Triệu Tử Đoạn một mạch phi ngựa, hồi kinh muốn đi phải hơn một tháng, còn hắn hiện tại đến ăn ngủ cũng trên lưng ngựa, đôi lúc, nước mắt lại không kìm được mà chảy ra. Chưa đến mười ngày, đã quay về được Thần Đô.
Diên Hương các.
Tuyên Quý phi trong phòng kín, nhìn Hàn Bình thân bị trói chặt, miệng nhét kín giẻ. Trong người hắn, một tập dày ngân phiếu có ấn tín Thành Vương phủ được tìm thấy. Tuyên Quý phi thong thả mở lời:
- Bản cung biết ngươi là hậu duệ duy nhất của Hàn gia, nên bản cung sẽ cho ngươi một cơ hội! Chỉ cần thành thật khai báo, ngươi có thể ra ngoài!
Hàn Bình ú ớ trong miệng, Đức Công công vừa rút giẻ ra đã thấy hắn van xin:
- Nương nương tha mạng, tiểu nhân biết gì liền nói hết, biết gì liền nói hết...
Tuyên Quý phi có ý mỉm cười:
- Tốt! Biểu muội ngươi có thai rồi, ngươi biết không?
Hàn Bình ngơ ngác một lúc, Phùng Gia Hảo có thai, sao nàng ta lại ngu ngốc như vậy, chung đụng với hắn còn dám để lại hậu quả. Nếu bây giờ biết hắn là tác giả cái bụng đó, Tuyên Quý phi yêu Thành Vương như sinh mệnh làm sao tha cho hắn đi!
Hàn Bình lắc đầu:
- Tiểu nhân không biết gì hết, Trắc phi có thai, thì đấy là tin vui mới phải!
Tuyên Quý phi không phải người kiên nhẫn, nghe Hàn Bình chối cãi liền quay ra ngoài:
- Ngươi nghĩ bản cung đem ngươi đến đây là để nghe ngươi chúc mừng? Dụng hình!
Tuyên Quý phi dọc theo hành lang đến chính sảnh, tâm trạng buồn phiền, trên người Hàn Bình có ngân phiếu Thành Vương phủ, thái độ rõ ràng sợ sệt như vậy, mười phần đứa nhỏ trong bụng Phùng Gia Hảo kia là tạp chủng.
Lục Tố từ xa vội vàng đi đến, nét mặt hoảng hốt cực độ:
- Nương nương, Triệu Thiếu giám đang đợi người triệu kiến!
Tuyên Quý phi thoáng hiện lên vui vẻ, không nhìn ra Lục Tố giọng nói khó xử, cứ thế hấp tấp truyền gọi Triệu Tử Đoạn. Lục Tố lấy hết can đảm, nhỏ giọng:
- Nương nương, theo nô tì thấy, không phải tin tốt!
Chính sảnh tràn ngập hương hoa, Triệu Tử Đoạn áo đỏ phủ bụi hồng, gương mặt cũng có chút sạm đi, vừa nhìn đã biết là ngày đêm không nghỉ để hồi kinh. Tuyên Quý phi tim liền loạn đập, môi cũng run rẩy:
- Là có chuyện gì!
Triệu Tử Đoạn lập tức quỳ xuống:
- Nương nương, người phải bình tĩnh nghe nô tài nói, tuyệt đối đừng quá xúc động!
Tuyên Quý phi hít một hơi sâu, tay vuốt ngực, Thành Vương không thể chết, nếu Thành Vương thực sự mất mạng, Triệu Tử Đoạn chắc chắn không hồi kinh. Tuyên Quý phi để hết hạ nhân lui ra, chỉ giữ lại hai cung nữ kề cận.
- Nói đi!
Triệu Tử Đoạn cúi gầm mặt:
- Nương nương, điện hạ mất tích!
Tuyên Quý phi đứng bật dậy:
- Mất tích? Là vẫn còn sống đúng không?
