Chương 578: Tế tổ
Từ góc độ Thẩm Khê mà nói, Thẩm gia hiện giờ chia không phân gia, ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn... Vô luận phân hay không phân, hắn đều phải một mình đến nơi khác làm quan, gần đây thì làm quan ở kinh thành, cuộc sống nhà mình, người Thẩm gia sẽ không đi theo hắn ra ngoài, bởi vì ai cũng không dám cam đoan hắn sẽ bị điều đến nơi khác làm quan.
Thẩm Khê nghĩ rất thoáng, Ninh Hóa bên này sản nghiệp hắn một chút cũng không muốn dính vào, bởi vì cùng người Thẩm gia tranh giành, với hắn mà nói có hại cũng vô ích, chí hướng của hắn không ở chỗ cùng một đám tộc nhân phong kiến thủ cựu tranh giành nhất thời, quyền lực cùng địa vị xã hội, mới là thứ hắn muốn tranh thủ, cái khác, hắn một mực chướng mắt.
Nhưng theo lý mà nói, Thẩm Khê ít nhất phải vì một lần nữa chỉnh hợp kết cấu gia đình mà làm một chút chuyện, đó chính là giúp cha mẹ hắn tranh thủ quyền lực độc lập tự chủ.
Chu thị đối với hảo ý của nhi tử lại có vài phần không đồng ý!
Không sai, trước kia nàng muốn thoát ly khỏi sự khống chế của lão thái thái sớm một chút, nhưng hôm nay nàng ngược lại không hy vọng ở riêng. Về sau tiêu tiền là có thể danh chính ngôn thuận, nhưng kiếm nhiều tiền hơn nữa, cũng không bằng quan của nhi tử tăng lên một cấp, nàng bị Thẩm gia đè nén lâu như vậy, chỉ chờ tương lai kế thừa vị trí lão thái thái, làm đại gia trưởng Thẩm gia.
Vương gia nhường lại nhà cũ Thẩm thị, thủ tục sang tên không vội nhất thời, Thẩm Khê nói là lấy bổng lộc của mình đi mua nhà lớn, kỳ thật chỉ là biến tướng để lão nương có phương pháp "tẩy trắng" bạc... Chính hắn lại không về Ninh Hóa ở, còn chưa đến mức lấy bổng lộc nhiều năm của mình giúp Thẩm gia chuộc lại nhà lớn.
Lý thị rất để bụng chuyện chuộc nhà cũ Thẩm gia. Trước khi đến Đào Hoa thôn, nàng vội gọi người của Thẩm gia chủ mạch và bàng chi tới tuyên bố, sau đó tự mình dẫn người đến Vương gia ký kết khế ước chuộc. Tóm lại nàng muốn ôm công lao lên người mình, Thẩm Khê vừa hay có thể nhân một hai ngày này đến gặp sư hữu.
Mùng bảy tháng ba, sau khi Thẩm Khê gặp qua ân sư Khải Mông Tô Vân Chung, cùng trên dưới Thẩm gia xuất phát về Đào Hoa thôn.
Mùng tám tháng ba, nhóm người đến Đào Hoa thôn.
Biết được trạng nguyên về quê, thôn dân Đào Hoa thôn đều ra nghênh đón, Thẩm gia tiểu lang thoạt nhìn không ra gì trước kia, mới đi ra khỏi vùng núi lớn mấy năm đã trúng trạng nguyên trở về tế tổ...
Ta muốn xem xem, đây có phải là tên tiểu tử chạy lung tung khắp núi đồi ngoài thôn hay không?
Hả!? Khuôn mặt nhỏ nhắn không khác gì lúc mặc quần yếm chạy khắp nơi, chỉ là hơi thành thục một chút.
Con nhà người ta sao lại có tiền đồ như vậy? Con nhà ta cùng tuổi với tiểu lang nhà họ Thẩm, bây giờ còn cầm gậy đánh nhau với người ta, bảo hắn xuống ruộng làm việc hắn còn lười biếng, không có một chút chính hình...
"Đây không phải là lão Yêu của Thẩm gia sao? À không đúng, bây giờ là Trạng Nguyên cha... Thẩm lão gia."
Một đám thôn dân nam vây quanh Thẩm Minh Quân, bọn họ muốn kéo Thẩm Minh Quân đến quán trà ở cửa thôn uống vài chén.
