Mấy hôm nay thời tiết không tốt, mưa xuân lất phất rơi, Triệu Ôn Gia hai năm trước không chú ý đến thân thể, bây giờ mỗi khi chuyển mùa cậu đều sẽ cảm mạo nóng sốt. Thẩm Yến mang việc về nhà làm, ngồi bên giường trông chừng cậu.
Triệu Ôn Gia uống thuốc, nghe tiếng mưa rơi, mơ mơ màng màng ngủ một lúc, lúc tỉnh dậy bỗng thấy khát nước. Cậu đưa tay khều Thẩm Yến một cái, tiếng bàn phím ngừng lại, Thẩm Yến đến gần vén tóc cậu lên, kề vào tai cậu hỏi: "Sao vậy, Ôn Gia?"
Cổ họng Triệu Ôn Gia hơi đau rát, cậu thấp giọng nói: "Em khát quá."
Thẩm Yến cầm cốc cắm ống hút vào, đưa đến bên miệng Triệu Ôn Gia. Cậu uống một hớp liền bị sặc, cuộn người lại bắt đầu ho khan. Thẩm Yến đặt cốc nước qua một bên, đau lòng ôm Ôn Gia vào trong ngực.
Triệu Ôn Gia ho đến toát mồ hôi, cậu vùi mặt vào người Thẩm Yến, hít hít mùi trên quần áo hắn. Một lúc lâu sau, cậu yên tĩnh lại, Thẩm Yến hỏi cậu, "Đỡ hơn chút nào không?"
Ôn Gia "ừ" một tiếng, đưa tay ôm lấy eo Thẩm Yến, không chịu buông ra.
Thẩm Yến cúi đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu há miệng, run rẩy dùng mặt cọ cọ, hắn nhíu mày, kéo Triệu Ôn Gia ra, "Em làm gì đó?"
Ôn Gia ngẩng đầu lên, mặt cũng không có bao nhiêu thịt, cằm hơi nhọn, cậu cười với Thẩm Yến, bảo, "Em bệnh nhiều ngày như vậy, bây giờ cảm thấy đỡ hơn một chút rồi."
"Cho nên?"
Triệu Ôn Gia đến gần, dang tay ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu cắn hầu kết Thẩm Yến một chút, cậu nói: "Cho nên, chúng ta làm một chút được không?" Giọng cậu ấm ách, "Có khi đổ mồ hôi, em sẽ hoàn toàn khỏi hẳn đấy."
Thẩm Yến cảm thấy Triệu Ôn Gia có khi bị sốt đến mơ màng rồi, hắn sờ trán Ôn Gia, muốn kéo cậu ra, thân thể đột nhiên chấn động. Chỉ thấy tay Triệu Ôn Gia lần mò xuống dưới, tìm được một chỗ gồ lên rồi xoa nắn một phen. Thẩm Yến cắn răng, giọng nói gần như rít qua kẽ răng, "Triệu Ôn Gia."
Triệu Ôn Gia đang tựa hẳn vào người hắn đột nhiên trượt xuống, dùng mặt cọ cọ chỗ gồ lên kia. Thẩm Yến rất ít khi có thể thấy cậu như vậy, hắn chạm vào mặt Ôn Gia, quả nhiên rất bỏng, đại khái thật sự mơ hồ rồi.
Chỉ thất thần trong chốc lát, quần của hắn đã bị mở ra, khoang miệng bởi vì sốt mà nhiệt độ cao hơn bình thường một chút bao lấy quy đầu hắn, căn bản không hề phòng bị, cảm giác ướt át nóng bỏng này khiến Thẩm Yến kêu lên. Bụng dưới hắn căng thẳng, thân thể lập tức nóng lên, dương vt hơi cứng bị Triệu Ôn Gia ngậm vào miệng, mấy giây sau liền hoàn toàn cứng lên.
