- Á!
Kim Taeyeon đột nhiên nghe thấy người nói bên cạnh, giật bắn mình, toàn thân run lên, sau đó hùng hổ quay sang, thấy người trước mặt, như quả bóng hết hơi:
- Chào Kim Sung-won tiền bối.
- Sao lại một mình chạy ra đây?
Kim Taeyeon má thoáng hồng, cười ngượng ngịu né tránh đề tài này.
- Trời sắp mưa rồi đấy, nếu không muốn bị ướt thì về đi.
Kim Sung-won không truy hỏi, chuyển sang ngữ khí khuyên nhủ:
- Hả?
Kim Taeyeon như chẳng hề biết thời tiết đã thay đổi, lúc này mới bối rối ngẩng đầu lên nhìn:
- Vừa rồi tiếng sấm to như vậy mà em không nhận ra à?
Kim Sung-won tròn mắt, cô bé này có điểm đặc biệt thật đấy:
- Em ... Em ..
Kim Taeyeon ấp úng nói không ra lời, hỏi ngược lại:
- Vậy sao oppa lại ra đây?
Dù sao cô cũng từng tới nhà Kim Sung-won làm khách, vừa rồi nhất thời hoảng sợ mới gọi là tiền bối.
- Anh thích trời mưa.
- Vậy thì em cũng thế, em thích nhất là lúc thời tiết gió nổi mưa rơi.
Kim Taeyeon hiển nhiên cho rằng y chỉ kiếm cớ, ương bướng nói :
- Tốt quá, vậy hai chúng ta cùng tắm mưa đi, lâu lắm rồi không được tắm mưa.
Kim Taeyeon suýt nghẹn nước bọt, bất lực nhìn bầu trời càng lúc càng tối đen, muốn lên tiếng mà không nói ra lời, cuối cùng hậm hực bám vào lan can nhìn sông Hàn dưới chân. Phát tiết một hồi, áp lực trong lòng đã phát tiết ra quá nửa, non nửa còn lại chuyển thành tức giận Kim Sung-won.
Tắm mưa gì chứ? Anh ấy là trẻ con sao? Lại còn rủ một cô gái tắm mưa?
"Uỳnh!" Một tiếng sấm cực lớn vang lên, mưa lộp bộp lộp bộp rơi xuống, làm mắt nước gợn lên vô số đợt sóng nhỏ.
Kim Taeyeon bị tiếng sấm lớn làm sợ hãi bấu chặt lấy thành cầu, lén đưa mắt nhìn Kim Sung-won thì thấy y khép hờ hai mắt, đầu hơi ngửa lên, tay giang rộng chuyên tâm đón nhận cơn mưa rơi lên người, chẳng hề biết nghĩ cho một cô gái như mình, chỉ muốn xông lên đấm đá y một trận cho hả :" Cái tên này trước kia luôn tỏ ra lịch thiệp, bây giờ không có người ngoài lộ mặt ra rồi, thật đáng ghét."
Từ oppa tự động hạ giá thành cái tên này.
Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa cùng ngày càng dày, rơi lên mặt hơi ran rát.
Kim Taeyeon chỉ mặc độc một cái áo thun dài tay, lúc này hoàn toàn không có tác dụng gì hết, người lành lạnh, dùng hai tay ôm lấy vai, suýt xoa liên hồi, lòng hối hận không thôi, tự dưng lại nói thích mưa cái gì chứ, đúng là cái mồm hại cái thân.
Đúng lúc này đột nhiên có tấm thân mang theo chút hơi ấm xuất hiện sau lưng, che đi quá nửa mưa gió.
Kim Taeyeon hơi ngỡ ngàng ngước đầu lên nhìn, chưa kịp nói thì nghe thấy Kim Sung-won nói bên tai:
- Xem ra không có taxi đi qua đây rồi, em đợi chút anh gọi điện cho trợ lý.
" Thì ra nãy giờ anh ấy luôn đợi taxi" Kim Taeyeon vỡ lẽ, không khỏi xấu hổ vì suy nghĩ vừa nãy của mình.
Kim Taeyeon chỉ cao trên m, kém Kim Sung-won tới gần cm, lại vóc dáng rất nhỏ, dễ dàng được Kim Sung-won che khuất khỏi chiều gió, liền ấm áp hơn rất nhiều.
Kim Sung-won vừa lấy di động ra thì khóe mắt nhìn thấy một chiếc taxi bật đèn không có khách đi qua, vội vẫy tay, taxi chầm chậm giảm tốc độ lại trước mặt hai người.
- Nhanh vào đi.
Kim Sung-won hơi khom người che cho Kim Taeyeon vào xe:
- Đưa em về KTX công ty nhé.
- Vâng.
Kim Taeyeon tháo kính mờ tịt xuống lau, vừa nói xong thì bụng sôi ùng ục, tức thì xấu hổ không biết trốn đi đâu.
- Giờ này nhà ăn đóng cửa rồi, trong phòng em có nấu được cơm không vậy?
- Không ạ.
Kim Taeyeon đỏ mặt lắc đầu:
- Vậy tới chỗ anh đi.
Kim Sung-won báo địa chỉ cho tài xế:
- Cám ơn oppa.
Kim Taeyeon không từ chối, cô cũng chẳng phải lần đầu tới nhà Kim Sung-won, dù lần trước đi cùng với đám YoonA.
Nửa tiếng sau hai người tới được nhà Kim Sung-won, Kim Taeyeon nhìn nhà nho xanh mướt trong vườn, vươn tay sờ chùm nho trĩu quả.
