Hàn Diễm đã chết, thật sự đã chết. Nhưng cái chết của cô quả thực vô cùng nực cười.
Giờ phút này cô lặng lẽ đứng bên bờ sông, nhìn mọi người chỉ trỏ vào thân xác đang trương phình, từ từ thối rữa đến đáng tởm của mình.
Đưa mắt nhìn lại thân hình trắng toát, thậm chí nếu muốn còn có thể nhìn xuyên qua để xem vật phía sau là gì thì liền lớn tiếng mắng_”Con mẹ nó, nhìn cứ như bóng đèn”
Cô dù đã chết, đã hồn lìa xác... nhưng mà cớ sao quá khứ hôm qua hay của mấy chục năm trước, Hàn Diễm vẫn còn nhớ được, thậm chí nhớ rõ là đằng khác.
Cô bực bội, đi đến, vùng vằng ngồi xuống, giơ tay định tán vào xác mình.
Và thật thần kì, tay cô đi xuyên qua vật thể một cách ảo diệu nhất_”Mẹ nó!!”
Cô buồn bực ngồi bó gối bên cạnh xác mình, sau đó yên lặng nhìn cảnh sát cùng pháp ý đến, nhìn họ kiểm tra, nhìn họ đóng gói chính bản thân mình, che khăn lên rồi khiên cô đi.
Họ đi đến đâu, Hàn Diễm cũng bám theo đến đó, dùng ánh mắt tò mò mà ngó qua, ngó lại xem họ làm gì với xác của chính mình.
Và đến lúc họ để yên cho cái xác thì Hàn Diễm cũng ngồi yên một góc, nhìn chính mình xám ngắt, nằm yên chỗ kia, nhìn đến chán thì quyết định đi dạo vòng quanh nơi này, dạo đến chán thì lại đến ngồi một góc, tiếp tục chăm chú nhìn chính mình ở nơi kia
Nhưng không bao lâu sao thì cái xác của Hàn Diễm được đặt vào chuỗi ngăn đông lạnh và bỏ lại cho cô một câu nói
“Chờ người thân đến nhận”
Hàn Diễm lúc đó nghe vậy thì có một chút chờ mong. Nhưng sự chờ mong của cô kéo dài được một tiếng lại thành ra chán nản, nghĩ muốn tiếp tục đi xem này nọ xung quanh thì lại có người bước vào, Hàn Diễm nhìn qua, chỉ cười nhàn nhạt rồi rời đi.
Bởi vì người tới là Hàn Thanh, nó chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa, cũng chẳng thèm đi vào liền vòng trở ra.
Xác Hàn Diễm ngay sau khi Hàn Thanh đến thì được đem vào lò thiêu, cô cũng xuyên người vào, nghiêng đầu vào xem cái được gọi là hoả thiêu và cảm thán_”Ô men, thiêu ra tro ra cốt luôn”.
Chỉ là, Hàn Diễm ngay cả đám tang cũng không có. Về vấn đề này thì Hàn Diễm cũng chỉ mới nghĩ ra và không để tâm mấy vì nghĩ nó không quan trọng.
Đến lúc xác được thiêu, cốt cũng được trả về chỗ em gái cùng cha khác mẹ là Hàn Thanh, sau đó tận mắt thấy em mình tiếp tục quăng nguyên hủ cốt trở lại xuống sông, cô không khỏi cười lạnh, quyết định bỏ đi, không muốn lại cùng tiếp tục dây dưa nữa.
Đang trong lúc buồn chán không biết làm gì, Hàn Diễm bất chợt lại nhớ đến tên nam nhân hò hét với mình lúc ở trên cầu khi cô quyết định tự tử. Nghĩ tới, cô liền đảo mắt, nở nụ cười tàn bạo, quyết định truy tìm nam nhân kia, nghĩ muốn quấy rối anh ta.
Công cuộc tìm kiếm diễn ra không ngừng nghĩ, đến lúc Hàn Diễm tưởng chừng muốn bỏ cuộc, ngồi bó gối trong hành lang của một công ty thì tên nam nhân kia lại vui vẻ đi ngang qua cô.
Đang lúc cô cũng định bám theo thì bước chân anh ta dừng lại, bắt đầu đi giật lùi, dừng đúng ngay trước mặt cô, rất ngây ngô nhìn Hàn Diễm hỏi_”Ai cứu cô vậy?? Không ngờ cô cũng làm nhân viên ở đây”
“Này anh trai, anh không thấy tôi khác thường sao??”