Triệu Ôn Gia rất ít khi khẩu giao cho hắn, hắn cũng không thích để Triệu Ôn Gia làm như vậy, chỉ là đơn giản ngậm vài cái, cả cây đã ướt dầm dề, hắn liền ôm Ôn Gia dậy. Thân thể Triệu Ôn Gia rất mềm, như không có xương, nằm sấp xuống giường, lưng hơi nhích lên, dùng mông cọ cọ Thẩm Yến.
Trán Thẩm Yến nổi gân xanh, hắn vỗ nhẹ mông Triệu Ôn Gia một cái, nghe thấy đối phương kêu lên, hắn ôm lấy eo Triệu Ôn Gia, dán vào. Lưng Ôn Gia tựa vào ngực hắn, hắn hôn hôn gáy cậu, một đường hôn xuống, cởi ra áo ngủ quần ngủ vướng bận, Ôn Gia như một quả trứng gà bóc, trần trụi bị hắn ôm vào trong ngực.
Hắn cắn cắn thịt mềm của quả trứng gà nọ, dọc theo cột sống, thân thể trượt xuống, môi lướt nhẹ trên eo, cuối cùng đẩy mông cậu ra, dùng đầu lưỡi liếm láp.
Thân thể Ôn Gia đột nhiên run lên, nhích về trước né tránh, nhưng không ngờ phía trước bị Thẩm Yến nắm trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng trêu chọc. Cậu trốn không được, phía sau bị làm cho ướt nhẹp, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng "chậc chậc". Đầu óc mơ màng của Triệu Ôn Gia từ từ cảm thấy xấu hổ, cậu yếu ớt bảo Thẩm Yến dừng lại, Thẩm Yến hừ một tiếng, lúc hắn cắn lên mông cậu một cái, Triệu Ôn Gia run lên. Thẩm Yến nói: "Bây giờ mới biết sợ? Chậm rồi."
Hắn trở người Ôn Gia lại, chui vào chăn khẩu giao cho cậu, khoang miệng ấm áp chăm chú ngậm lấy, Triệu Ôn Gia nằm trên giường, như một con cá bị vớt lên bờ liên tục hít thở. Cậu muốn đẩy Thẩm Yến ra, thế nhưng Thẩm Yến dùng sức hút một cái, bàn tay cậu vẫn đặt trên đầu Thẩm Yến, hai chân khép lại vô lực tách ra, cậu nức nở, bắn.
Thẩm Yến nhả tinh dịch trong miệng ra, xem là bôi trơn xâm nhập mặt sau của Triệu Ôn Gia. Chỗ ướt át nóng bỏng bị hắn mở ra, ngón tay thâm nhập, đụng đến một chỗ, thân thể Triệu Ôn Gia liền run lẩy bẩy một hồi.
Chơi đùa vài cái, hai ngón tay đều ướt, hắn nhấc chân Triệu Ôn Gia lên, côn tht đặt ngay lối vào, chậm rãi xâm nhập. Bên trong quá nóng, hắn hít một hơi, nhưng vẫn chậm rãi đi vào. Ôn Gia nói căng quá, chậm một chút, Thẩm Yến ôm lấy cậu, đẩy vào thật sâu.
Eo Triệu Ôn Gia lập tức mềm nhũn, cậu kêu lên một tiếng, Thẩm Yến bắt đầu động. Thân thể Ôn Gia bị hắn ôm vào lòng, lay động trong vòng tay hắn. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác căng đau chậm rãi biến mất, khoái cảm từ từ kéo tới, mồ hôi vã ra, cuống họng dường như không còn đau như trước nữa, cậu gọi tên Thẩm Yến. Thẩm Yến từ trán cậu hôn xuống, lông mày, mí mắt, chóp mũi, sau đó cắn môi cậu. Bờ môi đỏ thẫm ướt át bị trêu chọc, hút lấy, Triệu Ôn Gia nức nở liên tục, phía trước đã bắn một lần bị làm đến cứng lại, tì vào quần áo của Thẩm Yến làm ướt một mảng lớn.bg-ssp-{height:px}
Thẩm Yến mạnh mẽ đâm vào, hỏi cậu, "Thoải mái không?"
