Hàn Ngu: Gặp Ai Đều Hốt

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên xe, hắn cũng có chút ngượng ngùng mà nhắc lại chuyện cũ, dù dúng dù sai hắn cũng nên có lời xin lỗi

"Ờ! Hai lần trước cho tôi xin lỗi! Tôi cũng không muốn việc xảy ra như vậy!"

Hắn hơi quay sang nhìn qua Irene, rồi ra vẻ cứng đờ. Cái cô gái bên cạnh hắn có vẻ không muốn tha lỗi cho hắn lắm

"Không sao! Tôi biết là anh cũng không phải cố ý, với lại cũng một phần lỗi là do tôi!" Irene giọng nói có chút băng giá mà thốt ra, làm ngồi bên ghế lái xe Bo Yong hơi hơi thấy lạnh sóng lưng

"Ồ! Tới nơi rồi!" Hắn chạy xuống xe rồi mở cửa cho Irene nhưng hắn lại chưa để cô xuống xe vội mà chạy lui sau xe mở cốp lấy bì trái cây cùng mớ cam mà hắn gói bằng áo khoác

"Bạn em xuống đón à! Nếu không anh giúp em đi lên!" Bo Yong giọng đầy thiện chí nói

Irene hơi suy nghĩ rồi nhìn lên trên lâu " Để em gọi thử có ai trên không đã!"

Cô lấy điện thoại gọi một hồi thì có người đi xuống, bước ra từ cổng là hai cô gái mà Bo Yong trước đây cũng từng gặp

Vừa thấy họ Irene liền cô muốn đi xuống xe nhưng chân vừa chạm xuống đất thì đã kêu lên đau đớn, may mà bên cạnh Bo Yong nhẹ đỡ không cô lại té ngã thêm lần nữa

"Em không nên gấp như vậy! Từ từ thôi!" Nói xong hắn còn cố lấy tay đở phần vai cho Irene có thể đứng một cách cân bằng

"Irene oni! Chị bị gì vậy?" Seulgi đi tới hơi ân cần hỏi thăm rồi Bo Yong cũng thuận thế để cô bé này đỡ Irene

"Không sao chỉ là bị thương ở chân thôi!" Irene vừa nói vừa xua tay như không có gì quan trọng nhưng Bo Yong đứng cạnh thì biết có lẽ cô đã bị trật chân.

Irene quay sang nói với Bo Yong "Cảm ơn anh rất nhiều! Vất vả cho anh rồi!"

Sau đó cả Seulgi cùng Wendy cũng quay sang gửi lời cảm ơn cho hắn, Bo Yong cũng đưa họ mấy cái tui đồ của Irene

"Áo của anh!"

"Không sao! Anh còn rất nhiều áo, cái này bỏ đi cũng được!" Bo Yong khoác tay nói

Cái áo mà hắn đem bọc máy quả cảm đã có chút dơ do đất cùng với mấy chổ bị cam dập chảy nước ra mà đã bị dơ. Irene cúi đầu trước mặt Bo Yong

"Xin lỗi vì làm dơ áo của anh! Em sẽ giặt nó và đem trả lại cho anh!"

Biết tới đây hắn cũng không ngắn làm gì, dù sao người ta cũng nói vậy mà hắn không chịu cũng phải chịu thôi.

"Vậy được rồi! Bao giờ anh quay lại Sm anh sẽ tìm và lấy áo!"

Seulgi cùng Wendy chào hắn một lần rồi đỡ Irene đi vào trong, hắn cũng không đi vội mà nhìn theo xem thử mấy cô gái này có lên trên được không

Vì tòa nhà này khá cũ nên cũng chả có thang máy, ngặt cái là phòng của bọn họ thì lại tận ở tầng . Mới lên được mấy bậc cầu thang thì đã có chút loạng chạng. Đứng ngoài của nhìn vào Bo Yong cũng không kìm lòng được, đã tiển phật thì tiển tới tây thiên vậy

Hắn cũng thuận thế mà tiến vào tòa nhà "Mấy đưa để đó!" Vừa dứt câu hắn đã đỡ lấy Irene nhấc bổng lên ôm ngang ngực.

