Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

chương 141: hồng trần bố y

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàn Nhan Viên Hạo lẳng lặng đọc tấu sớ, nét chữ phóng khoáng cứng cỏi đỏ thẫm chu sa chuẩn mực phê từ. Triệu Tử Đoạn nhiều ngày qua phải bôn ba thu dọn tàn cục, không có hắn, Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn cảm thấy chưa quen. Bên ngoài rèm lanh canh tiếng động, Tuyên Quý phi chậm rãi đi vào.

- Nghe nói nửa đêm con rời Tịch Đình hiên, tâm thần mệt mỏi, sáng nay thiết triều sớm, có lẽ còn chưa dùng thiện, mẫu phi đem chút canh hoa đào đến!

Hoàn Nhan Viên Hạo đặt bút xuống, chậm rãi hớp từng ngụm một, nhắc đến Tịch Đình hiên, hắn lại day dứt đau lòng. Mà mẫu phi hắn, chính là đang hàm ý nàng dụ dỗ hắn.

- Canh rất thơm!

Tuyên Quý phi ưu nhã cười, tự mình rót trà đưa đến:

- Gà hầm nguyên con một ngày một đêm, luôn giữ nước trong, đến khi mềm nhũn thì bỏ cái, thêm hoa đào vào, vừa thơm ngọt, vừa tự nhiên, lại bổ dưỡng!

Hoàn Nhan Viên Hạo khe khẽ lắc đầu cười:

- Nói về dưỡng sinh, hậu cung này mẫu phi là đứng nhất!

Tuyên Quý phi cũng cười, lại phất tay để toàn bộ hạ nhân lui, lúc này mới nghiêm túc:

- Hoàng thượng cũng sắp băng, con định thế nào!

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, dù gì cũng là phụ hoàng, nặng ơn sinh thành, trong tâm hắn dâng lên chút đau lòng:

- Chuyện triều chính tuy có nhiều bất cập, nhưng đều không ảnh hưởng đến việc nhi thần lên ngôi! Có điều phải xử lý xong đám phản quan, để tránh xung đột đại tang cùng đăng cơ! Nhưng mẫu phi nói sắp, chính là bao lâu?

Tuyên Quý phi nhìn xuống bộ hộ giáp vàng ròng nạm châu tinh mỹ quý giá, bà đều đặn hạ dược như vậy, Vĩnh Nguyên Đế chậm nhất cũng chỉ có thể:

- Thái y nói, là trong vòng mười ngày!

Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người sâu vào thành ghế, nghe sóng mũi cay nồng. Tuyên Quý phi tiếp tục:

- Thân cận hầu hạ bên con chỉ có một Thiếu giám, mà hắn lại hay bận rộn, mẫu phi tiến cử người này, cũng là một hoạn quan tận tụy, con xem thế nào!

Bên ngoài một hoạn quan chỉ hơn ba mươi tuổi, gương mặt cẩn trọng nghiêm nghị, mi thanh mục tú. Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi đánh giá, hắn còn chưa lên ngôi, mẫu phi đã tìm cách nhét người vào ngự tiền hầu hạ.

- Ngươi tên gì?

- Nô tài là Tô An!

Hoàn Nhan Viên Hạo đi quanh hắn ta một vòng, nếu không nhận một người, mẫu phi lại đưa thêm người thứ hai, người thứ ba, vả lại, hạ nhân phụng sự, thức thời sẽ tự biết đâu là chủ tử đích thực.

- Cũng được, vậy nhi thần giữ hắn ở lại Vĩnh Hưng cung này!

Tuyên Quý phi hài lòng cười, hài tử ruột thịt chính là thân cận vô cùng, đạt đến hoàng vị cũng không làm khó sinh mẫu, luôn luôn giữ lại thể diện bà.

- Thế cục đi vào ổn định, Lễ bộ cũng đã chuẩn bị đầy đủ điển lễ đại tang cũng như đăng cơ, ngay cả sắc phong chính cung Hoàng Hậu cùng phi tần đều tương đối hoàn thành, con đã nhắm trúng khuê nữ trâm anh thế phiệt nào chưa?

Hoàn Nhan Viên Hạo không đáp, lại hồi tưởng Tịch Đình hiên đêm qua, nàng, hiện tại nàng có bao nhiêu đau thương, có bao nhiêu khổ sở, lòng hắn tựa như gai nhọn cào xé. Hoàn Nhan Viên Hạo không muốn nói thêm nữa, chỉ nhàn nhạt đáp lời.

- Không gấp!

Giữa trưa, tiết trời ấm áp hơn, về cuối tháng hai, băng đã tan hết. Hoàn Nhan Viên Hạo một mình lẳng lặng đến Tịch Đình hiên, Tô An theo sau hắn, im lặng không gây dám phiền nhiễu. Ngược lại với suy nghĩ của Hoàn Nhan Viên Hạo, hắn cho rằng nàng hiện tại phải ôm u uất mà sầu khổ, mà hành hạ bản thân, nhưng không, Gia Hỷ ngồi bệch bên góc sân viện trống, chậm rãi gieo hạt giống xuống nền đất vừa xới lên.

Bối Lan vẩy nước, khỏa lấp đất lại, Gia Hỷ phủi phủi tay, thân mình gầy mảnh trong y phục màu hoa đinh hương, làn da nàng trắng hơn cả đồ sứ, trong suốt nổi từng đường gân xanh, nàng ngồi xuống bàn trà cạnh hiên nhà, ngắm nhìn thành quả. Đạm Ngọc vân vê khăn tay:

- Tiểu thư trồng mẫu đơn bằng hạt, biết bao giờ mới có thể ra hoa?

Gia Hỷ lãnh đạm, nàng ngẩng mặt hướng ra xa, có thể nhìn rõ mắt môi nàng đều sưng đỏ, áo kín cổ nhưng không thể che hết dấu ngân hôn:

- Ta còn phải ở đây cả đời, sợ gì không đợi nổi một nhành mẫu đơn!

Đạm Ngọc dường như không hiểu, lại tiếp:

- Tiểu thư cũng đã thừa hoan, nếu không được là Phi cũng sẽ là Tần, liền có nơi ở tốt hơn!

Gia Hỷ đột ngột xoay người vào trong, Đạm Ngọc biết mình lỡ lời liền im lặng. Ngoài sân vang lên tiếng bước chân, Gia Hỷ siết tay lại, nàng hiện tại, không cần nhìn cũng đoán được là ai.

- Thần nữ gặp qua Thành Vương điện hạ!

Hoàn Nhan Viên Hạo đưa tay đỡ lấy Gia Hỷ, nào ngờ, nàng hoảng sợ mà lùi lại, hắn buông tay, nụ cười buồn bã:

- Nàng...bình thân!

- Tạ điện hạ!

Hoàn Nhan Viên Hạo không biết phải mở lời thế nào, đành chỉ vào luống đất mới xới:

- Nàng trồng mẫu đơn?

Gia Hỷ vẫn cúi mặt, lại quay đầu hướng khác:

- Nếu điện hạ không thích, ta liền không làm nữa!

- Không! Bản Vương...rất thích! Đây là giống hoa gì?

Gia Hỷ phẳng lặng như nước hồ, một chút biểu tình cũng không có, hỏi gì đáp đó:

- Là Thanh long ngọa mặc trì!

Hoàn Nhan Viên Hạo tiến vào viện, Bối Lan ngại ngần dâng trà. Đêm qua phát sinh động tĩnh gì cả Tân Hoàng thành có thể không biết, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng, hiện tại tiểu thư có thể đối mặt với Thành Vương, đã là cố hết sức. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe hơi ấm lan tỏa, đột ngột đưa ra quyết định:

- Mấy ngày nữa Phùng Thượng thư được phong Hầu tước! Bản Vương nghĩ, nàng cũng nên hồi phủ chia vui!

Gia Hỷ không tin được, mắt hơi chớp, giọng nói mất đi tự nhiên:

- Ý điện hạ là...

Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười lập lại:

- Nếu nàng muốn, hiện tại có thể về lại Phùng gia!

Đạm Ngọc và Bối Lan nhìn nhau, Thành Vương thực sự đang nghĩ gì, hạ thánh chỉ gọi tiểu thư tiến cung, sau đó lâm hạnh rồi trả về nhà mẹ. Tiểu thư hồi phủ không danh không phận, mà sau này cũng không thể gả đi được nữa. Có điều, so với Hoàng cung lạnh lẽo nhân tình này, quay về Phùng phủ vẫn là tốt nhất.

Sau ngọ thiện, Hoàn Nhan Viên Hạo hồi Vĩnh Hưng cung. Tô An nhỏ giọng:

- Điện hạ có truyền thêm điểm tâm, nô tài thấy người dùng không nhiều!

Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả từng bước một, lắc đầu:

- Nàng không tự nhiên, bản Vương rời sớm, nàng ăn sẽ ngon miệng hơn!

Tô An giương ô nhỏ giúp chủ nhân che chắn hanh hao, hàm ý:

- Năm xưa phế Hậu Hiên thị tuyển tú, Hoàng thượng không để nàng ta tham dự, cuối cùng lại một đạo thánh chỉ phong Hậu...

Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt cười, cố ý biểu hiện:

- Đừng so sánh Thục Trinh Huyện chúa với Hiên thị! Bản Vương chính là muốn cho nàng cái vinh dự đó!

Mẫu phi hắn với tay đến trung cung, hiển nhiên đã chọn ra nhân tuyển, có điều, bản thân hắn cũng có lựa chọn cho riêng mình. Ngôi vị Hoàng Hậu, tuy là làm chủ Hậu cung, nhưng ảnh hưởng đến Tiền triều không nhỏ. Họa từ trong nhà mà ra. Hai lần lập Hậu, phụ hoàng hắn đều phạm những sai lầm chí mạng, gây nên hậu quả thảm khốc. Nếu mẫu phi đã tận tâm như vậy, hắn liền mở bài ngửa, để xem, bước kế tiếp sẽ ra sao, và quân cờ mà mẫu phi hắn chọn, liệu có xứng đáng.

Gia Hỷ không đợi lâu, qua trưa, xa mã liền đưa nàng rời khỏi Tân Hoàng thành. Nàng tựa người vào cửa sổ chợp mắt trong chập chờn, đêm qua quá mệt mỏi, nàng không ngủ ngon, thân thể cũng ê ẩm nhức nhối. Được một chốc, xe liền dừng lại, Gia Hỷ vén rèm, thấy phía trước một đoạn đường dài kẹt cứng. Hóa ra đây là đường lên Linh Sơn Tự, mùa xuân nhà nhà nô nức đi chùa cầu an. Gia Hỷ mệt nhọc phân phó:

- Hai em ra ngoài cho đỡ ngột ngạt! Ta ngủ một lát, khi nào đường thông thì gọi ta dậy!

Xe ngựa tấp vào lề, Bối Lan cùng Đạm Ngọc xuống quán nước bên đường, chỉ cánh xe ngựa mấy chục bước chân. Gia Hỷ kéo chăn mỏng che ngang người, giấc ngủ chưa sâu đã nghe thoang thoảng Long Diên hương đặc trưng quen thuộc. Nàng bàng hoàng mở mắt:

- Điện hạ!

Hoàn Nhan Viên Thuyết ngồi bên cạnh nàng, trên người đơn bạc bố y, vẫn phượng mâu thâm thúy trong suốt, vẫn nét cười ngạo nghễ nhân gian, nhưng tất cả, đều phảng phất buồn thương cùng bất lực.

- Ta đâu còn là Thịnh Vương, nàng tôn xưng làm gì!

Gia Hỷ che tiếng nấc đứt quãng, oán trách:

- Lăng Mặc! Sao chàng lại quay về đây! Chàng không đọc thư ta viết lại, chàng đi đâu cũng được, Mạt Quốc, Viêm Quốc, Tây Nữ quốc, thậm chí vượt biển đến những đảo quốc xa xôi! Chỉ cần rời xa kinh thành này, chàng sẽ an bình sống!

Hoàn Nhan Viên Thuyết lắc đầu, hốc mắt thoáng hồng:

- Ta không yên tâm! Ta biết nàng tiến cung, chắc chắn hắn không để nàng yên! Hắn muốn nàng đưa ra tung tích của ta có đúng không?

Gia Hỷ khựng lại, nước mắt nhỏ giọt trên chăn mỏng:

- Không...có!

Hoàn Nhan Viên Thuyết siết lấy tay Gia Hỷ, cẩn trọng bắt mạch:

- Nàng bị thương?

Gia Hỷ lần nữa lắc đầu, nàng nghẹn ngào trấn an:

- Ta rất tốt, chàng đừng lo lắng!

- Nàng thật sự không thể đi cùng ta sao?

Gia Hỷ bật khóc, Hoàn Nhan Viên Thuyết không biết phải làm sao, đành lặng lẽ ôm nàng vào lòng, nước mắt nàng thấm qua hai lần áo, ướt đẫm lồng ngực hắn. Hoàn Nhan Viên Thuyết ghì lấy bờ vai mảnh khảnh, nhẹ nhàng xoa dịu lưng Gia Hỷ. Gió từ khe cửa thổi bay mớ tóc đen huyền, trên phần cổ trắng như ngọc, dấu ngân hôn đỏ thẫm hiện lên, đập vào mắt Hoàn Nhan Viên Thuyết, chói lọi đến ghê người.

Hoàn Nhan Viên Thuyết nghe mằn mặn trên môi, máu tanh ngọt từ đáy tim trào ra, cũng như bao uất hận cừu thù không kiềm nén được. Hoàn Nhan Viên Thuyết cười buồn, hắn ta, thật sự đã làm vậy, bức nhục nàng. Đông gia tru di, mẫu phi chết trong bi thảm, hiện tại, đến nàng, người hắn dùng toàn lực yêu thương, toàn lực bảo vệ, cũng bị ủy khuất.

- Hỷ nhi! Nàng đừng khóc! Là ta...liên lụy nàng!

Gia Hỷ lau nước mắt, gượng cười:

- Lăng Mặc, chàng tha lỗi cho ta, Phùng gia còn đó, ta không thể rời bỏ được! Chỉ cần chàng sống tốt! Ta vẫn còn nơi để hy vọng, níu kéo chút hơi tàn!

Tiếng bước chân lại gần, có giọng cười Bối Lan khúc khích. Gia Hỷ hoảng loạn:

- Đi đi! Nhanh lên!

Hoàn Nhan Viên Thuyết nhanh chóng biến mất, trên đồi cao, nhìn xe ngựa nàng mải miết phi nước đại về Phùng phủ. Trông xa, Tân Hoàng thành sáng rực giữa chiều tà, hắn dần dâng lên mãnh liệt lệ khí.

____________________

Canh hoa đào

Mẫu đơn Thanh long ngọa mặc trì

Truyện Chữ Hay