Triệu Tử Đoạn cúi mặt không nhìn nữ nhân mỹ lệ khuất sau bình phong thêu mẫu đơn tinh tế, tỉ mỉ bẩm báo lại:
- Nô tài theo dấu vết tìm kiếm được, khẳng định điện hạ cố ý lao xuống vách núi đá cách Đa Ban hơn hai ngày đường. Vương Hậu còn gì dặn dò?
Hoàn Nhan Hòa Cát thẫn thờ một hồi lại tỏ ý nghi ngờ:
- Làm sao ngươi biết là Lăng Thần cố ý?
- Nô tài tìm thấy dây buộc tóc Phiêu Kỵ Tướng quân được buộc kỹ trên một nhành cây giữa vực. Khả năng điện hạ bị Mạt Quân truy đuổi ráo riết đã phải liều mình. Như vậy vẫn còn hi vọng!
Hoàn Nhan Hòa Cát bước ra khỏi bình phong, tóc mây tết thành hai bím dày nặng thả chạm gót chân. Mỗi bước đi hàng trăm chuông vàng nhỏ đính trên y phục lanh canh thánh thót. Nàng nhìn nam nhân đối diện, huyết y tựa lửa, dù rằng đang cấp báo, nét mặt vẫn tồn tại một loại nhàn nhã không ăn nhập cục diện, khóe môi hắn hơi mở, màu môi cùng dấu chu sa giữa hai hàng mày đỏ đến mức như có thể phát ra ánh sáng.
Hoàn Nhan Hòa Cát lướt qua Triệu Tử Đoạn một vòng, đột ngột đưa chủy thủ chặn ngay yết hầu hắn:
- Ngươi không phải hoạn quan?
Triệu Tử Đoạn mắt huyền cau lại, thân người không động:
- Vương Hậu có ý gì?
Lưỡi chủy thủ không khoan nhượng lại cứa sâu thêm một chút vào da thịt, không khí thoáng lên tanh nồng máu tươi:
- Nói xem, bản Hậu nên tin ngươi hay không tin ngươi? Ngươi còn là người Mạt Quốc!
Triệu Tử Đoạn không bất ngờ trước biểu tình của Hoàn Nhan Hòa Cát, nàng ta là Viêm Quốc Vương Hậu, hoàng tỉ cùng mẹ với Thành Vương, trong tình cảnh này, nàng ta xác thực lo sợ cho an nguy Thành Vương. Vả lại, hắn từ trước đến giờ đều không rời Thành Vương nửa bước, lần này, hắn vô sự đứng đây, Thành Vương lại mất tích bí hiểm. Trên hết, đối thủ lại chính là Mạt Quốc.
- Vương Hậu đã vượt vạn dặm, nếu chỉ để hỏi nô tài mấy câu vô nghĩa thì thật không đúng tính cách của người. Vương Hậu hiển nhiên cũng sẽ không giết một kẻ hữu dụng nhất trong thời khắc này như nô tài, người đang muốn khống chế?
Hoàn Nhan Hòa Cát hạ lưỡi dao xuống, mắt nàng thăm thẳm như giếng khơi, sâu không thấy đáy:
- Ngươi đã nói vậy, bản Hậu cũng đành lật bài ngửa. Bản Hậu có năm vạn kỵ binh thuần thục đánh trận trên bất kỳ địa hình nào, từ hoang mạc đến dốc núi do đích thân Quốc Vương huấn luyện! Ngươi xem, làm sao để bản Hậu giao nó cho ngươi?
Triệu Tử Đoạn sờ lên vết thương trên yết hầu, máu đỏ dây vào làn da trắng tuyết càng thêm ghê người:
- Vương Hậu nói ra thì ắt hẳn đã có đối sách, chỉ cần cứu được điện hạ, nô tài cam tâm tình nguyện!
Hoàn Nhan Hòa Cát hạ tay, cung nữ bên cạnh dâng lên hộp gỗ đơn giản, Triệu Tử Đoạn lẳng lặng đón lấy, bên trong chỉ duy nhất một viên đan đen tuyền tỏa ra mùi hương quái dị. Triệu Tử Đoạn nhìn biểu hiện Hoàn Nhan Hòa Cát, nhàn nhạt bỏ vào miệng, vị đắng đột ngột xộc thẳng vào mọi giác quan, từ cổ họng trào lên một cỗ kinh tởm chỉ muốn nôn ra. Triệu Tử Đoạn vịn tay vào thành ghế, trấn an bản thân.
Hoàn Nhan Hòa Cát nở nụ cười:
- Tốt!
Triệu Tử Đoạn hớp ngụm trà trên bàn, đè nén nôn nao:
- Người đã yên tâm?
- Bản Hậu đã chuẩn bị quân phục Đại Quốc cho năm vạn kỵ binh này, ngươi trong thời gian ngắn nhất phải tìm được Thành Vương. Bản Hậu cũng sẽ tìm cách liên lạc với Tương Đại Nguyên soái. Ở kinh thành, Hoàn Nhan Viên Thuyết đã nhận thánh chỉ lập trữ rồi! Lăng Thần có thể biết được nội tình gì đó!