“Không, vẫn bình thường đấy thôi”
Hàn Diễm lúc này mới nhìn lại mình, không còn một thân trắng toát như lúc ở bờ sông nữa mà lúc này nhìn cứ như người thường, chỉ khác một điều làn da không có chút hồng hào như lúc trước nữa.
Cô mỉm cười gật đầu với nam nhân_”Ừ, vẫn bình thường”
Hàn Diễm nghĩ, đối với con người ngây ngô, thuần phát này, bản thân không nên dính líu nhiều đến anh ta. Bởi đến khi nhận ra cô đã chết thì không biết anh ta sẽ phản ứng ra sao. Nên vẫn nghĩ bản thân nên xem như chưa từng quen với người này mà rời đi.
Nhưng mà đi đâu thì Hàn Diễm vẫn chưa nghĩ ra được. Ban đêm cô không dám ra ngoài, bởi có người nói cô nghe việc dù là người hay hồn, ban đêm ra ngoài đều sẽ rất nguy hiểm.
Mà hiện tại cô lại không có chỗ trú nên cuối cùng vẫn quyết định_”Này anh trai”
“Sao??”
“Chúng ta đến chỗ nào vắng một chút nói chuyện được không?”
“Được”_nam nhân cười hề hề dẫn lối đi trước, cũng không nhìn đến Hàn Diễm phía sao cứ thoải mái mà xuyên tường, lạng lách đủ kiểu.
Cả hai dừng lại tại một góc khuất, Hàn Diễm nhìn quanh để đảm bảo không ai chú ý hay nhìn thấy nam nhân này, vẻ mặt có chút lo lắng_”Thật sự tôi chết rồi”
Nam nhân trước mắt vẫn bộ mặt ngây ngô_”Không tin, chết rồi làm sao tôi thấy cô được”
“Tôi cũng thắc mắc. Nhưng tôi nghĩ bởi vì anh can thiệp vào những giây cuối đời của tôi nên mới sinh ra nông nổi này”
“Tôi không tin đâu”
“Được rồi, xem này”_Hàn Diễm bậm môi, giơ tay lên thật nhanh rồi hạ xuống, xuyên qua cơ thể của nam nhân kia.
Nam nhân chớp chớp mắt, sau đó vẫn chớp chớp mắt, cuối cùng chốt hạ_”Thì ra đã chết rồi”
“Ừ, chết rồi”
“Cô muốn tôi giúp gì không??”
Hàn Diễm có chút ngạc nhiên, không tin nổi nhìn con người trước mắt. Có phải là do anh ta ngốc hay tại thần kinh anh ta có vẫn đề không?? Anh ta đang chính thức được diện kiến một con ma đó!!!
Nhưng mặc kệ, Hàn Diễm cất nhắc lời nói một chút_”Tôi không có quyền bắt anh chọn, nhưng tôi có hai việc. Thứ nhất, nếu anh cảm thấy sợ tôi sẽ liền rời đi. Thứ hai, anh có thể cho tôi ở cùng được không? Coi như có thêm một người trông coi nhà cũng được”
“Nhà tôi nhỏ lắm”
Hàn Diễm biết anh ta sẽ nói thế, nhưng nghe tận miệng vẫn có chút não lòng, vô cùng phiền muộn, thở dài, cúi đầu nói bằng giọng điệu ngang ngang, không thanh sắc của mình_“Vậy à”
“Nhưng nếu cô chịu khó chấp nhận thì vẫn được”
“...”_Hàn Diễm lại một lần nữa chưng ra bộ mặt như thấy người sao hoả đối với nam nhân trước mắt_”Anh chắc chứ??”
“Được mà, được mà, chỉ sợ phiền cô thôi”
“Nói nghe xem, anh từ vị thánh mẫu phương nào sinh ra vậy hả??”
“Là sao??”
“Không sao, không sao”
“Vậy giờ cô định làm gì??”
“Không biết, chắc có lẽ cứ bám theo anh như thế này cũng nên”
“Cũng được”_nam nhân vô cùng vui vẻ, vẫn mang ra bộ mặt đơn thuần xoay đi làm tiếp công việc của mình
Hàn Diễm cắn môi, nghiêng đầu thắc mắc với chính mình_[Tôi không biết vận số của mình rốt cục là gì. Đến khi chết rồi mới gặp được một người vừa ngốc vừa đơn thuần gặp ai cũng giúp như anh. Mà thôi, nếu còn sống thì tôi làm gì có cơ hội này]
Cô yên lặng đi theo phía sau nam nhân kia, anh ta đi đâu cô cũng theo đó, nhưng chỉ có lúc anh ta làm việc riêng tư theo nhu cầu cá nhân thì Hàn Diễm sẵn sàng đi sang chỗ khác.
