Hàn Diễm thời điểm dùng bữa rất không ngay ngắn, nàng tìm mọi cách chọc phá nhưng mà Trịnh Thắng một lời cũng không trách hay đơn giản chỉ là cái chau mày nhẹ mà chỉ ân cần hỏi nhỏ liên tục cứ như một lão phụ thân có được đứa nhỏ lúc tuổi đã xế chiều. Đối với bốn người kia, đều như không để vào mắt, xem như bản thân chưa từng là một phần của góc nhỏ kia. Một đoàn người cứ chốc chốc dừng chân rồi lại rời đi đến nơi khác, dẫn đầu đoàn người này miễn cưỡng không ai khác chính là Ly Hiên cùng hoàng thượng theo ngay phía sau, kế đến liền là đám người vương gia thái tử.
"Thái tử, gần đây ta có mang về giống hoa mới, sức sống cũng rất tốt, nếu muốn ta sẽ gọi người mang qua cho quý phi"_Trịnh Lương sóng vai bên cạnh Trịnh Hành bước đi, phía sau là Trịnh Duệ cùng Trịnh Hạo người nói người nghe vô cùng ăn ý, mà Trịnh Lương cũng không quan tâm nhiều, nghiêng người nhìn ra phía sau hỏi, quạt cũng khẽ nhịp trong tay_"Duệ, lần này định sẽ ở lại bao lâu?"
Trịnh Duệ bị kéo khỏi câu chuyện, nhìn đến tấm lưng của Trịnh Lương phía trước, thành thành thật thật cười cười_"Đệ sẽ chờ hoàng tỉ, nếu không lại sợ nữa đường còn bị tỉ ấy cầm kiếm đuổi theo truy tội vô lễ"
Lời vừa nói ra mọi người xung quanh đều bật cười, vị vương gia này đến đi đều không báo trước, ở hay đi đều là tùy ý, mà hoàng thượng đối với ngài dường như cũng không quản nhiều, tùy tùy ý ý, nữa khiến người luyến tiếc không nỡ buông, nữa lại mong muốn người này được tự do, được bay nhảy theo ý của mình. Vốn dĩ may mắn đã hiếm, được may mắn thì chính là nên trân trọng.
"Đệ cũng nên đến thăm mẫu phi một lần, không nên mãi lẫn tránh như vậy"_Trịnh Lương ở phía trước nói nhưng gương mặt hay ánh mắt cũng chưa từng thể hiện ý tứ hắn muốn nhìn lại người phía sau hắn, chính là hoàng đệ cùng phụ cùng mẫu này của hắn, Trịnh Duệ
Hàn Diễm quay đầu, nghiêng miệng cười, đôi mắt khép hờ nhìn đến Trịnh Duệ thần sắc ngưng đọng không cảm xúc, sau đó hạ mi mắt nhìn đi nơi khác một lời cũng không thốt ra_[Thì ra chính là bản sao khác của Trịnh Lương, không tranh đoạt, không vướng bận quả thực chính là kẻ ăn không ngồi rồi, chuyện vặt vãnh cũng không muốn quan tâm a...làm sao có thể đến như vậy đây? Mẫu thân ngươi không quan tâm ngươi sao?....A, mẫu thân ngươi...không phải là Thanh sao?]_nàng dừng chân, ngờ nghệch nhìn Trịnh Lương_"Mẫu phi, mẫu phi...mẫu phi"
Có điểm muốn gặp Thanh, lại có điểm muốn dồn Trịnh Duệ con người tưởng như thư thái, vui vẻ, tràn ngập năng lượng này vào góc tường chờ xem phản ứng của hắn. Nàng biết điều này sẽ không tốt, nhưng so với cái đầu lạnh lẽo bình thường thì hiện tại lại để cho lý trí muốn níu kéo, muốn phá hủy đi Trịnh Duệ trước mặt này
"Ly nhi muốn gặp nàng sao?"_lời này của Trịnh Thắng chính là có bao nhiêu cưng chiều nhìn đến nàng, ngược lại bên kia Trịnh Duệ lại chau mày, cắn môi nhìn đi nơi khác, nghiêng đầu cùng tì nữ bên cạnh khẽ thì thầm gì đó, sau đó cung nữ liền bướng bỉnh lắc đầu kịch liệt
Hàn Diễm đối với hành động kia đều thu lại vào mắt nhưng rất nhanh lại chớp chớp mắt tròn nhìn Trịnh Thắng vẻ mặt như hoa nở đang nhìn chính mình_"Làm sao??"