Bên cạnh Chu thị cũng có một đám phụ nhân vây quanh: "Chu gia muội tử thật đúng là phúc khí, lúc trước đã nói con một thân phú quý, nhi tử làm Trạng Nguyên, khi nào cùng nhi tử đi vào trong thành hưởng phúc?"
"Đừng nói lung tung, người ta là Thẩm phu nhân, vốn dĩ sống ở phủ thành.""Ồ, không phải nói là đang ninh hóa à, sao lại tới phủ thành?"
"Trạng Nguyên hiện tại làm quan ở nha môn nào?"
mồm năm miệng mười nói, cơ hồ khiến Chu thị không tiếp tục được câu chuyện, chỉ có một vấn đề cuối cùng làm bà vô cùng tự hào, bà vội vàng trả lời: "Ở Chiêm Sự phủ."
Mấy phụ nhân ngay cả huyện thành cũng chưa từng đi qua, biết có nha môn tri phủ cùng nha môn tri huyện đã tính là không tệ rồi, nào từng nghe nói qua tên nha môn Chiêm Sự phủ khó đọc như vậy?
Ngược lại Chu thị tự mình giải thích, "Chiêm sự phủ ở kinh thành, chính là làm việc cho người trong hoàng cung, con ta trước mắt là Đông cung giảng quan, ngày thường dạy Thái tử đọc sách."
Các phụ nhân vẻ mặt thần kỳ, vẫn có người hỏi: "Vậy thái tử là cái gì?"
"Thái tử chính là nhi tử của lão hoàng đế, sau này làm hoàng đế lâm triều..."
Về phần lão thái thái, sau khi trở lại ngôi nhà quen thuộc, tự mình dẫn người Thẩm gia thu dọn sân nhỏ, mang đồ ăn thức uống trên xe ngựa mang tới dùng bày ra trong sân, đun nước sôi pha trà, mang điểm tâm, lại bỏ chút thịt kho muối đã chuẩn bị từ trước vào, để cho thôn dân tới đây tùy ý hưởng dụng.
Về phần Thẩm Khê mặc quan phục, các thôn dân cũng không dám dễ dàng dựa sát vào, dân chúng thấp cổ bé họng sợ nhất chính là quan sai, Thẩm Khê là quan, địa vị còn trên quan sai, người khác đối với hắn chỉ có thể kính nhi viễn chi. Chỉ có một đại thúc đi tới, tò mò dò xét Thẩm Khê một phen, tựa hồ không quá tin tưởng trước mắt chính là đứa bé con này.
"Lưu đại thúc... Được không?"
Đối mặt với thôn dân quen thuộc, Thẩm Khê nói chuyện càng đơn giản hơn.
Người này không phải ai khác, chính là Lưu đại thúc khi còn bé thường xuyên nhìn thấy ở đầu thôn, ngày thường luôn nói với hắn hai câu, ở trong nhà những người ngày ngày nỗ lực vì ấm no ở thôn Hoa Đào, có rất ít người đi chú ý một đứa bé năm sáu tuổi cái gì cũng không phải, chớ nói chi là bắt chuyện với hắn.
"Thật là tiểu lang quân Thẩm gia à, lớn như vậy, mấy tuổi rồi?" Lưu đại thúc buông cuốc xuống.
"Mười bốn tuổi." Thẩm Khê trả lời.
Lưu đại thúc cười nói: "Tốt, thật tốt, trúng Trạng Nguyên, đó là tinh tú trên trời, lại có thể xuống đến loại địa phương nhỏ như Đào Hoa thôn này. Về sau phải hiếu kính với tổ mẫu và phụ mẫu ngươi một chút, bọn họ lúc trước nuôi ngươi, không dễ dàng... Lúc ngươi năm tuổi từ trên cây ngã xuống, đều cho rằng ngươi đã chết rồi."
Lưu đại thúc tuổi tác hơi lớn, liền dễ dàng lắm lời, máy hát vừa mở ra liền dừng không được. Thẩm Khê tự mình đưa nước trà qua, Lưu đại thúc không có bao nhiêu kiến thức, nhận lấy liền uống, thẳng đến khi người bên ngoài tới nhắc nhở... Đây là trà Trạng Nguyên kính, trước khi uống là phải dập đầu tạ ơn.
"Không có nhiều quy củ như vậy, đều là hương thân trong thôn, không quan trọng." Thẩm Khê gãi đầu cười nói.