Nói là lần đầu tiên mới gặp loại người này quả thật đúng. Anh ta có cái khờ, có cái hiền hậu, đơn thuần như nam nhân cô từng dùng cả sinh mạng mà yêu. Nhưng nam nhân này lại có năng lực, biết phân biệt cái gì sai, cái gì đúng đúng.
Lúc anh ta làm việc hay bàn chuyện với đối tác hay đơn giản nói chuyện với đồng nghiệp đều là bộ dáng cực kì thành thục và chuyên nghiệp.
Về phương diện này Hàn Diễm cảm thấy một chút sai sót. Tại sao với cô thì con người này lại ngốc đến như vậy. Nhưng hiện tại bộ mặt này lại cho thấy anh ta rất chín chắn là đằng khác. Nghĩ liền làm, Hạ Diễm đưa mắt nhìn quanh mình để đảm bảo mình không có dán bùa mê trên người
Nam nhân đang đi đến giám sát một bộ phận, nhìn quanh hành lang không thấy ai liền quay qua nhìn Hàn Diễm đang dang hai tay bất chấp mọi vật mà xuyên qua khiến anh có chút buồn cười_“Này, chưa nói tôi biết cô đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Anh không nghe câu gặp phụ nữ không được hỏi tình, tiền và gia đình sao?”
“A, thật xin lỗi”
“Nói xem, anh đã bao nhiêu cái xuân trôi rồi??”
“Đã được ba mươi hai rồi”
“Thế người yêu? Vợ?”
Nam nhân nhìn cô, gãi đầu cười rất ngây ngô_”Vẫn chưa có”
“Cái gì!! Anh là siêu ế luôn đó”
“Hahaha. À, cô tên gì??”
“Anh không coi tin tức sao??”
“A, tôi khá bận, tin tức ít xem lắm”
“Anh thích gọi gì thì gọi”
“Được sao?”
“Ừ”
“Vậy...gọi Bạch khuyển thì sao hay tiểu khuyển?? Tôi thấy nó đáng yêu lắm”
Hàn Diễm vừa nghe tên này liền đem ra vẻ mặt ngạc nhiên, hung ác nhất của mình, vươn tay muốn bóp chết tên nam nhân nhưng nữa đường lại dừng, rất không khách khí, khoanh tay, quay mặt đi_”Sao cũng được”
“Tiểu Bạch, tôi gọi cô tiểu Bạch nhé?”
“Sao lại là màu trắng??”
“Bởi nhìn cô rất đơn thuần”
Hàn Diễm vẻ mặt khiếp đảm nhìn tên nam nhân trước mắt. Sau đó lại đem ra vẻ mặt như cún con, sáp đến gần người ta, lưu manh hỏi_”Sao, nhìn tôi thấy chỗ nào mà đơn thuần?? Tôi là tôi từng có tình nhân đó nha”
“Thật sao??”
“Đương nhiên rồi”
“Vậy giờ anh ta đâu??”
“Cưới em gái tôi, sinh một đứa nhỏ và sống hạnh phúc bên gia đình”
“...Xin lỗi”
Hàn Diễm bật cười, giơ tay nắn nắn khuôn mặt mình rất vui vẻ_”Thấy chưa, tôi đã bất ngờ khi anh bảo tôi đơn thuần đấy”
“Thật sự đơn thuần mà”
“Mau đi làm việc đi”
“Được, được”
Nam nhân đi vào văn phòng, Hàn Diễm cũng lười đi tiếp, khoang chân ngồi một chỗ nhìn theo người nam nhân kia. Lại bất ngờ thấy được, anh ta lâu lâu lại nhìn về phía này khiến Hàn Diễm tự nghĩ có phải nam nhân kia đang tìm cô hay không.
Bỗng trong tâm, thật sự có một niềm vui nhỏ.
Đến chiều, nam nhân kia xong việc, ra về. Hàn Diễm cũng đi theo. Xuống đến tầng hầm, anh ta mở một bên cửa cho Hàn Diễm vào nhưng cô lại từ chối, bản thân lại leo lên nóc xe
“Thật sự muốn ngồi như vậy sao??”
Hàn Diễm xua xua tay, chu môi đuổi người_“Cứ láy đi”
“Ừ”_nam nhân nhìn lại hồn ma đang thủ sẵn thế trên nóc xe mình, cười cười một chút rồi mới vào xe, khởi động máy, chạy đi.
