Phùng Nhị phu nhân đứng đó, giữa căn phòng trống, bên kia cách một cánh cửa gỗ dán giấy mỏng, có thể nhìn rõ đôi nam nữ đang kịch liệt hoan ái. Nữ nhân mi thanh mục tú xinh đẹp yểu diệu, nam tử vẫn đeo giả diện, cường tráng trẻ tuổi. Y phục cả hai đều chưa thoát ra toàn bộ, chỉ cởi bỏ những nơi cần thiết, thân hình cao lớn nam tử che lấp phần lớn nữ nhân dưới thân.
Nhị phu nhân cắn môi khóc không thành tiếng, đầu óc quay cuồng, bàn tay bà run run nắm lấy bình phong, thật sự chỉ muốn một dao giết chết nữ nhân đang rên rỉ đó.
Cầm Tử nghiêng người bước vào, đạm mạt cung kính:
- Phu nhân!
Nhị phu nhân xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi mở cửa này cho ta, phải đánh chết tiện phụ kia!
Cầm Tử không thay đổi giọng, như cũ chậm rãi:
- Phu nhân, đó là Long Diện Tướng quân cùng thê tử ngài ấy, phu nhân sao có thể thô lỗ như vậy?
Nhị phu nhân lao đến đập đập vào cánh cửa, miệng lẩm bẩm:
- Hậu nhi, Hậu nhi! Rõ ràng là Hậu nhi của ta!
Lúc này, ngoài cửa một thân kiều mị diễm lệ tiến vào, bầu không khí tràn ngập hương thơm hoa hồng nồng đậm. Nhị phu nhân không tự chủ quay đầu nhìn lại, há hốc cả mồm miệng:
- Phùng Gia Hỷ! Không phải...ngươi sắp...chết!
Gia Hỷ nhàn nhạt ngồi xuống ghế bành được chuẩn bị sẵn, xiêm áo phi thường tinh mỹ thanh thoát biểu hiện, nàng nhếch môi, răng ngọc lộ ra trong suốt:
- Nhị thẩm, chẳng phải thẩm rất yêu quý ta sao! Không ngờ ta còn sống ở đây lại khiến thẩm thất vọng!
Nhị phu nhân hơi lùi lại, tuy nội tâm run rẩy sợ hãi nhưng bên ngoài lại cố cứng rắn:
- Hỷ nhi không sao...thẩm an tâm rồi...
Bối Lan khó chịu gay gắt lên tiếng:
- Tiểu thư cát nhân thiên tướng ắt hẳn thọ mệnh, trà xanh cùng thất ly tán đó là gì chứ!
Nhị phu nhân đã biết mọi chuyện bại lộ, cùng quẫn lùi sâu đến góc tường:
- Ngươi muốn làm gì, Hậu nhi bên kia, nhất định không để ta xảy ra chuyện!
Gia Hỷ nhắm hờ mắt hạnh, môi đỏ tựa máu kiều diễm hé ra:
- Ta chỉ muốn làm hai việc, thứ nhất trả thù cho mẫu thân đã khuất trên trời, thứ hai giúp Hà ma ma oan uổng được yên nghỉ! Người bên kia đương nhiên không phải Phùng Hậu, Nhị thẩm đừng đoán bừa! Rõ ràng Vương gia cũng đã nói qua, vị Long Diện Tướng quân này xuất thân Mi Châu, bình định An Nam hải tặc, lập được đại công!
Nhị phu nhân nửa tin nửa ngờ, đầu óc hỗn loạn, u u mê mê nhìn qua những ô giấy mỏng. Phùng Hậu vẫn kịch liệt phát tiết trên thân thể muội muội mình, hắn làm vậy vì muốn Điển Dung chấp nhận hắn, Điển Dung đã mê man hơi rượu, cũng không rõ ai đang nằm trên thân nàng. Hắn cũng không biết, hành động phi luân ấy vừa vặn được Thành Vương sắp xếp một màn trước mặt sinh mẫu huynh muội hắn!
Cầm Tử dâng đến ba lọ thuốc:
- Tiểu thư, ở đây có ba loại dược khác nhau, một sẽ khiến người dùng xuất huyết bảy nơi trên người mà chết, một liền khiến người uống vào co rút tứ chi, móng tay tóc tai đều rụng sạch mà chết, còn loại cuối cùng sẽ khiến người uống phải điên loạn phát cuồng, tự cào xé bản thân đến chết!
Gia Hỷ lấy khăn tay che miệng:
- A! Thật tàn độc đi! Nhưng Nhị thẩm yên tâm, cho dù Nhị thẩm có chết bằng phương cách nào, thì ta cũng sẽ tiễn Hàn thị xuống âm ty bầu bạn cùng ngươi!