Triệu Tử Đoạn nhận được binh phù thì lạnh lùng cáo từ. Hoàn Nhan Hòa Cát nhếch môi:
- Ngươi không muốn biết bản Hậu đã cho ngươi uống gì sao?
Triệu Tử Đoạn không quay người lại, hờ hững:
- Nếu nô tài đoán không nhầm, đến khi đại lễ tân Thái tử được tổ chức mà nô tài vẫn chưa tìm ra điện hạ, thì độc này liền phát tán!
Hoàn Nhan Hòa Cát xoa xoa mi tâm nhìn theo bóng áo huyễn hoặc kia, trong lòng nàng bất an lớn dần. Người này, vốn thật sự không nên giữ lại, hắn ta, dù chính hay tà, vô tình hay hữu ý cũng sẽ điên đảo chính trường Đại Quốc.
Triệu Tử Đoạn đưa Viêm quân trao cho Phùng Hậu nửa phần, tốt xấu gì cũng phải từ từ lấy lại thành trì, một mình Tây Định Vương không thể, nhưng thêm mấy vạn binh cùng anh hùng thiếu niên như Phùng Hậu coi như thế trận có chút giằng co. Lịnh Hồ Vương là kẻ đáng gờm. Nếu không, năm đó, Triệu Tử Đoạn hắn đã chẳng lưu lạc tận đến Mi Châu.
Nắm hai vạn binh còn lại phân thành nhiều nhóm nhỏ dọc theo dòng chảy con sông dưới chân vực mà truy tìm. Triệu Tử Đoạn từng trốn chui trốn nhủi ở đây một thời gian rất dài, xung quanh vùng này là những làng mạc nhỏ của nhiều bộ tộc khác nhau, họ đều đã thuần phục Mạt Quốc Vương. Nếu như Thành Vương không để lộ thân phận, may mắn có thể yên ổn sống.
Trời chiều.
Gió heo hút thổi, tuyết rơi dày. Hoàn Nhan Viên Hạo cảm giác xót ngứa nơi lồng ngực, khó khăn lắm mới mở mắt được. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính là hắn biết mình còn sống, cố hết sức lật người lại, liền phát hiện bản thân nằm ở bãi bồi một con sông lổm nhổm đá cuội. Đang giữa mùa đông, trên dòng sông cũng đã đóng một lớp băng mỏng. Hoàn Nhan Viên Hạo lật người thêm lần nữa, bên cạnh hắn, Trác Tây Lan nằm yên đó, trên mặt băng, có chút máu đỏ nhiễm ra.
Hoàn Nhan Viên Hạo loay hoay đứng dậy, một bên cánh tay đau nhức không thể cử động được, khó khăn lắm mới dìu được Trác Tây Lan lên bờ. Lúc này, có một đôi mẫu tử trang phục lạ lẫm dọc theo bờ sông dùng cọc gỗ đâm cá đang ngủ đông dưới mặt băng. Hoàn Nhan Viên Hạo ôm cánh tay đi đến:
- Đại nương, ta cùng muội muội lỡ đường gặp nạn, hiện tại không biết đây là nơi nào?
Phụ nhân kia nhìn qua con trai, lại nói thứ tiếng gì không rõ, nhưng cuối cùng vẫn ra hiệu để Hoàn Nhan Viên Hạo đi theo. Băng qua cánh đồng khô cằn ngập tuyết là một ngôi làng nhỏ, chỉ hơn chục nóc nhà. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn lá cờ bay trong gió, lòng thắt lại, đây là cờ hiệu của Mạt Quốc. Âm kém dương sai thế nào, hắn lại lưu lạc đến tận đây.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhận y phục mới từ tay phụ nhân kia, mà Trác Tây Lan cũng được băng bó ổn thỏa, cẩn thận bắt mạch, Hoàn Nhan Viên Hạo thở phào, Trác Tây Lan không có gì nguy hiểm, chỉ hơi sốt nhẹ, mà máu kia cũng chỉ từ một vết trầy sâu trên chân.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhớ lại tình cảnh nhiều ngày trước, sau khi nhảy xuống vực, hắn bám vào được một nhành cây, cố ý để lại dấu vết, lại từ từ tìm cách di chuyển xuống. Có điều vách đá quá dốc, công lực chưa hồi phục lại thêm một Trác Tây Lan sợ độ cao đến phát hoảng. Quá nửa đêm, hắn không trụ nổi, cả hai rơi xuống một lùm cây tán lá um tùm, xoay xở chưa xong lại tiếp tục rơi xuống lần nữa. Mãi đến khi tỉnh lại mới biết bản thân nằm trên mặt băng. Lạ lùng là, lúc hắn trốn khỏi Đa Ban, tuyết chưa rơi, đến bây giờ, sông đã đóng băng mỏng. Thời gian không thể tính toán chính xác nữa, hiện tại có lẽ đã là cuối năm đi.