Đến nơi, xe cũng chưa kịp chạy vào gara mà chỉ tới cổng nhà thì nam nhân đã dừng xe, bước xuống, có chút hối hả xoay người. nhìn nóc xe mình, không chịu được liền bật cười.
Hạ Diễm chau mày, mắng_”Cười cái gì”_ròi dùng tay, gỡ, vuốt lại mớ tóc của mình_”Sau không chạy vào trong đi, dừng ở đây làm gì?? Hết xăng rồi à??”
“Cô xuống đi, tôi chạy vào”
“Ừ”_Hàn Diễm loay hoay trái phải, nam nhân kia định giơ tay đỡ cô xuống, nữ nhân không nhìn thấy liền đứng dậy từ nóc xe, đi xuống mui xe, nhảy xuống đất rồi chạy vào trong
Nam nhân cười ngây ngô, thu tay lại. Bước vào nhà lại tìm kiếm hồn kia nhưng lại không thấy, tầm mắt lại nhìn qua tấm màn lớn đang lay động
Hàn Diễm nấp trong tấm màn vô cùng vui vẻ, sau đó cũng không chờ người đến bắt liền lật màn nhưng lại xuyên qua khiến tấm màn chỉ lay động nhẹ như bị gió thổi, chạy nhảy khắp nhà, ở vài chỗ liền xem xem một chút nhưng cũng không sờ tới.
“Đi mua đồ với tôi không??”
“Đi, đi chứ”
Hàn Diễm vui vẻ theo sao nam nhân ra ngoài siêu thị, lúc bước chân đến cánh cửa tự động kia, cô nghĩ bản thân sẽ xuyên qua, nhưng không ngờ vừa đến gần nó liền mở khiến cô không khỏi ngạc nhiên, sau đó liền như một đứa nhóc thấy đồ chơi, cứ giật lùi rồi tiến lên, lùi lại tiến khiến cánh cửa mở ra khép lại liên tục.
Mọi người gần đó cũng rất ngạc nhiên, có người còn lôi bảo vệ đến_”Này, cửa của các anh bị hư”
Hàn Diễm lúc này mới tìm kiếm nam nhân kia, lại thấy hắn đứng bên trong, vẫn vẻ mặt ngu ngốc ấy cười cười nhìn cô. Hàn Diễm bĩu môi bước vào.
Lúc nam nhân kia chuẩn bị nấu ăn, cô vẫn như thói quen thông thường, ngồi trên ghế, đong đưa chân nhìn người trước mặt_”Làm một phần thôi, tôi không ăn đâu”
“Tôi nấu ngon lắm, cô cứ thử xem”
Hàn Diễm quyết định không nói thêm, chuyển tư thế ngồi bó gối nhìn nam nhân.
Anh ta chuẩn bị đúng hai phần, ở chén cơm của Hàn Diễm liền chắp hai tay, sau đó dựng thẳng đũa,cắm xuống, ngay lúc đó, cô liền ngửi thấy mùi thơm, vui vẻ chạy tới phần ăn của mình_”Công nhận, anh nấu ăn tốt đấy. Chúc ngon miệng”
“Chúc ngon miệng”_nam nhân vui vẻ nhìn hồn đối diện mình chăm chú ăn món chính mình nấu, lại ngu ngốc tự cười.
Ăn xong nam nhân lại rữa bát, Hàn Diễm đứng một bên giơ tay thử xem nhưng lại trượt, cứ như vậy xuyên qua. Giơ bàn tay ra trước mặt, xoay trái, xoay phải nhìn_”Này, giờ cứ như tôi có siêu năng lực ấy”
“Ừ”_nam nhân kia vẫn vẻ mặt ngu ngơ cười cười đến mắt cũng cong theo.
Xong xuôi mọi việc, anh ta vào phòng làm việc, Hàn Diễm nghĩ không nên vào nên quyết định ngây ngốc ngồi bó gối đợi trước cửa phòng. Nhưng một lát sau, cửa lại mở, nam nhân nhìn qua cô_”Không vào sao??”
“Được à??”
“Cứ tự nhiên”
Được cho phép, Hàn Diễm rất vui vẻ đi vào, bắt đầu nhìn ngó này nọ, lâu lâu lại hỏi_”Này, bên dưới/ bên trong cái này là cái gì vậy?”
Lúc cô hỏi như vậy, nam nhân buông bút hoặc thôi đánh máy, đến xem thứ Hàn Diễm đang hỏi và lật ra cho cô xem, rồi còn giải thích này nọ rồi sau đó mới trở lại làm việc.
