy kèm Thanh nhi."
Thiệu Vân An vô lực. "Tiểu hài tử không nên nghĩ nhiều như vậy. Có cái gì không thể. Mỗi buổi chiều ngươi và Diễn nhi lại đây chép sách, thuận tiện giúp An thúc dạy kèm Thanh nhi, An thúc làm đồ ăn ngon cho các ngươi."
"Cám ơn An thúc! Ta phải đi báo cho Vương Diễn!" Triệu Tùng Bác xoay người chạy.
Triệu Hà ở phía sau hô lên. "Tiện đường báo cho cha ngươi cùng nhị thúc, nhị thẩm buổi tối lại đây ăn cơm!"
"Vâng!"
Triệu Tùng Bác vội vàng hấp tấp chạy đi, Triệu Hà quay đầu nhìn Thiệu Vân An, cảm kích nói. "Vân An, cám ơn ngươi rất nhiều."
"Đừng câu nệ như vậy. Đến đây, nhanh nhanh làm bánh dày, ngươi học xong có thể làm cho Bác nhi, nó lúc đi học có thể mang theo làm đồ ăn vặt, còn có thể lót bụng."
"Được." Triệu Hà không khách sáo, nghiêm túc học cách làm bánh dày.
Gạo nếp giã xong, nắm thành từng khối tròn, đặt trong lòng bàn tay đè dẹp xuống, bỏ vào nhân đậu đỏ đã nghiền sẵn, vo viên, túm lại đầu, sau đó lăn qua mè trắng, chiên trong chảo dầu. Triệu Hà ăn cái đầu tiên liền thích ngay. Thiệu Vân An để lại một đĩa cho Vương Thanh và Vương Ni, đưa cho Triệu Hà một đĩa mang về. Gạo nếp làm bánh dày giã xong phải làm ngay, nếu không mùi vị sẽ không ngon.
Triệu Tùng Bác trở lại, theo sau là một đứa bé cũng nhút nhát không kém, Vương Diễn. Thiệu Vân An dắt hai đứa nhỏ vào nhà, lấy ra đĩa bánh dày. Hai đứa nhỏ ăn một cái liền không ngừng được, Thiệu Vân An vội vã chạy lại nhắc nhở hai đứa đừng ăn nhiều quá, món này rất dễ đầy bụng.