Tây Định Vương tổ chức hôn lễ, tân nương là Nhã Hoan Huyện chúa họ Vương. Nàng cùng trong đợt tuyển tú với Hiên Hậu, được giữ lại bài tử chỉ hôn, tuy vậy trước khi chung tuyển diễn ra, Hoàng thượng đã đánh tiếng đến nhà mẹ nàng ta.
Nhã Hoan Huyện chúa là đích xuất nhưng từ dòng thứ hai họ Vương, tuy vậy, khi Hoàng thượng ngỏ ý muốn để hai nhà thân càng thêm thân, thì Vương Kỳ Hầu - phụ thân Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng Hậu, liền đón Nhã Hoan Huyện chúa lên kinh thành nuôi dưỡng.
Sắp đến ngày rước dâu, Nhã Hoan Huyện chúa muốn Gia Hỷ đến bầu bạn với nàng. Gia Hỷ hơi ngạc nhiên, tân nương sắp về nhà chồng sẽ có một đoàn tỉ muội khuê phòng trò chuyện cười đùa từ nhà mẹ sang đến tân phòng.
Gia Hỷ cùng Nhã Hoan Huyện chúa gặp nhau có mấy lần, cũng chỉ là chào hỏi qua loa, sao nàng ta lại muốn mời nàng đến ngày cưới trọng đại như vậy. Nhưng thêm một bằng hữu cũng tốt, chưa kể Nhã Hoan Huyện chúa này, cũng không phải tiểu thư Hầu phủ chân chính, có lẽ không quen biết nhiều người.
Gia Hỷ nhìn kỹ y phục trong tủ, lại sai sử Bối Lan chuẩn bị một phần quà cưới thân mật. Lúc này trời đã sắp trưa, cuối hè mưa nắng thất thường, mây đen ùn ùn kéo đến.
Hà ma ma thất thểu vào trong:
- Tiểu thư, Đại thiếu gia đã về rồi!
Gia Hỷ không ngạc nhiên, Văn Nhược Nhan với đứa bé còn ở đây, Phùng Cẩm sẽ không cao chạy xa bay một mình. Nàng thong thả thêm trâm cài lên tóc, đi đến viện lão phu nhân.
Bên trong viện, Hàn thị đôi mắt thâm quần ngồi ở đó, không còn khí chất cao quý thường ngày nữa. Mấy phòng cũng chưa đến, chỉ một mình Nhị phu nhân đang uống trà, hôm nay có nhật triều, mấy lão gia cũng chưa về.
Gia Hỷ liễu liễu nhược nhược tiến vào:
- Thỉnh an tổ mẫu!
Lão phu nhân phất tay cho nàng ngồi, Gia Hỷ lại thi lễ thêm hai lần:
- Mẫu thân! Nhị thẩm!
Phùng Cẩm ngồi cạnh Hàn thị, mặt cúi xuống, thường ngày hắn đã hơi gầy, thêm lo lắng quá độ, đi đường khiến da dẻ đen khốc, nhìn thật không ra dáng một tiến sĩ bảng vàng.
Lão phu nhân giọng nói gần như cầu khẩn, dù sao Phùng Cẩm cũng là đích trưởng tử, lại có công danh, bà thật sự nặng nề hi vọng hắn:
- Bây giờ con muốn thế nào mới được?
Phùng Cẩm hơi ướt mi mắt, chút yếu đuối liền lộ ra:
- Tổ mẫu! Nàng đã mang giọt máu họ Phùng, người còn không chấp thuận nàng?
Lão phu nhân liếc qua Hàn thị, sính lễ Đông gia cũng đưa đi rồi, hiện tại, nếu hủy bỏ, chính là trực tiếp đắc tội với Đông gia Bá phủ, Vạn Quý phi và Thịnh Vương.
- Cẩm nhi, con cũng thấy rồi, hôn sự này không thể không tiến hành. Con cũng hiểu rõ căn nguyên bên trong mà!
Phùng Cẩm chán chường, chính vì hắn biết Thịnh Vương cho người sửa bài để hắn có thể đỗ đạt, nên càng không thích một tân nương đến từ Đông gia. Cưới Đông thị về, khác gì tự thừa nhận bản thân không đủ thực tài, phải nhận ân huệ của Thịnh Vương.
Nhị phu nhân âu yếm nhìn sang Phùng Cẩm:
- Văn tỉ nhi làm thiếp, tuy có chút bất công cho nàng, nhưng sau không phải sinh được thứ trưởng tử có thể nâng thành bình thê? Mẫu thân con ngày xưa...