Hàn Diễm thấy mình khá phiền nên thôi không tò mò nữa, quyết định mò sang phòng khác mà tìm hiểu.
Mãi mê nhìn ngắm hết phòng này đến phòng kia, từng vật dụng nhỏ nhất cô cũng không bỏ qua. Chợt nghe có tiếng gọi
“Tiểu Bạch, tiểu Bạch, cô đâu rồi??”
Hàn Diễm rất ngạc nhiên, sau đó lại rất vui vẻ nhấc chân xuyên phòng đi tới trước mặt nam nhân kia_”Kiếm cái chi??”
“Không có gì, tôi chỉ vừa đọc được vài tin tức muốn cho cô biết”
“Ừ ừ”
“Cô nói xem, cô còn có thứ gì muốn làm không??”
“Anh cái này là muốn giúp tôi siêu thoát??”
“Cũng không rõ, họ ghi làm như vậy vong hồn sẽ cảm thấy thanh thản”
“Haizzz, tôi không có vươn vấn, cũng không có ý nguyện gì cả”
“Hả?!?”
“Chết thì chết thôi, tôi chấp nhận chết nhưng không ngờ lại hoá thành cái dạng lơ lửng này thôi. Chắc tại chưa tới số”_nhìn vẻ mặt áy náy của nam nhân, Hàn Diễm cười cười, đến gần, cúi người nhìn vào màn hình máy tính trước mặt_”Kéo xuống xem xem, xem còn gì đáng chú ý không”
“Ừ, ừ”_nam nhân được lệnh liền làm dù có chút lúng túng
Càng xem, Hàn Diễm nét cười càng sâu, cô chỉ là một vong hồn lưu lạc đơn giản, chỉ cần chờ đến số thì sẽ có người đến dẫn cô đi. Chỉ là trong lúc đó, nếu bản thân không giữ nổi trong sạch, xuất hiện tà niệm muốn hại người hay nuốt một vong hồn khác cô sẽ liền biến thành lệ quỷ, rồi từ lệ quỷ nếu vẫn tiếp tục con đường đó thì sẽ hoàn toàn thành quỷ.
Mà cô hiện tại lại là thứ thức ăn mà bao vong hồn hay lệ quỷ hoặc cao cấp hơn thèm muốn, càng xem thì Hàn Diễm chỉ muốn chui rút mãi trong nhà, tự bản thân lại nhủ thầm việc cũng may lúc cô có ý định bóp chết tên nam nhân kia bởi cái tên ‘Tiểu Bạch’ hắn cho, cô đã kịp thời dừng lại. Qúa may mắn rồi.
Nam nhân kia xem xong, quay mặt lại nhìn Hàn Diễm ở khoảng cách thật gần, Hàn Diễm thấy, ánh mắt của anh ta có dao động, cô chỉ cười cười, đứng thẳng dậy nhìn anh ta_”Sao vậy?”
Nam nhân được hỏi liền giật mình, hồi thần, rất nghiêm túc_”Cô từ nay cứ theo sát tôi”
Hàn Diễm nhướn mày, nhăn răng_”Được”
Đến lúc đêm xuống, Hàn Diễm cũng không muốn ngủ, tinh thần mệt mỏi cũng không có. Đối với chuyện cơ thể không như bình thường thì cô cũng không có phản ứng thái quá, chỉ đơn giản phát hiện và trầm trồ_”Ồ”_một tiếng, rồi xem như không có gì.
Cô liền nảy ra ý tưởng, ngồi nhìn xem rốt cuộc ban đêm một người ngủ thì sẽ trở tư thế mấy lần.
Sáng ra liền nghe đến bên tai là tiếng gọi_”Tiểu Bạch, tiểu Bạch, cô đâu rồi? Sao lại ngủ ở đây??”