Triệu Tử Đoạn gật đầu, lại tiếp tục:
- Hiên gia cấu kết Thịnh Vương trộn cát vào quân lương, binh sĩ bị đói tinh thần suy sụp. Điện hạ vì nôn nóng nên đã đánh úp kho lương của địch, không ngờ thất bại. Nô tài sắp xếp người cứu, hiện tại chỉ biết điện hạ đã thoát khỏi tay Mạt quân, nhưng tung tích vẫn biệt vô âm tín!
Tuyên Quý phi ngưng trọng biểu tình, nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh lệ:
- Hoàng thượng biết chưa?
- Để đề phòng Thịnh Vương, Tây Định Vương đã đề tấu là cả điện hạ cùng Đại Hoàng tử đều mất mạng nơi Nam Cương!
Tuyên Quý phi lấy trong người nửa mảnh ngọc bội đỏ thẫm, dúi vào tay Triệu Tử Đoạn:
- Đi tìm Tương Đại Nguyên Soái, dù có đào từng tấc đất Nam Cương, cũng phải tìm được Lăng Thần quay về!
Tuyên Quý phi đi đi lại lại, tiếp tục phân phó:
- Bản cung thảo thư gửi đến Viêm Quốc, nhất định Hòa Cát sẽ trợ lực!
Triệu Tử Đoạn khéo léo nhắc nhở:
- Nương nương, quan trọng là phải trừ diệt được Hiên gia!
Tuyên Quý phi sững người lại, lên tiếng dò hỏi:
- Phùng Trắc phi hoài thai...
Triệu Tử Đoạn cau mày:
- Không thể!
Tuyên Quý phi nghi hoặc:
- Vì sao?
- Điện hạ không cùng bất kì nữ nhân nào cùng giường, sao có thể hoài thai?
Triệu Tử Đoạn nói xong mới biết mình lỡ lời, đột ngột quỳ xuống:
- Nương nương tha tội!
Triệu Tử Đoạn đi rồi, Tuyên Quý phi bần thần ngồi trên tháp, bàn tay mang hộ giáp tinh xảo siết lại đến đỏ ửng. Cảnh vật bên ngoài không vì người buồn mà vui vẻ, giữa trưa, trời bỗng nhiên đổ tuyết. Tuyên Quý phi lau lệ nóng, nhìn Hồng Tố:
- Nói xem, vì sao Lăng Thần lại không để các nàng ấy thừa hoan?
Hồng Tố nhìn qua Lục Tố, chân thật những lời tận đáy lòng:
- Nô tì nghĩ, điện hạ là yêu Thục Trinh Huyện chúa! Điện hạ vừa gặp đã giúp nàng ta được phong tước, lại trói buộc lợi ích của nàng ta vào trong lợi ích bản thân. Nếu không điện hạ đã chẳng tốn công quản lý hồi môn của Huyện chúa như vậy! Trong tâm điện hạ luôn hướng về người này! Huyện chúa trở thành điểm yếu của điện hạ, vì Huyện chúa, điện hạ bao nhiêu lần dấn thân vào sinh ra tử! Đây chính là nhất kiến chung tình đi!
Tuyên Quý phi lắc đầu, cười nhàn nhạt:
- Ngay từ đầu, nếu Lăng Thần quyết định đại hôn cùng Phùng Gia Hỷ mà không phải Hiên Liên Tử Tâm, có lẽ mọi chuyện đã khác!
Buổi chiều, Gia Hỷ tiến cung, giữa trưa Tuyên Quý phi cho người đến phủ gọi nàng vào. Gia Hỷ bất an trong người, từ sáng tâm trạng nàng đã không tốt, gương đồng không thể vỡ cũng chẳng hiểu vì sao mà nứt thành một mảng lớn.
- Thần nữ thỉnh an nương nương!
Tuyên Quý phi u buồn ánh mắt:
- Đi theo bản cung!
Gia Hỷ chậm rãi sau chân Tuyên Quý phi, bạch y như mây trời quét trên nền tuyết trắng, cây cối hai bên hoa viên trơ trọi lá. Tuyên Quý phi thở dài:
- Lăng Thần...không còn nữa...
Gia Hỷ khựng người lại, không tự chủ thốt lên:
- Không thể!
