Khi tôi lấy lại tinh thần, tôi nhận ra mình đang mặc một bộ áo ngủ không thể nào đần hơn được nữa và đứng giữa một cánh đồng hoang vu.
Trên cái áo ngủ đó có hoa văn của những sinh vật trông như mèo vàng.
Không, đây là tanuki thì phải?
Tóm lại, bộ mặt của lũ sinh vật màu vàng bí ẩn đó chiếm đầy trên cái áo ngủ dài tay bằng vải màu xanh rẻ tiền ấy.
Cái này không ổn cho lắm.
Đây chắc chắn không phải là kiểu đồ ngủ mà một thanh niên có tương lai rộng mở phía trước nên mặc.
Dù nó là thứ mà tôi mua được ở trung tâm thương mại gần nhà.
Sao tôi lại mua nó à, vì rẻ chứ còn sao nữa.
Nhưng không chỉ có mỗi thế, đó còn là vì tôi cảm thấy cái áo không ai mua có in hình con mèo xấu xí... Ừm? Hay nó là heo nhỉ? Sao cũng được, nói chung là tôi cảm thấy thương hại cho cái loài sinh vật in trên áo.
---Không đúng, chờ một chút. Cái bộ đồ ngủ này đần thế nào đâu có quan trọng chứ.
Vấn đề ở đây là tại sao tôi lại đứng giữa nơi đồng không mông quạnh này?
Tôi nhớ là lẽ ra bây giờ mình đang trùm chăn ngủ trong nhà mới đúng.
Chuyện quái quỷ gì đây? Nằm mơ à...?
Mặt trời đã lên khá cao rồi.
Tôi hiện đang đứng giữa trung tâm một đồng cỏ lớn, bao xung quanh là một rừng cây lá rộng xanh rờn. Những ngọn cây phương xa lay động trong gió, lớp cỏ dại tươi tốt cũng nhẹ nhàng chuyển động.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với nơi này là xinh đẹp và điềm tĩnh.
Mặc dù không có dấu vết gì của con người khiến nó hơi quạnh quẽ, đây là một khu vườn nào đó ư?
Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy dưới chân mình hơi khó chịu.
Thoạt nhìn thì hình như chỉ có khu vực xung quanh chân tôi là không có cây cỏ gì.
Lòng bàn chân trần trụi truyền tới một tia buốt lạnh. Nó không phải đất, lẽ nào là nước bùn? Có khi là cảm giác mà đá mang tới.
Tôi lơ đãng nhìn xuống dưới chân---
"Woa Woaa! Cái gì thế này?"
Giật mình, tôi nhịn không được thét lên một tiếng.
Nơi tôi đang đặt chân là một mặt sàn bằng đá đỏ như máu, trên đó còn vẽ một đống hình tròn bí ẩn sặc mùi điềm xấu.
Tổ hợp những hình tròn bí ẩn--- có đường kính ước chừng 150 cm.
Nhìn nó như một ma trận ấy. Tôi không tìm thấy cái tên nào thích hợp hơn để miêu tả mớ hình tròn dưới chân này.
Nhưng mà xem kiểu gì thì nó cũng không giống với những ma trận tràn ngập hi vọng và kỳ ảo mà các pháp sư trong thế giới thần thoại cổ tích hay sử dụng.
Nên diễn tả thế nào đây? Nếu phải nói thì nó hệt như mớ ma trận mà bọn tà giáo sùng bái ma quỷ dùng để hiến tế ấy, liếc nhìn thôi đã thấy không may rồi.
Họa tiết kỳ dị tạo thành từ những nét đỏ đen phức tạp mà tôi không biết được vẽ bằng loại màu gì, như một đàn rắn uốn đầy xung quanh vòng tròn. Khoảng cách giữa những họa tiết chặt chẽ tới nỗi có thể tính bằng milimet, như thể muốn lấp đầy toàn bộ khoảng trắng...
Nếu đây chỉ là một trò đùa dai thì mỗi việc vẽ ra thôi cũng đủ để mệt bở hơi tai rồi.
Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy người vẽ thứ này có một chấp niệm kinh người. Thật đáng sợ mà.
Mà tại sao tôi lại đứng giữa thứ này? Thế còn đáng sợ hơn nữa.
Nói thật thì giờ tôi chỉ cảm thấy bất an thôi.
Nhưng mà tôi chẳng có chút thông tin gì về cái nơi mình đang ở cả.
Nói trắng ra là trừ việc mặc một độ ngủ siêu đần và đứng trên một cái vòng tròn bí ẩn ra thì tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Đúng vậy, tôi không muốn đứng trên cái vòng tròn bí ẩn đáng sợ này chút nào, một giây cũng không.
Tôi thử bước một bước ra khỏi đó.
Ừm? Cái gì đây? Lúc này hình như mũi chân tôi đang đụng phải một bức tường vô hình.
Tôi không biết mình có nên dùng bức tường để hình dung cảm giác này hay không.
Nói một cách chính xác, nó như một bức màn tĩnh điện dày đặc vậy, vừa mềm mại lại vừa có lực cản mạnh mẽ. Trường lực không thể giải thích này bao vây xung quanh hình tròn ấy, nhốt tôi lại bên trong.
Ồ? Chờ chút đã? Tôi đang bị nhốt trong này à?
Quá đủ rồi, nghĩ như vậy, tôi vươn tay thử đẩy vào bức tường vô hình đó.
---Giây tiếp theo, kết quả của hành động này không giống với điều tôi nghĩ, lực cản trong lòng bàn tay bỗng nhiên biến mất.
Không còn điểm tựa, tôi mất đà bước tới vài bước trên sàn đá. Nhanh chóng phóng ra khỏi mớ vòng tròn với tư thế chuẩn bị ngã sấp mặt.
Ngay lúc này, tôi bỗng cảm nhận được âm thanh và mùi hương cây cỏ.
Ánh mặt trời chói chang bắn thẳng vào mắt tôi, bầu trời trong xanh khiến tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Làn gió bất chợt lướt qua má khiến tôi cảm thấy mình vừa được sinh ra.
Giống như việc nổi mình lên khỏi mặt nước, cả năm giác quan trở nên thông thoáng.
Có vẻ bức tường vô hình vừa nãy còn có thể ngăn chặn những kích thích từ bên ngoài nữa. Dù lúc này tôi vẫn chưa hiểu nó sử dụng nguyên lý gì, nhưng nếu không phải vậy thì không thể giải thích chuyện này.
Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy rất bối rối.
Tôi có thể cảm nhận được không khí và độ ấm của ánh mặt trời bằng những giác quan vừa khôi phục. Xúc cảm mà cỏ cây dưới chân truyền tới vô cùng chân thật. Đối với tôi, những thứ này đang mãnh liệt ám chỉ một loại khả năng.
Tóm lại, nói cách khác---
"Đây không phải một giấc mơ...Ư?"
Đột nhiên rơi vào tình huống khó hiểu thế này khiến tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Nhưng mà nói thật thì bây giờ tôi không còn cảm thấy nguy hiểm nữa. Nói chung là tại cái đồng cỏ này yên tĩnh quá mức.
Bầu trời trong xanh không một bóng mây.
Khu vực phụ cận im ắng an tĩnh, đừng nói là người hay dã thú, cả tiếng chim hót còn chẳng có, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp. Cảnh quan ưu mỹ, gió gợn nhè nhẹ.
Nếu không có mớ vòng tròn tà ác kia thì bầu không khí này chẳng khác gì đang đi dã ngoại.
Tôi thả lỏng mà ngắm nhìn rừng cây xung quanh.
Rồi sau đó ánh mắt dừng lại tại một chỗ.
Rừng cây như thể đang bao vây đồng cỏ này có một lỗ hổng khá là mất tự nhiên.
Từ chỗ đó có thể nhìn thấy một vách đá màu nâu đỏ.
Trên vách đá nứt ra một cái hang.
Hang động kìa. Là kết quả tự nhiên ư? Hay là có sự tác động của con người đây?
