Cô người làm lúc nãy, bước ra với vẻ mặt khác hẳn, ko khinh bỉ như khi nhìn thấy bộ dạng vừa què vừa mù của anh mà xem thường
-mời cậu và bác vô
Chị Hồng hất mặt đi vô
Phương và chị Hồng được đưa tới phòng Phong, nhìn thấy Phong đang nằm trên giường mắt nhắm tịt chị Hồng kêu lên
-tội nghiệp cổ quá, mình về hay để cô ngủ hả cậu
-Phong đang ngủ hả
-dạ
-chị cho tôi tới gần cô ấy đi
Chị Hồng cho chiếc xe lăn tới sát giường Phong
------------
Phương ko nói gi , anh lặng lẽ ngồi nghe hơi thở nhè nhẹ của Phonng. Anh thấy sao mình bất lực quá, ko giúp gì khi cô bị bệnh cả
-cậu chủ, cô Phong tỉnh rồi kìa
Vừa thấy Phương, Phong ngồi bật dậy định nói gì thì thôi, cô lấy tay anh và viết
-anh đến đây làm gì?
Khuôn mặt ko mấy hớn hở như Phong anh nói
-anh ko được đến đây sao
-em ko có ý đó
-em chê anh què ko đi được, mù ko nhìn thấy đường nên ko đến được sao
-em ko có ý đó
Phương tỏ gì ra, mặt anh lạnh lùng nói
-chị Hồng chúng ta về
-nhưng cậu chủ chúng ta chưa
-tôi muốn về ở đây ai là chủ
Chị Hồng ko nói gì, chị lặng lẽ đẩy chiếc xe lăn của Phương ra khỏi phòng Phong để lại mình Phong, cô đã khóc từng giọt nước mắt cứ chảy
------------
năm sau
-------------------------------------------
Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên má anh nụ hôn