Hàn Diễm lờ mờ mở mắt, nhìn qua nam nhân rồi lại nhìn đến bên cạnh mình, cư nhiên lại mò đến gần bàn thờ, tựa lưng vào mà ngủ quên_”Không biết, chỗ này vừa ấm, vừa thơm. Tối qua có một nữ nhân tới hỏi tôi vì sau lại tranh chỗ, nơi này là địa bàn của cô ta. Tôi liền bảo, còn nói tôi liền nói chủ nhà quăng ra ngoài. Vậy là cô ta im miệng, tôi ngủ lúc nào cũng không hay”
“Này là của mẹ tôi, bà ấy bảo phải mỗi ngày phải đốt nhang cầu phúc, thật sự tôi cũng không biết thờ ai”
Hàn Diễm cười cười, quay vào bàn thờ_”Chị gái dễ thương, nghe rõ chưa, chị chỉ việc tạo phúc cho con dân rồi con dân sẽ dâng cơm cúng chị, không cần tranh giành địa bàn nhé, với lại địa bàn tôi rộng lắm, chị theo không kịp đâu. Khẳng định luôn đó”
Hàn Diễm rất vui vẻ khi nghĩ đến việc địa bàn của cô là nguyên một ngôi nhà, còn nữ nhân kia thì địa bàn chỉ có mỗi cái bàn thờ mà cũng bày đặt giành. Nữ chính liền khinh bỉ nhìn bàn thờ rồi quay qua nhìn nam nhân_”Đi làm??”
“Ừ”
“Tôi đi nữa”_vừa nói xong Hàn Diễm liền chạy vào nhà tắm nhưng cũng lập tức chạy trở ra_”Quên nữa, đi mau, đi mau”
Hôm nay nam nhân quyết định tan làm sớm định dẫn tiểu Bạch của hắn đi đâu đó, nhưng nữa đường quay lại thì không thấy người đâu. Không nghĩ nhiều, tâm trí liền rối bời, lúng túng nhìn quanh chạy ngược lại con đường vừa đi
Hàn Diễm ngồi bó gối ở đó, bên cạnh một đứa nhỏ vẫn đang khóc. Nam nhân thấy được, thở hắt ra rồi chạy đến_”Tôi tưởng cô biến mất”
“Đừng lo, đi thưa về trình, tôi sẽ báo cho anh mà. Xem, đứa nhỏ này lạc mẹ rồi, nó có số điện thoại, anh giúp đi
“À, ừ”
Cứ như vậy một người, một hồn ở giữa là đứa nhỏ chờ đợi người đến rước.
“Sao này cô đi đâu nhớ nói tôi một lời được không??”_nam nhân nhìn theo bóng đứa nhỏ được mẹ nắm tay dắt đi đằng xa, lại nhìn đến Hàn Diễm
“Được, được, lần này chạy lung tung không nói cho anh là lỗi của tôi”
Cứ như vậy Hàn Diễm cùng nam nhân kia cùng sống cùng nhau, quá trình cũng khá là khoái hoạt và bình yên. Chỉ là lâu lâu thì tên nam nhân kia phải đi tìm tiểu Bạch của hắn, chỉ là đôi lúc hắn sẽ thấy tiểu Bạch của hắn chu môi, chống hông mà cãi lộn với một người nào đó ở bàn thờ. Cũng thú vị lắm.
Và rồi có một ngày
“Này, này, tôi muốn hỏi”_Hàn Diễm chạy đến bên bàn làm việc, hai tay chống má nhìn nam nhân
“Sao??”
“Anh gần đây có cứu ai, dây vào người chết hay lúc người ta muốn chết lại xen vào ngăn cản không??”
Nam nhân nghe vậy cũng dừng việc, nhìn qua Hàn Diễm, vẫn như ngày nào mà ngây ngô lắc đầu_”Không có, ngoại trừ cô ra thì tôi chưa cứu ai hay tham gia vào chuyện của người ta cả”
“Vậy tại sao ngày đó lại muốn cứu tôi??”
“Cũng không biết, bỗng nhiên nghĩ không nên để người trên cầu kia chết thôi”
“Quao, anh thật sự khiến tôi phải thay đổi vài quan điểm mặc định của mình đấy”
Nam nhân nghe vậy liền gãi gãi tai, nghiên đầu mỉm cười, rồi như nhớ ra chuyện cần thiết, lại nhìn Hàn Diễm_”Sao lại hỏi chuyện tôi có cứu ai?”
“Tôi từ hôm qua tới nay chỉ cần là ra ngoài cùng anh liền thấy một người áo quần cứ như diễn viên cổ trang lượn lờ qua lại, anh không thấy sao??”
Nam nhân ngây ngô lắc đầu_“Không”
“Mà dường như càng ngày cô ta càng đến gần tôi, rồi tôi bỗng dưng cảm thấy đói”
“...”
“Rồi gần đây lại nghĩ, có nên ăn cô ta hay không”_Hàn Diễm vẻ mặt bỡn cợt nhìn qua nam nhân nhưng lại thấy trán anh rịn ra tầng mồ hôi, tay chân cũng run rẩy, lo lắng nhìn cô khiến cô không thể đùa giỡn thêm_”Qủa thật tôi biết nếu ăn thì sẽ biến ra dạng gì, nhưng thú thật, cứ như việc anh không được ăn trong ba ngày rồi có người đến cho anh một ổ bánh mì vậy đó”
“Hiện tại cô đói sao??”