Cả Seulgi cùng Wendy liền hả to mồm, nhưng tới khi hắn bảo chỉ đường liền hoàng hồn mà chạy lon ton phía trước

Lúc đầu hắn nghĩ Irene sẽ phản ứng kịch liệt nhưng mà bây giờ lại an tĩnh mà nằm trong vòng tay hắn. tầng là rất cao nhưng mà mỹ nhân trong lòng có leo lên tòa nhà cao nhất cũng có chút muốn làm a

Đi tới trước của phòng thì Bo Yong đã có chút ngấm mệt, đã có chút mồ hôi đọng lại ở trên trán, tầng lâu bế công chúa nói nuốt cũng không phải dễ a, may mà hắn cơ thể khỏe mạnh còn không thì mới qua tầng một đã nằm ra mà thở

Wendy nhanh chóng mà mở cửa, Bo Yong cũng thuận theo mà vào. Nhẹ nhàng đặt Irene xuống ghế Sofa, rồi lấy tay kiểm tra lại phần chân bị thương

"Chân đã sưng to hơn rồi thì phải! Đau lắm không?" Hắn dùng tay hơi nhấn nhẹ để kiểm tra là Irene đang bị gì

Đúng ngay chổ đau Irene liền gật đầu lia lịa

"Như vậy là em bị trật rồi!" Bo Yong lấy một cái gối sofa và nhẹ tay đặt chân của Irene lên trên đó.

Nhìn qua đứng gần đó nhìn Seulgi thì Bo Yong cũng thuận miệng bảo "Em có thể lấy giúp anh băng vải cùng một bịch đá không!"

Nghe vậy cả Wendy cùng Seulgi chạy vội đi lấy. Hắn dùng đá để chườm cho Irene khoảng p rồi dùng băng vải quần nhẹ lại cho Irene

"Mọi thứ cũng khá ổn rồi! Đợi mai lúc chân đỡ đau em có thể đi tới bác sĩ để lấy thuốc!"

"Cảm ơn anh rất nhiều!"

"Không sao! Em cố gắng không nên đi lại để nhanh lành hơn!"

Nhìn đồng hồ đã quá h, điện thoại cũng bị Yoona gọi nhỡ cuộc nên Bo Yong cũng liền ngỏ lời đi về. Mấy người cảm ơn cho Bo Yong thêm lần nữa rồi Wendy tiển hắn tới ngoài cửa rồi bị hắn chối từ tiển tiếp mới chịu đóng cửa

Bo Yong vừa xong liền tức tốc chạy nhanh xuống xe để đi đón Yoona. Quay lại bên nay sau khi xác định Bo Yong đã chạy xe đi thì cả Seulgi cũng Wendy ngồi đối diện Irene nhìn cô với đôi mắt quái dị

Wendy hơi vắt chân lên bàn "Oni! Chị nói đi!"

Seulgi bên cạnh phụ họa theo "Đúng! Nói đi!"

Irene lúc này vừa có chút đau chân vừa có chút buồn cười "Nói gì!"

Wendy liết sang Seulgi rồi cùng đồng thanh "Người hồi nãy là ai?"

Irene cớ chút dở khóc dở cười "Là một người tốt bên đường giúp đỡ thôi!"

"Oni! Chị đừng nói xạo nữa! Oppa hồi nãy là người lúc trước đỡ chị rồi sau đó chị có rất nhiều dấu hiệu kì lạ, tới lần này còn lo lắng chăm sóc chị như vậy!"

"Đúng! Còn bế công chua nữa a! tầng đó a!"

Irene gồi kể lại chuyện hồi nãy nhưng mà cả Wendy cùng Seulgi cũng vẫn nhìn cô ấy "Đừng bịa chuyện nữa! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!"

"Đúng!"

"Với lại tại sao lúc anh ấy ôm chị thì chị lại không nói gì a!"

Đang muốn giải thích Irene lập tức bị cứng họng lại, không thể trả lời được a, chính cô cũng không biết tại sao lại như vậy nữa.

"Có phải chị cùng anh ấy là người yêu đúng không?"

Irene lập tức xua tay "Không!"

Cô còn chưa kịp nói xong câu thì đã bị chặn họng "Chị không cần phải chối! Chúng em thấy anh rễ cũng là một người tốt! Đúng không Seulgi?"

"Đúng! Còn rất đẹp trai!"

"Đúng! Còn rất ôn nhu!"

Rôi hai người cùng đồng thanh "Chính là như vậy!"

Nhìn trước mặt hai người, Irene có cảm giác bất lực, cô không thể giải thích rằng là mình không có gì, mọi thứ đang chống lại cô.

Wendy cùng Seulgi nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Irene thì tưởng là cô sợ mọi người biết chuyện này nên cùng nhau qua ngồi cạnh cô còn vỗ vai nói "Oni! Chị thường ngày cũng đối tốt với chúng em với lại Oppa cũng là một người tốt nên chúng em sẽ giữ bí mật cho chị!"

Cô quay sang nhìn hai người như hai con điên này mà lòng tự nhói đau

Còn Wendy cùng Seulgi tưởng đó là ánh mắt biết ơn của chị Irene nên càng vững tin cho suy nghĩ của mình, cả hai quay sang nhau gật đầu như vừa đưa ra quyết định gì đó.

Irene nằm bất lực trên ghế, trong lòng thì đang bi ai cực kì.

Truyện Chữ Hay