Lão phu nhân ho nhẹ, Nhị phu nhân liền biết mình nói lỡ, chỉ im lặng cười cười. Phùng Cẩm cau mày, hồi lâu liền trả lời:
- Ý của Nhị thẩm không tồi, con sẽ có gắng khuyên bảo Văn nhi, chỉ là thai này dù có nam hài hay nữ hài, nàng cũng sẽ là bình thê!
Lão phu nhân gật đầu liên tục, cứ cưới Đông thị vào cửa đã, chuyện khác chậm rãi hẵng tính toán:
- Được! Được!
Từ đầu đến cuối, không hề có chỗ cho Hàn thị lên tiếng nói, nhưng sự việc cũng đã giải quyết xong, Hàn thị cảm thấy như vậy liền rất tốt, còn cái thai Văn Nhược Nhan, sau này đành phải dùng đến hạ sách.
Lão phu nhân cũng cho mọi người ra về, chỉ giữ lại Hàn thị.
Gia Hỷ xoay người đi, có lẽ hôm nay chỉ gọi một mình Đại phòng, Nhị phu nhân đến đón Phùng Điển Nguyệt nên thuận tiện ở lại. Nàng nhìn theo bóng lưng Nhị phu nhân, tà áo xám trên nền trời sắp mưa, như đang cố tình che đậy điều gì đó.
Gia Hỷ tránh trên đoạn hành lang, trời đã lất phất mưa:
- Em nói xem, gã chột mắt biết được Văn Nhược Nhan có thai, mà lại không biết Hàn Bình là cháu Đại phu nhân, điều này thật sự rất vô lý!
Bối Lan gật gù:
- Tiểu thư, hắn nói Đại phu nhân ra lệnh gặp ai đều giết, vậy mà có giết Hàn Bình đâu? Không hạ sát được còn độc ác đánh đến tàn phế, Đại phu nhân còn không trừng trị hắn?
Gia Hỷ nhắm mắt ngồi lại, chuyện này từ khi xuất hiện tên chột liền rắc rối hơn rất nhiều. Nàng dần dần xâu chuỗi, đầu tiên chính là Ngũ phu nhân thay đổi thái độ, không còn cáo ốm ở viện nữa, luôn luôn đi thỉnh an tổ mẫu. Tiếp theo, sợi châu ngọc trên cổ Ngũ phu nhân bình thường nàng ta luôn đeo cũng biến mất. Nhị phu nhân lại thỉnh một quan âm tượng về viện, thường xuyên đọc kinh cầu an, dẫu biết sau khi Bồ Tát hạ thế Tuyên Quý phi hồi cung, thờ tượng quan âm liền thịnh hành ở kinh thành, nhưng lòng Nhị phu nhân vốn rất tĩnh tâm, tin bản thân còn hơn thần phật.
Gia Hỷ mở mắt, Ngũ phu nhân thay đổi, Nhị phu nhân xa cách nàng, bắt đầu giấu giếm ám toán người khác, cũng là lúc Phùng Cẩm cùng Văn Nhược Nhan dây dưa. Hiện tại gã chột xuất hiện, Hàn thị hồ như vỡ thế trận, cả con trai, cháu trai đều gặp nạn.
Gia Hỷ thong thả đứng dậy, môi hé nột nụ cười:
- Quay về thôi!
Bên viện lão phu nhân, Vu ma ma tiến vào:
- Lão phu nhân, hai vị phu nhân, Hàn Ngự sử đến!
Hàn thị run rẩy chân tay, phụ thân bà đến, nhưng trong tình cảnh Hàn Bình bị đánh tàn phế thế này. Hàn thị liền không biết làm thế nào để ứng phó! Hàn Bình cũng đỗ tiến sĩ, lại còn là đích trưởng tôn của Hàn gia, tàn phế, chính là mất hết công danh, không bao giờ ra làm quan được.
Hàn thị lau mồ hôi đang nhỏ giọt trên trán, lắp bắp:
- Mẫu thân, để con dâu ra gặp được rồi! Người đừng bận tâm!
Hàn thị chân trước chân sau luống cuống đi, lão phu nhân hiển nhiên không để một mình Hàn thị tiếp đãi thông gia được, cũng vào chỉnh trang y phục rồi ra sau.
Trong đại sảnh vang lên tiếng khóc thê lương thảm hại. Hàn thị quỳ dưới chân Hàn Ngự sử:
- Phụ thân, Hàn Bình là cháu, còn Gia Hảo không phải là cháu sao? Người nỡ lòng nào hủy hoại Hảo nhi như vậy?