Tuyên Quý phi hời hợt:
- Tin từ biên ải về đã báo lên Hoàng thượng, hiện tại đứa nhỏ trong bụng Phùng Gia Hảo là cốt nhục duy nhất của Thành Vương!
Gia Hỷ quỳ xuống nền tuyết, chân nàng tiếp xúc lớp tuyết mỏng mau chóng tan thành nước thấm ướt y phục, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt hòa cùng tuyết dưới thân:
- Nương nương, thần nữ biết người đau lòng, nhưng cái thai ấy, chắc chắn không phải của điện hạ! Xin hãy tin thần nữ!
- Ngươi lấy gì để bản cung tin? Vì ngươi Lăng Thần đã sinh tử không từ, làm sao bản cung biết đại họa lần này không liên can đến ngươi? Cả kinh thành ai ai cũng nhìn rõ Thành Vương điện hạ nhất kiến chung tình cùng Thục Trinh Huyện chúa, chỉ có ngươi là không rõ! Hiên gia gả nữ nhi đến Vương phủ còn có thể ám toán con trai ta được, huống hồ gì là ngươi! Muốn giết hài tử trong bụng Phùng Gia Hảo để trả mối tư thù giữa tỉ muội ngươi, ngươi muốn hại Lăng Thần tuyệt tử tuyệt tôn ư? Quỳ đó đi!
Gia Hỷ im lặng nhìn theo làn váy Tuyên Quý phi loạn bay trong gió. Tuyết cứ thế mịt mù. Gia Hỷ quỳ đó, cái lạnh tê tái lùa vào thân thể mảnh mai. Nàng khẽ cười.
Bối Lan cùng Đạm Ngọc hai bên không chịu được:
- Tiểu thư, nô tì sẽ cầu xin nương nương! Tiểu thư người có ý tốt, sao lại phải chịu phạt!
Gia Hỷ lắc đầu, môi má đều vì lạnh mà ửng như say rượu:
- Quý phi đang đau lòng, nương nương rồi sẽ suy xét lại! Các muội đừng vì ta mà mạo hiểm, hiện tại tâm trạng nương nương không tốt, có thể trừng phạt bất kì ai!
Gia Hỷ cúi đầu nhắm mắt, hai tì nữ nàng bất lực nhìn nhau. Chân chôn trong tuyết lạnh mất dần cảm giác. Cái lạnh lùa vào lồng phổi, Gia Hỷ ho nhẹ, ngẩng mặt lên không còn ai bên cạnh, lại thấy vạt áo nam nhân đằng sau tím sẫm. Trên đầu nàng, tán ô nhạt màu che đi phần nào gió tuyết.
Gia Hỷ hơi thở tỏa ra sương mờ:
- Thần nữ gặp qua Thịnh Vương điện hạ!
Thịnh Vương đứng đó, che chắn cái rét ghê người giúp nàng, mắt phượng tản mát ánh nhìn xót xa, môi mỏng không mở ra, mày mực cau nhẹ. Nàng quỳ ở đó một ngày, hắn sẽ đứng đó vì nàng một ngày. Thịnh Vương cởi áo choàng bạch hồ khoác lên người nàng.
Gia Hỷ hơi tránh người không tiếp nhận:
- Điện hạ đừng tự làm khổ mình! Thần nữ không cần!
Thịnh Vương hạ người xuống trước mặt nàng, cẩn thận buộc dây áo choàng đến trước cổ nàng:
- Là bản Vương tự mình đau lòng!
Gia Hỷ nhìn nam nhân tử y sẫm màu này, vừa thân thuộc vừa xa lạ, nàng không tiếp nhận được một người vì nàng mười phần ôn nhu, vì cả thiên hạ mười phần ngoan độc này. Nghĩ đến cái chết nhục nhã thê lương của Bạch Cẩm Chúc, nghĩ đến Lữ Định Ân, nghĩ đến số phận từng người trong Thịnh Vương phủ. Gia Hỷ không kìm nén được:
- Điện hạ, người đừng như vậy được không. Người đối xử tốt với ta một, ta liền áy náy với Cẩm Chúc mười. Người ân cần cùng ta, ta liền nhớ đến Sở Hồng Vi ôm tiểu Thế tử trong cô độc lo sợ! Ta chỉ cần người tránh xa ta ra! Mỗi người trong Thịnh Vương phủ đều không có kết cục tốt, ta không muốn!