Triệu Ôn Gia cổ họng lạnh lẽo, lúc đầu nói không ra lời, Thẩm Yến lại tăng cường độ lên, cậu "a" một tiếng, run rẩy nói: "Thoải mái, thoải mái, ưm ưm, nhẹ một chút."
Thẩm Yến cắn cằm cậu, đôi mắt đẫm lệ của Ôn Gia nhẹ nhàng nhìn hắn, một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt Thẩm Yến đang ngẩng lên, cậu nhẹ nhàng ôm lấy vai Thẩm Yến, cả người vẫn trong tư thế dựa dẫm, cậu nhỏ giọng nói: "Thẩm Yến, em rất thích anh."
Thẩm Yến khựng lại một chút, trong nháy mắt lòng như nở hoa, thứ đang nhiệt tình đâm vào bên trong nháy mắt bành trướng, hắn nhanh chóng chuyển động, đem tất cả vui sướng kích động phát tiết ra hết, rót đầy bụng Triệu Ôn Gia.
Hai ngày sau, bệnh của Triệu Ôn Gia khỏi hẳn. Cậu ngủ trên giường, đến xương cốt cũng lười. Thẩm Yến nấu cháo cho cậu, Triệu Ôn Gia ăn một ít, bụng ấm nóng, cảm thấy mình như một cái bình giữ nhiệt đựng đầy cháo.
Thẩm Yến thấy cậu ngồi trên sô pha gà gật như ông cụ non, trông có chút đáng yêu. Hắn bỏ dở công việc, đi tới ngồi xuống bên cạnh Triệu Ôn Gia, hỏi: "Đang xem gì đó?"
"Bộ phim truyền hình gần đây đang nổi."
Thẩm Yến liếc mắt nhìn, thuận miệng hỏi, "Nói về cái gì?"
Triệu Ôn Gia suy nghĩ một chút, chính mình cũng không rõ lắm, cậu liền nói, "Không thể tiết lộ nội dung phim nha, anh tự mình xem đi."
Thẩm Yến biết cậu giở trò quỷ, nhịn cười đến gần, cắn vành tai Ôn Gia một lúc, cậu nghiêng đầu trừng mắt với hắn. Hắn liền hôn lên môi cậu một cái, động tác rất nhanh, đến khi cậu phản ứng lại, Thẩm Yến đã ngồi thẳng người rồi.
"Sao anh cứ làm chuyện lén lút mãi thế?"
Ôn Gia đưa tay chọt chọt cánh tay Thẩm Yến, hắn trở tay nắm lấy tay cậu, khẽ kéo cậu vào lòng. Hai người tựa vào nhau, Thẩm Yến cúi đầu nói với Ôn Gia, "Tiết Thanh Minh nhà anh đi tảo mộ, cùng nhau đi được không?"
"Ba mẹ anh nhìn thấy em sẽ lại tức giận đó."
"Quan tâm bọn họ làm gì, chúng ta kết hôn rồi, có tức giận cũng đâu thể ép anh và em ly hôn được." Thẩm Yến đến gần, nghiêng đầu chăm chú nhìn Ôn Gia, hắn nói, "Ôn Gia, chúng ta đã là người một nhà."
Triệu Ôn Gia sửng sốt vài giây, lập tức thấp giọng nói: "Vậy anh cũng phải đi tảo mộ với em, ba mẹ em không ghét anh, anh có thể thoải mái một chút."
Thẩm Yến cười đến không thấy mắt đâu, hắn nâng cằm Triệu Ôn Gia, như con mèo lớn vùi vào cổ cậu, nhẹ nhàng cọ cọ làm nũng.
Toàn văn hoàn.
- --------
Sa: Đây chắc là đoản cuối cùng của năm nay, chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^/