Trong hang tối đen như mực, từ vị trí của tôi thì không thể nhìn rõ tình huống trong đó được.
Chỉ có một cái lỗ đen.
Một cái lỗ đủ để một người chui vào.
Ngay lúc đó. Dường như có cái công tắc nào đó vừa được bật lên, một cảm giác kỳ lạ tuôn ra trong đầu tôi.
Một cái lỗ đủ để một người chui vào.
Phải chui vào.
Ai phải chui vào? Tôi ư?
Một sự thôi thúc mãnh liệt bắt tôi phải làm vậy.
Thôi thúc mãnh liệt. Thậm chí có thể nói là khát vọng.
Muốn đi vào hang động đó.
Tôi bước tới chỗ cái lỗ dẫn vào bên trong hang động.
Sự kích thích như dạ dày đang thiêu đốt.
Tôi ức chế mong muốn hoa tay múa chân chạy đi nhưng vẫn nhanh chân bước tới cửa hang.
Khoảng cách chỉ còn chừng 10 mét. Tôi muốn đi nhanh hơn nữa.
5 mét. Nhanh, nhanh hơn chút nữa.
2 mét. Gấp tới mức chân tôi còn chẳng hành động theo ý tôi nữa.
Còn bốn bước, ba bước, hai bước.
Một bước. Sau đó, tôi...
---Vì sự gấp gáp nóng nảy của mình, tôi đã để ngón chân út đá vào cạnh cửa hang.
"Ugooooohhhhhh !!! Kuuuuuuhhhhh...!"
Tôi kêu lên một tiếng thảm thiết đủ để xé rách cả không khí, rồi rên rỉ như một chú chó con. Cuối cùng thì ngồi chồm hổm trên mặt đất, đau tới mức sắp ngất đi.
Không phải đá vào góc tủ quần áo mà là đá vào góc hang.
Đang trong tình trạng hưng phấn dẫn tới việc bước nhanh. Cộng thêm việc cửa hang chật hẹp chỉ vừa đủ để một người đi lọt. Tất nhiên sẽ va chân vào rồi. Mà tôi còn đang để chân trần nữa chứ.
Thế nên mới va phải một cú hung ác như vậy. Đau quá, đau quá, đau quá đi mất. Đau tới mức tôi trực tiếp khóc luôn.
Sau khi cơn đau dần vơi đi, vừa run rẩy, tôi vừa chậm chạp đứng dậy.
Đúng vậy đấy, như một con hươu non mới sinh.
Tôi cẩn thận kiểm tra tình huống của ngón chân út. Tuy là đau muốn chết, nhưng có vẻ không bị gãy xương.
...Lúc này tôi bỗng nhận ra một chuyện.
Vừa nãy còn bị thôi thúc mãnh liệt tới vậy, rõ ràng muốn đi vào trong hang tới vậy, nhưng vì ngón chân bị đau mà dừng bước, không biết tại sao sự thôi thúc ấy lại biến mất hoàn toàn.
Lạ thật. Tới tận lúc nãy tôi còn coi việc bước vào hang là chuyện quan trọng nhất cuộc đời mình kia đấy.
.......
Đúng là một cuộc đời đáng ghét... Lý trí khôi phục được thật tốt quá.
Sau khi lý trí khôi phục, tôi thuận tiện ghé mắt nhìn vào cửa hang hại mình đá trúng ngón út khi nãy.
Kỳ lạ? Phía bên kia cái hang có ánh sáng.
Đây hình như là một đường hầm. Có thể đây qua...
Từ đây tới bên kia có một đoạn đường, nhưng tôi nghĩ cũng không xa lắm.
Tôi lui khỏi cửa hang vài bước, rồi quan sát vách đá nâu đỏ bên ngoài một lần nữa.
Trừ cái đường hầm này ra thì chẳng còn gì nữa, chỉ là một vách đá dựng đứng. Chiều cao thì ở mức chẳng ai muốn leo lên, chắc hẳn có chừng 10 mét.
Cẩn thận nhìn lại, cái vách đá nâu đỏ này hình như bao bọc toàn bộ chu vi xung quanh.