Trịnh Thắng vươn tay chạm lên một bên má nàng, yêu thích niết nhẹ_"Có thể gọi là mẫu thân"
"…."_nàng cắn cắn môi, đưa tay kéo kéo tóc, cúi đầu_"Có...có thể sao?...mẫu thân...."
"Đương nhiên có thể"
"Muốn, muốn thấy...."_nàng bước tới, nắm lấy bàn tay của Trịnh Thắng, lặp lại như cũ. Ngoài miệng là nói muốn thấy, trong lòng cũng thật sự muốn thấy, chỉ là người muốn gặp và người sẽ gặp có lẽ lại không là như nhau_"Muốn thấy"
Trịnh Thắng hài lòng nhìn sang Minh Cao công công, sau đó lại nhìn qua Ly Hiên bên cạnh mình thì lại chau mày, thấy nàng đang vươn tay hướng về phía của Trịnh Duệ rồi lại Trịnh Lương qua loa ngoắc ngoải_"Cùng nhau,… cùng thấy, mẫu thân"
Vào giờ phút này, trùng hợp Trịnh Duệ lại rơi vào tầm ngắm công kích lúc nội tâm Hàn Diễm đang muốn phủ nhận khát vọng không nên có ở trong lòng_[Cũng đừng trách ta nhẫn tâm, ta chỉ muốn biết ngươi sẽ có phản ứng ra sao]
Trịnh Duệ cúi đầu, có chút bất ngờ cũng có chút khó hiểu trong mớ suy nghĩ hỗn độn hiện tại của hắn, nữ tử này, mang đến cho hắn cảm giác rất lạ, so với một kẻ ngốc một là quá mức phiền phức hai là bởi vì hắn ngốc, hắn không biết gì, hắn vô ưu vô lo cho nên bầu không khí xung quanh luôn mang theo một vẻ tự nhiên, đơn thuần của một kẻ ngốc, nhưng người này lại không như vậy, không tự nhiên cũng không vẫn đục, không trong sáng cũng chẳng trong lành. Bất ngờ một bàn tay mềm mềm nho nhỏ luồn vào kẻ tay hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thật gần, thật kề cận chính là ánh mắt lấp lánh, trong trẻo của nàng ngốc trước mặt cùng nụ cười ngờ nghệch của nàng_"Mẫu thân, luôn tốt"
Một khắc thoáng qua trước khi quay đầu, nàng đã thấy được nụ cười nhếch môi nhưng ánh mắt buồn bã ấy của Trịnh Duệ, nhưng rất nhanh đã buông tay hắn ra, trực tiếp nắm lấy Trịnh Lương, bỏ qua tay của Trịnh Thắng mà kéo Trịnh Lương đi thật nhanh, mặc kệ người gương mặt chuẩn bị chuyển đen_"Ca, cùng gặp...mẫu thân"
"Ly nhi a, đợi ta"_Trịnh Thắng không nghĩ Ly nhi của ông sẽ buông tay trước khi ông kịp giữ lại, nhìn nàng hihihaha bước nhanh xiêu vẹo ở phía trước cùng Trịnh Lương, sau đó lại như lão phụ thân sợ trân bảo vấp ngã mà vội bước nhanh theo sau, hai tay luôn ở tư thế sẵn sàng đỡ lấy nàng từ phía sau_"Cẩn thận một chút đi a"
Minh Cao nâng cao ống tay áo che khẽ miệng cười mỉm, hắn cũng không rõ được hiện tại nên vui hay nên lo lắng trước sự thay đổi quá mức nhanh chóng này. Một đoàn người cứ như vậy lại phải hối hả chạy theo sau chân của tiểu công chúa ngốc ngốc Ly Hiên, Trịnh Hạo nhìn một mạt bát nháo trước mặt không biết nên nói ra sao, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác trống trãi man mát, giống như ngày đó gặp Lăng La nhiệt tình rồi xa lạ, như có như không, tựa như chưa từng quen biết, không màng xung quanh, cũng chẳng màn vạn vật, cứ như vậy bất giác hai người lại tựa như mang vào một cảm giác giống nhau, bất cần, mặc kệ....kể cả bầu không khí quẩn quanh, nhấm nháp một mảng u tối. Càng nghĩ, trong lòng của Trịnh Hạo càng thấy kinh hãi hơn là ngạc nhiên...