Lưu đại thúc vui tươi hớn hở nói: "Vẫn giống như khi còn bé, nhìn qua ngây ngốc, nhưng mà đầu nhỏ thông minh vô cùng, còn nhớ rõ ngươi ở đầu thôn bắt cá chạch, tay chân nhỏ nhắn..."
Thẩm Khê đột nhiên nhớ tới lúc trước muốn bắt cá chạch để cải thiện thức ăn, chớp mắt tám năm trôi qua, tám năm sau hắn không còn là đứa trẻ mới đến cái gì cũng không thích ứng, càng giống như là thổ dân thời kỳ Hoằng Trị của triều Đại Minh.
...
...
Lên núi tế bái, quy củ rất nhiều.
Sau khi người Thẩm gia lên núi cần khai sơn thanh mộ, thanh trừ sạch sẽ cỏ dại xung quanh tổ phần Thẩm gia.
Lần này, bất kể là chủ mạch hay là bàng chi của Thẩm gia, đều tề tụ ở thôn Đào Hoa tế tổ, có một người tính một người, đều phải lên núi, ngay cả Thẩm Khê cũng muốn nhổ một cây cỏ tượng trưng.
Tạ Vận Nhi và Lâm Đại là con dâu mới nhập môn, càng phải bao gồm một khu vực nhỏ.
Đầu năm nay nữ nhân không thể vào từ đường, nhưng tế tổ vẫn phải tham dự, nhưng chỉ có thể đi theo phía sau nam nhân, Thẩm Khê cùng Tạ Vận Nhi mặc dù là vợ chồng, cũng không thể đi cùng một chỗ.
Nếu nói mộ tổ của Thẩm gia, Thẩm Khê chỉ tới một lần, khi đó hắn cũng không quá lưu ý đối với vùng núi non không có cây đào này, hiện tại hắn có chút hiểu được, dựa theo quan niệm quê hương của người thời đại này, có một ngày hắn trăm năm về già, chỉ sợ cũng sẽ được chôn ở chỗ này, chỉ là mộ phần lớn hơn người khác một chút mà thôi.
"Thẩm đại nhân, nơi này có một phong thư của ngài." Ngay khi Thẩm Khê đem một đống cỏ dại đưa đến, nha dịch đi theo đến, cung cung kính kính đưa lên một phong thư.
Là bức thư thứ hai Ngọc Nương viết cho hắn từ Tuyền Châu Phủ.
Cách phong thư thứ nhất chỉ còn bốn ngày nữa, có lẽ là Ngọc Nương khổ không có thượng sách, lại thêm một phong thư trước đó quên nhắc tới một số chuyện, vội vàng bổ sung một phong thư tới.
Nội dung chủ yếu của phong thư thứ hai là Ngọc Nương "Cầu dược" nói là "Phụ huynh bệnh nguy kịch" để Thẩm Khê ban thuốc, kỳ thật vẫn là để Thẩm Khê hỗ trợ nghĩ biện pháp.
Trong thư Ngọc Nương đặc biệt nhắc đến: "Cậu từng có thư nhờ vả, nếu tình trạng bệnh của phụ thân không thể khỏi, đợi sau khi bệnh qua đời và sớm liệm xong sẽ được chôn cất".
Lời này nói khá mịt mờ, Thẩm Khê suy nghĩ một chút mới hiểu được đại khái, Ngọc Nương trong thư nhắc tới "cậu" hẳn là Lưu Đại Hạ phái nàng đến phá án, về phần "Thư gửi gắm" có lẽ là cho Ngọc Nương quyền hạn nhất định, có thể là dưới tình huống tra xét có chứng cớ bắt Trương Quân điều binh thủ lệnh.
Ngược lại "Sau khi qua đời vì bệnh tật và sớm đã được liệm quy táng" trên mặt chữ mà nói là đang thúc giục hắn sớm ngày khởi hành về kinh, nhưng hoặc là lại là Ngọc Nương ám chỉ với hắn, đối với Trương Quân có thể thi hành kế sách "tiền trảm hậu tấu".
" khờ Oa Nhi, mau qua đó, tế tổ, ngươi phải đi đốt một nén nhang." Chu thị tới nhắc nhở.
Thẩm Khê cất bức thư Ngọc Nương viết vào trong ngực, đi ở phía trước, đi theo phía sau hắn là Lý thị, Thẩm Minh Văn và phụ huynh các phòng khác của Thẩm gia.