Thịnh Vương lãnh bạc cười, tâm can như bị ngàn vật nhọn xuyên qua:
- Nàng biết cả rồi!
Gia Hỷ thất kinh:
- Điện hạ!
- Bản Vương không truy cứu ai là người tiết lộ với nàng! Cũng thành toàn giúp nàng, tiểu Thế tử sẽ không trở thành vật hi sinh!
Gia Hỷ ngạc nhiên cực độ, mắt hạnh mở to nhìn hắn, cuối cùng lại lắc đầu:
- Ta không tin! Không thể tin lời nói của một người bạc tình phụ nghĩa như điện hạ!
Thịnh Vương bất lực đứng đó, giữa mênh mông tuyết trắng. Gia Hỷ chuyên tâm quỳ, cho đến khi thân thể nàng không chịu được nữa, ngã gục xuống. Thịnh Vương cắn môi, ôm lấy nàng đến Thái Y viện. Đường đi ngập trong tuyết, mỗi ngày hắn đều có thể bước rất nhanh, nhưng hôm nay, mỗi bước đều như đeo chì, mỗi lời nàng nói là một quả cân treo lên lồng ngực hắn, kéo trì trệ tâm trạng.
Gia Hỷ đã yên tĩnh ngủ trên giường bệnh nhân. Lúc này Thái y mới bắt mạch cho Thịnh Vương, nhìn khăn tay trắng nhuốm máu của hắn, vị Thái y lắc đầu:
- Điện hạ đã biết trời lạnh không được tự ý ra ngoài, nếu không bệnh căn liền tái phát, hôm nay đơn bạc y phục đứng trong gió tuyết, sợ rằng sẽ nặng nề thêm rất nhiều!
Thịnh Vương mỉm cười lắc đầu. Hắn vì nàng, đã từng tiếc cái gì. Nàng, mãi mãi không hiểu, hắn cô phụ cả thiên hạ chỉ mong có được chân tình từ nàng. Nếu hắn không phải thân sinh hoàng tộc, chỉ là một công tử thế gia, nhiều năm trước không nhận ban hôn mà cưới nàng về, không để nàng gặp Hoàn Nhan Viên Hạo, không để nàng vào cung, ngày ngày cười với hắn, răng long đầu bạc.
Thịnh Vương bước ra khỏi Thái Y viện, Huỳnh Kiện Công công sung sướng bẩm báo:
- Điện hạ, biên ải có tin, cả Đại Hoàng tử cùng Thành Vương đều đã tử trận. Hoàng thượng đang đợi người ở thư phòng.
Tuyên Quý phi từ xa nhìn bóng áo tím của Thịnh Vương đến Càn Thanh cung. Trong lòng sắt đá hạ quyết tâm, lọ dược trong tay áo như càng nặng nề hơn. Nữ nhân yêu phu quân bằng tâm, yêu hài tử bằng mệnh. Tuyên Quý phi đã một lần mất đi nửa mạng, bây giờ, tâm cũng đã chết. Vĩnh Nguyên Đế vẫn chưa hề phát tin ra ngoài, nhất định là có tính toán. Tính toán trên sinh mệnh nhi tử. Tuyên Quý phi lạnh lẽo cười, mỗi ngày một giọt độc, cái chết sẽ mau chóng đến lại giống như tuổi già suy kiệt!
Hồng Tố đưa ấm lô đến cạnh chủ nhân:
- Nương nương biết rõ Phùng Trắc phi thất tiết bại hoại sao còn phạt nặng Thục Trinh Huyện chúa như vậy?
Tuyên Quý phi xoay gót hài hồi cung:
- Hồng nhan họa thủy, Phùng Gia Hỷ không chỉ là điểm yếu của Lăng Thần, còn cả Thịnh Vương!
Mà, Thịnh Vương lại là điểm yếu của Vĩnh Nguyên Đế.