"Nên đi thôi, Lam vương hoàng đệ"_Trịnh Hành nhắc nhở người phía sau, không hay biết đánh gãy đi suy nghĩ kia của Trịnh Hạo, ánh mắt chưa một lần rời khỏi Ly Hiên phía trước, cũng chưa từng chờ đợi Trịnh Hạo phía sau, thong thả bước tiếp, hắn lúc này có lẽ không cần suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện nên đến cũng sẽ đến, người kia vẫn chưa động, hắn cũng không cần gấp gáp, quãng thời gian hiếm hoi không cần suy nghĩ này, có lẽ nên tận dụng tốt một chút_"Thay đổi rồi sao?"
Trịnh Hạo đột ngột bị hỏi, có điểm phản ứng không kịp nhìn qua Trịnh Hành
"Ta thấy hoàng đệ lần này, đã khác rồi"
"….."
Xuyên qua ngự hoa viên, một đoàn phi tần oanh yến vui vẻ cười nói không để ý đến đoàn người hoàng thượng cùng Ly Hiên đang đi đến ở phía sau, Trịnh Thắng còn đang nghĩ muốn tiến lên bắt lấy tay của Ly Hiên đang nhiệt tình lôi kéo Trịnh Lương, Trịnh Duệ vẫn nụ cười như trước ngay tại phía sau phụ hoàng của hắn, liên tục kể chuyện về những chuyến đi chu du khắp nơi của hắn cho bất kì ai đang muốn nghe xung quanh, tựa như chuyện Trịnh Lương nhắc nhở vừa rồi là chưa từng có.
"Vẫn chưa tìm được sao?"_Trịnh Hạo sau vẫn kiềm không được, hỏi
"…"_Trịnh Hành đối với câu hỏi này qua bao năm vẫn chỉ có thể trầm mặt, ngay cả suy nghĩ, hắn vấn không thể tìm được đáp án_"Ta nghe nói đệ muốn lập nàng ấy làm phi, không biết sẽ có diễm phúc được diện kiến vương phi tương lai hay không?"
Lại thêm một người vì một câu hỏi mà trầm mặt, hắn không nói, Lăng La cũng là hắn giấu vào phía sau, người biết hắn có tiểu sủng bên người không ít, nhưng người đó là ai, hắn không nghĩ họ nắm rõ như người trong phủ_"Vẫn chưa được, chưa đủ"
"Tốt nhất nên rời đi, vào lúc này, về sau sẽ không kịp"
Trịnh Hạo chau mày, quay đầu nhìn qua Trịnh Hành vẫn bộ mặt không mấy cảm xúc kia, nhưng bất ngờ hắn lại hiếm hoi nhìn thấy nét thản hiên thoáng qua kia_"Hoàng huynh, người nói như vậy là có ý tứ ra sao?"