Hàn Ngự sử giơ tay lên, nhưng không thể hạ xuống:
- Ngươi...còn dám nói...ngươi đối mặt với Đại ca ngươi như thế nào? Hắn ở Bình Thành vẫn đang tin Bình nhi ngã ngựa mà gãy chân! Ta đã bảo vệ ngươi hết sức rồi!
Hàn thị khóc lóc, bắt bà đem Phình Gia Hảo mệnh phượng hoàng gả cho một tên tàn phế như Hàn Bình. Cho dù hắn có là cháu trai Hoàng Đế bà cũng không chịu, đừng nói là cháu trai bà.
Lúc sau, Hàn thị đột ngột lau nước mắt:
- Phụ thân, chỉ cần một thiên kim Phùng phủ đưa đến đều được phải không! Là đích xuất, chắc chắn là đích xuất, nữ nhi quan lại?
Hàn Ngự sử gật đầu, nghi ngờ:
- Ngươi không toàn tâm, ai lại đồng ý?
Hàn thị cười cười:
- Là người hại Bình nhi! Nữ nhi sẽ làm chủ cho nó!
Hàn Ngự sử hơi cau mày, nhưng thấy bóng lão phu nhân ở bên kia hành lang liền đỡ Hàn thị dậy, không nói nữa.
Hàn thị lẳng lặng tính toán, không phải Thành Vương sắp tuyển Trắc phi rồi hay sao? Chỉ cần Phùng Gia Hảo được chọn, cái hôn sự với Hàn Bình sẽ thoát. Bà nghĩ đến Nhị phòng, còn một Phùng Điển Dung ở đó, lẽ nào Hàn Bình không thể có thê tử!
Tây Định Vương tổ chức hôn lễ, tính cách Tây Định Vương thoải mái hào sảng, là một Tướng quân được lòng binh sĩ, hôn lễ cũng vì thế mà náo nhiệt vô song, so với những Hoàng tử khác, đại hôn Tây Định Vương có phong vị vô cùng đặc biệt.
Gia Hỷ cùng một đoàn mấy tiểu thư chào hỏi nhau tiến vào tân phòng bầu bạn Nhã Hoan Huyện chúa, dọc hai bên hành lang, xếp đầy ấp rượu, mỗi bầu rượu đều có đề tên người.
Ma ma dẫn đường thấy các nàng tò mò liền cười giải thích:
- Đây là điện hạ tặng cho những ai đến dự tiệc cưới!
Gia Hỷ suýt nữa thì vỗ tay, tư tưởng Tây Định Vương thật tiến bộ a, đi ăn cỗ còn có cả quà cưới đem về. Nàng chưa kịp vào tân phòng thì thấy Linh Tê từ xa đi lại:
- Huyện chúa, Vương gia có việc muốn gặp riêng người!
Gia Hỷ ngạc nhiên đi theo, hóa ra Nhã Hoan Huyện chúa mời nàng đến là vì Thành Vương có sắp xếp. Gia Hỷ cẩn trọng theo chân Linh Tê vào trong tiểu đình.
Bóng nam nhân xoay lưng đang ngắm một chậu hàn lan xanh biếc, nàng chỉ thấy mái tóc nhung huyền cài hờ trâm ngọc, dáng người hoàn mỹ bất động như một pho tượng, hương thảo dược nhàn nhạt thoáng qua chóp mũi.
- Tham kiến Vương gia!
Hoàn Nhan Viên Hạo quay lại, ngắm nhìn mỹ nhân mềm mại một thân áo thiên thanh thêu bích vân, thắt lưng mỏng manh thả hờ hai đoạn lụa dài, dáng người nàng yểu điệu, bước đi như không chạm đất.
- Hỷ nhi! Nàng ngồi đi!
Linh Tê lui ra, Bối Lan cũng theo chân, trong đình hiện tại chỉ có hai người.
Gia Hỷ cẩn trọng:
- Điện hạ! Người không ra đại sảnh dự tiệc!
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, mắt linh lung sâu thẫm ngắm không rời nàng:
- Ta kỳ thực là muốn gặp nàng, lại không tìm ra lý do gì, nên mới nhờ đến tân nương tử của Tứ Hoàng huynh!
Thẳng thắng, lời nói quá sức thẳng thắng ấy khiến Gia Hỷ bối rối. Nàng hơi hơi nghiêng gương mặt đỏ hồng:
- Vương gia!