Nhị phu nhân quắc mắt:
- Ta dù gì cũng là cáo mệnh phu nhân, ngươi nói giết liền giết! Nếu không tại vì ngươi, Điển Dung đã không gặp nạn, Hậu nhi cũng chẳng rời phủ bỏ đi! Ngươi chết liền không yên ổn! Ngươi có biết Điển Dung sẽ không sống quá mười tám tuổi!
Gia Hỷ cau mày, mắt long lanh:
- Mẫn thị, ngay từ khi ngươi về phủ, ta đã từng bao giờ tệ bạc với Nhị phòng?
Nhị phu nhân im lặng, Gia Hỷ luôn đối đãi tử tế, dành mọi thứ tốt nhất cho Nhị phòng, cho Phùng Điển Dung, luôn luôn che giấu giúp đỡ. Khi vừa hồi kinh, ngân lượng Nhị phòng thiếu hụt không hề ít, liền mỗi tháng Gia Hỷ đều bằng nhiều cách khác nhau mà đưa bạc đến.
Gia Hỷ thở dài, mi mắt có chút lay động:
- Ngươi hại mẫu thân ta mất mạng, hại ta mồ côi, phải sống cùng kế mẫu, cứ cho khi đó ngươi thân bất do kỷ, nhưng sao khi vừa mới quay lại phủ đã khuấy đục Phùng gia? Ngươi trả thù Hàn thị, oan oan tương báo khiến nữ nhi ngươi lâm vào chỗ chết, lại đẩy trách nhiệm đến ta? Vốn dĩ từ đầu ngươi đừng nên lợi dụng lòng tốt của ta, kết cục đã không đến hồi bi thảm thế này!
Gia Hỷ thản nhiên chỉ vào một lọ dược, Bối Lan và Cầm Tử liền nhanh chóng đi đến trút cạn vào miệng Nhị phu nhân, mặc kệ bà ta quyết liệt hoảng loạn chống cự.
Nhị phu nhân đầu bù tóc rối nằm vật ra sàn, khóe miệng dính dấp máu tươi, Gia Hỷ tiến lại gần:
- Nhị thẩm, đối với Điển Dung, ta sẽ bù đắp cho nàng! Ngươi cứ yên tâm ra đi cùng Hàn thị, bởi ngoài kẻ thù đó, chẳng ai nguyện ý tiễn ngươi đi! Nhi tử nhi nữ ngươi, cũng sẽ chẳng bảo giờ quay lại Phùng gia thắp một nén hương nào! Ngươi tàn độc với con cái, ông trời sẽ tàn độc với ngươi!
Nhị phu nhân hiển nhiên không chết tại Thành Vương phủ, bà được đưa về trong trạng thái ngất xỉu do say nắng. Nhưng Bối Lan biết được, mấy hôm sau bà ta sẽ lên cơn điên loạn, bởi lọ dược nàng dùng chính là lọ thứ ba.
Lúc này bên ngoài yến tiệc đã tàn, khách nhân cũng lục đục ra về.
Thư phòng.
Thành Vương nghe Cầm Tử thuật lại, chỉ yên lặng, vốn dĩ hắn muốn Gia Hỷ thật thống khoái trả thù. Hắn không muốn bất kì ai tổn thương nàng dù chỉ mảy may một đầu móng tay nhỏ. Nàng có thể hạ thủ, chính là vứt bỏ đi được uất ức trong lòng.
Cầm Tử vừa lui đi thì Gia Hỷ cầu kiến, Hoàn Nhan Viên Hạo tùy ý để nàng vào.
Gia Hỷ liễu nhược từng bước chậm rãi, vòng eo không đầy nắm tay phá lệ mềm mại, lưu chuyển yểu điệu. Nàng nghiên nghiên nét cười thiên chân vô tà.
- Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhuận giọng nói:
- Nàng ngồi đi!
Gia Hỷ cúi mặt hành lễ:
- Tạ ơn điện hạ giúp đỡ! Gia Hỷ suốt đời cảm kích ân tình!
- Nàng không cần tạ ơn!
Hoàn Nhan Viên Hạo tự thất vọng bản thân mình, thật lòng, hắn muốn nói thêm rằng..."chỉ cần nàng cả đời này cùng ta nắm tay không rời"...
Gia Hỷ ngồi đó, yên lặng thưởng thức Thiết Quan Âm, loại trà ngọt đậm vị cuối dễ chịu vô cùng. Hồi lâu, nàng mới nói:
- Vương gia, người thật thu nhận huynh đệ Nhị phòng? Ủng hộ cả loại tình cảm ấy?