Nói cách khác, tôi đang ở trong trung tâm của một bồn địa bị cô lập với thế giới bên ngoài bởi một vách đá dựng đứng.
Không đúng, không hẳn là bị cô lập hoàn toàn. Ít nhất cũng còn cái đường hầm này. Đây chắc hẳn là con đường dẫn từ bồn địa ra thế giới bên ngoài.
Tổng diện tích bồn địa khoảng bằng vài cái Tokyo Dome. Mấy cái đây nhỉ?
Ừm--- không biết. Sau khi nghĩ kỹ lại, tôi chưa từng tới Tokyo Dome, tất nhiên là không biết rồi. Sao tọi lại dùng Tokyo Dome làm ví dụ?
...Cái này không quan trọng.
Đây là một bồn địa hầu như tròn một cách hoàn hảo, có diện tích lớn hơn nhiều so với Tokyo Dome và bị một vách đá màu nâu đỏ vây quanh. Trên vách đá có một đường hầm nhỏ có vẻ thông với bên ngoài, mà chỗ cửa vào thì đang có một nam thanh niên mặc áo ngủ siêu đần và đi chân trần đứng đấy.
Không có động vật nào khác. Xung quanh toàn là cây lá rộng, không khí tươi mát. Bầu trời nắng ráo trong xanh, tương đối sáng sủa.
Đây là tất cả những thông tin quan trọng mà tôi có được qua cuộc điều tra.
Kết quả là, tại sao tôi lại ở chỗ này, nguyên nhân và phương án giải quyết hiện tại còn chưa biết được...
Trước mắt thì tôi có hai con đường có thể lựa chọn.
Một là cứ đi thẳng vào đường hầm, trực tiếp qua bên kia luôn. Con đường thứ hai là trở về ma trận vừa rồi, điều tra khu vực trong bồn địa một lần nữa. Chọn con đường thứ hai nghĩa là ưu tiên nắm giữ tình hình.
Đường hầm tối đen như mực, không thể xem được cấu trúc bên trong, điều này khiến người ta sợ hãi. Tuy nói thì nói vậy, nhưng bàn về độ đáng sợ thì ma trận cũng không thua kém gì. Không bằng nói xét về mặt thị giác thì bên kia còn dọa người hơn, thậm chí là đã có chút vượt qua giới hạn luôn rồi.
Tóm lại là chọn đường nào cũng có khuyết điểm hết. Tốt, phải chọn sao đây...?
Hơi hơi do dự một chút, tôi quyết định tạm thời cứ quay lại cái ma trận chỗ đồng cỏ đã.
Không có lý do đặc biệt sâu xa nào đâu.
Trên thực tế đây cũng không phải lựa chọn khó khăn gì. Chỉ là vấn đề thứ tự, trước điều tra cái nào, sau điều tra cái nào mà thôi.
Vốn dĩ là như vậy.
Tôi quay người, rảo bước về hướng ma trận giữa đồng cỏ.
Cẩn thận bước đi trong khu vườn tĩnh mịch.
***
Trong câu chuyện bắt đầu từ thời điểm này trở đi, tôi sẽ nhiều lần đụng phải những lựa chọn quan trọng có thể nói là giao lộ của vận mệnh.
Cái gọi là lựa chọn, nó luôn đột nhiên xuất hiện.
Tuy nhiên, khi hồi tưởng lại hết thảy, tôi tự hỏi giao lộ vận mệnh quan trọng nhất là ở đâu... Có lẽ chính là giây phút này.
---Tại thời điểm này tôi đã chọn không bước vào đường hầm mà quay trở lại ma trận nơi đồng cỏ.
Chỉ có như thế.
Cũng chẳng có lý do quan trọng hay hàm ý nào ẩn sau nó.
Nhưng điều đáng sợ là tất cả những chuyện xảy ra sau đó của câu chuyện đều được khởi nguồn từ lựa chọn duy nhất trong chương đầu tiên này.
Bánh răng vận mệnh phát ra một tiếng kêu lớn rồi bắt đầu đảo ngược.