Hoàn Nhan Viên Hạo cũng im lặng, hắn hôm nay đến đây chính là muốn nàng đồng ý vào Thành Vương phủ làm một Trắc phi. Nhưng thấy danh phận ấy với nàng vẫn là thiệt thòi, sợ nàng không đồng ý, hắn khổ sở không biết phải mở lời thế nào.
Gia Hỷ sờ sờ tay, tách trà đã nguội, thời gian cũng không sớm, nàng nhỏ giọng:
- Vương gia, nếu không có gì, ta phải quay lại tân phòng! Tránh để người khác thấy được lại hiểu lầm!
Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột nắm tay Gia Hỷ, một luồn ấm ấp bao bọc nàng, Gia Hỷ hơi rụt lại nhưng không được, nàng cắn môi:
- Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo chạm tay vào làn môi mềm mại của nàng, ngọt ngào:
- Đừng làm đau bản thân! Ta xót!
Gia Hỷ nghe tim đập thình thịch, nàng thật sự muốn trốn khỏi đây, cũng không dám cắn môi nữa, càng không dám nói gì.
Hoàn Nhan Viên Hạo dùng cả hai tay ôn nhu nắm lấy đôi tay nàng nhỏ bé, hắn dùng hết can đảm bản thân có được, khe khẽ:
- Gia Hỷ, nàng có thể đến phủ ta làm một Trắc phi không?
Rồi lại sợ nàng từ chối, Hoàn Nhan Viên Hạo gấp gáp:
- Ta sẽ không để nàng thiệt thòi, ta sẽ dùng lễ Vương phi mà đón nàng, không bao giờ để nàng phải chịu ấm ức! Ta không thể thề hứa mãi mãi, nhưng nếu còn ta bên cạnh, dù chỉ một tia thống khổ, ta cũng sẽ không để nàng một mình chịu đựng!
Gia Hỷ lặng người, đây là tỏ tình, hai đời của nàng sống, đây là lần đầu tiên có người muốn hỏi nàng về làm vợ!
Gia Hỷ hít một hơi sâu, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ:
- Điện hạ!
Bàn tay nắm lấy nàng càng thêm siết chặt, ánh mắt hắn thâm thúy tỏa sáng:
- Hỷ nhi! Nàng đồng ý được không? Nàng không cần hành lễ với Vương phi, không cần bận tâm đám oanh oanh yến yến khác! Nàng đồng ý được không?
- Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng chốc cúi đầu:
- Đừng xa lạ với ta như vậy!
Gia Hỷ thực tâm đã có chút cảm động, nhưng thứ cần thiết nhất cho một cuộc hôn nhân thì nàng lại không có, nàng thì thào:
- Lăng Thần, ta...chưa...yêu...chàng!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi sững lại, nàng với hắn gặp nhau không nhiều, lề lối cổ đại khiến nam nữ càng xa cách, hắn mỉm cười:
- Không cần, chỉ cần ta yêu nàng là được, tình yêu của nàng, ta sẽ cố gắng bồi đắp, một năm, mười năm, hai mươi năm, hoặc cả đời này,...ta nguyện sẽ bồi đắp!
Gia Hỷ di di gót hài, nếu nàng gật đầu, liền trở thành Trắc phi, bước chân vào Vương phủ, nàng sẽ chuyển từ nội trạch này sang nội trạch khác, nhưng thay vì cô độc một mình, nàng có hắn làm bạn. Chỉ là, lòng nàng còn uẩn khúc:
- Lăng Thần, vậy Vương phi...
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi nhếch môi, mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo rất nhanh rồi biến mất. Hắn trấn an:
- Có những chuyện quỷ thần, ta không biết phải giải thích thế nào để người khác hiểu. Chỉ cần nàng tin tưởng ta, chúng ta sẽ là đôi long phượng đẹp nhất, hoàn mỹ nhất, để thiên hạ chúng sinh đều phải ngước mắt ngưỡng mộ!
Gia Hỷ hơi thẫn thờ, chuyện quỷ thần, hắn có thể có chuyện quỷ thần gì, nàng xuyên qua cũng đã là một chuyện quỷ thần vô tiền khoáng hậu.
Gia Hỷ rút tay lại, vội vã đứng lên:
- Chàng đợi ta suy nghĩ!
Gia Hỷ gấp rút chạy, không dám ngoảnh lại, Hoàn Nhan Viên Hạo có chút lo lắng trông theo.
___________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.