"Ta sẽ ở đây...cứ như vậy mà ở tại đây"
"Còn đệ sẽ đi!"_Trịnh Duệ vốn đi ở phía trước, không biết từ lúc nào đã ở phía sau hai người, nhảy lên, vòng tay lớn choàng vai của hai nam nhân, một thái tử điện hạ, một là Lam vương chính chiến Bắc Nam chưa từng thua một trận, vui vẻ, rành mạch nói_"Sẽ đi thật xa, tung cánh thật rộng mà bay đi, nhưng sẽ chờ, chờ ngày bất cứ ai trong chúng ta nếu muốn đi, đệ sẽ không ngại chấp nhận thêm một người đồng hành"
"Đừng quay đầu"_Trịnh Hành ở một bên, lạnh nhạt lên tiếng nhưng âm thanh lại vừa nhỏ đủ chỉ để ba người có thể nghe
"Điện hạ huynh nghĩ như vậy sao?"_Trịnh Duệ một vẻ mặt hồn nhiên nhất có thể, thật tươi tắn nghiêng đầu hỏi Trịnh Hành
"Hoặc là lúc này hoặc là không bao giờ"
"Đã là quân tử thì không cần hối hận"_Trịnh Hạo ở một bên trầm mặt, bất ngờ lên tiếng
"Đệ sẽ..."_Trịnh Hành mở miệng muốn nói, nhưng tựa như lời như bị ai đó cắt đi, ngay cả hơi thở ra cũng trở nên muôn phần nặng nhọc_"Chính là...không có gì"
Lúc đoàn người vượt qua ngự hoa viên, không lâu sau Lam phi lại bước vào, nhận hành lễ của phi tần khác, mang theo ngạc nhiên khi vừa nghe đến đoàn người của hoàng thượng vừa rời đi, mà bất ngờ nhất chính là người dẫn đầu lại chính là tân tiểu công chúa kia. Lam Vận nâng khăn che miệng cười nhẹ_"Tân công chúa đáng yêu đúng không?"
Bọn họ nhìn nhau, chậm chạp gật đầu_"Hình như sẽ đến điện của hoàng hậu, tiểu công chúa muốn nhìn đến mẫu phi của nàng"
"Một đứa nhỏ a, cũng không cần theo sau, tránh lại làm phiền bọn họ, đến có muốn cùng ta thêu bức họa này hay không"
"Vâng"
Ở thời điểm mỗi người tìm được một góc riêng trên bức thêu, chỉ cũng đã qua kim thì một người trong nhóm gương mặt như bừng sáng, ngượng ngùng nhìn đến Lam phi_"Thưa Lam phi, vương gia người trông tốt lắm"
"Lam vương cùng bọn họ đi đến sao?"_Lam phi không giấu nổi ngạc nhiên, lại nhận được đáp án đồng ý từ người xung quanh, hài lòng tươi cười như hoa nở, điềm đạm, chậm rãi nói_"Thật tốt a, nên là như vậy, nên là như vậy"
Minh Phượng cung đã lâu rồi, chưa từng náo nhiệt đến như vậy. Bốn người trưởng tử lớn nhất hiện tại của hoàng cung, còn có tân tiểu công chúa, từ lúc bước chân qua ngưỡng của Minh Phượng cung liền cứ đứng yên đó, trân trân nhìn vào trong, mắt thẳng tắp hương Vân Liên từ khuôn mặt cho đến vóc người, cả giọng nói đều cùng Minh Thanh không khác dù là một chi tiết nhỏ nhất. Chỉ lf hiện tại cũng không phải hiện tại, cũng không sẽ gọi là "Thanh" cũng không còn là em gái bản thân mãi mãi cũng không muốn tổn thương hay ít nhất là chạm đến.
Sâu thẳm trong suy nghĩ của Hàn Diễm, cái gọi là tình thân, chỉ cần là có liên hệ máu mủ gần nhất thì đều là thứ cô muốn bảo vệ nhất, hoặc chí ít là không đụng đến dù cho bản thân có như thế nào, sâu bao nhiêu nhận lấy hết thảy tổn thương từ họ gây ra.