“Có một chút”
“Đi, tôi nấu cho cô”
“Được”_Hàn Diễm nghe vậy vô cùng vui vẻ đi theo nam nhân vào bếp.
Tối đến thì vẫn như bao ngày, Hàn Diễm lại tiếp tục cãi nhau về địa bàn với chủ nhân của bàn thờ
“Tôi nói rồi, không cho cô ngủ ở đây nữa, nhang là của tôi, khói nhang cũng của tôi, tàn nhan cũng của tôi, lọ đựng nhang cũng của tôi!! Không phải của cô”_chủ bàn thờ đập bàn, chỉ ra ba cây nhang đang ưỡn ẹo toả khỏi
“Tôi thèm!!! Tin tôi bảo anh ta đốt nguyên bó hông chết cô không?”
“Đốt đi, càng nhiều tôi càng khoẻ, càng lợi hại”
Hàn Diễm nhướn mày, cúi thấp người bắt đầu ra sức thổi nhang
“Này, này làm trò mèo gì thế??”
“Không thấy sao còn hỏi?”
“Nhang của tôi, cô mau tránh ra, cô hít còn không đủ hay sao mà còn thổi ra ngoài hả? Sao phung phí quá vậy hả?? Vừa có cơm ăn còn được hít nhang, sống chả biết chia sẽ. Đồ ma ác độc”_chủ bàn thờ tức giận, khoang tay quay mặt đi không thèm để ý đến nữ nhân kia, Hàn Diễm ngồi lại, cũng buồn chẳng thèm thổi nhang nữa.
Nam nhân bên kia thấy vậy liền mở hết cửa sổ, đến cầm lên hẳn mười cây, đốt luôn một lần rồi cắm vào, nhìn qua Hàn Diễm_”Ra ngoài không??”
“Thôi, tối rồi không ra ngoài đâu”_Hàn Diễm chán nản nhìn nam nhân, nhưng khi nhìn lại bàn thờ thì thấy chủ nhân của nó đang căng phồng mũi, cố gắng hít lấy hít để, cô cũng liền phồng miệng thổi làm cho khói tạt hết qua chỗ khác.
Kế đó hai hồn tiếp tục lườm nguýt nhau.
“Vậy tôi ra ngoài, hết đống nhan thì trở lại”
“Ừ, đi cẩn thận”
Nam nhân vừa đóng cửa rời đi thì chủ nhân bàn thờ lại lên tiếng_”Nó tới nữa kìa, ma gì đâu kì, tối ngày giành nhang với chủ nhà, tiếp khách của cô đi, cút xa tôi một chút”
Hàn Diễm ngạc nhiên nhìn quanh, bất chợt giật mình khi thấy có thứ gì đó vừa xẹt ngang qua cửa sổ, cô đến đẩy đẩy mặt chủ bàn thờ
“Này chị chủ, chị ngoài phù hộ cho chủ nhà thì có khả năng trừ tà đuổi ma không vậy??”
“Xin lỗi, chị là thần, không phải thánh cho nên có vài phương diện vẫn phải học hỏi thì mới hiểu được”
“Đúng phế vật!!!”
“Cô nói gì hả??”
Hàn Diễm lờ đi nữ chủ bàn thờ đang tức tối đập bàn liên hồi, vừa quay mặt liền thấy một gương mặt mờ nhạt khác đối diện mình, liền hét toáng_”ÔI chủ bàn thờ ơi!!!”_rồi lăn ra xỉu.
Xin lỗi, Hàn Diễm chỉ được cái giỏi giả vờ.
Cô nhìn con ma đối diện_”Chị gái, chị kiếm tôi sao??”
Con ma kia nhẹ nhàng gật đầu, cũng đi đến ngồi cạnh Hàn Diễm, lưng tựa vào bàn thờ.
Ngay lập tức liền ăn mắng_”Con mẹ nó!! Các người cút hết cho ta. Một con ma đã khiến ta ốm đói, giờ thêm hai con, các người rốt cục muốn gì hả??”
Hàn Diễm liếc qua nhìn, nó liền yên lặng, giơ tay xin hàng, lặng lẽ ngồi vào chỗ, tư thế đoan chính, ngay ngắn, chỉ có biểu cảm là khiến người ta muốn tán.
Con ma kia không nói thêm, vươn tay lên chạm má của Hàn Diễm, nở một nụ cười thật nhẹ nhàng_”Thơm không?”