- Nho đã ăn được rồi đấy, mặc dù hơi chua, song vị ngọn vẫn nhiều hơn.
Kim Sung-won bấu một chùm nho lớn mang vào nhà.
- Cám ơn oppa.
Kim Taeyeon nói với giọng hớn hở:
- Em đợi chút.
Kim Sung-won đi lên gác tìm hai bộ quần áo của mình, đưa Kim Taeyeon:
- Trong phòng tắm có nước nóng, quần áo thì em thay tạm của anh đi. Anh đi làm cơm tối.
- Dạ.
Kim Taeyeon do dự một lúc mới nhận lấy, đợi một lúc nghe tiếng động bận rộn trong bếp, cô mới rụt rè đi vào phòng tắm, cẩn thận khóa chặt cửa, rồi mới dám tắm rửa.
Một lúc sau Kim Taeyeon tắm xong he hé mở cửa nhìn, Kim Sung-won vẫn đang ở trong bếp, thầm mắng bản thân nghĩ linh tinh oan cho người ta. Cô gái nhỏ nhắn mặc quần áo của Kim Sung-won, tất nhiên là thùng thà thùng thình, lại thêm vào mái tóc dài ướt còn chưa chải, trông như con hải cẩu.
Đi ra thì trên bàn đã bày một một bát mỳ bốc hơi nghi ngút.
Cái bụng trống rỗng của cô lại kêu òng ọc, nhìn Kim Sung-won còn ở trong bếp, nhanh chóng ghé đầu tới cắn một sợi mỳ, mút chụt vào miệng:
- Ừm, ngon quá.
Sau đó đứng thẳng lên như không làm gì hết.
- Đây là nước đường đỏ với gừng, em uống đi.
Kim Sung-won bê bát nước nóng sôi ra:
- Cho gừng ạ?
Kim Taeyeon hếch mũi hít hít, có vẻ không thích lắm:
- Tránh bị cảm lạnh, phải uống hết.
Kim Sung-won ra lệnh:
Kim Taeyeon mới đành miễn cưỡng cầm bát nước lên uống một ít, sau đó liếm mép nói:
- Sung-won oppa, em đợi anh tắm xong rồi cùng ăn nhé.
- Làm cho em đấy, ăn đi không mỳ trương hết, anh ăn rồi.
"Ăn rồi? Nhanh vậy?" Kim Taeyeon nhìn Kim Sung-won đi vào phòng tắm, không nghĩ nữa, vội vàng ngồi xuống bàn ăn ngấu ăn nghiến.
- Oa ... Nóng .. Nóng quá.
Kim Taeyeon vừa kêu vừa không ngừng cho mỳ vào mồm, buổi trưa cô ăn ít, vừa rồi tắm xong càng đói, mà tài nấu nướng của Kim Sung-won thì miễn chê rồi, cho nên không ngờ ăn hết sạch bát mỳ rất to, bằng hai bữa cơm thường ngày của cô chứ không ít.
- Nước gừng cũng phải uống.
Kim Sung-won vừa lau đầu vừa đi ra nói:
Khuôn mặt như con chó con ăn no thỏa mãn của Kim Taeyeon liền xị xuống, có chút không vui:
- Không uống cũng không sao, cay lắm, không ngon tí nào.
- Bóp mũi một cái là uống được rồi.
Kim Taeyeon nhăn mũi, đột nhiên ngọn đèn trong đầu lóe sáng, kéo chùm nho đã được rửa sạch đặt trên rổ, vừa uống nước gừng vừa ăn nho, kết quả khỏi nói cùng biết, uống hết bát nước ăn nửa chùm nho, cảm thấy bụng mình như sắp nứt ra vậy, ợ một tiếng, không nhúc nhích nữa.
Kim Sung-won đi lên phòng ngủ mở cửa sổ ra, lấy một cuốn sách xuống lầu, buồn cười nhìn Kim Taeyeon ngồi dựa vào ghế, lại nhớ tới mấy món đồ lót con gái trong phòng tắm, lắc đầu thêm cái nữa.
- Có chuyện gì buồn phiền mà ra sông Hàn hét một mình thế?
Kim Sung-won dọn dẹp bát đũa mang đi rửa:
- Không có gì ạ.
Kim Taeyeon lẩm bẩm, không biết là không muốn nói hay là no quá đâm lười nói chuyện.
- Sica năm ngoái vì em mà bị bệnh nặng tới bảy ngày, không phải em cũng vì Sica đấy chứ?
- Dạ?
Kim Taeyeon sững sờ, mới nhớ ra mình vào công ty không lâu thì Jessica tiền bồi xin nghỉ một tuần, không ngờ lại do mình, không biết nên áy náy hay là tự hào.
- Có điều phương thức phát tiết của em không tệ, như Sica đem hết áp lực giấu trong lòng, để lâu tích lũy thành bệnh, làm thân thể cũng bị liên lụy.
Kim Taeyeon không ngờ rằng mình ra sông la hét như con điên, bản thân còn xấu hổ không muốn nhắc tới lại được Kim Sung-won khen ngợi nữa.
- Vì chuyện debut phải không?
Kim Sung-won còn lạ gì thực tập sinh SM cực khổ ra sao, đám tiểu nha đầu lúc nào cũng tỏ ra vô tư điên điên khùng khùng hơi thái quá, thực ra đều thể hiện chúng vấn đề tâm lý nhất định, cho nên Kim Sung-won mời nhường nhịn như thế, mà mấy cô nhóc này cũng không tầm thường chút nào: