Gia Hỷ dừng chân trước khu khách điếm tồi tàn, từng căn phòng một san sát nhau chung một mảnh sân. Bởi vì đã sắp sang năm mới, ngoài hiên treo đầy ớt tỏi khô, lạp xưởng, thịt xông khói.
Gia Hỷ nghi hoặc quay lại trò chuyện cùng Đam Ngọc:
- Có chắc Sở Hồng Vi hẹn ta ở đây?
Đạm Ngọc gật đầu lia lịa, tiện tay đẩy cửa ngõ bằng gỗ có chút mục nát:
- Chắc chắn, không thể sai được, cả kinh thành này chỉ duy nhất khu này là cho người nghèo thuê ở!
Gia Hỷ vén váy đi vào, tuyết rơi ngập tràn trên lối đi, cũng không ai quét dọn, so với cảnh vật có phần nhếch nhác sơ sài, áo xống nàng lại vô cùng nổi bật, trân quý khôn tả. Đạm Ngọc gõ cửa một căn phòng trống, đợi thêm một lúc lâu, mới có tiếng lách cách hé mở.
Sở Hồng Vi y phục như phụ nhân ở quê, vội vàng kéo tay Gia Hỷ vào. Trong phòng thiếu hơi ấm, chỉ duy nhất một chậu than đặt gần đứa trẻ đang ngủ.
Gia Hỷ sờ tay, tuy đứa trẻ có hơi gầy, nhưng xem ra cũng không bị ốm, nàng lo lắng ánh mắt:
- Sao lại đến nông nỗi này? Thịnh Vương đối với cô nương không tốt?
Sở Hồng Vi kéo Gia Hỷ ngồi lên chiếc giường duy nhất, thì thầm:
- Không! Điện hạ vốn đã sắp xếp trang viên hạ nhân cho mẫu tử ta! Chỉ là, làm sao một Thế tử đang yên đang lành có thể nói chết liền chết! Tuy rằng đám tang được tổ chức, nhưng Vạn Quý phi không tin, đã âm thầm điều tra!
Gia Hỷ nắm lấy tay Sở Hồng Vi, trong lòng khó kìm cảm xúc:
- Cho nên, Vạn Quý phi cử người sát hại cô nương cùng Thế tử?
Sở Hồng Vi gật đầu, hơn mười ngày nay, nàng cùng hài tử chỉ hơn một tuổi này ngày ngày trốn chui trốn lủi, chỗ ở thay đổi liên tục, nhưng luôn bị người của Vạn Quý phi tìm đến được.
- Cô nương đã gặp Thịnh Vương điện hạ chưa?
Sở Hồng Vi mông lung nước mắt:
- Ta không thể nào liên lạc được! Huống hồ, bây giờ quan trọng nhất là đảm bảo tính mạng, cứ tiếp tục trốn tránh thế này, không phải là cách hay!
Gia Hỷ cau mày, mắt hạnh trong suốt nhiễm dần u tối:
- Cô nương có tin ta?
- Ta tất nhiên tin tưởng Huyện chúa thì mới tìm gặp người!
Gia Hỷ siết lấy tay Sở Hồng Vi:
- Ta có cách để đứa bé này yên ổn quay về Bạch gia mà sống! Người Vạn Quý phi muốn giết chính là đứa bé, không có nó bên cạnh, cô nương cũng dễ dàng ứng phó hơn! Hoặc tạm thời, ta giấu cô nương trong Phùng phủ, cô nương thấy thế nào?
Sở Hồng Vi cắn môi, hồi lâu mới gật đầu:
- Vương gia cho ta rất nhiều ngân phiếu, chỉ là hiện tại ta không dám tiêu, không dám đổi, sợ sẽ bị phát hiện!
Gia Hỷ ngắm gương mặt xương gầy đó diện, so với một năm trước nàng gặp, Sở Hồng Vi không còn nét thướt tha rực rỡ của một Trắc phi thịnh sủng nữa. Gia Hỷ đưa nàng ta cùng hài tử lên kiệu, lộc cộc quay về.
- Điện hạ đặt tên đứa nhỏ là gì?
Sở Hồng Vi lén lau nước mắt, cười đau lòng:
- Gọi là gì cũng đâu còn quan trọng! Điện hạ giờ đã là Thái tử rồi! Đứa trẻ này cũng đã làm hết phận sự của nó!
Ba mươi tháng chạp, tuyết mù mịt hơn ngày thường rất nhiều. Gia Hỷ y phục màu hồng sẫm, khoác áo gấm chần lông thú cũng hồng, môi tô đậm, nhìn thật khác biệt thường ngày. Nàng cài trâm ngọc lên tóc, má môi vì lạnh mà ửng đỏ. Đạm Ngọc vừa hầu hạ, vừa suýt xoa:
- Tiểu thư hợp với màu tươi sáng thế này, hằng ngày lại cứ quanh quẩn mấy loại xiêm y nhạt nhòa! Hoài phí nhan sắc!
Gia Hỷ không đáp, chỉ cười, mắt hạnh có chút rung động đặc biệt. Bối Lan đeo túi thơm vào thắt lưng nàng, hương nhiều loại hoa cùng hòa quyện, tạo ra cảm giác tân niên vui vẻ.
- Tiểu thư, chỉ là đi gặp Bạch đại nhân, như thế này, xem ra còn hơn cả lần đầu người vào cung!
Đạm Ngọc bĩu môi:
- Đây gọi là mỹ nhân kế...ha...ha...ha! Một người đẹp, tất nhiên sẽ khiến nam nhân chịu khó lắng nghe hơn. Huống hồ, Bạch Thị lang này đã cập quan từ lâu mà còn chưa có thê tử đấy!
Gia Hỷ đeo thêm hoa tai, mặc kệ Đạm Ngọc nhanh mồm nhanh miệng, quyết định để nàng ta ở lại phủ, liền phân phó:
- Bối Lan, theo ta!
Ngày cuối năm, thường thường quán ăn đều đã đóng cửa, nhưng có một nơi vẫn tấp nập khách nhân, đó chính là Bảo Hoa lâu, cao lâu của Hòa Vương. Trên tầng ba, ở nhã gian rộng nhất, ấm áp nhất, Hộ Biên Vương đang ôm mỹ nữ trong tay, rượu cũng đã cạn sạch nhiều vò, huơ tay múa chân cùng Bạch Thực Thần.
- Ngươi không biết, Nhị Hoàng huynh làm Thái tử đã lập tức thay đổi, một bước cũng không rời khỏi Ngự Thư phòng, suốt ngày phê phê duyệt duyệt! Bản Vương dâng mỹ nữ, lại còn bị huynh ấy đuổi về? Thế là thế nào?
Bạch Thực Thần môi nhấp hờ chén rượu:
- Điện hạ làm việc tự có lý do của mình!
Kỳ thực trong tâm Bạch Thực Thần đang mắng chửi Hộ Biên Vương ngu dốt, Thái tử còn chưa ấm ghế, liền ăn chơi quên công vụ, triều thần sẽ phản ứng đến mức nào. Huống hồ bây giờ, Thành Vương xác định đã chết, Hoàng thượng muốn đợi qua năm mới, chính thức cử hành đại lễ mới tổ chức tang chế.
Hộ Biên Vương lại lấy thêm rượu:
- Ngươi cũng giống Nhị Hoàng huynh, đều là khúc gỗ, nhìn nữ nhân mà không hứng thú...tốt nhất nên đi làm hoạn quan!
Bạch Thực Thần đã hai mươi lăm tuổi, cũng không phải chưa biết đến nữ nhi, nhưng bản thân luôn coi thường phụ nhân, nên không muốn kết hôn, không muốn có thê tử. Còn Hộ Biên Vương vốn là con trai út của Vĩnh Nguyên Đế, chỉ vừa mười lăm, mười sáu, nói chuyện quá mức phách lối tự cao. Nếu không vì hắn quấy phá Ngự Thư phòng khiến Thái tử chán ghét, Bạch Thực Thần cũng chẳng phải nhận lệnh chủ nhân mà ngồi đây bồi hắn.
Tiểu nhị đem theo thức ăn tiến vào:
- Hai vị khách nhân, ngoài kia có một tiểu thư muốn gặp!
Bạch Thực Thần thoáng chút ngạc nhiên rồi lại gật đầu. Hộ Biên Vương cười khằng khặc:
- Cứ tưởng ngươi là hòa thượng, nào ngờ bây giờ cũng có nợ đào hoa tìm đến!
Cửa chính hé mở, giữa đông lạnh một bóng hồng y, quạt gỗ đàn hương che nửa khuôn miệng cười. Trong phòng liền ngào ngạt hương thơm mùa xuân, mắt hạnh trong suốt có chút lấp lánh sao đêm. Bạch Thực Thần thầm ngạc nhiên:
- Thục Trinh Huyện chúa! Hạ quan tham kiến Thục Trinh Huyện chúa!
Gia Hỷ khụy chân thi lễ, giọng nói vừa dịu dàng lại ngọt như đường mật càng khiến tâm trí Bạch Thực Thần xao động:
- Gặp qua điện hạ, gặp qua Bạch đại nhân!
Cửu Hoàng tử nhếch môi, uống cạn lý rượu trong tay:
- Ngỡ ai xa lạ, hóa ra là Thục Trinh Huyện chúa, bản Vương còn đang nghĩ ngươi ở phủ khóc tang cho Ngũ Hoàng huynh, sao lại chạy đến đây câu dẫn người khác!
Bạch Thực Thần nghe chối tai, nhưng không tiện nhắc nhở, chỉ cau mày:
- Điện hạ, người uống nhiều rồi!
Hộ Biên Vương càng khó chịu:
- Ta uống nhiều? Rõ ràng là Phùng thị có ý trèo cao, hết Thịnh Vương cho đến Thành Vương đều tìm mọi cách tiếp cận! Ngươi còn không biết, Nhị Hoàng huynh đã đề tấu xin phụ hoàng để ả ta làm Thái tử phi!
Trái tim Gia Hỷ siết lại, hơi thở không thông được, gương mặt như đóng băng không hiện ra biểu tình nào. Hộ Biên Vương cau có quay ra khỏi nhã gian, tiểu nhị cũng nhanh chóng dọn dẹp đốt lò hương lên.
Bạch Thực Thần đưa tay mời nàng ngồi xuống, lại chậm rãi:
- Huyện chúa gặp hạ quan, là có việc gì?
Gia Hỷ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, lúc này mới gọi Bối Lan đến. Bối Lan giở áo choàng dày nặng ra, tiểu hài tử đang say ngủ trong ấm áp cảm thấy nhiệt độ thay đổi liền ê a mếu máo. Bạch Thực Thần sợ hãi:
- Thế tử? Sao...sao lại...
Gia Hỷ nhàn nhạt:
- Là cốt nhục của muội muội Bạch đại nhân, người không muốn ôm thử?
Đứa bé trong lòng Bạch Thực Thần ngọ nguậy, bàn tay nhỏ xíu huơ huơ nắm lấy hà bao hắn. Gia Hỷ lặng lẽ kể lại từng chút một chuyện đã xảy ra cùng Bạch Cẩm Chúc. Từ chuyện nàng ta bị bức nhục bởi thuộc hạ của Thịnh Vương, đến chuyện mang thai Lữ Định Ân, vì sao Lữ Định Ân chết. Còn cả Bạch Cẩm Chúc bị hạ độc mỗi ngày như thế nào.
Bạch Thực Thần tựa hồ không tiếp nhận nổi, chỉ thấy thân thể hắn run lên, hồi lâu mới khẽ cười:
- Một Thị lang như ta có thể hạ bệ được Thái tử đương triều sao? Có khác gì người điên nói mộng! Huống hồ, chỉ duy nhất một đứa bé...
Gia Hỷ chậm rãi thuyết phục:
- Ta còn Sở Hồng Vi, Trắc phi Thịnh Vương phủ! Huống hồ...nếu đại nhân thật sự muốn làm, chắc chắn người sẽ điều tra ra, người vốn là Thị lang Hình Bộ, nổi tiếng về phá án!
Bạch Thực Thần lưu luyến trả đứa bé cho Bối Lan, tháo cả ngọc bội bản thân đeo cho tiểu hài tử. Gia Hỷ cảm thấy những gì cần nói đã nói hết. Liền muốn đứng dậy ra về. Lại nghe Bạch Thực Thần tiếp tục:
- Hạ quan ngày trước nhìn qua dung mạo Huyện chúa, cũng tự hỏi vì sao hai vị điện hạ xuất chúng lại vì người mà điên đảo! Giờ thì hạ quan nhận ra rồi, một người không biết sống chết, bất chấp hậu quả để lo chuyện bao đồng như Huyện chúa thật khiến người khác mở to mắt!
Gia Hỷ che miệng cười, bỏ qua hàm ý giễu cợt:
- Bạch đại nhân quá lời, trên đời, ta sợ nhất là cái chết, bản thân ta làm gì cũng chỉ mưu cầu được sống! Tất nhiên vì thế, ta cũng hiểu nữ nhân vô lực vô quyền như ta, đều muốn cầu sống mà không được! Tựa như Bạch Cẩm Chúc, trước khi buông xuôi, nàng ta, chắc chắn, đã từng mong mỏi có ai đó cứu vớt được mình ra khỏi vũng bùn đó! Bây giờ, ta đối với tiểu hài tử này cùng Sở Hồng Vi chính là như vậy, giúp họ cũng như ta, đều được sống!
Bạch Thực Thần nhìn hồng y nữ tử thong thả bước xuống cầu thang gỗ, trong lòng ê ẩm đau đớn. Nàng ta không gọi là đơn thuần, cũng không thể gọi là mưu lược, chỉ có chút cơ trí, lại muốn đứng vững chân giữa cuộc đoạt đích. Hắn làm sao không thể nhận ra biến chuyển của muội muội mình, chỉ là hắn đang ẩn nhẫn, đang đợi thời cơ. Bạch Thực Thần hắn, một đời đã không muốn theo ai, có vạn kim cầu cũng không, huống hồ gì chỉ với quyền lực như Thịnh Vương mà ép uổng hắn.
Thi thể của Bạch Cẩm chúc, hắn đã nghiệm thi từ lâu, muội muội hắn, đúng là trúng độc kinh niên mà chết. Ngày hôm nay, nếu Phùng Gia Hỷ không bồng đứa bé đến, có lẽ hắn sẽ vì an nguy Bạch gia mà chờ đợi thời cơ. Nhưng nàng đã nói đúng, đứa bé này, cũng như muội muội hắn, chính là muốn được tiếp tục sống.