Mà hiện tại, người trước mặt này cùng Ly Hiên lại chẳng hề có liên hệ, nhưng trong tâm hiện tại vẫn như cũ, trống rỗng, trống rỗng, thật sự như kẻ ngốc, ngây người đứng nhìn Vân Liên hoàng hậu vẻ kia. Ánh mắt vô hồn nhìn sang nơi khác, lại thấy Trịnh Thắng vẫn chăm chú nhìn nàng, lúc thấy nàng đang nhìn ông ta thì liền vui vẻ vẫy nhẹ tay. Hàn Diễm nghiêng đầu, vừa lúc thấy Trịnh Lương lúc này đã chịu đặt mông xuống ghế thì liền không chần chừ, đi tới ngồi vào lòng hắn trước sữ ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong cung
Nàng ngẩng đầu lên ngây ngô nhìn vào mắt Trịnh Lương_" Ca"
"Hửm?"_Trịnh Lương đáp lại, nhấp nhẹ ngụm trà nhỏ, vẻ mặt hòa ái như bình thường nhìn đến tân tiểu công chúa trong lòng
"Ca"
"Làm sao?"
"Ca"
Chính xác thì, mấy lời này của nàng khiến cho tâm của không ít người cảm thấy nhộn nhạo vô cùng. Một đứa nhỏ ngốc ngốc, đôi mắt tròn xoe, chớp thật chậm như muốn thu vào tâm trí hình ảnh người trước mặt, còn có giọng nói vừa nhỏ, vừa nhẹ nhưng lại như khẳng định kia. Trịnh Thắng ở một bên, thật sự gần đến bùng cháy. Trước khi đến điện, vẫn còn tự nhủ bản thân phải chỉnh sửa lại, nhưng mà hiện tại, thật sự khó mà chấp nhận được, tâm không những ngứa, mà còn ghen khi thấy đứa nhỏ thích quấn người khác mà lại không phải ông ta _"Bảo bối, đến gọi phụ hoàng"
Minh Cao nhịn không được, che miệng xoay người khúc khích cười, mà người trong cung chỉ có thể dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn, trao đổi ý niệm bản thân, sau đó chăm chú không một lời thốt ra nhìn theo từng cử chỉ nhỏ nhất của hiện trường trước mắt bọn họ lúc này. Tân công chúa thôi ánh mắt đáng yêu nhìn Trịnh Lương, được nghe gọi liền quay đầu nhìn Trịnh Thắng. Lão nhân được để ý liền vui vẻ gọi thêm tiếng_"Bảo bối, đến"
Nàng chớp chớp mắt nhìn Trịnh Thắng, sau đó lại trở về nhìn Trịnh Lương_"Ca"
Không khí bỗng dường như được đông lại. Trịnh Lương nhướn mày, không tự giác đưa tay xoa đầu nhỏ_"Đi đi"
"Hảo a"_vừa được cho phép, liền rời đi. Trịnh Thắng một đường chăm chú nhìn, vừa thấy mũi giày Ly Hiên có ý định hương về nơi khác thì liền gọi_"Ly nhi, có muốn ăn đồ ngọt hay không?"
Hàn Diễm liền xoay bước, thẳng tiến về phía của Trịnh Thắng, nhưng rồi lại đột nhiên nói lớn_"CÁ!!! Bảo bối, cá!"_ sau đó xoay người, thẳng hướng cửa mà rời đi. Trịnh Thắng cũng không nghĩ nhiều, phất tay_"Ta sẽ trở lại"_sau đó liền rời đi
Vân Liên từ lúc mọi chuyện bắt đầu, khuôn mặt từ giả vờ kinh hỉ, sau đó mang theo hứng thú nhìn đứa nhỏ này định làm gì, sau đó chính là chau mày, nghe xong lời kia của Trịnh Thắng thì chỉ nhếch môi cười_[Sẽ sao?]_có lẽ, tâm cũng đã dần nguội lạnh rồi hay chăng. Một lời cũng chưa nối, hỏi han cũng chẳng cần, cứ như vậy như một trạm dừng chân, đi đến nghĩ ngơi một chút liền rời đi.