Sau đó là người một nhà Thẩm Minh Quân, bao gồm cả hai vợ chồng ông ta, con gái và hai con dâu, đại diện địa vị của bọn họ trong Thẩm gia chỉ đứng sau gia chủ các nhà.
Sau đó là nam đinh thế hệ thứ ba của Thẩm Minh Văn, Thẩm gia.
Sau đó là đời thứ tư của Thẩm gia.
Nhánh người Lý thị không coi là đơn bạc, nhưng dù sao tổ tông cũng thuộc về Lão Yêu, trong thế hệ thứ tư khác trong tộc lớn đã thành hôn sinh con, còn lớn hơn cả trưởng tôn Thẩm Vĩnh Trác của Lý thị.
Về phần phụ nhân và trẻ nhỏ vừa đi đường đã nằm trong tã lót thì ở lại cuối cùng.
Lý trưởng tự mình chủ trì điển lễ tế tổ, người của thôn Đào Hoa và thôn xung quanh vây xem có không ít, ngày thường hương thân đều cho rằng Thẩm gia đơn bạc đến mức chỉ còn lại có quả phụ Lý thị này mang theo mấy đứa con cháu, không tế tổ người khác không biết, thì ra Thẩm gia là một đại gia tộc như thế này.
"Ngày Giáp tháng Ba năm Canh Thân, tân khoa Trạng Nguyên, Chiêm Sự phủ Hữu Xuân Phường hữu trung đồng ý, Hàn Lâm viện tu soạn, Đông cung giảng học quan Thẩm Khê hồi hương tế tổ, ngày đó trời quang mây tạnh vạn dặm..."
Trạng Nguyên về quê thăm viếng, đây là chuyện lớn hàng đầu của huyện Ninh Hóa hiện nay, trong số người huyện nha phái tới có người chuyên môn ghi chép việc này.
Thẩm gia mặc dù là hàn môn, nhưng dù sao tổ tiên cũng rộng rãi, ở trong tất cả mộ tổ, bắt mắt nhất chính là phần mộ của tằng tổ phụ Thẩm Khê.
Thẩm Khê tế tổ, đầu tiên phải nói tin tức mình trúng Trạng Nguyên làm quan cho liệt tổ liệt tông, dập đầu dâng hương xong lại chia tiền vung rượu, sau đó đốt tiền giấy trong chậu than, rồi sau đó hắn sẽ đứng ở một bên, chờ người Thẩm gia lần lượt đi lên tế bái rồi từng người lui ra.
Bởi vì không phải đưa tang, dựa theo đạo lý mà nói là không cần khóc tế, nhưng đến lúc phụ nhân tế bái phía sau, chắc chắn sẽ có tiếng khóc kêu phát ra.
Về phần đám người Lý thị, Chu thị và Tạ Vận Nhi, cố giữ mặt mũi sẽ không lên tiếng, nhưng sẽ lau nước mắt, biểu thị sự kính trọng của các nàng đối với tổ tông Thẩm gia.
Mộ tổ phụ Thẩm Khê vốn là ở bên ngoài nhất, nhưng sau khi Thẩm Khê trúng trạng nguyên, mộ phần sẽ dời đến vị trí dễ thấy nhất, đối với người chết mà nói đây không tính là gì, nhưng đối với góa phụ như Lý thị, đó chính là một loại vinh quang lớn lao, dù sao sau khi bà ta chết sẽ hợp táng với trượng phu.
Thẩm Khê tế bái xong trước, đứng ở một bên, nhìn người Thẩm gia lần lượt đi lên bái lạy, phụ trách gọi hàng chính là lý chính đứng ở phía sau hắn.
Chờ tế bái không sai biệt lắm, có người bắt đầu đốt pháo cùng rải tiền giấy lên trời, thôn Hoa Đào cùng với thôn dân chung quanh nếu có muốn tới tế bái, hết thảy hoan nghênh, chờ sau khi xuống núi, trong nhà cũ Thẩm gia sẽ bày rượu Uế.
Người của các phòng khác trong Thẩm gia cũng không qua đêm ở Đào Hoa thôn, cho dù phòng ốc đủ, đệm chăn giường cũng không đủ, đại đa số người vẫn phải về khách sạn Song Khê trấn nghỉ ngơi.