Hàn Diễm như bị thôi miên, ngây dại gật đầu
Hồn nữ kia mỉm cười thật duyên dáng_“Cô có thể ăn tôi nếu cô muốn, không được để bản thân chịu thiệt”
Đang lúc Hàn Diễm mụ mị đến nổi mở miếng muốn cắn vào bàn tay kia thì lại nghe tiếng mắng xuyên thanh đi thẳng vào tai cô_”Con ma kia, cô nếu ăn nó thì sẽ thành quỷ, không lẽ không muốn hít nhang cùng tôi mà muốn đến lật đổ luôn bàn thờ à??”
Hàn Diễm có chút ngập ngừng. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy rất thèm khát hồn ma trước mặt.
Hồn ma kia vẫn cười, kéo qua Hàn Diễm_”Tôi cam đoan, sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ mong cô bảo vệ gia đình tôi”
“Hả??”_Hàn Diễm mở miệng, ngạc nhiên cảm thán thì ngay lập tức hồn mà trước mắt liền hoá thành luồn khói trôi tuột vào miệng cô, Hàn Diễm vô cùng ngây ngô_”Âu đệch, lỡ ăn mẹ rồi!!!”_và một vài giây sau, như phát hiện thêm thứ gì đó, Hàn Diễm chuyển sang đập nền nhà, ấm ức_”Con mẹ nó, thế cũng gọi là ăn sao hả??”
Sau đó, Hàn Diễm dù ngạc nhiên, đưa tay sờ nắn cơ thể nhưng cảm thấy không có gì thay đổi, chỉ là cảm giác đói khát, thèm muốn kia đã biến mất. Cô đưa mắt nhìn qua nữ chủ bàn thờ chỉ thấy cô ta nhìn mình xong bỗng nhiên ôm đầu, rú lên một tiếng, rồi quay vào góc rấm rức khóc
“Khóc cái gì? Tôi vẫn bình thường...bình...”_Hàn Diễm giơ tay, vui vẻ cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, chân đang từ từ biến mất.
Hàn Diễm rối bời_”Này, tôi phải làm gì bây giờ, nam nhân kia không thấy tôi anh ta lại phải tìm..”
Càng nghĩ càng rối, Hàn Diễm lết trên nền nhà tìm nhanh giấy viết. Nhưng vừa thấy, vui mừng vươn tay ra rồi lại thất thần_”Không chạm được”
Lần đầu tiên từ lúc làm ma, Hàn Diễm hoảng sợ.
Một nữa thân người Hàn Diễm đã biến mất, hiện tại cô đang thoi thóp nằm trên nềm nhà, nghiêng đầu, mắt trân trân nhìn ra cửa, sau đó vẫn quyết định dùng tay, chống đẩy nữa thân xuyên qua cửa chính. Vừa ra đến ngoài, thì hai tay cũng mất, mệt mỏi nằm trên hành lang.
Đúng lúc ấy thì nam nhân kia trở về, vừa nhìn đến trước cửa nhà thì khó hiểu chạy tới. Đến lúc nhìn qua thì vẻ mặt liền biến đổi đến đáng thương_”Tiểu Bạch, tiểu Bạch, cô sao vậy??”_anh vươn tay định ôm lên nhưng đôi tay của anh cũng vô tình mà xuyên qua tiểu Bạch
“Tôi phải đi, tới lúc rồi”
“Nhưng....nhưng”_Nam nhân vẻ mặt như cún con tìm mẹ, xoay trái, xoay phải, bứt tóc, vò áo, lúng túng ý như lúc đầu Hàn Diễm gặp
“Này nói ngắn thôi, tôi cũng hết hơi. Anh mau tìm một người thương anh, yêu anh mà cưới về để có người cùng sống với anh. Sống một mình buồn lắm, lạnh lẽo lắm. À, còn nữa. Cảm ơn nha anh đẹp trai”
Nam nhân lắc đầu, ấm ức, đôi môi run rẩy nhưng vẫn không thể thốt ra một lời, nước mắt cũng trào ra, anh nhanh tay lau nó đi, hít sâu, định thần nhìn tiểu Bạch đang mỉm cười với hắn, hai mắt từ từ nhắm lại, anh liền nói nhanh_”Tôi theo ý em”
Hàn Diễm người được nam nhân gọi là tiểu Bạch kể từ đây, lúc này chính thức biến mất, nhẹ nhàng đến và nhẹ nhàng rời đi khỏi anh như một cơn gió.