Hoàng hậu xoay lưng, nhẹ phất tay_"Cũng nên đi rồi Lương nhi"
Trịnh Lương hiếm khi nhìn thấy biểu hiện này của mẫu phi, nhưng hắn cũng không muốn hỏi, cũng không nghĩ sẽ tham gia vào, cứ như vậy ở sau lưng của Vân Liên, chắp tay, cúi chào_"Nhi thần xin lui"
Lúc hắn đến, vẫn như những gì hôm nay đã xảy ra, Trịnh Thắng hiện tại đang cố gắn làm một lão phụ hoàng yêu thương nhi tử hết mực_"Được được, cẩn thận một chút"_sau đó đoàn người liền vội vàng dời đi theo sau nàng, mà Trịnh Thắng chính là không muốn dùng sức giữ lại khiến nàng đau, cước bộ cũng được đẩy lên_"Ly Nhi, cẩn thận lại ngã"
Quả thực ngang ngược đòi hỏi như vậy cũng đã rất rất lâu rồi Trịnh Thắng mới gặp phải, mà đối với đứa nhỏ này trong lòng lại mơ hồ xuất hiện cảm giác sợ hãi, không muốn nàng phật ý. Im lặng một bên nhìn đứa nhỏ sau một hồi xáo động thì hiện tại lại dị thường yên lặng, ngồi thụp ở dưới đất, cằm chống lên đầu gối, hai mắt dính chặt vào chậu ngọc với hai con cá ở bên trong, yên lặng, thật sự yên lặng, chăm chú mà ngắm nhìn mặt kệ trên đầu là lộng che, bên cạnh là ghế cùng bàn nhỏ đã được bày biện, cư như vậy, yên lặng nhìn cá. Không hồ nháo, không huyên thuyên, không ngây ngô người, một mặt thật yên tĩnh. Trịnh Thắng được lúc nghĩ ngơi liền thở hắt ra một hơi, lại đến ngồi xuống. Nhưng vừa ngồi thì nàng lại đứng lên, hương về phía của Trịnh Hành hô_"NƯƠNG!"
Trịnh Hành cúi đầu nhìn ngốc công chúa, rồi lại nhìn Trịnh Thắng. Vậy là cả đoàn lại thẳng hướng điện của Liễu Thanh quý phi mà đi.... tiếp tục một ngày dài, thật dài.
Nhưng thật ra, cũng chỉ là suy nghĩ. Minh Cao theo như lẽ bình thường sẽ hỏi trước Trịnh Thắng có nên để mấy vị kia biết hoàng thượng sẽ đến hay là tạo bất ngờ, nhưng mà bởi vì lần này còn có thêm một tân tiểu công chúa, Minh Cao cũng không nghĩ nhiều liền cho người hướng đến cung của Liễu Thanh, trước thông tri cho người một tiếng.
Trịnh Thắng cũng biết người ở phía sau làm gì, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng tập trung đến Ly Hiên trước mặt lúc này lại an ổn ở bên cạnh Trịnh Lương, nhìn đến dáng nữ nhi, bỗng kềm lòng không được hỏi bâng quơ_"Có lẽ không lâu nữa Trịnh Doanh sẽ trở về"
Minh Cao ở vừa ở phía sau nghe nô tài đến thông báo cho mình, lại nghe đến câu nhắc nhở nhớ nhung kia của chủ tử, chỉ có thể thầm thở dài, cúi thấp người, cước bộ nhỏ nhưng nhanh hơn một phần, ngay ở phía sau Trịnh Thắng_"Bẩm hoàng thượng"
"Làm sao?"
"Thưa, là Liễu phi, người hiện tại không có mặt...."
Đôi nét dịu lại vừa thoáng qua đã vụt đi rất nhanh trên gương mặt Trịnh Thắng_"Ly nhi"
Trịnh Thắng gọi, nhưng Hàn Diễm cũng chưa nhìn lại, vẫn ở phía trước bước đi
"Ly nhi, có muốn đi xem cá hay không?"_Trịnh Thắng vừa dứt câu, mắt đã cong lại bán nguyệt, ánh sáng cũng dường như phát ra khi thấy tiểu công chúa phía trước ngay lập tức quay đầu nhìn mình, nghiêng đầu, hơi ngọng nghịu nói_"C...cá?!"
