Tôi không leo tường nữa, từ cửa chính đi ra ngoài, giống hệt như lần trước. Tuy nhiên vẫn có khác biệt, lần này hắn ở nhà, hắn từ trong phòng đi ra, một mạch theo sau tôi. Tôi quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Hắn hơi sửng sốt, nhìn sang hướng khác, tôi nghe hắn nói: "Tình trạng của cậu không ổn, tôi sợ cậu..."
Tôi ngắt lời, thậm chí còn chẳng muốn nhìn hắn, xoay người chậm rãi đi về phía trước. Tôi nói với hắn, "Cám ơn ý tốt của anh, tự tôi về được."
Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi hoãn tất cả các hoạt động, đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến nhân cách phân liệt, tôi đi bác sĩ tâm lý tư vấn, hỏi cô nhân cách đã biến mất có khả năng trở lại không. Cô nói, chưa có tiền lệ.
Hôm đó tôi không lái xe, ra khỏi phòng khám tâm lý, trời đổ mưa lớn.bg-ssp-{height:px}
Tôi không mang dù, cũng không muốn bung dù, cứ như vậy đi trong mưa, cả người ướt đẫm.
Tôi nghe thấy có người gọi tôi, không quay đầu lại, vai đã bị nắm lấy, một cái dù màu đen che nghiêng trên đỉnh đầu.
"Triệu Ôn Gia, cậu làm gì đó? Trời mưa lớn như vậy, cậu cứ đi như vậy à?" Giọng hắn cứ như nước sôi trào, tôi dừng bước, hắn cũng dừng lại, tôi nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi, "Anh có thể biến mất không?"
Hắn run cầm cập, dường như rất lạnh, tôi nhếch môi đẩy hắn ra, nói với hắn: "Không thể biến mất thì đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh không phải Thẩm Yến."