Hoàn Nhan Viên Hạo mượn một chiếc áo tơi dệt từ vỏ cây, bên tay bất động đã được băng bó bằng thảo dược, nẹp lại kỹ càng. Hắn cứ thế quay lại con sông tìm đường ra. Hoàn Nhan Viên Hạo lấy một viên đá cứng có đầu sắc nhọn, từ từ khắc chữ "Thần" lên cây rừng. Phong hiệu "Thành" quá lộ liễu, sợ rằng viện binh chưa đến kẻ địch đã tường. Hoàn Nhan Viên Hạo vòng quanh chân vực một ngày, lại quay về thôn nhỏ.
Phụ nhân kia bây giờ đã nấu xong bữa tối, một nồi cháo cá đoán chừng là bắt được dưới sông băng. Trác Tây Lan cũng đã tỉnh, kỳ lạ thay, nàng ta không hề thương tổn xương cốt, coi như may mắn. Hoàn Nhan Viên Hạo sờ soạng khắp người, cuối cùng cũng tìm được một viên trân châu. Vốn dĩ hắn không thường đem theo ngân lượng, là Thân Vương, nếu phải chi, thì chỉ cần đóng ấn lên ngân phiếu có sẵn. Viên trân châu này gắn ở đuôi kiếm, ngày đó thoát khỏi đại lao Đa Ban, đến kiếm cũng không mang theo mà viên trân châu này có chút ý nghĩa, nên hắn mới không nỡ bỏ lại.
- Đại nương, dù sao ăn không ở không nơi này ta thấy vô cùng bất tiện! Người nhận lấy!
Phụ nhân kia đưa bàn tay nhăn nheo đỡ lấy viên trân châu, ngơ ngác nhìn hắn mấy lần, Hoàn Nhan Viên Hạo tìm đủ cách ra hiệu, cuối cùng phụ nhân kia mới cất vào ngực áo. Trác Tây Lan nằm trong góc nhà, trên một ổ rơm to, nơi này không có giường chiếu, ai ai cũng đều như vậy. Hoàn Nhan Viên Hạo đem cháo đến. Trác Tây Lan lắc lắc đầu:
- Ta không ăn được cá!
Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận gấp từng mẩu thịt cá trắng mịn ra, mỉm cười:
- Không có cá! Không còn cá nữa!
Trác Tây Lan nhìn điệu bộ nam nhân trước mặt, thật muốn trêu chọc thêm, nhưng thấy cánh tay hắn còn chưa lành lặn, lại đau lòng:
- Được rồi, ta ăn ta ăn!
Buổi tối, Hoàn Nhan Viên Hạo tìm cách vận công, luồng khí ổn trọng nặng nề dần cuồn cuộn trong thân thể, Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhõm hẳn, có lại được công lực, sẽ dễ dàng quay về. Trác Tây Lan cuộn mình trong ổ rơm, bên ngoài gió rét kinh hoàng, trong nhà trống trơn, lùa vào từng cơn lạnh lẽo một.
Đột ngột, có tiếng đập cửa, Trác Tây Lan lầu bà lầu bầu trở mình ngủ tiếp. Hoàn Nhan Viên Hạo áp tai vào tường, nghe trong tuyết tiếng bước chân tiếng lại gần, mũi phập phồng hơi thở, cổ họng đắng ngắt cảm nhận sát khí vây quanh. Hoàn Nhan Viên Hạo một vòng kiểm tra trong nhà, mẫu tử kia không còn ở đó nữa. Hoàn Nhan Viên Hạo đánh thức Trác Tây Lan, khoác kín áo tơi ướt, trong bóng đêm, lặng lẽ đốt cháy căn nhà đang ở.
Trác Tây Lan không hiểu được Hoàn Nhan Viên Hạo muốn làm gì. Nhưng từ khi cùng hắn nhảy xuống vực sâu, nàng đã giao phó sinh mệnh mình cho hắn. Căn nhà làm từ gỗ và bùn đất bắt lửa nhanh chóng, cháy đỏ kinh hoàng. Hoàn Nhan Viên Hạo cùng Trác Tây Lan biến mất trong màn đêm.
Kỳ thực, người dân ở đây không biết ngôn ngữ Đại Quốc, không thể đọc được chữ "Thần" hắn khắc ở bờ sông. Hoàn Nhan Viên Hạo bần thần suy nghĩ, nụ cười nhạt nhòa hiện lên gương mặt đã nhuốm màu phong trần. Lòng tham con người, hắn lại quên mất lòng tham con người, viên trân châu ấy chính là mở đường cho kẻ cướp, có lẽ, dân làng nghĩ hắn còn nhiều thứ quý giá hơn nữa. Chỉ với một viên trân châu, hắn đã khơi nên phần xấu xa của những người lương thiện ở ngôi làng bé nhỏ này.