Vậy là sau đó, lại chuyển hướng, chính là tình huống cũng thay đổi nhanh không kém gì việc chuyển hướng đi. Ngồi ngắm cá chép chưa ấm chỗ, nhóm người hoàng cung này lại chuyển đến dã chiến, trực tiếp nướng cá. Cũng chỉ vì tiểu công chúa nói.
"Ly nhi, có hay không thích một tỉ tỉ?"_Trịnh Thắng bó gối, ngồi ngay bên cạnh Ly Hiên đang nhìn cá chép nhỏ bơi trong chậu. Ít nhất cũng là con may mắn không bị mang ra nướng
"Tỉ....tỉ tỉ??"
" Đúng vậy, Ly nhi của trẫm còn có một hoàng tỉ, có hay không cảm thấy thích thú?"
"Tỉ tỉ??"
"Nàng ấy gọi Trịnh Doanh"
"Doanh!"
Lão nhân người dù là đối với vẻ mặt ngơ ngác, hai mắt tròn xoe hỏi lại kia căn bản là không hiểu, nhưng trọng lòng bỗng nhiên lại cảm thấy như đạt được thành quả, hưng phấn vô cùng_"Đúng vậy, đúng vậy".
Lúc A Lan trở lại Ly phủ, chỉ vừa mới thỉnh an Ly Thành xong thì bên ngoài gia nhân đã vội vã đi vào, nàng liền nhanh chóng ở phía sau của Ly Thành tìm đến góc khuất, lặng yên nhìn người đến, ở trước mặt Ly lão gia nhanh chóng hành lễ, sau đó liền vội vàng nói_"Thưa, có người trong cung muốn gặp lão gia"
"Có thể vào"_Ly Thành xoay người, ngồi trở lại vào ghế, nhưng cũng chỉ vừa ngồi thì liền phải đứng dậy, hướng người bước vào hành lễ_"Thần, tham kiến Liễu quí phi"
Người đến, nở một nụ cười thật hiền, khuôn mặt điểm nhẹ phấn son, tinh tế, nhẹ nhàng. Sam y màu chàm nhẹ nhàng mà thánh thoát_"Đã lâu không gặp, thừa tướng"
Ở phía sau, A Lan kiềm không được lộ ra nét kinh dị. Từng nghe nói tiểu chủ tử tỉnh dậy tính tình không những thay đổi, mà so với đại thiếu gia chỉ có hơn chứ không kém. Chẳng lẽ Ly gia đến cùng thật sự sẽ được lão thiên người để ý sao? Sao bao nhiêu thống khổ kia, họ hiện tại xứng đáng có được hạnh phúc sao? Ly Bách thiếu gia bỗng dưng trở lại như xưa, tiểu thư từ kẻ ngốc boongxx dưng lại quá mức tinh tường..._[Hay chỉ mới bắt đầu??]
___Trở lại thời điểm trước đó một lúc
"A Nhược, ta muốn xuất cung"
Nô tì được gọi đến liền bước ra, ở phía sau Liễu Thanh hạ người, cuối đầu_"Chỉ e hiện tại có điểm không tiện thưa quý phi"
"Làm sao?"
"Chính lạ, hiện tại vừa nghe tin hoàng thượng cùng vị tân công chúa, còn có vương gia cùng điện hạ đang ở tại điện của hoàng hậu. Chỉ e sẽ sớm ghé qua chúng ta"
Liễu Thanh dừng tay, rời đi chậu hoa nhỏ tím nhạt, đặt xuống nhẹ nhàng gào nước bằng gỗ nho nhỏ_"Vậy thì càng nên đi, đến, chuẩn bị, nhanh nhanh một chút. Còn có dặn dò mọi người lúc hoàng thượng hay có người đến dặn dò thì tỏ ra ngạc nhiên một chút"
"A Đóa, ngươi đến, chuẩn bị thứ này xem như là món quà nhỏ gởi đến cho vị kia"
P/s: tôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lạitôi trở lại....chắc có lẽ là vậy