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, rành mạch giải thích:
- Huynh muội họ yêu nhau, tuy là cấm luyến nhưng bản chất thật sự không xấu xa, Nữ Oa và Phục Hy cũng chính là huynh muội đấy thôi! Vả lại Phùng Cẩm anh hùng xuất thiếu niên, bản Vương không thể để vụt mất!
Ở hiện đại nàng biết rõ tỉ lệ dị tật trẻ sơ sinh cận huyết cao hơn hẳn bình thường, nhưng trong cao môn đại hộ, Hoàng tộc các triều đại cho phép biểu huynh muội cưới nhau đều chính là loạn luân, lịch sử đã trải qua mấy ngàn năm như thế, nàng không thể thay đổi được, nên hỏi chuyện thực tế hơn:
- Bệnh chứng của Điển Dung, có thể chữa khỏi không?
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mi tâm, không rõ ràng trả lời:
- Vốn dĩ Ngự y chưa xem qua, nhưng có bệnh ắt có thuốc, nàng đừng lo lắng!
Gia Hỷ cũng không hỏi nữa, liền nói về bản thân mình:
- Vương gia, người có thể giúp ta giữ bí mật về bệnh trạng, hiện tại ta không muốn quay lại Phùng phủ!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, Bích Ba Trang địa phận của hắn, Triệu Tử Đoạn sắp xếp ám vệ khắp nơi, coi như tương đối an toàn, về lại vũng bùn hậu trạch, hắn có muốn nàng không lấm bẩn cũng chẳng dễ dàng.
Hoàn Nhan Viên Hạo để nàng tự do thăm thú Thư phòng, nơi này có nhiều sách cổ, bình ngọc, mực thơm, bút lông đầy đủ kiểu dáng. Gia Hỷ buồn chán xem qua, lại thấy Thành Vương chăm chú sổ sách, bất giác nàng cũng cầm lên một quyển. Lại nhấm nhẳn bĩu môi:
- Thật kém! Rõ ràng sai sót thế này cũng dám viết vào!
Gia Hỷ ở hiện đại là nhân viên kế toán được học hành bài bản, làm sao kiểu tính toán cổ đại đơn sơ nàng lại không nắm được qua, giấy tờ gian lận với nàng càng dễ dàng phát hiện.
Hoàn Nhan Viên Hạo mơ hồ ý cười:
- Nàng hiểu?
Gia Hỷ lấy chu sa đỏ khoanh tròn chỗ sai lệch, nét mặt Thành Vương từ ngạc nhiên chuyển dần sang nhẹ nhõm. Thư phòng bấy giờ rì rầm âm thanh trò chuyện.
Thẳng đến gần mặt trời lặn, nàng mới ra xe ngựa trở về Bích Ba Trang. Dọc theo hành lang băng ngang hoa viên, Gia Hỷ nhìn về phía đối diện đột ngột thấy Vịnh Đan đi sau lưng Thái tử. Thái tử so với mấy tháng trước nàng gặp gầy đi rất nhiều, thân hình liêu xiêu trước gió, có điều triều phục trên người hắn vẫn uy nghi như cũ, thể hiện quyền lực thiên tử tương lai, là trữ quân danh chính ngôn thuận. Còn Vịnh Đan dù đổi qua y phục cung nữ, nhưng bộ dáng trầm tĩnh nàng ta vẫn không đổi, rõ ràng nhận thấy đây là một người có tâm cơ!
Gia Hỷ vội vàng đi nhanh, tránh để Bối Lan trông thấy được Vịnh Đan. Nàng nhớ lại ban nãy, sổ sách này là ghi lại phần thuế do Thái tử trưng thu, sai sót nhiều đến bậc đó, xem ra Vĩnh Nguyên Đế sẽ không để yên. Nhìn dáng hình xương xẩu xanh xao đó, nàng có chút cảm tưởng Vịnh Đan đã thực hiện được nhiều phần kế hoạch.
Những tháng cuối năm, Gia Hỷ yên ổn tại Bích Ba Trang. Trong khi đó Phùng phủ thực xảy ra nhiều chuyện. Phùng Tú Mai tiếp nối Phùng Tú Mi gả đến Hạ gia, trở thành Hạ Thiếu phu nhân kế thê Hạ Nhạc Thâm. Nàng ta gả đi vừa qua khỏi ba ngày lại mặt, thì Hàn thị bạo bệnh qua đời, tang lễ sơ sài tổ chức, thêm mấy ngày nữa, Nhị phu nhân Mẫn thị cũng đột tử. Tuy Phùng gia giấu giếm nguyên nhân, nhưng trong ngoài kinh thành đều đồn đại Mẫn thị phát điên, cào cấu khắp người nát da nát thịt đến chết. Trải qua bao nhiêu chuyện, bệnh tình của lão phu nhân lại nặng thêm một chút!
___________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.